Diệp Gia Dĩnh vội vàng theo sau phó đạo diễn Vương đi đến phòng trang điểm của Trịnh Dụ Hoa. Nơi này đã bị Diệp Thừa Trạch chiếm lấy, cũng không biết đã đuổi Trịnh Dụ Hoa đi đâu.
Diệp Ba Ni đang ngồi trên đùi Diệp Thừa Trạch, nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh thì mặt không chút thay đổi, nhưng ngay lập tức vươn hai tay nhỏ bé về phía cô. Diệp Gia Dĩnh thấy thế vội đi tới bế lấy con trai từ trên đùi Diệp Thừa Trạch: "Ba Ni, vừa nãy bị đội mũ kín đầu, chắc buồn bực lắm phải không. Lần sau nếu người khác đội mũ cho con, con hãy nói cho người đó biết mình không thích màu đen tuyền, trong túi áo của con có một cái khẩu trang nhỏ, có thể dùng thay mũ."
Diệp Thừa Trạch khẽ hừ một tiếng.
Phó đạo diễn Vương làm trong ngành giải trí không ít năm, đã lăn lộn thành quen, hiểu sâu sắc đạo lý cho dù có tò mò nhưng cũng không thể trực tiếp xen vào chuyện riêng tư của ông chủ lớn. Vì vậy đứng sau lưng Diệp Gia Dĩnh nhẹ nhàng không tiếng động lùi về phía sau hai bước rồi quay người nhanh nhẹn rời đi, khi ra ngoài còn không quên tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong đôi mắt to của Diệp Ba Ni có ý trách móc, nhìn Diệp Gia Dĩnh, dùng giọng điệu trình bày nói với cô: "Các bạn đều về rồi, chỉ có Ba Ni là không có ai đón!"
Diệp Gia Dĩnh biết Diệp Ba Ni đang cảm thấy tủi thân, hết sức đau lòng, ôm bé ngồi xuống nhẹ giọng giải thích: "Xin lỗi con, Ba Ni, buổi sáng mẹ để di động ở trong túi áo khoác, tiếp đó vì có rất nhiều chuyện phải làm, cảm thấy quá nóng nên ϲởí áօ khoác ra để ở trong phòng nghỉ, cho nên không nghe thấy điện thoại cô giáo con gọi đến. Sau này mẹ nhất định sẽ chú ý, sẽ không để quên di động trong túi áo nữa."
"Vâng." Diệp Ba Ni nghiêng đầu tựa vào vai cô, khuôn mặt mềm mại cọ cọ lên cằm Diệp Gia Dĩnh: "Lần sau mẹ nhớ phải nghe đó."
Diệp Gia Dĩnh lập tức hứa hẹn, lần sau cô giáo nhà trẻ lại có chuyện gì gọi điện cho cô, cô chắc chắn sẽ nghe ngay lập tức, một phút cũng không dám chậm trễ.
"Mẹ nói sai rồi, khẩu trang và mũ không giống nhau." Diệp Ba Ni nhớ tới lời Diệp Gia Dĩnh vừa mới dạy bé, cảm thấy chắc chắn mẹ đã nhầm lẫn tác dụng của khẩu trang và mũ rồi, tốt bụng giải thích cho cô nghe: "Khẩu trang để bịt mặt, mũ để đội trên đầu, khẩu trang không thể thay thế mũ!"
Diệp Gia Dĩnh gượng cười, hiếm thấy Diệp Ba Ni chịu nói một câu dài như vậy nhưng lại là vì "sửa đúng" sai lầm cô không phân biệt được mũ và khẩu trang. Nhìn Diệp Thừa Trạch một cái, phát hiện anh ta đang làm vẻ mặt đừng nói. Bên ngoài có người gõ cửa: "Tổng giám đốc Diệp, đã mua đồ rồi ạ."
Diệp Thừa Trạch: "Vào đi."
Tài xế A Dũng của Diệp Thừa Trạch và một người đàn ông trung niên mặc quần áo phẳng phiu, giày da bóng loáng đang xách túi lớn túi nhỏ đi tới, khi hai người tới gần thì thấy mùi hương thức ăn bay vào mũi. Chờ sau khi mở mấy túi lớn túi nhỏ ra, Diệp Gia Dĩnh phát hiện bên trong đều là đồ ăn đóng hộp.
