Diệp Gia Dĩnh vội mang giày cao gót vào, nhấc chân đuổi theo Diệp Thừa Trạch, muốn nói anh ta đừng ôm loạn thằng bé, bình thường Ba Ni không chịu để cho người lạ ôm.
Lại phát hiện con trai đã nằmyên ổn trong lòng Diệp Thừa Trạch, một cái tay nhỏ còn vắt lên bờ vai anh, cũng không có ý tứ ghét bỏ.
Diệp Gia Dĩnh rất là buồn bực, trong trí nhớ của cô Ba Ni và Diệp Thừa Trạch chưa từng gặp nhau mới đúng.
Sau khi lên xe, Diệp Thừa Trạch để Diệp Ba Ni cùng diệp Gia Dĩnh ngồi ở phía sau với anh ta, sau đó bảo Diệp Gia Dĩnh nói địa chỉ: “Em bây giờ đang ở đâu vậy? Nói địa chỉ cho A Dũng biết đi.”
Diệp Gia Dĩnh nói địa chỉ của mình, cúi đầu xuống thì thấy Diệp Ba Ni đang mở to mắt nhìn mình: “Sao vậy, Ba Ni? Đau chân sao?”
Diệp Ba Ni đưa mắt nhìn Diệp Thừa Trạch lại chuyển mắt qua nhìn cô.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh sống cùng với Diệp ba Ni vài tháng, năng lực giải mã ánh mắt của thằng bé đã tiến bộ vượt bậc, lập tức hiểu, vội nói cho nó biết: “Đây là bác của con.”
“Bác?” Diệp Ba Ni vẫn mở to mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh, đoán chừng là không hiểu.
“Chính là anh trai của mẹ, là người thân của con, con phải gọi anh trai của mẹ là bác.” Diệp Gia Dĩnh giải thích.
Diệp Thừa Trạch liếc mắt nhìn ngoài xe, giống như đang nhìn quang cảnh thành phố, nhưng lỗ tai cũng không nhàn rỗi, đem hết mọi âm thanh nghe được rất rõ ràng, nghe Diệp Gia Dĩnh hết sức tự nhiên nói con trai cô gọi anh là bác, không ngờ Diệp Gia Dĩnh còn có thể để con trai nhận người bác này.
Diệp Ba Ni rất nhanh chóng nói ra khúc mắc: “Không giống, chưa từng gặp qua.”
“Khụ.” Diệp Gia Dĩnh che miệng tằng hắng một cái: “Cái này không phải là thấy rồi hay chưa, trước kia….bác con rất bận, mẹ cũng rất bận, cho nên không có thời gian rảnh dẫn con đến gặp mặt, hôm nay bác tới trường giải quyết chuyện đánh nhau của convới bạn học, con phải cảm ơn bác.”
Diệp Ba Ni rất nghe lời, quay đầu, mặt không chút thay đổi ngọt ngào nói với Diệp Thừa Trạch: “Cám ơn bác.” Giống như đang cảm ơn bác của người khác.
Diệp Thừa Trạch không tự chủ đưa tay ra sờ sờ đầu của nó, da Diệp ba Ni trắng nhưng tóc rất đen, vì là trẻ con nên tóc rất mềm, lúc sờ vào làm cho lòng anh có cảm giác như mềm mại đi vài phần.
Kể từ khi ông chủ ôm con trai của Diệp tiểu thư từ nhà trẻ ra, tính tò mò liền dâng cao, tài xế vừa lái xe vừa dựng đứng lỗ tai lên, khi nghe thấy tiếng ‘bác’ thì cằm dường như muốn rơi xuống tay lái, các loại phiên bản về tình yêu của ông chủ, sinh ra con riêng hoàn toàn bị sụp đổ, thì ra người phụ nữ này chính là kẻ tử thù trong truyền thuyết của ông chủ.
Một năm trước A Dũng mới tớilàm việc bên cạnh Diệp Thừa Trạch, cho nên chưa từng có cơ hội nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh, chỉ nghe nói Diệp Thừa Trạch có một người em gái, thừa kế tài sản kếch xù, đáng tiếc cả ngày không làm được chuyện gì đàng hoàng, giống như tất cả những con nhà giàu bị làm hư khác, chỉ biết tiêu tiền như nước, quan hệ với anh trai Diệp Thừa Trạch cực xấu. Thời gian trước có nghe nói Diệp Thừa Trạch thu mua tất cả cổ phần Diệp thị của cô ta, bởi vì cô ta đầu tư sai lầm mà phá sản,
A Dũng sờ mũi một cái, đạp cần ga, tăng tốc độ xe, vừa kịp điều chỉnh suy nghĩ của mình, đem phiên bản người tình cùng con riêng lãng mạn đổi thành ân oán anh em hào môn.
