Đã 3 ngày trôi qua kể từ ngày My gặp Duy.
.
My dường như vẫn chưa khá hơn. Sắc mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi. Cô bước xuống phòng ăn. Đã gần được 1 tuần cô ở nhà Nhật Anh. Lát nữa cô có thể về nhà, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng ở nhà họ Hoàng
.
Cô ngồi xuống bàn ăn, nặng nhọc xúc từng thìa cơm. 3 ngày này cô không muốn nghĩ đến Duy nên cô suy nghĩ sang chuyện khác, một khởi đầu mới.
- Em định sẽ làm gì? Không lẽ định dùng bằng luật sư đã mua sao? - Nhật Anh hỏi
My đang ăn ngước lên nhìn
- Em đang có ý định học thiết kế!
Nhật Anh mỉm cười
- Ý kiến không tệ. Anh có thể giúp em
My thắc mắc không hiểu rõ câu nói
- Giúp? Anh giúp được gì
.
- Chả lẽ em chưa được nghe nói tập đoàn General. Còn có trường học đào tạo nhân tài sao? Trong đó có đủ các ngành. Những người tốt nghiệp đại học danh tiếng hoặc là con nhà quý tộc mới được nhận vào đào tạo đó. Nếu em muốn thì anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ.
My nghe thấy vậy liền vui vẻ hẳn lên.
- Vậy sao? Được thế thì tốt quá.
Nhật Anh đáp
- Nhưng ngày nào em cũng sẽ phải chạm mặt Bảo Duy.
- Học chung lớp sao? - My hỏi
- Không! Chỉ là học chung một mái trường sẽ không tránh khỏi.
My cười trừ.
- Không sao cả! Trước sau gì chả phải gặp nhau
.
Trò chuyện kết thúc. Nhật Anh rút điện thoại ra, gọi cho quản lý. Xong xuôi mọi việc, Nhật Anh nói.
- Được rồi! Từ mai em có thể đi học tại học viện đó.
----
Bữa ăn kết thúc.
- Để anh đưa em về - Nhật Anh nói
My mỉm cười đáp
- Thôi! để em tự về. Tuần qua làm phiền anh nhiều quá rồi.
Dù My nói vậy, Nhật Anh vẫn cương quyết đưa cô về.
-----
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước cửa căn hộ của My.
.
Cửa xe mở, My bước xuống, Nhật anh xuống theo.
- Anh không cần tiễn nữa.
Nhật Anh bật cười.
- Anh không tiễn. Chỉ là anh về nhà.
My sững sờ. Anh đúng là người kì lạ. tùy tiện đổi nhà như vậy sao.
- Sáng mai anh sẽ đưa em đi học sớm.
My xua tay.
- Thôi để em tự đi! Đã lâu em không được đi xe rồi.
Lần này Nhật Anh không ép, chỉ từ từ bước đến, ôm cô rồi đặt lên trán My một nụ hôn.
.
Vì hành động quá nhanh khiến My không kịp phản ứng. Cả người cô cứng đơ. Trợn trừng mắt nhìn Nhật Anh..
Mọi việc hoàn tất, mặc kệ My có làm gì, Nhật Anh vẫn thản nhiên bước đi, mãn nguyện.
.
Còn My thì tức tối bước vào nhà.
Trong phòng khách, Ba My đã về và hình như đang đợi cô.
My hớn hở bước đến khoe với Ba.
- Ba! Từ mai con sẽ học thiết kế tại học viện general.
Ba My nhẹ nhàng xoa đầu con.
- Tốt lắm! Từ giờ con phải học tự chăm sóc bản thân. Có thể ba sẽ không sống được lâu với con.
My thắc mắc.
- Ba! Ba đang nói gì vậy? Không lẽ bệnh của ba tái phát sao?
Ba My đáp
- Không đâu! Ba biết là sẽ có người hại ba. Mấy ngày qua, ba đã viết di trúc rồi chuyển hết tài sản sang cho con. Số tài sản đó mặc dù không nhiều bằng mẹ con nhưng đủ để con sống hết phần đời còn lại.
My nghe vậy không hiểu sao trong lòng cảm thấy bất an. Cô không hỏi gì nữa, chỉ đứng lên bước đi hụt hẫng.
Ngày đầu tiên, My chuyển đến học viện. Cô tự đi xe đến trường, cô mặc những bộ quần áo chỉnh tề nghiêm túc của một sinh viên. Cô biết là để được vào học viện này rất khó, mà một người kiến thức ít như cô chỉ được khuôn mặt này thì sẽ chả là gì trong học viện rộng lớn. Cô vào được đây là do có Nhật Anh giúp đỡ.
.
Cô lái chiếc xe di chuyển đến nhà để xe của sinh viên. Nơi này cực kì rộng lớn, chứa đựng rất nhiều xe đắt điền của sinh viên ở đây. Học viện này đúng là cao quý.
