Nhà Hàng Venus – Hà Nội
My ăn mặc sang trọng bước vào nhà hàng. Khác với 5 năm trước, hiện tại cô đã trưởng thành hơn và có tiếng tăm lớn. Nên mọi đồ vật của cô đều toát lên vẻ quý phái. Đó cũng chính là lý do cô tiêu xài phung phí khi về nước. Bước vào bên trong một bàn vip đã đặt sẵn thức ăn hảo hạng nhất của nhà hàng. Quan trọng hơn là Elly đang ngồi đó, điều này làm My cực kì sung sướng, mừng thầm “ Đúng như dự đoán “. Elly vừa thấy My cô miễn cưỡng đứng lên tươi cười chào đón.
- Chào em Jessi! 5 năm không gặp đúng là khác xưa rất nhiều.
My mỉm cười, nhưng nụ cười giả tạo. – Cảm ơn! Chị cũng đẹp lên rất nhiều! Chị Gái Ạ.
Cô vừa nói vừa nhấn mạnh từ “ Chị gái “ ẩn chứa hàng trăm kế hoạch tàn nhẫn.
My ngồi xuống bình tĩnh. Còn Elly thì gấp gáp.
- My! Em nên đọc qua bản hợp đồng.
My cầm tệp giấy lên, lật từng trang xem qua. Đột nhiên cô lạnh lùng nói.
- Nhưng xin chị hãy gọi tôi là Jessi. Chị không xứng để gọi tên thật của tôi.
Elly tức tối, mà không làm được gì. Đành phải nuốt trôi cơn giận để mọi việc êm đêm trôi qua. My vừa xem xong cô ném luôn hợp đồng xuống bàn. Thanh thản ngồi cắt thức ăn. Hành động đó làm Elly khó hiểu vô cùng.
- Hợp đồng có chỗ nào không hợp lý sao?
My đáp. – Rất tuyệt! Nhưng hãy ăn trước đã. Rồi tôi sẽ suy nghĩ.
.
Biết rõ là My đang cố kéo dài thời gian. Nhưng Elly vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì cô tự tin về khả năng giao tiếp thỏa thuận của mình.
Ăn xong. My ngẩng lên nhìn sắc mặt Elly đang biến sắc, có lẽ là lo sợ bản hợp đồng sẽ không được kí. My bật cười nhìn Elly.
- Chị cứ ăn thoải mái! Không cần phải lo lắng vậy.
Elly khẽ “ ừm” rồi miễn cưỡng nuốt gọn thức ăn trong miệng. My lại lên tiếng.
- Có lẽ chị biết sao tôi lại đề nghị ăn tại Nevus.
Elly ngước lên nhìn My khó hiểu. – Tại sao? Tôi không hề biết.
My bật cười.
- 5 năm trước! Tại nhà hàng này. Chị, chủ tịch Minh Đức và ba đã ở đây. Hôm đó mọi người cũng có ý định thỏa thuận việc gì đó. Nhưng sau khi bản cam kết vừa được kí, ba tôi rời khỏi nhà hàng thì xảy ra tai nạn. Mọi chuyện không thể trùng hợp vậy được.
Elly như bị nói trúng tim đen, cô lúng túng cầm ly rượu vang bên cạnh uống một ngụm thật sau. Rồi hít một hơi can đảm nói.
- Chỉ là không may thôi! Chính tôi là người gọi cấp cứu cho ba.
.
My đáp. – Chị muốn giải thích thế nào cũng được. Rồi tôi sẽ tìm ra sự thật. Một đứa con bất hiếu ra tay Gi*t chính ba ruột của mình.
Elly kích động.
- Tôi không Gi*t ông ấy. Cô không được vu oan cho tôi.
My nhếch mép. – Tại sao chị phải sợ hãi như vậy? Tôi chỉ đưa ra căn cứ chứ chưa khẳng định.
Elly nhẫn nhịn suốt bữa ăn giờ đã phun ra lời nói cay độc.
- Còn cô thì sao? Cô nghĩ cô tốt đẹp à. Một đứa con gái lẳng lơ, không biết mất mặt mà bám theo người đã có vị hôn phu.