Vô cùng phong phú, có hamburger, khoai nướng, kem, lạc, hải sản nướng, bên trên có nước sốt cà chua Italy, salad rau, salad hoa quả, còn có vài hộp đựng đồ ăn Trung Quốc. Diệp Gia Dĩnh vừa mở thì thấy, nhìn sơ sơ là sườn kho tàu, trứng xào mộc nhĩ, chắc là cơm trưa mà Diệp Thừa Trạch bảo người đi mua cho Diệp Ba Ni.
Giọng nói Diệp Thừa Trạch có phần không tự nhiên: "Vừa nãy mấy món trong tiệc chiêu đãi, Ba Ni đều không ăn, tôi bảo người ra ngoài mua vài thứ khác, em cứ xem đi nó thích ăn cái gì."
Diệp Gia Dĩnh đoán chừng tật kén ăn của Diệp Ba Ni lại phát tác, khiến Diệp Thừa Trạch không biết làm thế nào, cho nên sai người đi mua nhiều loại thức ăn về cho bé chọn.
A Dũng và người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái, trong lòng còn có một đống nghi vấn: Diễn viên mới nổi này là ai nhỉ? Được ông chủ vừa ý khi nào? Sao lại cho cô ta bế đứa trẻ ông chủ ôm lúc sáng, chắc không phải là...? Không thể! Nhưng sao lại không giới thiệu với cấp dưới để quan tâm một chút? Đến khi nhìn thấy rõ rồi thì không khỏi sững sờ: "Cô Diệp!"
Diệp Gia Dĩnh nhìn ông ta, cấp tốc suy nghĩ trong đầu, người này tầm bốn mươi tuổi, hơi béo, nhìn cách ăn mặc và cử chỉ (bỏ qua không để ý tới cử chỉ khi đưa thức ăn cho ông chủ) giống như nhân vật cao cấp của công ty.... Người này là... Lâm Vũ Hoa!
Cuối cùng cũng nghĩ ra!
Vội vã cười nhẹ với ông ta: "Giám đốc Lâm, xin chào."
Lâm Vũ Hoa là giám đốc quản lí hằng ngày của công ty truyền hình giải trí. Tuy trước kia Diệp Gia Dĩnh lấy ăn chơi làm trọng tâm cuộc sống, một năm cũng chỉ lộ mặt ở công ty mẹ của Diệp Thị vài lần, nhưng một vài giám đốc có thâm niên trong công ty vẫn biết cô, giám đốc Lâm chính là một trong số đó.
Công lực của giám đốc Lâm tất nhiên không kém với phó đạo diễn Vương, vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua một chốc, tuy rằng trong lòng còn có rất nhiều câu hỏi, nhưng đảo mắt qua, nhìn thấy nét mặt thản nhiên của Diệp Thừa Trạch, bộ dạng không muốn nói nhiều lời, lập tức gật gật đầu với Diệp Gia Dĩnh, không nói thêm gì nữa: "Tổng giám đốc Diệp, mọi người cứ ăn cơm trước, buổi chiều còn có hoạt động đi thăm hậu trường quay phim, chỉ cần đến đó cho có mặt là được rồi."
Nói xong thì cùng A Dũng đi ra, bên ngoài còn có một tiệc rượu chiêu đãi bữa trưa đơn giản, giữa chừng không biết ông chủ lớn bế đứa bé từ đâu đến, hơn nữa còn xem đứa trẻ này quan trọng hơn tiệc rượu, mọi việc đều tạm thời giao cho giám đốc Lâm, ông còn phải nhanh chóng đi ra ngoài tiếp khách với đạo diễn Khương.
Diệp Ba Ni đưa đôi mắt to tròn chuyển từ trên người A Dũng sang bàn ăn, sau đó lại từ bàn ăn sang A Dũng, A Dũng cảm thấy đứa trẻ này vừa đáng yêu vừa ra dáng, trước khi đi còn yên lặng kín đáo nháy mắt cười với bé.
Khuôn mặt Diệp Ba Ni không thay đổi, điềm đạm đưa ánh mắt trở lại trên bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu các loại thức ăn trên bàn một cách chăm chú.
Một lát sau, Diệp Thừa Trạch hỏi bé: "Ba Ni muốn ăn cái gì nào?"
Diệp Ba Ni nghĩ kỹ một hồi rồi cuối cùng ra quyết định, vươn ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ hộp cơm: "Cái này."
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Thừa Trạch xuất hiện một vết nứt: "Cháu chọn cả buổi mà chỉ chọn một hộp cơm?"
