Tại nhà Elly. Đám người Nhật Anh, Bảo Duy, Yến Nhi, Huy Nam, Diệp Thảo và My được mời đến. Mặc dù mới trở về từ Hàn Quốc, nhưng mọi đồ ăn ở trên bàn nóng hổi đã được bày ra ngay trước mắt. Có cả đầu bếp đứng giới thiệu từng loại.
- Mọi người đừng khách sáo! Ta ngồi xuống ăn luôn đi.
Elly gấp gắp tiếp đãi khách. Bởi sự nhiệt tình của Elly mà mấy vị khách quý không thể từ chối được. My đang định ngồi xuống bên cạnh Diệp Thảo thì bị Duy ép ngồi cạnh cậu. Nhật Anh thấy vậy, ánh mắt, sắc mặt thay đổi lạ thường vẻ không vui. My thì nhăn nhó vì bây giờ việc gì cũng bị Duy kiểm soát, từ khi Duy nói ra bí mật về tuổi tác, My không thể lên mặt được. Duy thì vẫn thoải mái, gắp và cắt thức ăn cho My. Nhật Anh càng khó chịu hơn.
- Cô ấy có tay! Có thể tự làm được.
Duy càng được cơ hội trêu trọc anh họ.
- Đây chỉ là cách tôi chăm sóc bạn gái! Anh lo mà chăm sóc cô gái bên cạnh anh đi.
My lại càng không thoải mái. Ngay cả việc tình cảm, Duy cũng nói linh tinh, cô còn chưa đồng ý bắt đầu lại mà cậu đã khẳng định My là của riêng cậu. Nhật Anh liếc qua Diệp Thảo, buồn bã ngồi ăn mà không được đối xử như My. Anh rất hiểu tính cách con gái, nhanh chóng hành động giống Bảo Duy, đối xử với Thảo như vậy.
.
Phía bên này, Yến Nhi và Elly đưa ánh mắt không hài lòng dồn hết về chỗ My. Lần nào, My cũng được hai chàng trai đẹp hơn hoa chăm sóc, giúp đỡ tận tình. Như vậy hỏi không có cô gái nào ghen tị thì hơi kì lạ.
Bữa ăn cứ từ từ kết thúc, không khí căng thẳng không hề thoải mái.
----
Tất cả mọi người đều ra phòng khách nói chuyện và ăn món tráng miệng. Còn việc dọn dẹp đã có giúp việc. My vẫn tính nào tật nấy, cứ đến nơi nào mới lạ cô phải đi tham quan qua một lần. Cô tiến vào phòng đọc sách, trong này phải có tơi hơn trăm các loại sách khách nhau như sách Giao tiếp cơ bản, sách quản trị kinh doanh, sách kinh tế,... Những loại sách đó, Elly đã đọc hết. My thầm nghĩ
" Chị ta đọc hết sao? Có phải người không vậy?"
Giữa hàng trăm loại sách mới mẻ, một quyển sách mục nát được My chú ý. Cô tiến lại gần cầm quyển sách và mở ra xem, thì ra đây là một quyển Nhật ký. Từng nét chữ mỏng manh, chưa cứng cáp của trẻ con hiện ra.
" Ngày 12 tháng 10 năm 2003
Hôm nay ba đến chơi với mình còn mua cho mình rất nhiều đồ chơi. Một năm mình chỉ gặp ba được có 5 lần, có năm còn ít hơn. Thật sự ngày ba đến chơi là ngày mà mình cảm thấy hạnh phúc nhất,.......
..........
Ngày 3 tháng 6 năm 2004
Càng lớn thêm một tuổi khoảng cách của tôi và ba càng thêm xa cách. Tôi chỉ dám đứng nhìn ba từ phía xa. Ba không cho tôi xuất hiện trước mặt gia đình ông ấy có dì và một em gái rất xinh đẹp, đáng yêu. Tôi thật sự mến em lắm! Một lần, thấy em đang chơi đùa ở công viên gần nhà, tôi đứng từ phía xa nhìn mà muốn tiến gần chơi với em. Đột nhiên, em đang chạy, bị vấp ngã. Tôi tiến lại gần rồi đỡ em lên, nước mắt từ khóe mắt em từ từ chảy xuống, lúc đó tôi bối rối lắm, chỉ biết xin em đừng khóc. Nhưng thật may em cực kì nghe lời, , mới nói một chút em đã nín hẳn. Em bảo tôi ở lại chơi với em, càng tiếp xúc mình càng cảm thấy em như một người bạn thân, vì chúng tôi chỉ hơn tôi một tuổi. Nhưng hình như ba cũng cấm em không được chơi với tôi, nên em toàn phải trốn đi.......
