Khách Lạ
Dưới màn sương mờ mở tỏ tỏ, một bóng thân ảnh bất đồ hiện lên !
Khá khen thay cho Triệu Quang Phục có được trực giác cực kỳ tinh minh. Chàng đã cảm nhận được sự xuất hiện của thân ảnh lạ mặt ngay trong những bước chân đầu tiên, rất nhanh chóng quay đầu lại, lớn tiếng truy hỏi.
- Kẻ nào đó ?
Không một lời hồi đáp lại, chỉ thấy một tràng cười điên dại đột ngột vang khắp không gian.
Triệu Quang Phục đứng đó, cảm tưởng như đang có ngàn mũi kim châm thấu óc khi những thanh âm dữ dội kia vang vọng vào trong ý thức.
Tâm ý của chàng tức thì đại kinh, đồ rằng có quỷ thần phương nào đến đây tính làm chuyện càn quấy, mọi sự chú tâm lúc nãy như biến đi đâu hết sạch, giờ chỉ còn biết tập trung tất cả sự chú ý vào kẻ có tiếng cười ma quái kia.
Chàng nhanh chóng rút thanh kiếm vẫn đeo ngang hông ra, gằn giọng quát thị uy với kẻ lạ mặt :
- Là yêu ma phương nào cũng mau mau hiện thân ra, đừng để ta phải động thủ ?
Lời đe doạ có vẻ khá hiệu quả. Chỉ vừa cất lên chưa được một giây khắc, tiếng cười ma quái nọ đã sớm tắt ngay tắp lự.
Một làn hơi sương tê tái lướt ngang qua người, làm cho Triệu Quang Phục thoáng rùng mình ớn lạnh.
Gió bất thần cuộn ào ạt, trong giây khắc tưởng như màn sương che phủ không gian đã bị gió lớn thổi bạt đi. Hiện lên giữa đầm nước lạnh lẽo, sừng sững một bóng thân ảnh màu trắng. Chính là kẻ lạ mặt đã cất tiếng cười ma quái khi nãy.
Nhè nhẹ cất bước, y từ từ tiến xuất khỏi đầm trăng.
Thân ảnh mới đầu bước đi thật chậm, rồi bất chợt tiến nhanh. Những bụi cỏ ven bờ dồn dập theo nhịp di chuyển của y, lúc bình lặng, lúc lên xuống dập dềnh như điệu sóng cồn. Triệu Quang Phục cảm thấy bóng trắng như hoá thành trăm ngàn hình ảnh thiên biến vạn hoá trước mắt, không thể trong một lúc nhìn rõ được đâu ra một hình người. Chàng cực kỳ bất ngờ, chỉ biết đứng nguyên chẳng thể phản ứng lại. Vốn thực tâm chưa lúc nào tưởng đến nổi, có thể gặp được một kẻ có thân pháp tuyệt đối vi diệu như vậy tại nơi này.
Chỉ trong thoáng chốc, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Hỏi rằng kẻ đang đến đây là địch hay ta, gặp gỡ này là hảo sự hay điều chẳng lành ?
Chưa kịp nghĩ đến một câu trả lời, thì ấy thân ảnh đã sớm cất bước khỏi màn đêm mà hiện lên rõ ràng dưới trăng xanh huyền hoặc.
Chẳng phải yêu ma, mà là một trung niên nhân mang tầm vóc trung bình.
Toàn thân người vận sắc phục trắng, mang một dung diện khá ôn hoà điềm đạm, mới nhìn qua có thể đưa ra cảm nhận chung, không có điểm gì tà dị khác thường.
Ngoại trừ cường khí không ngừng phát tiết ra từ người.
Trước khi chính thức gia nhập Vạn Xuân quân, Triệu Quang Phục đã từng có một quãng thời gian theo cha mình đi khắp nơi tu luyện.
Từ tâm ý đến thể chất của chàng, nhờ một quá trình trui rèn lâu dài, đã có được những khả năng nhận biết cực kỳ tinh minh hiếm người sánh kịp.
Trực giác của chàng hiện tại rất mạnh, không mất mấy thời gian đã sớm cảm nhận được cường khí ngập tràn toàn cõi không gian.
Cỗ cường khí ấy chẳng ở đâu xa, chính là bốc lên từ người trung niên nhân lạ mặt.
Nhãn thần chỉ mới liếc qua, đã như thấu suốt toàn bộ nguồn sức mạnh khủng bố tiềm ẩn trong người trung niên nhân. Tà dị, kỳ quái, ấy vốn chẳng phải luồng sức mạnh có thể có ở thường nhân.