Phải biết, công việc này đối với anh ta mặc dù có tiền lương khả quan, nhưng vô cùng nhàm chán, có hai người đồng nghiệp để đổi ca chứ không thường làm việc chung, cho nên phải tự mình tìm chuyện tiêu khiển mỗi ngày, không có việc gì thì thám thính chuyện bát quái của Diệp Thừa Trạch cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhà trẻ cách nhà của Diệp Gia Dĩnh rất gần, năm phút sau xe đã đậu dưới lầu.
Diệp Ba Ni bị thương ở đầu gối, không chịu đi bộ, đưa hai tay ra rồi nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, muốn anh ôm.
Diệp Thừa Trạch nhìn Diệp Gia Dĩnh đang đi giày cao gót, tạm thời không muốn tính toán, mới ôm lấy Diệp Ba Ni rồi cùng Diệp Gia Dĩnh đi vào thang máy lên lầu.
Nhìn xung quanh phòng trọ nhỏ của em gái, anh phát hiện nơi này nhỏ đến mức, liếc mắt nhìn thì phòng khách chỉ chừng mười mét vuông, nhưng được dọn dẹp hết sức sạch sẽ ngăn nắp, đồ dùng được bày biện thanh thoát, trên ghế salon vương vãi một vài món đồ chơi của trẻ con, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Diệp Ba Ni vừa vào cửa đã ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu lên: “Mẹ, đói bụng.”
Diệp Gia Dĩnh vội đi xuống phòng bếp pha cho nó một ly sữa bò nóng, lấy một phần bánh xốp hoa quả mới nướng hôm qua, đặt trước mặt Diệp Ba Ni: “Ăn đi.”
Sắp xếp xong cho Diệp Ba Ni, cô xoay người pha trà mời Diệp Thừa Trạch, cho dù cô có cảm thấy Diệp Thừa Trạch có gì đó bất thường thì hôm nay cũng là Diệp Thừa Trạch giúp cô, nên nói cảm ơn.
Diệp Gia Dĩnhcủa ngày hôm nay thật ra thì không có thành kiến gì đối với anh trai, chỉ là theo thói quen, khi gặp mặt anh ta liền khó chịu, cô cố gắng vượt qua những thứ cảm xúc kia, giọng nói có chút mềm mỏng: “Hôm nay…hôm nay cảm ơn anh, tôi không ngờ, anh nguyện ý giúp tôi.”
Diệp Thừa Trạch im lặng, chính anh ta cũng không nghĩ đến, mọi chuyện đều đột ngột xảy ra, lúc đầu là gặp Diệp Gia Dĩnh lo lắng trên đường cái, sau đó muốn đưa cô đi một đoạn cũng không sao, khi đến nơi lại không biết vì sao mà cũng tiến vào, chuyện về sau cũng là thuận nước đẩy thuyền.
Anh ta chính là người kỳ quái như vậy, anh có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau với Diệp Gia Dĩnh, có thể vừa gặp mặt là chê cười lẫn nhau, cùng cô đấu sống đấu ૮ɦếƭ. Nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của cô ở trường quay thì trong lòng lại căng thẳng, không kịp nghĩ ngợiđã tiến tới. Hôm nay trên xe nghe được mẹ An Tư Ý nạt nộ Diệp Gia Dĩnh anh ta cũng mất hứng, mà cái người đàn ông kia cũng may là động tác của ông ta không đủ nhanh, không có đẩy ngã Diệp Gia Dĩnh, nếu không Diệp Thừa Trạch sẽ thật sự sai vệ sĩ tháo cánh tay ông ta xuống tại chỗ.
Loại tâm lý này có lẽ nên được gọi là ‘mình có thể khi dễ, người khác thì không thể’, tâm lý quái dị.
“Cái đó ….., anh đi theo tôi một vòng, đại khái cũng đói bụng, cũng khát nước rồi…tôi cũng pha cho anh ly sữa bò…., điểm tâm mà Ba Ni ăn cũng không tệ, anh cũng ăn hai miếng, tôi cho ít bơ, ăn rất thơm nhưng lại không ngán, Ba Ni rất thích....” Diệp Gia Dĩnh nhìn Diệp Thừa Trạch không trả lời, chỉ là trên mặt có vẻ kỳ quái nhìn cô, cô đành vắt hết óc tiếp tục khách sáo, lấy đồ ăn bình dân ra đãi khách: khách tới nhà phải mời ăn cái gì đó mới gọi là nhiệt tình.
