Tại phòng ăn nhà họ Trần. My vẫn chưa hết ngại ngùng sau hành động đó của anh
Suốt bữa ăn. Cô không dám ngóc đầu lên nhìn anh.
.
Còn Anh và mẹ cô trò chuyện rất vui vẻ. Không ai thèm quan tâm đến cô.
.
Cô vội vàng ăn thật nhanh, đứng dậy. Cô ước hôm nay ba mình ở nhà, để dạy cho ạnh một bài học nhớ đời. Nhưng tại công việc của Phát thanh viên quá bận rộn, nên ba cô rất ít về nhà vào buổi trưa.
---
Cô ra sân sau, hít thở không khí trong lành. Sau đó, cô bước đến xoa xoa đầu con Beagle. Thú cưng của cô. Chú chó rất lâu mới được gặp cô, nên nó tỏ ra mừng lắm, vẫy đuôi quấn quít.
- Nó thuộc loại chó Beagle phải không? - Nhật Anh
My giật mình trước sự xuất hiện của anh
- Vâng.
- Tên nó là gì vậy?- Nhật Anh hỏi
- Venus - My đáp
- Một vị thần sao - Nhật Anh
My mỉm cười, xinh xắn
- Đúng vậy! Đối với em nó như một vị thần vậy.
- My này! Em đi với anh đến nơi này. - Nhật Anh nói
- Nơi nào vậy anh? - My hỏi
- Đi rồi sẽ biết - Nhật Anh
- Nhưng anh đang gãy tay. Không tiện cho việc lái xe- My khuyên
- Không sao, anh vẫn lái xe được - anh đáp
.
My không hỏi nữa, chỉ im lặng đi theo. Anh mở cửa xe Q470, đi thẳng ra quốc lộ 1A, rồi anh lại đi vào một ngã rẽ.
- Chả phải đây là đường đi đến nghĩa trang thành phố sao? - My ngỡ ngàng hỏi,
Nhật Anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Trên đường đi, anh có dừng lại để mua hoa, một bó hoa thạch thảo trắng tuyệt đẹp.
.
Bước xuống xe, anh chỉ bước đi. Cô lặng lẽ đi theo. Đến một ngôi mộ, anh nhẹ nhàng đặt hoa xuống. Anh mắt có gì đó buồn.
Trên bia mộ có một tấm ảnh, là một người phụ nữ. Bà ta rất đẹp, nếu nhìn kĩ thì rất giống anh. Đang nở nụ cười tuyệt đẹp
- Đây là mẹ anh - Giọng Nhật Anh vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh
My bất ngờ, vì biết đây là mẹ Nhật Anh. Bà ấy đã mất.
- Cái gì? Mẹ anh đã mất rồi sao.
- Đúng! từ khi anh còn rất nhỏ - Nhật Anh đáp
- Bà ấy bị bệnh gì sao? - My ngây thơ hỏi
-Không. - Nhật Anh nói
- Vậy sao bà ấy ra đi?- My lại hỏi
Nhật Anh nhưng lảng tránh câu hỏi của My. Anh không trả lời.
My nghĩ có chuyện gì rất buồn nên anh mới như vậy, ít khi cô thấy anh thành ra thế này. Cô nhìn anh đang ngồi bên tấm bia mộ, anh mắt ánh lên vẻ buồn bã. Cô đau lòng thay anh. Cô nhìn thẳng vào ảnh trên bia mộ, nói
- Chào cô! Cháu là bạn gái con trai cô! Cháu hứa sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy! Vì vậy cô không cần buồn.
Nhật Anh đưa ánh mắt nhìn thẳng vào My, tò mò nếu cô biết được hết mọi sự thật cô có còn ở bên anh và nói những lời này không.
Nhiều lần cô khiến anh dao động, anh đã nghĩ đến việc thôi không trả thù nữa. Nhưng anh không muốn có lỗi với mẹ anh đang ở trên trời. Bao năm qua, chưa từng có ai khiến anh phải suy nghĩ và day dứt nhiều như vậy.
.
Cô đang mỉm cười với mẹ anh thì anh đứng lên, cầm tay cô và kéo đi.
- Chúng ta về thôi! - Nhật Anh nói nhưng không được vui vẻ
My chỉ biết đi theo. Cô biết hôm nay tâm trạng anh không tốt
Hôm nay, my đã trở về nhà chung. Nhật Anh đã rời khỏi cuộc thi, vì tình trạng sức khỏe. My thấy trống vắng lắm. Cô ra phòng khách tham gia cuộc trò chuyện của các thành viên.
- Có ai thấy Bảo Duy đâu không? - My hỏi
Ai cũng lắc đầu lia lịa. Riêng Yến Nhi chịu trả lời cô
- Chị không biết là cậu ấy đã bỏ thi rồi sao?