.....
My càng đọc, càng thấy gì đó rất kì lạ, quá khứ của Elly rất giống với cô hay chỉ là trùng hợp. Cô sốt ruột lật đến trang cuối.
" Ngày 21 tháng 5
Hôm nay tôi đến trường nhận giải, 5 năm liền tôi được học sinh giỏi. Mẹ rất tự hào. Vừa biết được kết quả tôi cũng vui lắm, liền chạy thật nhanh về khoe với Mẹ. Nhưng vừa về đến nhà, một cảnh hỗn loạn hiện ngay trước mắt tôi, đau lòng hơn mẹ đang treo cổ tự vẫn. Vì lúc đó tôi còn bé nên bối rối lắm, không biết làm gì, chỉ biết khóc. May mắn lúc đó ba tôi bước vào, tôi cảm thấy đỡ sợ hơn hẳn vì ba luôn là điểm tựa của tôi. Sau hai ngày tang lễ của mẹ tôi đã hoàn tất, trở về nhà ba bảo tôi thu dọn đồ đạc, tôi nghĩ ông đón tôi về nhà mình ở với dì và em. Nhưng tôi ngây thơ, đâu biết gì, ông đưa tôi vào trại trẻ mồ côi. Rồi ông cự tuyệt coi như tôi không phải con ông. Sau một thời gian ở đây, tôi mới dám mở lá thư của mẹ để lại, lúc bấy giờ tôi mới biết, người khiến mẹ tôi phải ૮ɦếƭ không ai khác chính là ba tôi. Từ lúc đó tôi quyết tâm phải trả thù ông ta, một người tàn nhẫn. Từ lúc đó ngày nào tôi cũng nghĩ cách phải chạy trốn khỏi nơi đây,............
.
My đang đọc, thì Elly bước từ phòng khách vào. Elly dựt ngay quyển nhật ký trên tay My, ánh mắt tức giận nhìn cô.
- Ai cho cô xem nhật ký của tôi? Cô đã đọc được những gì. - Elly quát.
My giật mình trước sự hung hăng của Elly. Cô không hiểu, trong quyển nhật ký đó có gì mà Elly phải che giấu như vậy, nhưng trong chuyện này cô thấy cô vẫn có lỗi vì không xin phép Elly.
.
Ngoài phòng khách, mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phòng đọc sách. Ai cũng gấp gắp tiến vào xem chuyện đang diễn ra.
Elly đang trợn trừng mắt nhìn My, đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống My vậy. Còn My, sững sờ, bàng hoàng, phải sau vài giây mới lấy lại được tinh thần.
- Xin lỗi! Em xin lỗi chị. - My cúi đầu lia lịa, chỉ nhắc lại một câu nói.
Duy tiến lên phía trước, kéo My ra khỏi nhà Elly. Vừa ra đến cổng, My liền hất tay Duy ra
- Cậu làm gì vậy! Tôi chưa xin lỗi chị Băng Hy.
Bảo Duy tức giận
- Bạn còn muốn vào đó sao? Không thấy thái độ của Elly sao? Cô ta không phải là một người dễ đối phó đâu. Đi thôi tôi đưa bạn về.
Duy nhất quyết kéo tay My và lôi vào chiếc xe BMW đang đỗ trước cổng.
-----
Sau khi Duy và My rời khỏi. Thì những người còn lại cũng về nốt. Elly thì thu dọn đống lộn xộn ở phòng đọc. Xong xuôi cô ngồi xuống rút điện thoại ra.
- Kế hoạch có thể tiến hành sớm hơn. Hãy chuẩn bị sẵn đi. Chỉ cần nghe hiệu lệnh thôi.
.
Diệp Thảo được Nhật Anh đưa về. Hôm nay anh cực kì chu đáo, từ bữa ăn cho đến lúc về nhà. Nhật Anh còn tiễn cô đến cổng, rồi anh quay đi.
- Nhật Anh - Diệp Thảo nhanh chóng gọi lại.
- Anh không thể yêu em sao?
Nhật Anh khuôn mặt mệt mỏi đáp
- Không thể! Em đừng nghĩ nhiều nữa. Mau quên đi. Tôi chỉ coi em là em gái thôi.