Diệp Gia Dĩnh buồn cười, kéo hộp nhỏ đựng sườn và trứng xào mộc nhĩ qua: "Nó rất dè dặt, sợ ăn phải cái gì không thể ăn, cho nên không chịu ăn." Nói với Diệp Ba Ni: "Ba Ni, không thể chỉ ăn cơm trắng, sẽ không đủ dinh dưỡng, hai món này dù không hợp khẩu vị cũng phải ăn 1 ít.” Lúc nói chuyện cố ý nghiêng mặt đi không nhìn Diệp Thừa Trạch, giọng điệu rất tự nhiên.
Diệp Gia Dĩnh một lòng mong muốn đem hết khả năng của mình chăm sóc Diệp Ba Ni, nhưng cũng không muốn quá nuông chiều bé. Lúc có điều kiện cô nhất định sẽ làm cho Diệp Ba Ni ăn thức ăn dinh dưỡng hợp khẩu vị bé nhất, nhưng lúc không có điều kiện cũng từ từ dạy bé phải hiểu được cách tự kiểm soát chính mình, không thể vì không thích ăn mà thà rằng bị đói, cơ thể là quan trọng nhất, không thích ăn cũng phải cố ăn 1 chút.
Ở phương diện ăn uống Diệp Ba Ni thực sự rất kén chọn, nhưng không phải là không biết điều, chỉ cần Diệp Gia Dĩnh nhẹ nhàng giảng giải bé sẽ nghe, bởi vậy ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu dùng thìa nhỏ của mình tự ăn. Nhưng rõ ràng không thích ăn hai món kia, nên cứ ăn vài miếng cơm mới kèm theo 1 miếng nhỏ.
Diệp Gia Dĩnh biết bé đã cố gắng hết sức, nên không trách móc nặng nề, tùy bé đi, chỉ cảm thấy Diệp Thừa Trạch thật ra rất cẩn thận, vậy mà còn nhớ chuẩn bị thìa nhỏ cho trẻ con.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Diệp Thừa Trạch đang cau mày Ϧóþ Ϧóþ cánh tay, bây giờ Diệp Gia Dĩnh vừa thấy Diệp Thừa Trạch, cả người lập tức không được tự nhiên, cảm giác một mình đối mặt với anh ta, từ tự chủ sẽ đi vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, theo đó thái độ tất nhiên sẽ không được tốt lắm. Nhưng chuyện hôm nay ít nhiều cũng là nhờ Diệp Thừa Trạch, đành phải bất chấp khó khăn nở 1 nụ cười nói lời cảm ơn:”Chuyện hôm nay rất cảm ơn anh! Là sơ suất của tôi, quên không mang di động bên người. Anh, cánh tay của anh làm sao vậy, có phải vì bế Ba Ni lâu quá, cánh tay đã tê rần?”
Diệp Thừa Trạch lập tức buông tay ra:”Không sao!”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy khá ngượng ngùng, tính cách Diệp Ba Ni rất nhạy cảm, không tùy tiện để người lạ bế, lại bị thành người cuối cùng rời khỏi nhà trẻ, đoán chừng đã rất lo lắng. Lúc Diệp Thừa Trạch đến nhà trẻ đón Ba Ni ra thì vẫn bế trên tay, muốn cho người bên cạnh bế giúp 1 lát cũng không được, lúc này cánh tay chắc chắn đã tê rần.
Đang vắt óc suy nghĩ muốn nói vài câu gì đó để bày tỏ lòng biết ơn, Diệp Thừa Trạch đã nói trước:”Em nên mời 1 nữ giúp việc cả ngày.”
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu:”Thế thì quá lãng phí, mỗi ngày Ba Ni đều phải đi nhà trẻ, dù sao tình huống hôm nay cũng là tình huống đặc biệt, thỉnh thoảng để bé tập đối mặt với tình huống bất ngờ cũng tốt.”
Diệp Thừa Trạch nhìn cô:”Diệp Gia Dĩnh, thật không ngờ em cũng tính toán tỉ mỉ như thế.”
Diệp Gia Dĩnh nóng nảy, không kiểm soát được thốt lên:”Còn không phải do anh ban tặng!”
Diệp Thừa Trạch thản nhiên trả lời:”Tự nguyện cược thì phải biết chịu thua, nếu em muốn tranh đấu cùng người khác thì phải chuẩn bị tốt mọi thứ, không thể chỉ cho phép mình thắng người khác thua. Nói thật, anh còn để lại đường sống cho em, khi em phát hiện tài chính có vấn đề sao không đi lấy tài sản trên danh nghĩa của mình thế chấp 1 khoản, chỉ cần có đủ tiền vốn để xoay vòng tài chính, số cổ phiếu đang thu lợi nhuận của em trong công ty vẫn có hi vọng tiếp tục hoạt động.”