Trong lòng Triệu Quang Phục đã sẵn bất ngờ từ sự xuất hiện đột ngột lúc trước, ngay sau lúc cảm nhận được “ khí lạ “ lại càng cảm thấy kinh dị, khi*p hãi hơn.
Chàng vội vàng đứng thủ thế vững vàng, trầm giọng cất lời hỏi:
- Ngươi là ai ?
Trung niên nhân vừa nghe thấy chàng nói thì vội vàng nhìn quanh, dáng vẻ thực sự ngây ngô như thể không biết rằng Triệu Quang Phục đang hỏi chính mình.
Sau khi dám chắc rằng không có ai khác ở xung quanh, ông ta mới vừa cười vừa bước đến.
- Ngươi vừa rồi là hỏi đến ta ư ? Ta là chính là đế quân ngự trên mảnh đất này. Ngươi may mắn được diện kiến đế quân, sao còn không mau cúi đầu cung kính quỳ lạy ngay đi ?
Triệu Quang Phục thấy người lạ mặt ăn nói hoang đường như vậy thì nghĩ thầm :
- Đầm Nhất Dạ nơi đây vốn do Chử Đồng Tử khai thiên lập địa mà thành nên, kể từ sau khi ông ta xuất đạo tu tiên đã dắt tất cả những thần dân của mình đi theo, mấy trăm năm qua đã chẳng còn một ai sống ở nơi này.
Dạ Trạch trong mấy năm sau đó đã trở thành thần địa của quốc quân, đứng dưới quyền bảo hộ của các quân chủ muôn đời kế tục về sau, chẳng ai khác được phép vào ra. Phải kể đến giặc phương bắc mấy trăm năm đô hộ cũng luôn bất lực trong việc khai phá, sao trung niên nhân kia có thể đến đây, rồi còn cả gan mạo xưng là đế quân chứ ? Thực quả có quá nhiều điểm không bình thường.
Người đứng đây cũng có thể cho là kẻ quái dị vậy. Ông ta thực chất là ai ?
Là một đại cao thủ đứng trên vạn người, hay cũng chỉ là một kẻ có đầu óc không bình thường đến đây làm chuyện càn rỡ.
Chỉ trông ra thì thực khó xét đoán nổi hết bên trong.
Triệu Quang Phục ngầm quan sát trung niên nhân, thấy ông ta không làm gì, đứng đó cười cười dáng điệu ngơ ngẩn, có chút nào đó cho rằng, con người này thuộc vào dạng không bình thường.
Chàng sau đó lại rất nhanh có một nhận định khác:
- Mang một luồng khí tức cường hãn, lại thêm thân pháp tuyệt đối vi diệu như kia, chắc chắn sẽ là một người rất mạnh, nếu không phải đệ nhất cao thủ cũng phải kể đến những kiếm sĩ có đẳng cấp thượng thừa. Phải chăng đây chính là “ thần nhân “ đã được lời sấm truyền tụng ở thành Long Biên ngày trước đề cập đến ? Nào ai biết được chăng.
Tự thấy rằng những kẻ mang kiếm thuật tài giỏi đứng trên đầu thiên hạ vốn cũng có một chút nào đó phương diện điên điên khùng khùng khác hẳn những người bình thường. Có khi nào điều đó lại vô tình nghiệm đúng vào trường hợp của trung niên nhân kia không ?
- Chưa biết ông ta thế nào, thôi thì hãy thử lấy kiếm pháp ra đối quyết, để thăm dò và kiểm nghiệm nguồn khí tức cường hãn mà ta vừa nhận được xem. Biết đâu lại là kỳ ngộ bất ngờ với một cao thủ đệ nhất thì đúng là không phải nhớ lại lần này để tiếc nuối.
Định liệu là vậy, Triệu Quang Phục liền nhẹ nhàng đưa kiếm lên. Chàng hít một hơi thật sâu, tựa như cảm thụ khí trời, rồi dứt khoát cầm kiếm lao đến.
- Tiền bối, hãy thử đỡ chiêu kiếm này xem !
Chàng đạp cỏ lao nhanh, thanh kiếm hướng thẳng tới trước, hai bên tai nghe như gió thổi vào cánh áo phần phật, phần phật. Càng lao đến gần, càng nhận thấy dường như khí kình từ người trung niên càng phát tiết mạnh và dữ dội hơn. Triệu Quang Phục không dám có một nửa điểm khinh nhờn, rất nhanh đã quyết định sử một chiêu kiếm thực sự tinh vi để đối quyết. Thanh kiếm được đưa sượt qua vai trung niên nhân, rồi bất thần xoay ngược lại tiến kích vào hông của ông ta.