Diệp Thảo chạy đến ôm anh. Đôi mắt ướt dần.
- Trong lòng anh có thể có My. Tại sao không có em?
Nhật Anh không trả lời. Diệp Thảo tiếp tục nói
- Anh biết không? Anh là người đầu tiên tôi yêu. Tôi yêu anh đến nỗi tổn thương trái tim trằng trịt vết sẹo. Tôi yêu anh đến nỗi, dù khó khăn vẫn cố gắng hoàn hảo để xuất hiện trước mặt anh. Mong anh rung động một lần vì tôi,.....
Nhật Anh vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng. Đẩy Thảo ra, giọng nói cương quyết.
- Đừng như vậy! Nếu bị chụp ảnh lại thì không hay đâu.
Không để cho Diệp Thảo manh động lần nữa, Nhật Anh bước đi thật nhanh. Để xóa đi hình bóng một người trong trái tim anh là điều rất khó, nên anh chỉ có thể như vậy, không đáp trả lại tình cảm của Thảo, không muốn cô phải tổn thương thêm nữa.
-----
Lúc này, My đã ổn hơn và đã được đưa về đến nhà.
- Cảm ơn đã đưa tôi về
Duy khẽ gật đầu.
.
My quay người bước đi, trước khi cô bấm mật mã vào nhà. Duy ôm lấy cô, My vì bị ôm bất ngờ nên không phản ứng được gì.
- Cậu làm gì vậy?
Duy nhẹ nhàng đáp
- Đừng làm gì cả! Từ ngày mai, chúng ta sẽ không còn là bạn. Tôi sẽ theo đuổi em lại từ đầu. Tôi yêu em! Huyền My
My bật lực, buông thõng hai tay. Có lẽ Duy không biết được cô rất khó xử, giữa hai người con trai tốt đều thích mình thì phải chọn ai để người còn lại không bị tổn thương. Duy từ từ buông cô ra
- Được rồi! Em ngủ sớm đi.
My không trả lời, tiến thẳng vào nhà.
.
Bên trong, Ba my vẫn dáng vẻ mệt mỏi đó. My ngại đối diện với ông, bởi vì cô sẽ phải bật khóc khi nghĩ đến ba sắp rời xa mình. Ba cô cũng bất lực đợi ngày mình ra đi, bỏ lại đứa con gái mình yêu thương hết mực. Nhưng cũng tại ông reo họa thôi, bây giờ phải chịu đựng là điều đương nhiên. Tất cả sự thật ông không hề nói ra, ông vẫn muốn trước khi ૮ɦếƭ vẫn giữ được hình ảnh tốt với con gái. Ngày hôm đó, ông vô tình lướt qua cô con gái mà mình đã nhẫn tâm vứt bỏ, mà không hề biết sau này ông sẽ phải chịu đau khổ gấp nhiều lần. Lúc đó, cô còn là học sinh cấp ba, nhưng rất tài giỏi về mặt giao tiếp và giỏi 7 thứ tiếng. Ông không hề biết đó là con gái mình, vì cô gái đó đã đổi tên. Elly, một cái tên không có gì đặc biệt, nhưng từ khi được làm công việc phiên dịch và giao tiếp trong công ty của ông, tên tuổi của cô càng ngày càng nổi tiếng, rất nhiều công ty muốn mời cô đến làm nhưng cô đều từ chối. Cho đến một ngày, "Kỉ niệm 30 thành lập tập đoàn", đã rất lâu ông không hề biết rõ về lí lịch của cô, nên vào ngày đó ông có hỏi qua, Elly rất thành thật, cô nói hết về quá khứ của mình, người cha độc ác. Ông đang cầm ly rượu vang trên tay, bỗng nhiên rơi xuống. Cô con gái Băng Hy mà mình đã bỏ rơi, đang ở trước mặt mình và là một người khác, giỏi giang. Từ lúc đó, ông đã lường trước được mọi việc xấu nhất sẽ xảy ra, nên ông phải cố gắng bất chấp cả tính mạng bảo vệ My trước cô chị gái cùng cha khác mẹ Băng Hy
------
3 ngày sau chuyến du lịch. Đối với My không còn gì buồn chán hơn, khoảng thời gian này cô cực kì muốn đến học viện, nhưng được nghỉ quá lâu, khiến cô sắp tự kỉ. Đột nhiên điện thoại cô rung.