My không hiểu mình vừa nghe được gì nữa. Nhật Anh đã đi, ngay cả Duy cũng bỏ cô đi là sao?.
- Tại sao?
- Tôi không biết - Yến Nhi đáp
-----
Một mình My nằm trên chiếc giường lớn. Cô cầm điện thoại bấm đi bấm lại số Duy, nhưng cậu không bắt máy.
- Rốt cuộc cậu đang ở đâu? - My nói
- Thôi không nghĩ nữa, đi tập hát.
-----
My đang tập hát đến đoạn cao trào, thì tiếng chuông điện thoại kêu.
- Alo
- Em rảnh không, ta đi chơi nhé. - Nhật Anh nói
- Không được, em đang tập hát. Mai thi rồi, xin lỗi anh. để hôm khác nhá - My nói
- Ừ - Nhật Anh lặng lẽ.
"Liệu Anh có giận không ta?" My cứ suy nghĩ vẩn vơ. Nên cả ngày hôm đấy chả tập trung được vào việc gì
----
Tại biệt thự Hoàng Duy
- Duy này! Con quay lại Havard học đi.
- Con chưa muốn. Thời gian 1 năm vẫn chưa hết - Duy đáp.
- Con định học khóa sau sao?
- Vâng - Duy
- Sao con lại thế này cơ chứ?
- Mẹ à! Là ba gọi con về mà, nên con mới phải tạm nghỉ một năm chứ - Duy đáp
.
Người phụ nữ bên cạnh cậu nhíu mày
- Ba gọi con về để thay thế vị trí giám đốc, ai ngờ con lấy cuộc thi ra làm cái cớ. Bây giờ không cần nữa, con quay lại Anh không phải tốt hơn sao?.
- Thôi mẹ ra ngoài đi! Con muốn yên tĩnh - Nói rồi cậu đẩy mẹ ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn. Duy nằm xuống giường mệt mỏi.
- Bây giờ chị đang làm gì? - Duy tự hỏi
" Mai là chung kết rồi, tôi sẽ xem chị biểu diễn, lặng lẽ thôi. Có lẽ là lần cuối tôi được thấy chị."
Duy mệt mỏi đánh một giấc thật sâu. Trong mơ cậu thấy My, đang chạy đến ôm thật chặt lấy mình. Hai người họ yêu nhau, còn hẹn ước sẽ không bao giờ xa cách. Bỗng nhiên tiếng điện thoại kêu, đưa Duy ra khỏi giấc mơ tuyệt đẹp đó. Duy muốn ngủ mãi, không muốn tỉnh lại nữa.
- ૮ɦếƭ tiệt - Duy chửi thề
- Duy! Ta có làm phiền cháu không? - Người đàn ông đầu dây bên kia ồn tồn hỏi thăm
- Dạ không! Bác có chuyện gì sao? - Duy đáp
- Cháu có thể đến nhà ta một lát được không? Ta có việc quan trọng muốn nhờ cháu- Ông hỏi
- Chủ tịch General muốn gì được nấy, có thể hô mưa gọi gió mà còn cần đến cháu sao - Duy đáp
Người đàn ông đó thở dài. Giọng nặng nhọc đáp
- Chỉ có cháu mới giúp được ta? Coi như ta cầu xin cháu lần này
Duy thấy rất hiếu kỳ, có chuyện gì mà ông ta lại cần tới sự giúp đỡ của Duy
- Vâng! 1 tiếng sau cháu sẽ đến - Duy đáp
- Ừm
------
1 tiếng sau
- Bác trai cháu đã đến - Duy
-Chắc cháu quen người con gái tên Huyền My phải không
- Cháu ngồi đi. Rồi nghe ta kể hết mọi chuyện - Người đàn ông đó đáp
"......................"
Một câu chuyện dài được phơi bày ra trước mắt Duy. Cậu Không tin được mình vừa nghe được chuyện gì nữa.
- Bác nói sao? Anh ta đang diễn kịch sao? Tất cả vì nguyên nhân này. - Duy ngỡ ngàng hỏi
- Đúng! Tất cả do ta. Do ta khi còn trẻ nông nổi mà gây ra những chuyện đáng buồn về sau. Chính ta cũng không ngăn cản được nó nên mới nhờ đến cháu.
Duy không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi thật nhanh.
----
Lát nữa, sẽ diễn ra đêm chung kết VietNam Idol. My đã chờ đợi rất lâu, chờ ngày My có thể vinh dự bước lên sân khấu.
Từng tiết mục diễn ra rất nhanh. Phút chốc đã đến My, cô đưa mắt nhìn tất cả khán giả, cô thấy Duy. Cậu đang đứng đó nhìn cô mong chờ.