Chiêu pháp đánh ra cực nhanh, nhưng lại tuyệt đối nhẹ nhàng, thực sự chẳng có ý sát thương, chỉ dụng đến để kiểm nghiệm thử khả năng của người khách lạ kia.
Trước thế kiếm, trung niên nhân vẫn đứng trơ như tượng, hầu như không hề có chút phản ứng gì. Mũi kiếm đã đến rất gần, tưởng như sắp bị trúng đòn đến nơi. Triệu Quang Phục lo ngại định thâu kiếm lại. Chẳng ngờ được rằng, chính lúc mũi kiếm lao đến rất sát, có một luồng gió lớn đột ngột xung phát, hất ngược tay kiếm của Triệu Quang Phục lại phía sau.
Vừa kịp nghe đánh bình một cái, chàng đã nhanh chóng có cảm giác như tay mình như đang bị buộc vào tạ sắt nghìn cân. Một lực đạo khủng khi*p đánh bay tay kiếm văng ngược lại phía sau, thực sự khiến trong lòng nhất thời cảm thấy khi*p đảm vô cùng !
Triệu Quang Phục thu kiếm, mà vẫn cảm nhận được tay cầm run lên bần bật, đủ để rõ sức mạnh vừa tác động vào mình chẳng phải giả. Mồ hôi chẳng chờ đợi cứ thế lần lượt vã hết ra.
Thật quả đáng sợ !
Trung niên nhân quay qua cười hỏi:
- Tiểu tử, ngươi vừa mới tính làm chuyện chi đó ?
Triệu Quang Phục không nói gì, tập trung suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy quả thực sự việc vừa rồi diễn biến với tốc độ quá nhanh, ý thức trong chốc lát chẳng thể nhận biết hết được.
Mặc dù cảm giác tê dại nơi tay kiếm thực sự rất thật, đến giờ vẫn chưa hết, nhưng chàng vẫn cảm thấy rất khó có thể tin rằng chiêu kiếm bị phá vừa rồi, chính là do trung niên nhân kia kháng được.
- Có lẽ đó là sai lầm của mình trong lúc thi triển bộ pháp mới thành thế chăng ?
Triệu Quang Phục rất muốn thử lại một lần nữa cho chắc chắn, liền vội vàng đưa kiếm lên chuẩn bị.
Mũi kiếm không hẹn trước đã nhanh chóng lướt như xé gió ✓út trời cao, quét nên một đường vân tuyệt đẹp trước khi đánh chếch vào mạn sườn trái của trung niên nhân.
Thanh âm dữ dội của kình phong đóng góp một phần vào bản hoà ca bất tận của màn đêm.
Kiếm của Triệu Quang Phục đang hùng dũng đâm thẳng đến, đã rất sớm bị đánh chặn ngay trên đường tiến công. Chỉ cảm thấy vẫn một nguồn lực đạo mạnh mẽ khủng khi*p giống lúc trước đó đột ngột chặn lại, khiến toàn bộ thân thể chàng tức khắc bị chế trụ.
Mũi kiếm nhanh chóng bị đẩy đi lệch khỏi hướng tấn công, khiến cho chàng loạng choạng tưởng muốn ngã đến nơi.
Triệu Quang Phục vội vàng lộn vòng một cái, tay chống xuống đất nhảy về phía sau, cảm nhận thấy tay kiếm của mình chỉ một chốc đã tê rần lên, hổ khẩu vào lúc này nhức buốt nghe muốn rách toạc.
Lần thứ hai liên tục xuất thủ, lần thứ hai liên tiếp nhanh chóng bị đánh bại !
Vẫn giống như lần tiến kích trước đó, mọi thứ xảy ra ấy là cực kỳ tốc độ và xảo diệu, với nhãn quan của người thường chẳng thể trông ra chút gì. Triệu Quang Phục một phen toát mồ hôi nhìn lại, chưa kịp nhận ra nhất cử nhất động của đối phương, rất sớm đã bị đánh lui tự lúc nào.
Trung niên nhân cười vang:
- Ngươi cứ liên tục múa may điệu gì coi kỳ lạ vậy ?