- Đi uống vài ly chứ! - Diệp Thảo
My thắc mắc
- Bạn có chuyện gì buồn sao?
Diệp Thảo ngắn giọng, trả lời nhanh chóng
- Cứ đi đi. Bar Boss.
Nói xong Diệp Thảo cúp máy luôn, không để cho My kịp trả lời. My hầu như là không muốn đến những nơi như vậy, chỉ khi có việc gì buồn cô mới tìm đến rượu. Hiện tại, cô chỉ buồn chán vì không có nơi nào chơi chứ không buồn phiền về chuyện gì. Dù sao, đã đồng ý với Diệp Thảo nên nhất định cô phải đến.
.
My vừa rời khỏi nhà được một lúc. Thì ba My đi làm về, ông đang bấm mật mã mở cửa thì từ đằng sau một đám người bịt miệng, lôi ông lên chiếc xe gần đó, vì đám người đó quá khỏe, quá hung dữ khiến ông không thể gào thét nổi. Ngay lúc đó, Nhật Anh vừa bước từ nhà ra, anh đã nhìn thấy hết mọi việc, anh chạy đến để ngăn lại nhưng không kịp, chiếc xe chuyển bánh. Anh vội vã bắt lấy một chiếc taxi, rồi đuổi theo.
Chiếc xe chở ba My dừng lại trước một căn nhà hoang. Đám người lôi ông vào bên trong đóng kín cửa lại. Lát sau, từ bên trong vang lên những tiếng chửi bới, cười mỉa mai. Nhật Anh từ bên ngoài cũng có thể nghe được tất cả, nhưng anh không thể bước vào một mình, sẽ gặp nguy hiểm. Anh rút điện thoại ra và gọi đám vệ sĩ của mình đến.
.
Bên trong
Elly đang đứng chửi bới người cha vô tình.
- Ông thấy vui chứ? Đây là hậu quả mà ông nhận được. Hồi bé tôi yêu quý ông đến nhường nào, thì khi lớn lên tôi càng hận ông như thế. - Giọng nói xen lẫn tiếng cười ác độc, gian xảo.
- Hôm nay! Tôi chưa Gi*t ông. Nhưng tôi sẽ khiến ông sống không bằng ૮ɦếƭ. Kể cả con gái ông.
.
Giọng nói của ba My đã yếu dần, cố gắng cầu xin.
- Tiểu Hy à! Xin con, đừng động đến My, con bé không có lỗi, trừng trị mỗi ta là đủ rồi.
Elly đưa ánh mắt sắc lạnh quay lại phía ông.
- Con sao? Ông vẫn còn nhớ tôi là con ông sao? Tại sao lúc vứt bỏ tôi ông lại không nhớ ra điều đó? - Elly gào lên.
- Xin lỗi con Tiểu Hy. Chỉ là lúc đó ta bất đắc dĩ, ta không thể đưa còn về ở với Vân Khuê.
Elly lại cười, điệu cười gian xảo.
- Vậy sao? Ông sợ bà ta. Hay ông sợ bị bỏ rơi ông, ông sẽ không được thừa hưởng tài sản lớn của gia tộc Vân Khuê.
Ông không còn giải thích gì nữa. Chỉ luôn miệng nói câu Xin lỗi với đứa con gái đang dần dần biến thành ác quỷ.
Elly vứt mạnh cây gậy đang cầm trên tay xuống đất. Ra lệnh
- Đánh ông ta đi! Nhưng đừng để ông ta ૮ɦếƭ - Nói rồi cô bước ra khỏi nhà hoang từ cửa sau.
.
Ngay sau khi Elly đi, thì đám vệ sĩ của Nhật Anh mới xông vào. Đám người đang tra tấn ba My sững sờ nhìn về phía Nhật Anh.
- Thiếu gia! Nhật Anh
Nhật Anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn mặt bọn chúng
- Thiếu gia sao? Xem ra bọn mày biết rất rõ tao.
Anh hất nhẹ cằm ra phía trước ra hiệu. Đám vệ sĩ biết ý xông lên quyết chiến với đám người hung tàn. Lúc này Nhật Anh tiến lên phía trước, đỡ ba My dậy đưa ra xe và di chuyển thật nhanh đến bệnh viện.
.