Diệp Gia Dĩnh hạ tầm mắt xuống, suy nghĩ một lúc về tình huống lúc đó, cuối cùng cười khổ:”Tôi không nhớ rõ.”
Trong đầu cô có thể nhớ được tất cả lo lắng và tức giận, còn cả liều mạng muốn được ăn cả ngã về không, toàn là tâm tư 1 lần xoay người của dân cờ bạc, Diệp Gia Dĩnh trước kia quả thật không thích hợp làm kinh doanh.
Diệp Thừa Trạch lắc đầu, như đang thờ ơ không để ý hỏi:”Chẳng lẽ em tính sẽ mãi làm công trong đoàn phim như thế này? Coi như là 1 diễn viên nhỏ? Em có thể tưởng tượng được, trước đây không ai nhận ra em là do may mắn, qua 1 thời gian ngắn rất có thể bị nhận ra, hôm nay anh có thể nói chuyện với giám đốc Lâm, để ông ta không nói lung tung, nhưng về sau có lúc anh muốn cũng không nhúng tay vào được, khẳng định lúc đó em có thể xử lý tốt người đó?”
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, chỉ cần anh không có việc gì lại dẫn người đến đây kiểm tra, thì cũng không dễ dàng tìm được người có thể nhận ra tôi. Khẳng định người trước kia có đủ tư cách gặp gỡ cô không có ai sẽ nhàm chán đi xem phim giải trí thần tượng, hay ngồi xem ngôi sao lắc lư Gi*t thời gian cả.
Vả lại bị nhận ra thì sao, bây giờ cô quang minh chính đại, đã không trộm cắp không tranh giành ai, cố gắng làm việc, tự nuôi sống mình, có cái gì mất mặt. Chuyện Diệp Gia Dĩnh phá sản là chuyện ai cũng biết. Chẳng lẽ không có tiền mà còn muốn trốn ở trong nhà giả bộ thanh cao, kén chọn này kia, công việc nào cũng không chịu làm là có sĩ diện?
Cô nói 1 cách thật lòng với Diệp Thừa Trạch:”Cái này không có gì mất mặt, tôi không sợ.” Nói xong lời này thì tự suy nghĩ trong 1 lát, không cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Thừa Trạch quá lâu, từ đáy lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng đả kích tinh thần, tiếp tục uể oải nói:”Hơn nữa bây giờ tôi chẳng là cái gì cả, cũng đâu phải là người của anh, em gái của ông chủ lớn Diệp Thừa Trạch đi làm nhân viên lao động phổ thông ở công ty giải trí dưới tay anh ta, nếu anh nói chuyện này ra ngoài thì anh bị bẽ mặt hay là tôi mất mặt?” Đưa mắt lên cười cười:”Nói thật, tôi còn rất vui khi thấy chuyện này xảy ra!”
“Diệp Gia Dĩnh, em…” Diệp Thừa Trạch tức giận, kết quả bị khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ba Ni đang cầm thìa nhỏ ăn cơm, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm thì lập tức ngừng phê bình, cố gắng nhịn lại, đem nửa câu nói sau nuốt trở lại, đổi thành vỗ vỗ đầu Diệp Ba Ni:”Ba Ni ngoan, ăn cơm nào.”
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh ra 1 dấu V cho con trai.
Buổi chiều Diệp Thừa Trạch lại tiếp tục lộ mặt một lát trước mặt mọi người xong thì bế Ba Ni rời đi, nói với Diệp Gia Dĩnh là 4 giờ sẽ cho A Dũng đưa Ba Ni đến chỗ Chu Mai làm công theo giờ ở nhà cô.
Diệp Gia Dĩnh không nghĩ đến việc báo đáp sự sắp đặt chu đáo này, thẳng thắn không lên tiếng chấp nhận chuyện này, tự an ủi mình dù sao Diệp Thừa Trạch cũng kiếm được nhiều tiền của cô như vậy! Mặc dù vụ làm ăn đó, tự cược thì phải chịu thua, nhưng dù sao chút tiền này cũng vào túi của anh ta, thỉnh thoảng tiện tay ra sức 1 lần đi.
Sau khi yên lòng, có thể mỉm cười nghe chị Cố kêu là bị lừa, sớm biết hôm nay có thể xảy ra tình cảnh không thể tưởng tượng được ông chủ lớn bế trẻ con đi làm, nói cái gì cô cũng không để cho tổ tiếp tân kéo đi, cô thật sự muốn ở lại xem náo nhiệt cơ!