Triệu Quang Phục hai phen liên tiếp hứng chịu thất bại, ấy cũng đã cảm thấy rất kinh dị, nhưng vẫn cố giữ giọng mình thật bình tĩnh mà hỏi :
- Đó là kiếm thuật. Ông chưa từng biết đến một thứ được gọi là thế ư ?
Dung diện hãy còn mang vẻ cười cợt của trung niên nhân thoáng chốc biến thành vẻ lạ lùng :
- Kiếm thuật ư, kiếm thuật là cái gì ? Ta cả đời sống ở nơi đây chưa từng biết đến hay nghe qua một thứ gì tương tự như thế cả !
Triệu Quang Phục còn chưa kịp nói gì tiếp, thì đã nghe trung niên nhân cười :
- Nếu cái gọi là kiếm thuật của ngươi chỉ là múa may như thế, thì ta cũng thừa sức có thể làm được những thứ tương tự. Hãy đợi đó mà xem đây !
Lời nói còn chưa dứt, đã thấy cây gậy trong tay trung niên nhân xoáy tròn, bất ngờ vung lên chĩa thẳng về phía đầm nước.
Chỉ nghe gió rít dữ dội, sấm động sơn hà. Trong thoáng chốc đã có hàng loạt những cột thủy lưu bốc lên rất mạnh từ đầm nước xanh, tạo thành trên mặt nước không yên ả khi ấy những vùng xoáy dữ dội.
Trung niên nhân mới đó còn đứng chỗ nọ cười ngơ ngẩn, chẳng biết tự lúc nào đã lướt cực nhanh giữa những cột nước xoáy. Mờ mịt trong hư vô, ông ta liên tiếp thi triển những điệu vũ với tốc độ ghê hồn. Tiếng cười lạc điệu vang vọng giữa không gian bão táp !
Cây gậy cầm ở tay như phát thành vạn phá kình phong. Những ánh quang màu xanh không ngừng phát tiết ra khi kiếm chiêu xuất đáo. Từ những cột nước xoáy nào bùn, nào cá bắn vọt thẳng lên không trung, đáp xuống mặt đất lạnh lẽo. Nước mát biến thành từng dòng thủy lưu tưới ướt nền đá khô cằn.
Triệu Quang Phục chứng kiến mọi chuyện, chỉ còn biết há hốc mồm mà nhìn ra. Kiếm pháp của trung niên nhân đã đạt đến trình độ hô phong hoán vũ, vượt lên quá xa so với mức tưởng tượng của chàng !
Sau phút giây thăng hoa bất chợt, trung niên nhân lập tức thu lại kiếm chiêu, cầm cây gậy lớn phiêu hốt đáp trở lại mặt đất, để cho những cột thủy lưu đổ trở lại đầm nước, phát ra những tiếng ùm thật lớn.
Ông ta cười vang mà quay lại.
Đầm nước xao động một lúc, rồi lại quay về với vẻ yên bình. Khó ai có thể nhận thấy nổi, ấy vừa có một trận cuồng phong bạo vũ vừa diễn ra tại đây.
- Thế nào, “ kiếm thuật “ của ta có gì giống với “ kiếm thuật “ của ngươi không ?
Hai phen thử qua thân thủ bị đả bại, Triệu Quang Phục ấy đã có được sự kiêng nể đôi phần, vừa rồi lại có cơ hội mục kích khả năng kinh khủng của trung niên lạ mặt, càng sớm phải công nhận ông ta chính là một tuyệt đỉnh cao thủ, một kẻ dị thường tà quái nhất mà mình từng gặp.
Chàng vội vàng chắp tay mà rằng :
- Tiên sinh, vừa rồi Triệu Quang Phục đã có hai bận bất kính với ngài, xin hãy bỏ quá cho. Dám mạo muội xin hỏi đến danh tính của ngài. Tại sao ngài lại có mặt tại đây ?
- Ta họ Chử, vẫn gọi là Chử lão, là chủ nhân của đầm lầy này, lẽ đương nhiên là sẽ cư ngụ tại đây.
Triệu Quang Phục lại thần người suy nghĩ :
- Đầm lầy này rõ ràng là do Chử Đồng Tử khai phá. Ông ta từng lập nên một tiểu quốc huy hoàng mấy mươi năm tại đây, về mấy năm sau khi người đã khuất núi rồi thì không rõ vì đâu mà trở nên phong hoá tiêu điều, người dân lần lượt bỏ đi hết.