Sau một hồi khám và băng bó vết thương. Bác sĩ bước ra
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
Nhật Anh bước lên nhận bừa
- Tình hình của bệnh nhân vẫn ổn. May mắn chỉ là trầy xước thôi. Bệnh nhân còn bị Huyết áp cao nếu không cẩn thận có thể mất tính mạng bất cứ lúc nào.
Nhật Anh khẽ gật đầu rồi bước vào thăm ông. Lúc này ba My đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt, chân tay bị xước nhẹ, không bị bầm tím, may mắn cũng nhờ vào Nhật Anh xông vào kịp lúc.
- Bác không sao chứ?
Ông mệt mỏi gật đầu
- Cảm ơn cháu! Hôm nay đã cứu ta.
Nhật Anh lễ phép
- Dạ! Không có gì. Nhưng rốt cuộc ai là người đã làm ra chuyện này.
Ba My thở dài đáp
- Chỉ là mấy kẻ thù trong giới kinh doanh thôi. Làm trong ngành này thì dễ bị nguy hiểm lắm - Ông không nói ra sự thật, vì ông không muốn nợ con gái của mình thêm nữa, ông biết nếu nói ra thì Nhật Anh sẽ đi báo cảnh sát, con gái ông sẽ gặp nguy hiểm. Nên ông đành nhắm mắt cho qua, chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng tại ông vô tình, tàn nhẫn. Nghĩ lại mới thấy hối hận nhưng đã muộn.
- Ta có thể nhờ cháu một việc không
Nhật Anh gật đầu
- Ta biết quan hệ giữa cháu và My. Vân Khuê đã như vậy, cháu đừng trả thù Huyền My nữa.
Nhật Anh mỉm cười trả lời
- Cháu không trả thù nữa rồi! Cháu muốn quan tâm, chăm sóc My.
Ba My dường như yên tâm hơn phần nào.
- Vậy thì khi ta ૮ɦếƭ cháu hãy thay ta chăm sóc con bé. Nó cần được bảo vệ, và phải nhớ không được tin tưởng bất kì ai.
-----
Tại Bar Boss.
My đã uống rượu đến say mềm, còn Diệp Thảo thì vẫn ổn chỉ có hơi choáng váng. Hôm nay My như vậy cũng tại dạo này động thái của ba cô rất kì lạ, ông càng ngày càng lo lắng, lúc nào cũng nói đến việc chuyển tài sản. Còn về phần tình cảm, cô vẫn luôn khó xử, giữa Duy và Nhật Anh cô nên chọn ai? Diệp Thảo nhìn sang My ánh mắt đẫm buồn.
- My à! Nhiều lúc mình thấy bạn thật may mắn. Có thể được nhiều người thích như vậy. Còn mình thì đã yêu Nhật Anh mất rồi, yêu đến nỗi không thể yêu được nữa, biết là anh ấy mãi mãi sẽ không rung động mà vẫn ngu ngốc yêu đơn phương. Ngày đêm chỉ mong anh thay lòng đổi dạ.
.
My đã nằm gục xuống bàn, dù cô có nghe được tất cả nhưng sáng mai sẽ quên hết. Cô chỉ lầm bầm
- Bạn đúng là đồ ngốc.
Diệp Thảo cười nhạt, chua chát.
- Đúng là rất ngốc. Bây giờ mình phải làm sao? Người mình yêu lại yêu chính bạn thân của mình, tại sao không phải ai khác mà lại chính là bạn, hả My? Cuộc sống thật khó khăn, những tiểu tưởng chừng như không bao giờ xảy ra mà lại đau đớn như vậy?. Có nói chắc bạn cũng không hiểu được, người bạn ngây thơ của mình - Diệp Thảo nói mà từng dòng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Còn My thì vẫn nằm đó.
- Thôi mình nghĩ kĩ rồi! Mọi chuyện cứ để nó tự nhiên là tốt nhất.
Nói xong Diệp Thảo cầm lấy túi sạch và dặn dò nữ vệ sĩ riêng của mình.
- Đợi ở đây! Bao giờ cô ấy tỉnh lại thì đưa về.
---
Một tiếng sau.
My lơ ngơ đứng dậy. Cô vẫn chưa tỉnh rượu vẫn còn mơ màng. Nữ vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô đang loạng choạng. Rồi đưa cô ra phía ô tô. My thì lơ mơ nhìn thẳng vào mặt vệ sĩ, rồi mỉm cười.
- Vệ sĩ của Diệp Thảo sao? - Vừa nói cô vừa đánh vào mặt vệ sĩ.