Tiểu Dương kéo Diệp Gia Dĩnh đắc ý:”Chúng tớ được nhìn rồi nhé! Đứa bé mà ông chủ lớn ôm thật sự rất đẹp trai.”
Buổi chiều đi theo giới truyền thông quay cảnh hậu trường, thật ra chính là quảng cáo cho 1 bộ phim mới.
Lý Hạo Nhiên, Trịnh Dụ Hoa, Hoắc Triệu Minh, vài diễn viên chính đều thu được vinh dự cao nhất về vai diễn trong phim, không biết phó đạo diễn Vương nói cái gì đó với đạo diễn Khương, chỉ thấy lát sau lập tức cười tít mắt kéo Diệp Gia Dĩnh từ phía sau lên phía trước, vậy mà lại đứng ngay phía sau hông nữ chính Trịnh Dụ Hoan, đối diện với nam chính thứ hai Hoắc Triệu Minh.
Sắc mặt Diệp Gia Dĩnh lập tức trở nên đen sì, phụ nữ thứ nhất, thứ hai và ba bị cô đẩy ra phía sau. Trịnh Dụ Hoan còn vội vàng quay đầu lại xem sao lại thế này, đưa ra câu hỏi:”Phó đạo diễn Vương, đem người này đặt ở vị trí sau tôi hình như không được thích hợp lắm?”
Phó đạo diễn Vương cũng không thể đắc tội với người này, chỉ nói:”Đạo diễn Vương thường hay nói muốn để cô đứng phía trước, hình ảnh của Tiểu Diệp rất tốt, ăn ảnh, hơn nữa ở đoạn đầu tuy phần biểu diễn không nhiều lắm, nhưng diễn đoạn đầu đối với Hoắc Triệu Minh rất được mọi người yêu mến!” Cười ha ha nói với những người kia:”hiểu thế này cũng tốt, người xem đều thích xem diễn xuất có phần tình cảm khoa trương một chút, sau đó lại có kẻ mạnh bênh vực kẻ yếu, ở phần đầu Tiểu Diệp theo đuổi Hoắc Triệu Minh khổ cực như vậy, không nói cái khác, mọi người đã đồng tình rất nhiều! Ha ha ha.”
Nếu là đạo diễn đặc biệt sắp xếp, tất nhiên những người khác cũng không cần phải nói thêm cái gì, tất cả mọi người đều làm nghề diễn viên, tuy trong lòng tức giận nhưng trên gương mặt lại tươi cười rực rỡ, không ai dám lộ ra vẻ không vui, diễn viên nữ phụ Tô Hữu San còn bớt thời gian vui vẻ hòa nhã yên lặng tán gẫu với Diệp Gia Dĩnh vài câu.
Tô Hữu San không khác Hoắc Triệu Minh lắm, xuất thân từ trường đào tạo chuyên nghiệp, điều kiện của bản thân cũng không tồi, diễn xuất cũng tốt, tuy nhiên không biết xui xẻo ở chỗ nào chỉ luôn diễn vai phụ, nhưng cũng có chút danh tiếng, nên mới có dáng vẻ kiêu ngạo, trước đây rất ít nói chuyện với Diệp Gia Dĩnh, đây là lần đầu tiên vui vẻ hòa nhã như vậy.
Diệp Gia Dĩnh không đưa tay đánh người mặt cười, giữ vững tinh thần đối đáp, nhưng vừa nói xong thì phía trước đã có người mong muốn đạo diễn không nên cắt đi phần đẫm máu trong những đoạn quan trọng, phải có chút tình cảm mãnh liệt thì cảnh quay mới càng đẹp mắt. Bỗng nhiên nghe thấy có người kêu to phải đổi trường quay, mọi người đi vào bên trong, Diệp Gia Dĩnh xoay người, Tô Hữu San đang nói chuyện với cô, đứng ở 1 bên, bỗng nhiên dưới chân bị vấp mạnh, không tự chủ được ngã về phía trước, 1 ý nghĩ nhanh như chớp hiện lên ở trong đầu cô: Thôi xong, ngã trước mắt nhiều phóng viên truyền thông như vậy, sẽ trở thành trò cười lớn cho thiên hạ! Bên tai vang lên tiếng hét ‘ôi!’ ‘a!’, nghe như tiếng của Tô Hữu San và Trịnh Dụ Hoan.