Sao đến giờ lại có thể có người xuất hiện, khăng khăng rằng mình đã sống ở đây lâu, lại còn có danh xưng họ Chử nữa chứ ? Phải chăng đây chính là truyền nhân của Chử Đồng Tử còn sống đến bây giờ.
Triệu Quang Phục cảm thấy có đôi chỗ chỗ bứt rứt khó gỡ giải vô cùng, vội quay qua mà hỏi :
- Tiên sinh, ngài mang họ Chử, có phải là có huyết thống với bậc tiền nhân Chử Đồng Tử chăng ?
Trung niên nhân nghe vậy thì nhăn trán :
- Chử Đồng Tử ư ? Ta chưa nghe qua cái tên này một lần, cũng chẳng thể biết có họ hàng gì với y không nữa ?
Triệu Quang Phục nghe nói vậy, trong lòng rất nghi hoặc, thực chẳng rõ ông ta có phải là “ thần nhân “ không ? Chàng tiếp tục đưa ra những câu hỏi về gia thế để tăm dò, nhưng chỉ nhận được một vài câu trả lời khá mơ hồ mù mịt. Điều duy nhất được biết thêm chính là việc Chử lão đã sống một mình tại nơi này được hơn mười năm qua.
Hỏi thêm qua những chuyện khác, chỉ thấy ông ta trả lời vớ vớ vẩn vẩn, chẳng đâu vào đâu, giống như một người gặp phải vấn đề về nhận thức. Cách xưng hô cũng rất tự do, không phân rõ thứ bậc trên dưới, giữa bậc tiền bối và hậu nhân, quả thực thập phần tà dị.
Một người như vậy mà cũng có thể học được kiếm pháp cao thâm, quả đúng là thiên hạ này những chuyện kỳ lạ thực chẳng hiếm.
Triệu Quang Phục thầm hỏi, là ai đã truyền dạy kiếm pháp thượng thừa nọ cho Chử lão ?
Nãy giờ chứng kiến thứ kiếm pháp siêu quần có thể bạo phát cuồng phong, hô mưa gọi sấm, chàng đã rất bội phục, đến bây giờ thì nảy sinh thắc mắc ấy.
Chàng chợt nảy ra suy nghĩ :
- Nếu có thể mượn được thứ kiếm pháp tuyệt diệu ấy về đem truyền thụ lại cho quân đội của ta, nghĩa binh Vạn Xuân chắc chắn sẽ ngày một mạnh lên, có thể trở thành những kiếm thủ siêu hạng, ở nơi xa trường có thể lấy một địch trăm mà đấu với giặc. Đến lúc ấy còn gì phải lo chuyện đánh cho giặc thù tan tác nữa đây.
Những hình ảnh quá khứ từ từ hiện lại trong đầu Triệu Quang Phục. Hồi nhỏ, bản thân chàng đã từng có một thời theo cha hành tẩu lên phía bắc, cùng chứng kiến những cuộc tương tranh ác liệt. Tâm thức vẫn còn lưu giữ rất kĩ lưỡng những hình ảnh các kiếm sĩ uy mãnh đến từ bắc quốc tung hoành nơi xa trận.
Đó đã là một hình ảnh đẹp, nhưng vẫn còn những hình ảnh có thể còn đẹp hơn thế. Chẳng phải những người con của phương nam, những cốt nhục tử sinh của Vạn Xuân quốc ai nấy cũng có thừa bản lĩnh để trở thành như vậy sao ?
Pho kiếm pháp mà Chử lão đang sở hữu, rất có thể sẽ biến thành nút thắt quan trọng giải quyết vấn đề này.
Nghĩ vậy, Triệu Quang Phục lập tức bước qua, hỏi về kiếm pháp và sư phụ của Chử lão. Nhưng nhắc đến vấn đề này, bản thân chẳng hề nhận được một câu trả lời vừa lòng. Nghe tới kiếm pháp hay người truyền thụ, Chử lão cứ là ấp úng mãi không thôi.
Dường như ông ta cũng không biết.
Không gian bỗng dưng chìm vào yên lặng trong một quãng.
Đến lúc tưởng như đã phải thất vọng, Chử lão đột nhiên cười lớn mà rằng :
- Bấy lâu nay chẳng hề có dù chỉ một vị khách viếng thăm, khiến cuộc sống tại nơi đầm Nhất Dạ này trở nên vô cùng buồn chán. Ngươi có thể hãy đừng quay về, mà lưu lại nơi đây cùng ta chơi đùa cùng ta một thời gian có được không ?
