Kinh nghiệm làm việc của Diệp Gia Dĩnh hết sức phong phú, tính toán trên đầu ngón tay thì cô thật sự đã làm không ít công việc: thu ngân siêu thị, thủ quỹ, nhân viên cửa hàng bánh kem, nhân viên phục vụ tiệm ăn nhanh, nhân viên bán quần áo, nhân viên bán điện thoại, các loại công việc bán thời gian, nhất là khi thiếu tiền cô thậm chí còn làm cả giúp việc nhà, công việc tốt đẹp nhất chính là làm một chức văn thư kiêm chạy vặt trong sáu tháng ở một công ty nhỏ chỉ vẻn vẹn sáu nhân viên.
Hết cách rồi lúc bà ngoại bị bệnh cô vừa mới tốt nghiệp trung học, một là không có trình độ học vấn, hai là không có kinh nghiệm, chỉ có thể tìm những công việc đơn giản.
Nhưng mà bây giờ những công việc bán thời gian này không thích hợp để làm lâu dài.
Vậy cô phải đi tìm công việc gì để nuôi bản thân và con trai đây?
Diệp Gia Dĩnh lâm vào khó khăn. Liên tiếp mấy ngày nay đều bồi dưỡng tình cảm mẹ con rồi lại khổ cực suy nghĩ xem nên tìm công việc gì.
Đem Diệp Ba Ni chuyển đến một nhà trẻ công lập học phí một tháng là ba trăm năm mươi tệ, Diệp Gia Dĩnh có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, cô cảm thấy mình không thể không có mục tiêu mà cứ tiếp tục mò mẫm, quá lãng phí thời gian. Vì vậy hôm nay khi quyết định gọi điện thoại cho Trịnh Minh Duệ đã xin anh ta chút thời gian, muốn tự mình thỉnh giáo vài vấn đề.
Trị Minh Duệ rất nể mặt cô, nhận được điện thoại thì sau khi tan việc liền chạy tới.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một bạn nhỏ xinh xắn đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách xem hoạt hình.
Trịnh Minh Duệ biết Diệp Gia Dĩnh có con trai, nhưng không nghĩ tới một người mẹ như cô ngay cả trong lúc có điều kiện cũng không muốn tự mình nuôi dạy con, ngược lại khi nghèo rớt mùng tơi lại có thể đón con trai về sống chung, không khỏi ngẩn người.
Diệp Ba Ni không bị nhắc nhở phải chào hỏi người mới tới, vì vậy liền ngồi im lặng không lên tiếng, hờ hững nhìn Trịnh Minh Duệ một cái rồi quay đầu tiếp tục xem hoạt hình.
Diệp Gia Dĩnh đang bận rộn dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, bưng một ly trà ra cho Trịnh Minh Duệ, mời anh ta ngồi xuống: “Anh tới chậm một chút, buổi tối đúng sáu giờ Ba Ni phải ăn cơm tối, chúng tôi mới ăn xong, anh tới sớm một chút thì đã dành cho anh một phần.” Rồi bưng một khay bánh quy của Diệp Ba Ni ra: “Hiện tại chỉ còn cái này.”
Trịnh Minh Duệ vừa bất ngờ vừa lo lắng, liên tục nói cảm ơn: “Hai người không cần lo cho anh, Gia Dĩnh, lát nữa anh về nhà sẽ ăn cơm. Mẹ anh ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì để làm cho nên đều dồn hết tâm trí vào việc nấu nướng, nếu không về ăn thì sẽ khiến cho bà thất vọng.”
Diệp Gia Dĩnh hâm mộ: “Có mẹ thật hạnh phúc.”
Trịnh Minh Duệ hơi khựng lại, anh cho rằng mình đã nói sai, làm cho cô nhớ đến người mẹ mới qua đời hai năm trước, nên vội ho một tiếng, rồi cầm ly trà lên uống, muốn lựa lời an ủi cô.