My ghét nhất là bị động vào lòng tự trọng của mình. Cô tức giận đứng dậy cầm ly rượu hất thẳng vào mặt Elly.
- Chị ăn nói cho tử tế! Tôi không hề bám theo ai cả.
Elly vừa bị một cú nhục nhã lớn. – Cô! Cô vừa làm gì tôi thế hả?
My giữ nét mặt lạnh băng nhìn Elly.
- Không gì cả! Chỉ là chị đáng nhận thôi.
Nói xong, My quay đi luôn. Trước khi đi cô không quên nói.
- Còn về bản hợp đồng! Cô hãy bảo chính chủ tịch đến thỏa thuận với tôi. Tôi
không thể tin tưởng một thư ký xấu xa được.
Elly ngồi lại trong nhà hàng. Hành động vừa rồi là một đả kích rất lớn. Cô quát lớn.
- My! Cô tưởng cô là ai mà dám làm như vậy chứ
.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, My khởi động xe nhanh chóng di chuyển. Nhưng vừa đến ngã rẽ gần đó, cô dừng xe lại. Hạ cửa kính xuống, nhìn xung quanh. Xong xuôi cô lại đi tiếp.
Về đến nhà, cô cực kì bất ngờ và mừng rỡ.
- Diệp Thảo!
Cả hai chạy đến ôm chầm lấy nhau. Diệp Thảo nhìn từ đầu tới chân My, mỉm cười.
- Bạn vẫn sống tốt. Mới ngày nào còn là bạn thân của mình mà bây giờ đã trở thành nhà thiết kế rồi cơ à.
My đáp. – Bây giờ vẫn thân mà! Thôi ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Sau bao năm không gặp, chắc hẳn giữa đôi bạn này sẽ có hàng trăm thứ để kể. My bắt đầu trước
- Tại sao bạn lại không diễn xuất nữa mà lại tập trung vào công ty.
Diệp Thảo đáp. – Chỉ là mình chán cái nghề diễn viên bị xăm soi nhiều rồi. Và còn một lý do để tớ từ bỏ nhưng tớ sẽ không nói.
My nhíu mày.
- Bạn bè thân thiết mà. Sao không thể tiết lộ vậy?
Diệp Thảo mỉm cười. – Thôi được rồi! Lý do đó là vì một người tớ cực kì yêu thương. Một người mà tớ mỏi mòn chờ đợi suốt 5 năm qua. Nhưng trái tim người đó đã ở bên một người con gái khác, không phải tớ. Bây giờ, điều tớ có thể làm là ngu ngốc chờ đợi.
My tiếc nuối.
- Tên đó là tên nào? Đúng là không có mắt. Diệp Thảo vừa thông minh vừa xinh đẹp hắn lại không thích.
Diệp Thảo đáp. – Không chắc! Người con gái đó, còn thông minh tài giỏi xinh đẹp hơn tớ nhiều. Ngay cả tớ cũng rất ngưỡng mộ cô ấy. Thế còn bạn, đã có bạn trai chưa?
My cúi mặt xuống, ngượng ngịu.
- Giờ thì vẫn chưa! Một người mà mình thương nhớ suốt bao năm qua, lại là con trai của kẻ thù. Còn một người đã chờ đợi giúp đỡ mình rất lâu. Mình không biết phải làm thế nào?
Diệp Thảo lòng nặng trĩu, vẫn cố gượng cười, chia sẻ. – Có phải bạn đang nói đến Bảo Duy và Nhật Anh phải không?
My khẽ gật đầu.
Diệp Thảo nói. – Tớ xin bạn. Đừng yêu Nhật Anh. Vì người vừa nãy tớ kể chính là anh ấy.
My nghe như sét đánh ngang tai, Nhật Anh một hy vọng, một khởi đầu mới của cô cho một tình yêu tốt đẹp mà cô mong muốn. Lại chính là người bạn thân nhất của cô yêu thương. Cuộc sống của cô bây giờ mặc dù đã tốt đẹp hơn, nhưng một người thật lòng yêu cô sao lại khó đến vậy?
- Bạn nói sao? Bạn yêu Nhật Anh, chờ đợi anh ấy 5 năm rồi sao?
