Con trai xinh đẹp thật tham ăn!
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Diệp Ba Ni trên bàn ăn một miếng bánh mì nướng trét mứt hoa quả, rồi ăn một quả trứng luộc mềm mại, hai miếng chân giò hun khói, một miếng sô-cô-la, một cốc thủy tinh dưa hấu, một ly sinh tố táo chuối kèm với một ly sữa, Diệp Gia Dĩnh một lần nữa khẳng định cái kết luận này…….. đứa con trai xinh đẹp thật là tham ăn.
Còn là đầu lưỡi vô cùng linh hoạt, cực kỳ kén chọn.
Cô yên lặng gặm miếng bánh mỳ không đủ độ lửa cùng với hai quả trứng luộc hơi già trong đĩa của mình, Diệp Gia Dĩnh vô cùng muốn nhéo hai má trắng trẻo của con trai, mong manh tới trong suốt, hiến cho người ta liên tưởng đến một loại vẻ đẹp yếu ớt muốn bắt nạt một phen.
Con trai ăn khỏe như gấu vậy! Lưỡi có cần phải linh hoạt như vậy không! Cái bánh mỳ chỉ nướng thiếu có mười giây đồng hồ, còn hai quả trứng này cũng chỉ nấu nhiều hơn có độ hai mươi giây thôi, thế mà con trai không thèm ăn tới!!!
Làm hại cô mỗi ngày đều phải ăn đồ ăn thừa của nó, mẹ kiếp cô không muốn ăn đồ ăn dinh dưỡng của trẻ em, cô cũng muốn ăn mấy món mình thích chứ!!!
Cô buồn bực cắn cái bánh mỳ một cái, trong lòng biết rõ chuyện này cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi.
Phương thức kén ăn của Diệp Ba Ni cũng khác so với người bình thường, cậu luôn yên lặng, chưa bao giờ khóc lóc làm khó, khi gọi cậu tới ăn cơm cậu liền ngoan ngoãn tới ngồi xuống, mỗi loại đồ ăn đều sẽ nếm một chút bài bản hẳn hoi, nếu ngon sẽ ăn rất nhiều, nếu không ngon sẽ đẩy ra, thà chịu đói bụng cũng không tiếp tục ᴆụng vào.
Diệp Gia Dĩnh nói với thằng bé là cái này ăn ngon lắm, con nếm thử một chút đi, nó liền ngoan ngoan lấy thêm một muỗng để ăn như gà mổ thóc, nhưng sau đó lại mặt không đổi sắc đẩy ra.
Diệp Gia Dĩnh nếu như tiếp tục lừa gạt nói cho nó biết cái này thật sự ngon thì nó có thể nếm thêm một lần nữa, nhưng kết quả sau khi nếm xong liền đưa đôi mắt mang theo nhỏ mang một chút chỉ trích nhìn Diệp Gia Dĩnh.
Con trai bảo bối suốt ngày mặt than, nếu chợt lộ ra một chút hứng thú thì Diệp Gia Dĩnh tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng….điều này cho thấy sự mâu thuẫn của Diệp Ba Ni đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Huống chi khi còn bé cô từng nghe bà ngoại nói qua, vị giác của người với người rất khác nhau, có người cho rằng món ăn này ngon nhưng người khác lại không nhất định cho là vậy, giống như đậu hũ thúi, có người ăn thì nói hương vị ngọt ngào, có người lại nói là thúi; còn có rau mùi tây có người đặc biệt thích còn có người khi ăn vào sẽ bị ngất; còn cả quả đào nữa, cô từng có một người bạn học khi ngửi thấy mùi liền ói….Cho nên nếu ép buộc trẻ con ăn đồ ăn mà chúng không thích chính là hành động không tốt, có thể bị xem là ngược đãi trẻ nhỏ.
Diệp Gia Dĩnh không dám làm loạn, lại không bỏ đói Diệp Ba Ni được, cô không thể làm gì khác hơn là khi Diệp Ba Ni không muốn ăn cô đành gắp đồ ăn ‘thất bại’ bỏ vào bát của mình, mỗi ngày đều phải cố ăn đồ ăn dinh dưỡng của trẻ em.
Đồ ăn dinh dưỡng của trẻ em có một đặc điểm chính là gia vị nhạt, muối, nước tương, dấm, cái gì cũng không thể cho quá nhiều, ngay cả ớt căn bản cũng không có, điều này làm cho Diệp Gia Dĩnh vốn hứng thú với đồ cay Tứ Xuyên, Hồ Nam khổ không thể tả, trong miệng lúc nào cũng nhạt nhẽo.