Đợi đến khi cô thật sự bưng ly sữa tươi ra, Diệp Thừa Trạch cũng chuẩn bị đi, anh nhàn nhạt mà nói: “Em uống đi, anh đi đây.”
“À.” Diệp Gia Dĩnh thở phào một hơi, cô cũng không cho là Diệp Thừa Trạch sẽ thật sự ngồi ăn điểm tâm nói chuyện phiếm cùng với bọn họ.
Diệp Ba Ni từ trên ghế salon nhảy xuống, chợt nhíu mày, là đau đớn từ đầu gối truyền đến, thằng bé lấy từ trong đĩa hai miếng bánh xốp hoa quả đưa cho Diệp Thừa Trạch.
Diệp Thừa Trạch cúi người xuống vỗ vỗ đầu của nó: “Ba Ni tự ăn đi, bác không thích cái này.”
Diệp Ba Ni chớp mắt, chợt đem một miếng bánh xốp nhét vào miệng của Diệp Thừa Trạch: “Ăn ngon.”
Diệp Thừa Trạch không thể ói ra, nhiệt tình khó chối không thể làm gì khác hơn là nhai một cái rồi nuốt xuống, miếng bánh xốp mặc dù không lớn nhưng ăn một miếng cũng có chút sợ bị nghẹn, diệp Gia Dĩnh nín cười đem ly sữa đưa cho anh ta, nhìn Diệp Thừa Trạch nghiêm mặt uống một hơi hết nửa ly, sau đó đem cái ly trả lại cho cô, cũng không quay đầu lại mà đi ra.
Diệp Gia Dĩnh chưa bao giờ thấy con trai nhiệt tình với ai như vậy, khi thấy cảnh cửa đóng lại mới hỏi Diệp Ba Ni: “Ba Ni, tại sao hôm nay con lại hào phóng như vậy? Lần trước chú Trịnh tới, mẹ nói con đem bánh sô cô la con thích cho chú ấy con đều không chịu.”
Mặt Diệp Ba Ni không biến sắc,lại bò lên ghế tiếp tục ăn điểm tâm: “Bác lợi hại.”
“Hứ.” Diệp Gia Dĩnh không cho là đúng liền khoát khoát tay: “Cái loại ỷ vào có tiền là sĩ diện, con không cần học.” Chợt nhớ tới chuyện quan trọng còn chưa có hỏi: “Ba Ni, tại sao con lại đánh nhau với An Tư Ý? Cô giáo Triệu nói trước kia An Tư Ý cũng từng bị con đánh, có phải như vậy thật không?”
Diệp Ba Ni uống sữa tươi, sau đó gật đầu, rồi cầm một miếng bánh xốp đưa vào miệng.
Diệp Gia Dĩnh ôm chặt lấy mặt của nó: “Khẩu vị của con tốt, ăn thêm một miếng nữa thôi, không thì lát nữa sẽ không ăn được cơm tối.”
Diệp Ba Ni nói cho cô biết: “Con ăn nhiều, cho có sức khỏe.”
Diệp Gia Dĩnh nhíu mày hoài nghi: “Con muốn khỏe mạnh hơn nữa làm gì? Để đánh An Tư Ý?”
Diệp Ba Ni ừ một tiếng
“Tại sao?” Diệp Gia Dĩnh hỏi tới.
“Đánh tới khi nó nghe lời.”
Diệp Gia Dĩnh thật muốn té xỉu: “Cô giáo đều không quản sao?”
Diệp Ba Ni liếc nhìn cô một cái, ý giống như là cô đang hỏi một câu dư thừa: “Bí mật.”
“Vậy tại sao hôm nay không đánh An Tư Ý một cách bí mật, tại sao lại um sùm như vậy?”
“Nó cười tóc của con.”
Sau đó Diệp Gia Dĩnh cũng không hỏi được gì nữa từ miệng Diệp Ba Ni.
Diệp Gia Dĩnh mỗi ngày đều nhìn kiểu tóc dễ thương như con gái của con mình, thằng nhóc này trong ngoài không đồng nhất, bên ngoài mảnh khảnh trắng nõn, xinh đẹp đều là giả, thực chất nó là đứa hiếu động trời sinh đã thích đánh nhau, mà hình như còn rất biết cách đánh, cần phải giáo dục thêm mới được.