Diệp Thảo khóc, giọt nước mắt vô tình. – Đúng vậy! Tớ yêu anh ấy điên cuồng. Nhưng anh ấy lại rất yêu bạn. Giờ tớ chỉ còn cách này thôi, bạn đừng yêu anh ấy. Hãy để tớ có cơ hội đi, hãy để anh ấy mở lòng với tớ.
My thở dài.
- Được rồi! Bạn đừng khóc nữa. Mình hứa sẽ không yêu anh ấy đâu.
Từ khuôn mặt nhăn nhó đáng thương kia đã hiện hữu một nụ cười mãn nguyện. Diệp Thảo thầm nghĩ “ Tốt lắm! Đúng là bạn thân. Nhưng nếu bạn không giữ đúng lời hứa thì hai chữ Bạn Thân đáng vứt đi thì hơn”. Tình yêu một liều thuốc độc đáng sợ, khiến con người ta thay đổi, từ một người hiền lành lương thiện đã dần trở thành ác quỷ thèm khát tình yêu.
----
Tại một nơi khác.
Tệp giấy trắng được ném thẳng vào người Elly. Chủ tịch tức giận quát lớn.
- Chỉ mỗi việc đàm phán với Jessi mà cũng không nên hồn. Lại còn bắt tôi ra mặt sao? Tôi nghĩ cô tài giỏi mới cho cô đi làm việc này. Vậy mà hỏng bét.
Elly cương quyết. – Giữa tôi và cô ta có một mối quan hệ không tốt. Chủ tịch nghĩ tôi có thể làm được sao? Bây giờ chủ tịch không ra mặt thì có lẽ bên General sẽ có được Jessi. Lúc đó ông sẽ thua chính anh trai, cháu trai của mình.
Chủ tịch Minh Đức tức giận, đứng lên tát thẳng vào mặt Elly.
- Cô còn dám mạnh mồm sao? Không làm nên việc gì còn dám nói tôi. Thật là chán sống rồi.
Khánh Ngân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn bèn bước vào trong xem. Thấy Elly đang khóc, và trên khuôn mặt in rõ năm vết ngón tay, cô lại gần ôm lấy Elly. Nhìn sang phía chủ tịch Minh Đức.
- Ông làm gì vậy? Đây đâu phải lỗi của Elly chứ?
Chủ tịch Minh Đức đáp. – Chị dâu! Chị không nên can dự vào việc của Dream Star.
Khánh Ngân cười nhạt.
- Bao năm qua mặc dù tôi làm việc cho General nhưng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Dream Star. Vậy mà không được coi là việc tốt sao?
Chủ tịch bật cười. – Chị làm vậy không sợ Chấn Phong! Ông ấy mà biết được thì coi như chức vụ giám đốc học viện General sẽ mất đi, công thêm cái ૮ɦếƭ sao?
Khánh Ngân đáp.
- Tôi không sợ! Tôi là mẹ của Hoàng Nhật Nam. Con trai ông ta. Chả lẽ ông ta nhẫn tâm nhìn con trai mình sống mà không có mẹ sao?
Chủ tịch nói. – Chị dâu nghĩ quá đơn giản rồi. Chấn Phong không như những gì chị nghĩ. Ông ta chỉ thương con của mình, chứ không thương vợ của ông ta đâu. Dù chị có xinh đẹp đến đâu thì cũng vứt.
Khánh Ngân cương quyết.
- Dù thế nào tôi cũng không sợ! Tôi đã quá quen với cách tàn nhận của gia tộc Hoàng các người.
Elly nhìn sang Khánh Ngân. – Đại tỷ! Bao năm qua đại tỷ đã giúp em quá nhiều. Bây giờ đừng can dự vào việc của em nữa. Hãy sống yên ổn đi và chăm sóc Chan. Cậu bé cần mẹ.
Chủ tịch Minh Đức cười nhạt.
- Tôi không muốn xem mấy người diễn cảnh cảm động.
Nói rồi ông vẫy tên vệ sĩ đứng đằng sau lại nói. – Tìm Bảo Duy thiếu gia về đây ngay.