Từng tiếng hát ấm áp ngọt ngào tràn ngập khắp khán phòng.
.
Thời khắc quan trọng nhất đã đến. Tất cả mọi thành viên đều run sợ, không ai dám đối mặt với kết quả. Riêng My, cô tự tin bản thân có thể là người đạt được kết quả cao nhất. Chị MC giõng dạc nói
- Sau đây là người đạt giải quán quân. Trước khi công bố, tôi xin nhắc mọi người một điều. Dù kết quả có thế nào, mọi người vẫn phải tự hào vì mình đã vượt qua hơn nghìn thí sinh để vào chung kết.
Mọi người như được lời nói khích lệ của chị MC đã bớt đi phần nào lo lắng
- Phạm Yến Nhi là quán quân VietNam idol mùa đầu tiên - Chị Mc nói to
Cả thế giới của My như sụp đổ xuống. Cô nghĩ người được vinh dự đó phải là cô. tại Sao lại là Yến Nhi. Cô cố kìm nén lòng mình lại, dù rất buồn vẫn bước đến chúc mừng quán quân.
.
Duy ở phía dưới hàng ghế khán giả, ánh mắt không vui, dường như cậu đang buồn thay cô.
---
Tất cả mọi thứ đã kết thúc. Mọi người đều thu dọn đồ đạc ra về. Lúc này My mới dám khóc. Nhưng cô chỉ khóc thút thít, cô không dám khóc to vì sợ mọi người chê cười. Đang bước đi, cô cảm giác trước mặt mình có ai đó đứng cản. My ngước lên. Đôi mắt đẫm nước mắt, long lanh nhìn người trước mắt
- Ngốc quá! Sao chị lại khóc? Đây chỉ là cuộc thi thôi mà - Duy nói
- Chỉ là một cuộc thi? Cậu nghĩ đơn giản vậy sao? - My gào lên trong đêm tối
- Tôi đã quyết định chọn ca hát. Vì tôi luôn nghĩ mình hát rất hay, mình có thể là người giỏi nhất. Tôi luôn tự tin vào bản thân mình. Tôi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Cậu thì làm kinh doanh, Nhật Anh cũng vậy. Diệp Thảo thì được làm diễn viên. Còn tôi, tôi làm cái gì? Tôi không thể dựa dẫm vào cha mẹ mình mãi được
Duy nhìn thấy cô như vậy lòng càng buồn hơn. Những lúc như này cô cần Nhật Anh nhất, anh ta đã đi đâu. Duy kéo cô vào lòng an ủi
- Không sao! Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chị chỉ mới 19 tuổi đừng nghĩ nhiều như vậy. - Duy nói
- Nào, để tôi đưa chị về nhà - Duy càng ngọt ngào hơn
My khóc rất lâu. Hiện tại, cô đã nằm ngủ say sưa trong lòng Bảo Duy.
.
Lúc My ngủ, cô yếu đuối. Khiến ai cũng muốn bảo vệ.
" Nhất định tôi sẽ bảo vệ chị"
----
Xe thể thao dừng lại trước cửa nhà My. Vệ sĩ ra bấm chuông, còn Duy đang bế My ngủ say sưa.
.
Cô giúp việc ra mở cửa. Ngỡ ngàng, trước hành động đó.
- Tôi sẽ đưa tiểu thư vào nhà.
Cô giúp việc không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý
.
Tại phòng khách ba mẹ My đang ngồi đợi con gái về. Họ có vẻ cũng không được vui. Nhìn thấy con gái mình đang nằm trong vòng tay của một người con trai lạ, họ lo lắng.
- Cậu là ai? - Vân Khuê hỏi
- Cháu là bạn của My. Cô ấy đã khóc rất nhiều và ngủ thi*p đi. Nên cháu đưa cô ấy về nhà - Duy đáp
- Nhật Anh đâu? Nó có cùng đưa My về không - Bà lại hỏi
Duy im lặng, lắc đầu.
- Vậy thì phiền cậu bế nó về phòng giúp tôi - Vân Khuê
Duy không đáp, chỉ đi theo cô giúp việc dẫn đường. Duy nhẹ nhàng đặt My xuống, đắp chăn cho cô. Rồi hôn lên trán cô " Sẽ không ai có thể làm hại chị". Xong xuôi mọi việc anh trở về nhà.
Xuống đến phòng khách là nụ cười cảm ơn của Ba mẹ My
- Cảm Ơn cậu đã đưa nó về
- Không có gì ạ. Đây là việc nên làm - Duy đáp
Cậu trở về nhà, lên phòng đóng kín cửa lại
- Hủy vé máy bay đi Anh cho tôi - Duy ra lệnh rồi cúp luôn điện thoại
"Bằng mọi giá tôi sẽ khiến chị về bên tôi"