.
Đỗ xe xong xuôi, cô rút điện thoại ra gọi cho Nhật Anh.
- Em đến rồi! Giờ phải làm gì?
Nhật Anh đáp
- Em không cần làm thủ tục nhập học nữa. Anh đã lo hết rồi. Giờ em chỉ cần lên lớp học tiết đầu tiên thôi.
My nhẹ người hơn hẳn.
- Tốt quá! Nhưng học viện này rộng lớn quá em không biết được khoa thiết kế ở đâu nữa.
.
- Được rồi! Em đang ở đâu? Anh sẽ đưa em đi.
My nhìn qua khung cảnh xung quanh mình
- Em đang ở khu vực để xe A4
Nói rồi Nhật Anh chạy thật nhanh đến khu vực My vừa bảo. Lúc này My cũng vừa bước từ nhà để xe ra, cô gặp ngay Nhật Anh.
- Tìm em thật dễ dàng - Nhật Anh nói
- Đi thôi! Anh sẽ đưa em lên lớp.
My đáp
- Cảm ơn anh
.
Đối thoại kết thúc. My bước đi theo Nhật Anh, đi được một lúc, cô đã thấy mệt rã rời mà vẫn đến nơi. Cô đứng lại than vãn
- Sao xa quá vậy! Em mệt rồi.
Nhật Anh quay lại nhìn cô, hai tay chống hông, bật cười
- Ai bảo em đỗ xe xa lớp học quá! Từ mai sang khu vực F mà đỗ. Gần hơn nhiều
My nhăn nhó. Đúng là lính mới, cái gì cũng không biết.
.
Lát sau, tấm bảng cuối cùng cũng hiện ra " Khoa thiết kế "
- Đây rồi! Anh đã đăng ký cho em vào lớp cao cấp nhất. Nên độ khó cũng rất cao, em cố gắng. Bây giờ em chỉ cần đi thẳng, đến lớp cuối cùng ở hành lang nhé.
- Dãy bên kia là khoa của anh. Rất gần em thôi.
Nhật Anh nói xong, anh mỉm cười vẫy tay chào My
.
Bỗng nhiên từ đâu đến một đám nữ sinh chạy ra, la hét om sòm
- NHẬT ANH! ĐẸP TRAI QUÁ ĐI
Cả đám ai cũng hét lên, trầm trồ khen ngợi. Nghe giọng điệu cũng biết là fan cuồng rồi. My đứng ở một góc lắc đầu nhìn theo
- Không ngờ! ở học viện này anh lại có vị trí cao như vậy - My thầm nghĩ.
Sau khi Nhật Anh rời đi hẳn. Đám nữ sinh chuyển ánh mắt sang My, đố kỵ ghen ghét.
.
My biết mình đã bị chú ý, nên cô nhanh chóng rời khỏi. Bước vào lớp, nhanh chóng ngồi xuống bàn ghi tên mình.
----
Tiết học đầu tiên bắt đầu.
Lớp học ồn ào náo nhiệt bàn luận về giảng viên mới. My nghe đám nữ sinh viên cạnh mình nói.
- Giảng viên cũng từng là nhà thiết kế nổi tiếng.
My cũng không thấy gì lạ. Cô cũng am hiểu thời trang không kém, nhìn phong cách ăn mặc của giảng viên trên bục cô cũng đoán được. Tiết học cứ thế trôi qua, đám sinh viên cứ lén lút bàn luận, không chịu nghe giảng.
.
Hết tiết đầu, My nằm gục xuống bàn. Cô đi học mà y như hồi cấp 3. Cứ mỗi lần tiết học kết thúc cô đều như vậy.
.
Đột nhiên, từ đâu đến một bạn gái ngồi xuống bên cạnh My.
My quay sang nhìn, người bạn đang mỉm cười với mình. Nhìn bạn thật duyên dáng, đáng yêu. Cũng đúng thôi, trong học viện này toàn cậu ấm tiểu thư con nhà giàu, ai cũng mang nét đẹp cả. Vì thế, hoa khôi hồi cấp 3 như My đây cũng chả có gì nổi bật.
- Xin chào! Lần đầu được gặp bạn. Mình là Ngọc Hân.
My hơi bất ngờ. Cô cứ nghĩ trong học viện này không có ai thân thiệt cả. Vậy mà, cô bạn trước mặt đang làm quen với cô. Cô hơi lúng túng, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại.
- ừ! Còn mình là Huyền My. Mới chuyển đến học viện này.
.
- Thì ra mới chuyển đến.
My mỉm cười.
Ngọc Hân im lặng một hồi rồi lại bắt chuyện
- Mới đến mà bạn thân thiết với Nhật Anh như vậy sao?
.