----
Biệt Thự của Yến Nhi
- Tại sao em không thể yêu anh. Tại sao vẫn là Bảo Duy.
Yến Nhi đáp. – Tình cảm không thể giải thích rõ ràng được.
Huy Nam mệt mỏi nói.
- Vậy sao? Vậy thì hãy để thời gian chứng minh xem. Ai là người yêu em thật lòng.
Nói rồi Huy Nam quay người bước đi dứt khoát.
.
Nửa tiếng sau khi Huy Nam rời đi.
Tiếng chuông cửa lại vang lên. Yến Nhi bước ra, thì Duy từ ngoài xông vào ôm lấy cô.
- Anh yêu em.
Khắp người anh nồng nặc mùi rượu. Có lẽ anh đã uống quá nhiều mà không làm chủ được bản thân mà kích thích Dụς ∀ọηg có sẵn. Anh nhanh chóng nhấc bổng Yến Nhi lên tiến về phía phòng ngủ. Lát sau, một cảnh hỗn loạn bắt đầu.
-----
Tại nhà Huyền My.
Cô buồn chán ngồi trên Sofa, thẫn thờ. Như người mất hồn, chuyện Diệp Thảo nói cô vẫn không thể nào quên được, hàng trăm suy nghĩ vẫn cứ hiện lên trong đầu cô. Đột nhiên điện thoại cô rung báo tin nhắn đến. My cầm điện thoại lên nhìn qua tên người gửi tin nhắn, cô đắn đo một hồi rồi mở ra xem.
“ Ra cửa gặp anh một lát “
My miễn cưỡng ra ngoài. Bên ngoài một bất ngờ lớn đang đợi cô. Nhật Anh đứng đó với bó hoa tuyệt đẹp trên tay.
- Tặng em! Mừng ngày em về nước.
My nhớ lại chuyện đã hứa với Diệp Thảo cô lạnh lùng. – Không đơn giản là chúc mừng chứ?
Nhật Anh bật cười.
- Còn một thứ nữa.
Nói rồi anh lấy từ trong bó hoa ra một hộp nhẫn. Dơ ra trước mặt My.
- Em có thể để anh chăm sóc em chứ? Anh đã chờ đợi ngày em đồng ý lâu lắm rồi.
My đẩy tay Nhật Anh ra từ chối. – Xin lỗi! Bây giờ em không muốn yêu thêm ai nữa. Việc em muốn là trả thù. Anh hãy về đi và đừng bao giờ làm điều ngớ ngẩn nữa. Và còn nữa anh hãy đến bên Diệp Thảo, yêu thương cô ấy. Chính cô ấy mới là người yêu anh thật lòng.
Nhật Anh nói.
- Nhưng anh không có tình cảm với Diệp Thảo. Người anh yêu là em.
My đáp. – Em nói rồi. Hiện tại em không muốn yêu ai hết Em quá mệt mỏi rồi.
Nhật Anh tức giận ném hộp nhẫn đang cầm xuống đất. Anh hung hăng tiến lại gần ôm chặt lấy My, hôn mãnh liệt. Lần này, khác với những lần trước, anh tàn bạo đến mức đáng sợ. Chỉ cần kháng cự là My sẽ không thể yên ổn. Lát sau, My dùng toàn lực đẩy Nhật Anh ra, nhưng vô ích anh quá khỏe cô không thể làm gì được. Bất chợt, Nhật Anh buông cô ra.
- Dù thế nào đi nữa anh sẽ đợi em. Đến một ngày nào đó em sẽ đồng ý thôi.
Anh quay lưng bước đi, bóng dáng cao kều lạnh lùng ấy, lại in hằn trong trái tim My, một trái tim vừa xóa nhòa được hình bóng của một người khác, giờ đã lại có một người mới bước vào đó. Giờ cô phải làm sao? Cô không muốn có lỗi với Diệp Thảo, nhưng lại không muốn cứ mãi từ chối Nhật Anh như vậy. Quá sức chịu đựng của cô. Có lẽ trong hàng trăm loại bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất. Nó khiến trái tim con người thổn thức, tự rạch lên trái tim những vết xước không thể lành lại.
Sáng hôm sau.