Nhưng anh thấy Diệp Gia Dĩnh giống như không có việc gì, cô cầm chiếc khăn lông ấm đi vòng qua ngồi trước mặt Diệp Ba Ni, cúi đầu thuần thục lau mặt cho cậu bé, vẫn không quên khoe khoang: “Ba Ni, dùng khăn ấm lau mặt rất thoải mái đúng không, có mẹ ở đây đảm bảo lúc nào khuôn mặt nhỏ bé của con cũng sạch sẽ.”
Diệp Ba Ni vẫn im lặng như thường lệ, chỉ dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái rồi sau đó lại tiếp tục coi hoạt hình.
Trịnh Minh Duệ mơ hồ cảm thấy đứa nhỏ này quá mức yên tĩnh rồi, từ sau khi anh vào cửa cũng chưa từng nghe thấy bé nói một câu nào, theo lý thuyết mà nói trẻ con tuổi này đều rất hiếu động mới đúng, coi như có ngại ngùng gặp người ngoài cũng sẽ không dùng phản ứng lạnh lùng như thế này.
Nhưng mà Diệp Gia Dĩnh không qua tâm, anh cũng rất cẩn thận không phát biểu gì, khẽ đặt ly trà xuống rồi hỏi: “Gia Dĩnh, em tìm anh là muốn anh giúp chuyện gì sao?”
Diệp Gia Dĩnh xoa xoa tay một chút rồi cũng ngồi xuống: “Minh Duệ, anh cũng biết tình trạng hiện tại của tôi, tôi không thể cứ ở nhà mãi, phải đi tìm công việc, nhưng lại không biết nên làm cái gì, anh có ý tưởng gì không?”
“Tìm việc làm?” Trịnh Minh Duệ kinh ngạc trợn to hai mắt: “Gia Dĩnh, ý của em là em chuẩn bị ra ngoài làm thuê cho người khác? Em…….em có thể quen được không?”
Diệp Gia Dĩnh theo bản năng nhăn nhăn mũi lại, làm bộ dạng mặt quỷ đáng yêu: “Cái này thì có gì mà quen hay không, tôi cũng đang cần làm ra tiền để nuôi sống bản thân và Ba Ni, còn lên mặt đòi quen hay không quen vậy chẳng lẽ phải đợi đến lúc đó ăn không khí chắc.”
Lần đầu tiên Trịnh Minh Duệ cảm thấy bộ dạng của cô hiền hòa đáng yêu, anh cố gắng nhịn cười, nhưng sau đó lại không nhịn được nữa: “Gia Dĩnh, chẳng lẽ em một chút tiền cũng không có? Không thể nào, không phải mấy tháng trước em mới bán một căn hộ lớn ở đại lộ Anh Hoa sao, căn hộ đó giá rất đắt, làm sao lại trở nên túng thiếu như này rồi!”
Diệp Gia Dĩnh có chút ngượng ngùng: “Sau khi tôi bán căn hộ ấy đi quả thật còn dư ít tiền, chẳng qua là có chút việc gấp nên đã dùng, số còn dư thì gửi vào ngân hàng. Anh cũng biết, tiền lãi định kỳ của ngân hàng khá cao, em gửi luôn kỳ hạn hai năm, chưa đủ hai năm sẽ không rút. Huống chi số tiền ấy tôi cũng không muốn động vào, muốn để dành cho Ba Ni, về sau ngộ nhỡ Ba Ni phải đi nước ngoài học, hoặc là muốn đầu tư làm ăn gì đó thì cũng có sẵn tiền để dùng.”
Trịnh Minh Duệ trợn mắt há hốc mồm: “Gửi ngân hàng? Còn là kỳ hạn hai năm? Cũng bởi vì tiền lãi có chút cao?”
Diệp Gia Dĩnh thành thật gật đầu: “Ừ, chính là như vậy. Cho nên nhu cầu cấp bách của em là tìm một công việc, kiếm tiền sinh hoạt cho em và Ba Ni.”