“Mẹ, ăn xong rồi.” Rốt cuộc Diệp Ba Ni cũng để cái muỗng xuống.
“Được.” Diệp Gia Dĩnh lập tức ôm thằng bé từ trên chỗ ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ bảo bối à, nếu con không muốn ăn nữa thì mẹ sẽ dọn chén, tránh cho con ăn quá no.
Đầu năm nay làm mẹ quả thật không dễ dàng gì, con không ăn cũng lo lắng mà ăn quá nhiều cũng lo lắng.
Cô xoa đầu Diệp Ba Ni dặn dò bé: “Con ngoan ngoãn đứng yên đây, mẹ đi lấy khăn lau mặt cho con.”
Sau khi lau sạch mặt bé rồi, cô mặc chiếc áo khoác mỏng màu vàng nhạt cho Diệp Ba Ni, rồi dẫn bé đi nhà trẻ.
Nhà trẻ Diệp Gia Dĩnh chọn cũng không xa nhà trọ cô là mấy, đi bộ chừng mười lăm phút. Diệp Gia Dĩnh cố ý mua một cái xe đạp, trên băng ghế sau có gắn một cái ghế trẻ em, mỗi ngày đều đạp xe đưa Diệp Ba Ni đến nhà trẻ.
Thời tiết tháng tư ôn hòa, gió xuân hiu hiu, là mùa rất thích hợp để đạp xe đạp.
Hai ngày đầu Diệp Ba Ni còn âm thầm cảm thấy kỳ quái tại sao không phải là xe của nhà trẻ tới đón bé, trước kia bé đi học trong nhà trẻ quý tộc luôn có xe đưa đón, sáng sớm bảo mẫu chỉ cần đưa bé ra cửa rồi lên xe là được.
Nhưng sau này Diệp Ba Ni cảm thấy việc đạp xe thú vị hơn nên cũng không quan tâm tới vấn đề không có xe đưa đón của trường học nữa.
Mỗi lần ngồi im lặng sau lưng mẹ, bé hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xem quang cảnh thành phố một chút, cảm giác hết sức dễ chịu.
Diệp Gia Dĩnh đạp xe đạp không sợ ảnh hưởng xấu tới địa cầu, dặn dò con trai ở trong nhà trẻ phải ngoan, phải chú ý an toàn, phải hòa đồng cùng bạn bè, nhưng cũng phải biết tự bảo vệ mình, không để cho người khác khi dễ, nếu như có đứa bé nào ăn Hi*p thì phải tìm thầy giáo, không nên đánh người, trừ khi đối phương quá manh động.
Nói tóm lại là phải biết văn minh hiểu lễ phép, không đánh nhau không mắng người thì mới là một đứa bé ngoan.
Nhưng cô lại lo lắng chuyện khác, thầy giáo cũng là người, tuyệt đối không thể nào công bằng, vì vậy lại thao thao bất tuyệt dặn dò Diệp Ba Ni mặc kệ chuyện lớn nhỏ, nếu cảm thấy mình chịu uất ức cho dù thầy giáo đã xử lý xong, nhưng khi trở về cũng phải nhất định nói cho mẹ biết.
Bô lô ba la mất nửa ngày, cô cảm thấy mình độc thoại đủ rồi liền nói: “Ba Ni, nghe rõ mẹ nói cái gì với con chưa? Nếu đã hiểu thì vỗ vỗ sau lưng mẹ một cái.”
Vừa dứt lời, thì có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ trên lưng cô.
Phản ứng này cũng đủ khích lệ Diệp Gia Dĩnh tiếp tục liều lĩnh mạo hiểm nói tiếp.
Sau khi đưa con trai ngoan tới nhà trẻ, Diệp Gia Dĩnh vội vã về nhà, nhanh chóng thu dọn một chút rồi đi theo xe đến phim trường……tối hôm qua nhận được thông báo, hôm nay phải đi gặp đạo diễn, nếu như có thể vượt qua kỳ kiểm tra này cô có thể thành công lần thứ hai.
Từ trước đến giờ Diệp Gia Dĩnh quen chịu khổ cực, tiết kiệm, chưa bao giờ nuông chiều bản thân, dù phát sốt ba mươi tám độ cũng không xin nghỉ, vì vậy mà tuyệt đối sẽ không vì chút lúng túng này mà từ bỏ công việc.