Một bữa sáng thịnh soạn đã được bày trên bàn ăn, do chính tay mẹ của My vào bếp. Còn My thì vội vàng chuẩn bị đi đâu đó, cô cằn nhằn.
- Mẹ! Việc này để cho người khác làm. Cần gì mẹ phải đích thân làm như vậy?
Mẹ cô mỉm cười. – Không sao! Mẹ muốn con vui.
My nhìn mẹ vẻ đầy tiếc nuối.
- Mẹ à! Mẹ đừng làm cho con quá nhiều, con chưa đền đáp được gì cho mẹ cả.
.
Nói rồi My ngồi xuống bàn ăn. Vội vã ăn từng chiếc bánh mì sandwich.
- San San! Ăn nhanh lên. Hôm nay còn nhiều việc lắm.
San San khẽ gật đầu. Cô bé đang bình thản ăn thì bỗng chốc trở nên vội vàng. Cô bé hiểu rõ tính cách của My. Việc gì My đã nói thì phải thực hiện ngay không được chậm trễ.
Bữa ăn sáng kết thúc nhanh chóng. Cả hai rời khỏi nhà và di chuyển đến một nơi nào đó.
Lát sau, xe dừng lại trước một cửa tiệm sửa xe.
My bước xuống, tiến vào phía trong nói chuyện với một nhân viên.
- Chiếc xe của ba tôi! Tôi nhờ các người bảo quản nguyên vẹn còn chứ.
Nhân viên đó nhanh nhẹn cúi chào rồi đáp. – Thưa tiểu thư! Chiếc xe y nguyên như cũ. Chúng tôi đã thay phụ tùng mới.
My bước đến sờ qua chiếc xe màu đen hiện đại. Đây là chiếc xe ba cô thích nhất và đó cũng là loại xe hiếm ở Việt nam này.
- Xe có vấn đề gì không?
.
Nhân viên đó lễ phép trả lời. - Dạ! Khi chúng tôi xem qua thì xe đã bị hỏng phanh. Nhưng giờ thì đã hết rồi ạ.
My vừa nghe đã bất ngờ.
- Hỏng phanh sao? Do bị cắt đứt hay tự hỏng.
Nhân viên đó đáp. - Theo như chúng tôi thấy thì phanh bị cắt đứt.
.
My rút trong túi ra một số tiền lớn đưa cho quản lý khu đó. Vừa xong thì có một cuộc gọi đến.
- Chào cô! Jessi. Tôi là chủ tịch của Dream Star.
My cười thầm. - Chào ông! Không biết hôm nay tôi có phước gì mà được ông gọi đến vậy.
Chủ tịch Minh Đức ở đầu dây bên kia bật cười.
- Jessi cô nói ngược rồi. Không biết hôm nay cô có rảnh không? Phiền cô đến Dream Star một chuyến.
My đáp. - Tôi rất hân hạnh! Xin hỏi bao giờ tôi có thể đến đó.
Chủ tịch gấp gáp.
- Lúc nào cũng được. Nhưng ngay bây giờ thì tốt biết bao.
My mỉm cười đáp.
- Được! Tôi sẽ đến ngay.
Vừa kết thúc cuộc gọi, từ đằng sau cô vang lên một giọng nói đùa cợt.
- Lại được gặp nhà thiết kế nổi tiếng. Thật vinh hạnh.
My nhíu mày. Quay lại nhìn cái tên to gan dám nói giọng đó với cô. Bất chợt, cô giật mình ngạc nhiên.
- Là cậu sao? Huy Nam. Bao năm không gặp rồi.
Huy Nam bật cười. - Cậu không giống người bạn của tôi 5 năm trước nữa rồi. Thật xinh đẹp và thông minh hơn nhiều rồi.
My nghiêng đầu khó hiểu.
- Ý cậu là trước kia tôi xấu xí ngu ngốc phải không?
Huy Nam gật đầu. - Đúng vậy đấy! Con bé ngu ngốc, dốt nát, học không hơn ai?
.
My tức giận đánh thẳng vào người Huy Nam. - Cậu vẫn như ngày nào. Ăn nói thô tục. Chẳng giống con trai của nghị sĩ tý nào?