Trịnh Minh Duệ mất năm phút để tiêu hóa những điều nghe được, cuối cùng thở dài một hơi: “Gia Dĩnh, mặc dù anh rất bất ngờ, nhưng anh cho rằng em thay đổi như vậy là rất tốt. Thương trường như chiến trường, có tranh ắt có ςướק, vận khí của em không tốt phải bán tài sản ra ngoài cũng là chuyện không thể cứu vãn được, việc đã đến nước này, chi bằng cứ suy nghĩ thông suốt, ổn định tinh thần thật tốt rồi mới lên kế hoạch xem tương lai sau này nên thế nào.”
“Minh Duệ, anh nói vậy giống như đang gỡ tội cho anh trai tôi, tôi cũng không phải là buôn bán thua lỗ, mà là anh ta cố ý hãm hại tôi.” Diệp Gia Dĩnh cảm thấy Trịnh Minh Duệ này quá bao che cho anh trai của mình rồi.
Trịnh Minh Duệ cười khổ, khuôn mặt bình thản hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Gia Dĩnh, anh bị kẹt ở giữa thật khó xử, khách quan mà nói cách làm trước đây của hai người đều có vấn đề, huống chi bây giờ anh còn là cấp dưới của anh trai em, chẳng lẽ em muốn anh vừa lấy tiền vừa nói xấu anh ta ư, anh đây làm không được.”
“À, vậy chúng ta đừng nói cái này nữa.” Diệp Gia Dĩnh nhún nhún vai, không muốn cùng anh tranh cãi phải trái nữa, ngược lại trong lòng cô lại có chút khen ngợi anh, xem tình huống hiện tại, có lẽ Trịnh Minh Duệ cũng là người thẳng thắn, có thể giữ vững lập trường của bản thân thật đúng là hiếm gặp.
Trịnh Minh Duệ thấy cô không cố gắng bám lấy vấn đề này nữa thì khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngược lại anh có thể tạm thời tìm công việc kiếm tiền cho em, chỉ là không biết em có đồng ý hay không.”
“Là việc gì?” Diệp Gia Dĩnh sáng mắt lên.
“Hiện tại trong công ty có mấy bộ phim đang trong giai đoạn chạy nước rút, sẽ công chiếu vào mùa hè, cho nên tạm thời thiếu diễn viên đóng vai phụ, mà lại kiếm được ít diễn viên quá, chẳng qua anh có thể sắp xếp cho em đi đóng vai quần chúng, thoại mấy câu, ngoại hình em không tệ. Đừng ngại phiền toái, nếu như đi theo mấy tổ làm phim trong hai tháng thì cũng kiếm được hơn bảy tám ngàn tệ.” Trịnh Minh Duệ đắn đo nói: “Cái này cũng không khác với việc em ra ngoài tìm việc, mặc dù là tạm thời, nhưng trước mắt cứ tạm như thế, em có thêm hai tháng để suy nghĩ tìm một công việc dài hạn mà làm.” Anh đưa ánh mắt không chắc chắn nhìn Diệp Gia Dĩnh: “Gia Dĩnh, em có cần suy nghĩ thêm không?”
Diệp Gia Dĩnh trước kia cũng đã từng làm diễn viên quần chúng, mỗi ngày được năm mươi tệ, thời gian nghỉ ngơi thì được một hộp cơm, cả ngày đều phải ở trường quay cách xa thành phố, đãi ngộ quả thực là không được tốt lắm.
Nhưng có những loại người mà lời nói bất đồng với bản chất, rõ ràng lời nói của Trịnh Minh Duệ có vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ, giống như anh ta đang giới thiệu mấy vai phụ chẳng đáng bạc tiền, chỉ lo cô ghê tởm, nhưng kỳ thực những chuyện này đều phải dựa vào quan hệ cùng các món nợ ân tình.
Vì vậy cô đã đáp ứng, hết sức thành khẩn nói: “Thật tốt quá, Minh Duệ, không cần nghĩ nhiều nữa, tôi đương nhiên là đồng ý. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.”
Trịnh Minh Duệ rất có uy tín, cũng có thể nhìn ra anh đem chuyện của Diệp Gia Dĩnh để ở trong lòng, ba ngày sau thì anh đem tới cho Diệp Gia Dĩnh hai kịch bản.