Cố gắng áp chế hình ảnh thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cực lớn cực hấp dẫn trong đầu, cô chạy tới trường quay đúng thời gian.
Lần này không phải là phim cổ trang, mà là một bộ phim thần tượng, cô diễn vai bạn của nữ chính, nhưng không phải là bạn thân, mà chỉ là kiểu bạn bè bình thường.
Qua loa tính một chút đại khái là diễn vai nữ phụ số bốn trong kịch bản.
Nữ phụ số một là bạn thanh mai trúc mã của nam chính tên Bạch Phú Mỹ, nữ phụ thứ hai là bạn thân của nữ chính, nữ phụ thứ ba là cô của Bạch Phú Mỹ, người chuyên đưa ra những chủ ý cùi bắp giúp Bạch Phú Mỹ hãm hại nữ chính, tỷ lệ xuất hiện cũng khá cao.
Diệp Gia Dĩnh là nữ phụ số bốn, là nhân vật có xuất thân bình thường như nữ chính, có tướng mạo xinh đẹp, có mơ ước về một tương lai tốt đẹp, giống như mơ ước ngây thơ của Cô Bé Lọ Lem.
Không giống với nữ chính là người có hào quang bao quanh, một đường đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi, hạ gục tất cả các anh chàng đẹp trai giàu có, nữ phụ số bốn đang liều mình cố gắng muốn tỏa sáng nhưng vẫn không có cơ hội, nhưng bởi vì tình cờ gặp được nam phụ số hai, bị vẻ đẹp anh tuấn mang chút xấu xa phong lưu bất cần đời của anh ta hạ gục, vừa thấy đã yêu, không thoát ra được.
Dĩ nhiên là Nam phụ số hai lại thật lòng yêu thương nữ chính, cho nên từ đó về sau cô luôn ghen ghét cuộc sống của nữ chính, đời người thật đáng buồn, luôn bắt tay giúp nữ phụ số một hãm hại nữ chính, trở thành trướng ngại vật trong cuộc đời nữ chính.
Diệp Gia Dĩnh cực kỳ nghiêm túc chuẩn bị, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô còn đắp mặt nạ, sáng dậy sớm còn trang điểm nhẹ, cộng thêm nền tảng của bản thân vốn đã tốt, hết sức xinh đẹp, vừa đứng trước mặt đạo diễn đã được thông qua.
Sau đó được yêu cầu diễn thử trước ống kính: lần đầu tiên nữ phụ số bốn nhìn thấy nam phụ số hai, bị sự phóng khoáng lỗi lạc cùng với sự hài hước của anh ta chinh phục, lén lút quan sát anh ta không ngừng.
Phân đoạn này hết sức đơn giản, lời thoại cũng không có……..đạo diễn cũng không rảnh để ý nhiều tới những nhân vật phụ, chỉ xét xem ở trước ống kính cô có tự nhiên hay không, có thể làm theo chỉ dẫn hay không là được.
Diệp Gia Dĩnh bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, cộng thêm suy nghĩ tương đối đơn thuần, đem chuyện này xem như công việc lúc trước phải nghe theo lệnh của cấp trên, mục tiêu chỉ có một……nghe cấp trên chỉ bảo rồi chăm chỉ làm việc là có thể lấy được tiền lương, cho nên đối với ống kính rất tự nhiên.
Đạo diễn vì vậy mà rất sảng khoái hô ok.
Diệp Gia Dĩnh nghe thấy ông ta nói với thư ký trường quay: “Biểu hiện chưa tốt lắm, nhưng cũng may không phạm sai lầm gì, diễn nhân vật này cũng coi như thích hợp, thông qua. Được rồi, ngày mai tới đoàn phim bắt đầu làm việc thôi.” Câu nói sau cùng là nói với Diệp Gia Dĩnh.
Diệp Gia Dĩnh vô cùng vui mừng trở về nhà, nhất thời quên luôn trong đoàn phim này còn có một người mà cô muốn tránh.
Ngày thứ hai tới trường quay, từ sáng đến tối đều không có cảnh quay của cô, nhưng cũng không thể nhàn rỗi, cô không ngừng bị phó đạo diễn kêu đi giúp mọi người trong đoàn một tay, ngày tiếp theo thì phụ giúp cùng tổ đạo cụ, quần áo, trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, thậm chí đến người phụ trách âm thanh cùng trở nên thân quen.