Huy Nam rời ánh mắt sang San San đứng thẫn thờ bên cạnh My.
- Cô bé đáng yêu xinh xắn này là ai vậy?
My đáp. - Đây là San San. Trợ lý của tôi.
San San như không nghe được gì vẫn đứng như trời trồng nhìn chăm chăm vào Huy Nam. Ánh mắt ngập tràn sự tò mò, khó hiểu. Đến khi My lay lay người, cô bé mới hoàn hồn lại được.
- Em sao vậy? Không thấy mỹ nam bao giờ à? - My hỏi
San San xua tay. - Không phải thế! Chỉ là em thấy anh ấy rất quen thuộc. Như là đã gặp nhau từ rất lâu rồi.
Huy Nam bật cười nhìn San San ngốc nghếch. - Tính cách thật đáng yêu như tên của em vậy.
My liếc qua lườm Huy Nam. - Cậu không được có ý đồ với em gái nuôi của tôi.
Đang nói chuyện thì My như nhớ ra điều gì. Cô vội vàng bước lên chiếc xe của ba.
San San nhanh chóng chặn xe lại hỏi.
- Chị đi như vậy thì chiếc xe ngoài kia phải làm sao?
My ngó qua chiếc xe của mình. Rồi ném chìa khóa sang cho Huy Nam.
- Phiền cậu đưa em gái tôi về. Tôi có việc gấp.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Huy Nam nhìn theo mỉm cười. Rồi anh quay sang San San nói.
- Cô bé! Muốn về hay muốn anh đưa đi thăm quan Hà Nội
San San tỏ vẻ đáng yêu như một đứa trẻ. - Tất nhiên là đi chơi rồi. Cảm ơn anh.
Huy Nam đáp.
- Sao em cảm ơn anh nhanh vậy? Em còn chưa biết là anh tốt hay xấu mà.
San San mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch.
- Nhìn anh như vậy chắc chắn không phải người xấu.
Huy Nam thắc mắc. - Sao em có thể khẳng định như vậy.
Cô bé nhìn anh giải thích.
- San San làm trợ lý cho chị My được 2 năm rồi đã gặp qua vô vàn người. Anh là người tối hay xấu sao giấu được San.
.
30 phút sau.
Dream Star
Chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước cửa tập đoàn. Bên ngoài một hàng dài vệ sĩ đang đứng chờ, như đón một người cao quý. My vừa bước xuống xe đã được chủ tịch chào đón nhiệt tình.
- Chào cô Jessi. Rất hân hạnh khi cô đã đến.
My mỉm cười. Nhìn sang chỗ Elly đang đứng.
- Elly! Vất vả cho chị rồi.
Elly giật mình quay sang nhìn My đang gọi tên cô. – À! Không sao
Bởi vì có chủ tịch ở đây nên Elly phải nhẫn nhịn không thì cô đã lao vào trả thù vụ việc hôm trước rồi.
Sau cuộc đối thoại. Chủ tịch nhiệt tình dẫn My lên phòng làm việc của mình để bàn bạc. Nhưng vừa bước vào bên trong My đã chạm mặt Bảo Duy. Còn Duy thì cũng chả kém gì My, vừa gặp cô anh đã ngạc nhiên đứng bật dậy.
- Ba! Nhà thiết kế trẻ mà ba mời là cô ấy sao?
Ông khẽ gật đầu, quay ra giới thiệu. – Đây là con trai tôi! Người thừa kế tương lai của tập đoàn. Nhưng chắc cô không còn lạ gì với nó nữa rồi nhỉ? Hôm nay tôi gọi nó đến là để tự nó kí hợp đồng với cô.
My cười nhạt.
- Ông làm vậy là có ý gì?
Trong tâm trí của Minh Đức luôn muốn đùa giỡn trêu trọc My, bởi vì cô là con gái của kẻ thù ông ghét nhất. Ngay cả tình cảm cũng phải chia cắt hai con người đáng lẽ phải thuộc về nhau.
- Jessi đừng hiểu lầm. Tôi muốn như vậy là để nó quen với công việc thôi. Tôi già rồi cần phải được nghỉ ngơi.