Bộ đầu tiên là phim cổ trang, anh cho Diệp Gia Dĩnh nhận vai một nha hoàn trong một gia đình giàu có, nên nha hoàn này có vài phần thùy mị, tâm tình cũng kiêu ngạo, không cam lòng làm nô tỳ, vì vậy tìm cơ hội bò lên giường của ông chủ, kết quả là mệnh bạc, thành vật hy sinh, từ bỏ tính mạng.
Diệp Gia Dĩnh tổng cộng có ba phân cảnh.
Cảnh thứ nhất là phải ăn mặc thật lẳng lơ, vẻ mặt phải có thần thái quyến rũ, bưng rượu bầu tiến vào phòng ngủ của ông chủ vào ban đêm, chỉ cần đi vào cửa là được.
Cảnh thứ hai là khi bị đại phu nhân khí thế hung hăng đem người tới bắt, sau đó sai người ra sức đánh. Diệp Gia Dĩnh cần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và bất lực, nói vài câu oan uổng, phu nhân tha mạng, sau đó đó sẽ bị người quẳng ngã trên mặt đất trong sân là được, phần bị đánh kêu đau chỉ có tiếng chứ không cần hình ảnh, đạo diễn sợ diễn viên mới không kêu được thảm thiết, ảnh hưởng tới hiệu quả kích thích của bộ phim nên đã để diễn viên có kinh nghiệm Ⱡồ₦g tiếng làm thay.
Cảnh thứ ba là khi cô thê thảm nằm trong kho củi hấp hối, trước khi tắt thở còn phải khờ dại kêu tên ông chủ bạc tình kia.
Nhân vật này mặc dù là được Trịnh Minh Duệ sắp xếp, nhưng bởi vì trong bộ phim cũng xuất hiện ba lần cũng coi như là nhân vật chính thức, cho nên đạo diễn muốn gặp trước người được sắp xếp, nếu như quá tệ thì cũng không thể dùng được.
Thế nên Diệp Gia Dĩnh sáng sớm đã đặc biệt ngồi trong xe đưa đón diễn viên quần chúng, cho đến khi trời tối mới được gọi đi hóa trang thay quần áo.
Diệp Gia Dĩnh vỗ vỗ mặt nghĩ thầm nên nể mặt một chút, nhất định phải trang điểm cho phù hợp với cổ trang.
Bị thợ trang điểm dày vò một lúc lâu, hiệu quả không tệ, đạo diễn không nói gì nhiều, chỉ gật đầu đồng ý, tức là đã thông qua khâu tạo hình.
Đợi đến khi trời tối sau khi bố trí xong bối cảnh, Diệp Gia Dĩnh cầm lấy bình rượu, lắc thân, nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ đi về phía tấm rèm cửa có phong cách cổ xưa.
Bởi vì cảm thấy cô hóa trang không tệ, đạo diễn tạm thời cho ống kính quay cận mặt cô, điều này làm rút ngắn thời gian đi bộ, vì thế Diệp Gia Dĩnh lại một lần nữa thông qua.
Lần này rốt cuộc có thể thả lỏng tâm trạng trong lòng, đợi đến ngày hôm sau quay cảnh thứ hai, khi đứng trước ống kính Diệp Gia Dĩnh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhớ lại lúc bà ngoại bệnh nặng nằm viện, mỗi lần nhìn thấy hóa đơn viện phí trên mặt cô liền hiện lên bộ dạng tuyệt vọng, hết sức phù hợp với yêu cầu nhân vật, khiến cho đạo diễn khó tính cũng phải gật đầu tán thưởng một cái, sau đó ghé qua bên phó đạo diễn nói cái gì đó, Diệp Gia Dĩnh lạc quan đoán chừng có lẽ là nói mình diễn tạm được.
Chỉ là vì mất hồn cho nên câu thoại trong kịch bản cô nói chậm một chút nên bị đạo diễn hô cắt làm lại, lần thứ hai quay lại cô không dám suy nghĩ lung tung nữa, nói chính xác lời kịch bản, rốt cuộc cũng được thông qua.