May nhờ Diệp Gia Dĩnh giác ngộ mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé phải dựa vào quen biết, nên dù bị sai bảo gì cũng cư xử rất bình thường.
Lúc này, nhiều năm kinh nghiệm đi làm đã phát huy tác dụng cực lớn, cô có thể vừa phân bổ thật tốt công việc vặt cũng có kỹ xảo tính toán để len lén lười, tránh cho tiêu hao thể lực, ảnh hưởng đến việc chăm sóc con trai buổi tối.
Dù vậy, buổi tối khi đi ngủ cũng là eo mỏi lưng đau, nghĩ thầm đây thật là từ tiết kiệm mà đổi qua xa xỉ thì dễ, điều kiện tốt là thích ứng ngay, lúc này mới trải qua vài ngày nhàn nhã, thì đã trở nên như thế này rồi.
Lúc trước kia, đồng thời làm ba công việc đối với cô là chuyện bình thường, buổi sáng tám giờ ra cửa, mười hai giờ khuya mới về đến nhà, lúc đó thời gian ăn cơm rửa mặt đều là xa xỉ, hiện tại chỉ làm thêm một công việc kèm với chăm sóc Diệp Ba Ni đối với cô mà nói phải là việc rất nhẹ nhàng mới đúng.
Tuy nói như vậy, nhưng mệt mỏi quá khiến cô cũng ngủ thi*p đi, đáng tiếc ông trời thật không tốt, nửa đêm còn đổ mưa, kèm theo sấm chớp làm đánh thức Diệp Gia Dĩnh đang ngủ ngon lành, đành phải bò dậy đi kiểm tra các cửa sổ.
Kiểm tra một vòng, cuối cùng rón ra rón rén đi vào phòng của Diệp Ba Ni, ánh đèn phòng yếu ớt khi cô vừa đi tới bên giường nhất thời sợ hết hồn, gối trên giường trống trơn.
Cô lại cẩn thận nhìn một cái, mới phát hiện trên giường có một khối tròn, liền vội vàng tiến lên, kéo Diệp Ba Ni ra khỏi chăn: “Ba Ni, sao vậy, sợ sấm sao? Tại sao không gọi mẹ?”
Diệp Ba Ni không lên tiếng, chỉ đem mặt chôn ở trong иgự¢ cô, cách một tầng áo ngủ, Diệp Gia Dĩnh có thể cảm thấy trán con trai ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô đau lòng: “Vậy ngủ cùng mẹ có được không, về sau gặp chuyện gì sợ hãi không cần phải tự chịu đựng, phải gọi mẹ nha.”
Cái đầu nhỏ trong иgự¢ nhẹ nhàng gật một cái, có vẻ đồng ý.
Bởi vì buổi tối có một cái chân nhỏ gác lên bụng, Diệp Gia Dĩnh ngủ đến là lơ mơ, cả buổi sáng hôm sau đều ngáp, đem Diệp Ba Ni đưa tới nhà trẻ rồi ngủ gật trên xe của đoàn phim.
Biên kịch là một phụ nữ họ Cố hơn bốn mươi tuổi, gầy gò giỏi giang, gần đây đạo diễn muốn tăng tiến độ cho nên mỗi ngày chị ấy đều chân không chạm đất, ngày hôm qua nhờ Diệp Gia Dĩnh làm giúp hai việc nên cảm thấy rất vừa lòng, vì vậy hôm nay khi nhìn thấy cô đã ôm cả thùng giấy đưa qua: “Tiểu Dĩnh, giúp tôi một chuyện, đưa cái đồ màu vàng này cho tiểu Lưu ở phòng hóa trang.”
“Dạ.” Diệp Gia Dĩnh nhận lấy thùng giấy, đoán chừng không nặng, cũng đoán trong đó là chút ít quần áo.
Cô ôm cái thùng đi, khi tới nơi thấy có người nói chuyện ở bên trong nên cô gõ cửa một cái.
Một lát sau cửa được mở từ bên trong, một người đàn ông cao ráo, ăn mặc thời thượng đứng ở cửa lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Diệp Gia Dĩnh xoa xoa con mắt chua xót trả lời: “Tiểu Lưu có ở chỗ này không? Chị Cố bảo tôi mang cái này qua cho cậu ta.”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Diệp Gia Dĩnh rồi từ từ trợn to hai mắt: “Là cô!!!”