My càng khó chịu hơn. – Vậy được rồi! Phiền ông ngồi xuống rồi thỏa thuận nhanh. Tôi không có nhiều thời gian.
.
Tại công viên giải trí.
San San vô cùng thích thú với nơi đây. Cô bé chạy không ngừng nghỉ, còn Huy Nam thì đã chán ngán đến cực độ, anh than vãn.
- Này cô bé! Em định chơi đến bao giờ?
San San quay lại đáp. Tràn đầy năng lượng – Đến bao giờ em thấy chán.
Huy Nam mệt mỏi.
- Biết đến bao giờ em mới chán? Con cái nhà ai mà kì lạ.
Vừa nhắc đến chuyện này. Cô gái đang vui sướng, nhiệt tình kia bỗng chốc buồn thủi, cô ngồi lại chiếc ghế đá bên đường. Cúi gằm mặt xuống, đôi mắt đẫm buồn nhìn xuống mặt đất. Huy Nam thấy kì lạ, anh bước đến hỏi.
- Sao vậy cô bé? Anh nói gì sai sao?
San San đáp. – Anh có thể nói bất cứ thứ gì. Nhưng xin anh đừng nhắc đến gia đình em?
Huy Nam càng khó hiểu hơn.
- Tại sao?
Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt. Khuôn mặt đáng yêu dần trở nên đáng thương. Cô bé càng kể chuyện thì nước mắt càng nhiều.
- Năm em 6 tuổi em bị lạc mất ba mẹ. Rồi em bị lưu lạc đến Mỹ. Cũng may có một gia đình tốt bụng họ nhận em làm con nuôi. Nhưng đến năm em 18 tuổi, tai họa ập đến, ba nuôi em bị tai nạn rồi qua đời. Vì quá đau buồn nên ngay cả mẹ nuôi em cũng đổ bệnh rồi rời bỏ em. Nhưng ngay lúc đó, em may mắn gặp được chị My. Chị coi em như em gái thương yêu em
Huy Nam dường như cũng đồng cảm với cô bé, anh an ủi.
- Số phận sắp đặt hết. Em đừng buồn. Anh cũng có một người em gái, kém anh 4 tuổi, nhưng em ấy cũng bị thất lạc như em vậy. Ba anh tìm kiếm con bé 5 năm trời, không có dấu vết gì, lúc đó gia đình anh như chìm vào đau khổ suốt mấy tháng. Em ấy thực sự rất quan trọng.
San San đáp. – Bạn ấy có hoàn cảnh thật giống em. Vậy bạn ấy tên gì hả anh?
Huy Nam mỉm cười nói.
- Hàn Linh San. Tên em ấy cũng có một chứ San rất giống em đó. Nhưng em nói em bị lạc ba mẹ năm 6 tuổi, vậy em có thể kể anh nghe. Anh sẽ giúp em tìm
Đột nhiên một dòng kí ức chạy qua làm đầu San San đau nhức nhối. Cô bé ôm đầu hét lên. Huy Nam lo lắng bước lại gần.
- Em không sao chứ? Không nhớ được đừng cố nhớ.
San San ngước lên nhìn. – Em ổn rồi. Nhưng em không thể nhớ được gì về ba mẹ trước kia của mình. Em chỉ nhớ là mình có một anh trai thôi.
.
- Thôi! Thế này đi. Anh thấy em có rất nhiều điểm giống em gái anh. Vậy em làm em gái nuôi của anh đi.
San nói. – Anh dễ dãi vậy sao? Không biết anh có bao nhiêu em gái rồi?
Huy Nam bật cười. – Tính cách thật đáng yêu! Em là người duy nhất đó.
.
Đang nói chuyện thì tiếng còi xe vang lên ngay sau đó. San San giật mình quay lại.
- Chị sao chị tìm được em ở đây?
My đáp. – Điện thoại của em có định vị. Thôi lên xe về đi. Còn Huy Nam cảm ơn cậu
San San ngoan ngoãn như mèo con, cô bé lặng lẽ bước lên xe. Rồi cúi mặt xuống như đứa trẻ có lỗi.
- Đừng tiếp xúc với cậu ấy quá nhiều. Nên nhớ đó cũng là con trai của kẻ thù.