Cảnh quay thứ ba không có gì đáng để nói, chỉ là Diệp Gia Dĩnh mặc một bộ quần áo rách rưới nhuộm phẩm hồng, trên mặt thoa một tầng phấn trắng dầy, trắng bệch đến dọa người, đôi môi lúc này cũng bị hóa trang thành màu trắng, tóc dài rối bời, nằm trong kho củi, nhắm mắt sầu não triền miên gọi tên người đàn ông phụ tình là xong việc.
Diệp Gia Dĩnh sẽ không sầu não triền miên cho nên phó đạo diễn đã dạy cô cách dùng vẻ mặt sững sờ vô hồn thay thế, rồi đôi môi khẽ run rẩy mấy cái, quả nhiên hiệu quả rất tốt, chỉ diễn một lần là qua.
‘Trận chiến mở màn’ của Diệp Gia Dĩnh thuận lợi, tâm tình cô thật tốt, cố ý gọi điện thoại cho Trịnh Minh Duệ thuận tiện cảm ơn anh một lần nữa.
Trịnh Minh Duệ nghe xong cũng rất vui mừng, chỉ là vẫn tác phong chững chạc như mọi khi, sau khi khích lệ cô vài câu thì nhắc nhở cô tranh thủ thời gian luyện tập kịch bản thứ hai. Đây là phim bộ, Diệp Gia Dĩnh vẫn là một nhân vật không biết tự lượng sức, muốn trèo cành cao, có vài tập được xuất hiện liên tục, nếu như diễn tốt nhân vật này thì công việc tháng này sẽ được nhận rất đều.
Diệp Gia Dĩnh khiêm tốn tiếp thu, thừa dịp Diệp Ba Ni vẫn còn đang ở nhà trẻ, cúp điện thoại rồi vội vàng lấy kịch bản thứ hai ra nghiêm túc xem.
Nhìn một hồi, cô phát hiện mình sẽ có cơ hội nói vài câu với nam chính nên nhờ Trịnh Minh Duệ hỏi xem nam chính là ai diễn.
Bảng diễn viên viết: vai nam chính—Lý Hạo Nhiên
Khi ba chữ Lý Hạo Nhiên đập vào mắt Diệp Gia Dĩnh thì cô chợt có một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Sau đó, một bóng lưng Tʀầռ tʀʊồռɢ xông ra khỏi đầu óc cô!
Đây là bóng lưng của một người đàn ông, vai rộng eo thon chân dài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, nhìn hết sức đẹp, mà mê hoặc người nhất chính là ở đoạn giữa, chỗ giao giữa eo với ௱ôЛƓ còn có một hình xăm cây mận gai hết sức yêu dị dọc theo bên hông căng đầy, kéo dài tới tận cặp ௱ôЛƓ vung cao, gợi cảm thần bí, tràn ngập hấp dẫn!
Diệp Gia Dĩnh khó khăn nuốt nước miếng một cái……Tạm thời để cho cô gọi cái ௱ôЛƓ này là đồ đi…….đây cũng là đồ Diệp Gia Dĩnh thích nhất từ trước đến giờ.
Dĩ nhiên, khi đó Lý Hạo Nhiên vẫn là bạn trai của Diệp Gia Dĩnh.
Lý Hạo Nhiên là quân cờ mới dưới chướng của Diệp Thi hai năm qua, đã trở thành tiểu thiên vương. Diệp Gia Dĩnh hết sức hoài nghi anh ta và mình trước kia có quy tắc ngầm, cho nên mới nổi lên cái tên bạn trai của Diệp Gia Dĩnh, nhưng sau khi ra khỏi nhà Diệp Gia Dĩnh thì không hề qua lại nữa, cắt đứt quan hệ, không còn một chút dáng vẻ tình cảm.
Đây thật là làm cho người ta rầu rĩ, cô phải làm sao để đối mặt với người này đây. Nếu như trong đầu luôn bị ám ảnh bởi cái ௱ôЛƓ vểnh cao, cô sẽ xấu hổ ૮ɦếƭ mất!!!