- À! Bọn mình quen biết lâu rồi.
Hân càng kích động hơn. Nắm lấy tay my
- Thật sao? Bạn thật là có phúc lớn.
My hiếu kỳ, không hiểu chuyện gì xảy ra
- Bạn nói vậy là sao?
Hân buông tay My ra, yên vị tại chỗ ngồi. Rồi từ từ nói
- Bạn mới chuyển đến không biết được nhiều chuyện trong học viện này. Nên mình cũng tiện kể cho bạn.
- Trong học viện này tồn tại 3 giai cấp. Giai cấp cao nhất là Thượng lưu. Tiếp đến là trung lưu và cuối cùng là dân đen. Nhưng cũng tồn tại một tầng lớp nữa đó là hạ lưu, nếu bạn là người bị chú ý và bị anti nhiều bạn sẽ vào tầng lớp này.
- Còn về các nhân vật được quan tâm nhất trong học viện mà các sinh viên khó tiếp xúc. Đó là Nhật Anh, người được mệnh danh mang vẻ đẹp lạnh lùng, thiêu ૮ɦếƭ bao trái tim của nữ sinh viên. Đứng trước anh khoảng 3 giây có thể bạn sẽ rung động. Nhưng anh cực kì tàn nhẫn.
- Một người nữa là Bảo Duy. Người này khác với Nhật Anh, cậu ấm áp, ngọt ngào và sở hữu vẻ đẹp của thiên thần. Mặc dù cậu mới có 18 tuổi kém rất nhiều nữ sinh viên. Nhưng ai cũng thèm khát người đó, họ như đều bị mê hoặc không hề quan tâm đến tuổi tác.
My nghe xong như muốn ૮ɦếƭ đi liền. Cô không ngờ, ở học viện rộng lớn này mà hai người bạn trai cũ của cô lại chiếm vị trí lớn đến vậy. Nếu sinh viên nữ trong trường mà biết được chuyện của cô, chắc cô không sống nổi ở đây.
.
Ngọc Hân đang nói dở dang thì loa thông báo vang lên. Là phát thanh viên của học viện, cô không ngờ ở Việt Nam cũng áp dụng phương thức này. Ngọc Hân mỉm cười rồi nói tiếp
- Người vừa nói là Elly! Phát thanh viên xinh đẹp của General. Chuyên ngành " Ẩm thực" Cô ta là tâm điểm chú ý của nam sinh viên. Chính cô ta cũng thích Nhật Anh lâu rồi nhưng tình cảm chưa bao giờ được đáp lại. Nhân tiện mình cũng sẽ nói về nhân vật khác cũng quan trọng không kém chắc bạn cũng biết rõ người này. Đó là ca sĩ mới nổi " Yến Nhi" chuyên ngành " Âm nhạc ".
Các tiết học buổi sáng của ngày đầu tiên tại Học viện nhanh chóng kết thúc. My thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Vì cả ngày hôm nay cô đã hết tiết. Cô vừa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp ngay Nhật Anh đang đứng dựa vào tường, vừa nhìn thấy My. Môi anh hiện lên một đường cong tuyệt đẹp. Khiến đám nữ sinh viên xung quanh la hét om sòm
- Aaaaaaaaa! Đẹp trai quá đi. - Tiếng hò reo vang lên không ngớt, nhanh chóng gây sự chú ý cho các lớp học lân cận.
- Em định về sao? - Nhật Anh nói.
My đáp
- Vâng! Hôm nay em hết tiết rồi.
Nhật Anh bật cười
- Xin lỗi em trước! Nhưng anh đã đăng ký cho em học thêm cả lớp ngoại ngữ và giao tiếp.
My nghe xong mồm chữ a, miệng chữ o
- Sao lại như vậy? Tiếng anh của em đâu phải kém.
Nhật Anh bước đến xoa đầu cô.
- Quan trọng là phải biết 7 thứ tiếng cơ bản. Như thế mới xứng làm phu nhân tương lai của anh.
My càng sốc hơn trước những lời nói Bom tấn của anh. Cô không nói được gì trước bao người như thế.
.
Đám sinh viên nghe xong, ánh mắt chuyển sang vẻ ghen ghét, đố kỵ như muốn ăn tươi nuốt sống My
- Sao cơ ? Con nhỏ xấu xí đó, mới chuyển đến mà thân thiết với Nhật Anh như vậy sao - Một đám sinh viên bàn luận.
Nhật Anh không quan tâm, nhanh chóng nắm lấy tay My kéo đi.
.
Ngược lại với nữ sinh viên. Nam sinh viên nhìn thấy cảnh tượng này hò reo tán thưởng rất nhiều. Một số còn chạy đến vỗ nhẹ vào vai Nhật Anh.