.
Chiếc xe nhanh như chớp, phút chốc đã dừng trước ngõ vào nhà My. My hiện giờ đã tỉnh táo hơn, cô có thể tự mình đi về. Vừa bước đến cửa nhà, My bắt gặp ngay Nhật Anh đang đứng đó. Cô mơ màng bước đến ôm lấy Nhật Anh, mùi rượu nồng nặc khiến anh khó chịu.
- Em uống rượu sao?
My đáp
- Một chút! Thật sự em mệt mỏi lắm. Em rất cần một bờ vai làm điểm tựa. Nhưng thật khó để chọn giữa hai người. Anh hãy cho em biết em phải làm gì?
Nhật Anh dơ tay lên nhìn đồng hồ.
- Bây giờ đã là 10 giờ! Anh đã chờ em 2 tiếng, sắp đóng băng rồi. Mau mở khóa vào nhà đi.
My bật cười, nửa tỉnh nửa mơ bấm mật mã. Nhưng kì lạ, vẫn đúng được. Nhật Anh nhấc bổng cô lên, vào nhà. Anh tiến lên phòng cô, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Nhật Anh đang trong tư thế cúi, My liền ôm lấy cổ anh. Cô đang say, đã mất kiểm soát. Cô đặt môi mình lên môi anh, trao tặng một nụ hôn nóng bỏng, Nhật Anh từ từ đáp trả ngay. Rồi dần dần, từng chiếc cúc áo của Anh được cởi bỏ. Vô thức, Nhật Anh buông My ra.
- Dừng lại đi! .
Anh xoay người My ngay ngắn trên giường, rồi kéo chăn cho cô. Mặc dù anh yêu My, nhưng anh tôn trọng cô, anh không muốn phải động đến thân xác cô mà anh muốn có được là trái tim của cô. Anh bước từng bước về phía chiếc ghế Sofa trong phòng cô, nằm xuống và nhắm mắt lại. Chiều cao 1m81 của anh thật sự quá khó khăn, chiều dài chiếc ghế không đủ để anh nằm. Mặc dù vậy anh vẫn cố gắng để ngủ qua đêm.
.
Nắng chiếu rọi xuống căn phòng, qua cửa sổ. Hàng mi cong ✓út khẽ rung, My từ từ mở mắt, cô ngồi dậy, mà đầu vẫn đau như 乃úa bổ. Cô nhìn sang phía Nhật Anh, giật mình “ Tại sao? Anh lại ở đây “ Hàng trăm câu hỏi đang hiện trong đầu cô. Ký ức của buổi tối hôm qua chợt ùa về, My hốt hoảng, nhìn vào trong chăn, may mắn quần áo vẫn còn nguyên. Cô không hiểu sao, lúc đó mình lại bị kích thích cao đến vậy. Cô bước xuống giường, tiến đến gần Nhật Anh. Đứng nhìn anh khó hiểu. Nhật Anh có trực giác cực kì nhạy bén, mặc dù khi ngủ chỉ cần có người đến gần anh có thể tỉnh ngay.
- Em dậy rồi sao?
My lúng túng đáp.
- Vâng! Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại vào được nhà em.
Nhật Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác.
- Vì anh lo có chuyện không hay sẽ xảy ra nên mới ở đây qua đêm. Nhưng em đừng lo, đêm qua anh không làm gì đâu.
Nói rồi anh quay đi, My ở đằng sau thì vẫn ngỡ ngàng cố nhớ lại chuyện cũ. Bất chợt Nhật Anh đứng khựng lại, anh nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với My
- Ba em phải đi công tác! Sẽ không ở nhà một thời gian. Nếu có việc gì em có thể nhờ anh cũng được, chúng ta là Hàng Xóm mà.
Nhật Anh vừa nói vừa nhấn mạnh chữ “ Hàng Xóm “ đầy ẩn ý. My vẫn chưa lấy lại được tinh thần thì điện thoại rung, phải mất vài giây sau cô mới bấm trả lời.
- Gọi tôi có việc gì sao?
Duy đáp
- Tối nay 8 giờ ra công viên gần nhà. Tôi có việc cần nói với em
Nói rồi, Duy cúp máy nhanh chóng. My lại thêm ngỡ ngàng cô thầm nghĩ “ Sao gia tộc mấy người không cần nghĩ đến cảm giác của người khác mà luôn tùy tiện hành động như vậy sao? “