San San đáp. – Nhưng em có một cảm giác cực kì quen thuộc với anh ấy. Mới gặp lần đầu em đã mến anh Huy Nam rồi.
My thở dài.
- Dù thế nào cũng không được? Hiểu chưa?
Trước sự dứt khoát của My. San San không thể làm gì chỉ biết lặng lẽ nghe theo.
-----
Dream Star
- Ba! Ba đang định đùa giỡn với con sao? Tại sao ba không nói với con là Jessi sẽ làm việc ở đây?
Chủ tịch bình thản đặt tách trà nhẹ nhàng xuống bàn. Dõng dạc nói.
- Ba muốn con biết được. Con sẽ không bao giờ thắng được ba. Nên đừng chống đối nữa, ngoan ngoãn mà kết hôn với thiên kim của Nikken đi.
Bảo Duy quát lớn. – Ba luôn coi trọng tập đoàn. Vậy con là gì của ba? Hay con chỉ là dụng cụ để kinh doanh.
Xen giữa cuộc nói chuyện, Yến Nhi từ ngoài bước vào. Cô lễ phép cúi chào chủ tịch.
- Ba! Con đã đến.
Bảo Duy sững sờ. – Cô vừa gọi ba tôi là gì? Ba sao?
Chủ tịch bật cười.
- Ba là điều dĩ nhiên thôi. Sớm muộn gì con cũng về làm dâu nhà ta mà.
Duy nói. – Con không muốn.
Cả hai dường như lơ đi lời nói của Duy. Vẫn bình thản nói chuyện.
- Con và Duy hãy tổ chức một buổi họp báo khác để thông báo về lễ đính hôn sẽ được tổ chức lại đi.
Yến Nhi đáp. – Dạ vâng!
Nói rồi chủ tịch xua tay ra hiệu mời cả hai ra ngoài. Yến Nhi nhanh chóng đứng lên, còn Duy vẫn ngồi đó chưa chấp nhận được sự thật.
Yến Nhi thấy vậy, cô quay lại kéo Duy đứng lên rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Duy vội vã hất tay Yến Nhi ra.
- Cô đừng động vào tôi.
Yến Nhi cười nhạt. – Dù tôi không động vào anh. Nhưng anh cũng động vào tôi rồi. Đêm hôm đó…….
Cô đang nói dở dang thì Duy cắt ngang.
- Cô đừng nói lại nữa. Chuyện hôm đó chỉ là vô tình xảy ra, không thể trách tôi.
Yến Nhi nói. – Dù sao thì anh cũng không thể từ bỏ tôi được đâu. KHÔNG BAO GIỜ
Nói xong Yến Nhi quay đi, trong lòng thầm dâng lên một niềm vui nào đó. “ Bảo Duy! Tôi có thể dễ dàng trói chân anh rồi “.
-----
My trong căn phòng rộng lớn. Cô mệt mỏi ngồi suy nghĩ.
- Khánh Ngân là vợ của chủ tịch Chấn Phong mà luôn đi giúp đỡ Dream star. Thảo nào thông tin mật của General luôn bị dò rỉ.
San San tiếp lời.
- Quan trọng hơn. Dream Star luôn hợp tác với nghị sĩ Trung Quốc Kim Trạch và tập đoàn Nikken của Nhật. Chỉ một mình chị không thể nào đấu lại họ, phải có thêm General chị mới có thể dễ dàng hơn.
My nói.
- Để General giúp đỡ rất khó. Quan hệ của Chấn Phong và gia đình chị không tốt lắm. Phải làm thế nào bây giờ hả San San?
San San im lặng một lúc. Cô bé lên tiếng.
- Có một cách nhưng rất khó đối với chị
My gấp gáp.
- Nói đi! Dù là cách gì chị cũng chấp nhận. Phải trả thù được cho ba.
San San hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Đó là chị phải kết hôn với Nhật Anh con trai của chủ tịch General
My ngạc nhiên. - Kết hôn sao? Em đùa à
San San đáp.
- Đó là cách duy nhất. Em biết quan hệ của chị và anh ta rất tốt. Nên chỉ có thể làm như vậy?