Bình thường Nhật Anh là người không muốn người khác động vào mình như vậy. Mà hôm nay trước mấy hành động đó, anh vẫn thản nhiên, như thỏa mãn.
-----
My cố gắng rút tay lại, nhưng Nhật Anh nắm quá chặt khiến cô muốn buông cũng chả được.
- Anh đưa em đi đâu vậy? Bỏ ra - Cô phản kháng.
Nhật Anh quay sang nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp
- Đi ăn.
.
Nhật Anh đưa cô xuống canteen.
Canteen của học viện rất rộng lớn. Nơi đây có hàng trăm thứ đồ ăn nhanh. Bây giờ là buổi trưa nên nơi đây đang rất đông đúc. Nhật Anh đưa cô sang khu vực Vip. Ngồi xuống một bàn lớn. My thắc mắc
- 2 người ăn sao phải ngồi bàn này.
Nhật Anh không ngần ngại trả lời
- Lát nữa sẽ không ít người đâu.
.
Sau tiếng chuông báo đến giờ nghỉ trưa. Sinh viên kéo đến càng đông hơn. Đột nhiên, Elly và Yến Nhi bước đến ngồi xuống bàn của My. Elly ngồi xuống bên cạnh Nhật Anh, trước khi ngồi xuống. Elly vòng tay qua cổ Nhật Anh, đặt lên má một nụ hôn. Cả Canteen vừa nhìn thấy, lại " Ồ " lên ngạc nhiên. Nhưng thái độ của họ với Elly khác với My, họ không có ánh ghen ghét, mà còn mỉm cười.
.
Nhật Anh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra. Anh nhìn sang Yến Nhi đang ngồi cạnh My, bắt chuyện.
- Huy Nam thế nào rồi?
Yến Nhi vẻ mặt không quan tâm, thản nhiên đáp
- Sau một tháng chia tay. Huy Nam đi Hong Kong rồi. Ba mẹ anh ta gọi về học kinh doanh, quản lí khách sạn tại đó.
Bỗng nhiên, ngay tại bàn ăn xuất hiện một người quen thuộc. Bảo Duy ngồi xuống cạnh Yến Nhi. Cậu đã nhìn thấy My ở đằng xa. Mặc dù, cậu hận My nhiều lắm. Nhưng vẫn không phủ nhận được là cậu không còn yêu cô. Có lẽ tình yêu trong Duy quá lớn, khiến cậu không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Duy định bỏ đi, nhưng đôi chân không nghe lời vẫn bước đến bàn ăn. Duy nhìn My, ánh mắt vô hồn, thù hận.
.
Cả bàn đang ngồi ăn vui vẻ thì một nữ sinh bước đến.
- Chị Yến Nhi! Em cực kì hâm mộ chị. Chị có thể cho em xin chữ ký được không? Cô bạn vừa nói, vừa dơ tờ giấy trắng và cây 乃út xinh xắn ra trước mặt Nhi.
.
Yến Nhi là người thân thiện, nên cô vui vẻ đồng ý. Ký xong, nữ sinh mỉm cười mãn nguyện, rồi quay người bước đi. Trước khi đi, cô bạn còn nói
- Chị và anh Bảo Duy thực sự rất đẹp đôi. Em mong hai người thành một cặp lắm.
Yến Nhi đã thích Duy từ lâu, nghe được như vậy càng thích thú. Mừng thầm, còn Duy thì chả quan tâm.
My nghe xong trong lòng có chút buồn. Nhưng cô vẫn phải bỏ qua, vì cô đã làm khổ Duy như vậy, cô không còn xứng đáng với tình yêu của cậu. Bây giờ cậu có yêu ai, thích ai cô không nên quan tâm.
Còn Nhật Anh thấy thái độ của My thay đổi. Anh nhanh chóng chữa cháy.
- Nếu em cảm thấy không thoải mái có thể đứng lên. My
My giật mình, lơ ngơ đáp
- À không! Em chỉ là hơi mệt nên không muốn ăn thôi.
.
Duy ăn xong, vội vàng đứng lên.
- Cậu ăn nhanh vậy sao? Duy - Yến Nhi hỏi.
Duy khẽ " ừm ", cậu định đi luôn. Nhưng vừa liếc nhìn qua My, anh lại tiến đến gần Yến Nhi. Cúi xuống, hôn trán Yến Nhi. Lại một lần nữa, không khí canteen trở nên náo nhiệt.
.
Yến Nhi vừa bị hôn nên cũng có phần nào bất ngờ. Nhưng theo phản xạ, cô vẫn mỉm cười. Mãn nguyện.
-----
Tiếng thông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên. Hội sinh viên, vội vàng rời khỏi canteen, trở về lớp học.
Nhật Anh thì không cho My rời khỏi anh. Anh lại một lần nữa nắm tay cô, kéo đi.
Mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại suốt 1 tuần dài đằng đẵng