Ý niệm này nhất thời nảy ra, có lẽ chính từ những năm tháng tịch mịch sống tại Nhất Dạ Trạch.
Triệu Quang Phục còn đương tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghe được lời đề nghị kỳ quái này, cảm thấy tuyệt đối bất ngờ. Chàng nhìn lại Chử lão, chỉ thấy ông ta giữ vẻ mặt trang nghiêm, quả thực không giống nói đùa chút nào, mới lau mồ hôi trán mà hỏi lại.
- Chơi đùa với ông tại đây ư ? Chúng ta sẽ chơi đùa như thế nào ?
Chử lão đưa gậy gỗ chỉ vào cây kiếm chàng đương mang bên tay.
- Chơi bằng cái ngươi đang cầm, sử dụng đến thứ mà ngươi vẫn gọi là “ kiếm thuật “ để chơi đùa cùng nhau. Ngươi thấy ý tưởng này thế nào ? Cha chả, bấy lâu nay sống một mình tại nơi này, mãi đến hôm nay mới có người đến cùng ta vui đùa một chút đây.
Triệu Quang Phục tưởng như nghe nhầm. Chử lão vừa nói, là sẽ cùng chơi đùa bằng kiếm của chàng ư ?
Là sao ?
Chẳng phải là đối quyết cùng nhau ư ?
Chàng chợt “ ô “ lên một tiếng, mọi suy nghĩ rối rắm lúc trước, chỉ thoáng chốc đã được giải quyết triệt để đến không ngỡ.
Triệu Quang Phục nãy giờ tập trung tinh thần hướng vào kiếm pháp linh diệu của Chử lão, tự thấy chưa có cách nào để biết được về nguồn gốc, cũng như có chút e ngại, rằng bản thân mình chưa đủ khả năng để có thể tiếp thu được nó. Chàng đến giờ đột ngột ngộ ra, trách mình không nghĩ sớm đến phương cách đó.
Chẳng phải chính việc cùng Chử lão đối quyết là điều tốt hơn cả để có được những thứ mình muốn sao ?
Giao thủ, đấu kiếm với nhau chính là phương cách nhanh nhất để có thể tiếp thu một thứ kiếm pháp mới. Chân lý đó đi đến ngàn đời sau, hỏi qua một ngàn đại kiếm sư cũng vẫn đấy một câu trả lời không đổi.
Việc Chử lão đề đạt, không ngờ chỉ thoáng thôi đã đánh trúng vào chính ý niệm trong đầu Triệu Quang Phục.
Chàng hướng suy nghĩ của mình đến con người ông ta, nhận thấy Chử lão tuy có đôi phần ngơ ngẩn ấu trĩ khác người bình thường, nhưng lại nắm trong tay một thứ kiếm thuật tuyệt thế vô song ai ai cũng mơ tưởng. Tự nghĩ cho dù có phải ở đây phụng bồi ông ta cả trăm ngày mà có thể tiếp thu được thứ kiếm pháp tuyệt thế vô song ấy, rồi lại đem nó truyền dạy, ứng dụng vào quân đội Vạn Xuân quốc, để Vạn Xuân quốc trở thành đội quân hùng mạnh nhất, âu xét ra cũng là một câu chuyện đổi chác lợi cả trăm đường.
Ngẫm vậy, Triệu Quang Phục liền lập tức kính cẩn chắp tay :
- Vậy xin được lão nhân gia chỉ dạy tận tình cho.
Chử lão cười đắc ý :
- Hay lắm, hay lắm, ngươi đã đồng ý rồi, vậy tại sao chúng ta chúng ta bắt đầu ngay nhỉ !
Cuộc gặp gỡ đã có phần kỳ lạ, cuộc “ chơi đùa “ của cả hai người lại càng thập phần kỳ lạ.
Triệu Quang Phục bước ra đối quyết với Chử lão. Chàng thấy Chử lão chỉ dụng gậy trúc, lại sợ ông ta bị νũ кнí của mình sát thương, mới lấy một cành cây khô thay cho thanh kiếm.
Thanh kiếm được chàng cắm xuống mặt đất một nơi xa xa.
Hai người mặt đối mặt. Triệu Quang Phục ngưng thần nhìn ra phía trước, tinh thần tập trung hết sức cao độ, quyết tâm sử dụng tất cả những chiêu pháp nằm trong sở học của bản thân suốt bao năm chinh chiến trên lưng ngựa đem ra giao thủ với Chử lão, để ông ta cũng có thể xuất ra những kiếm pháp lợi hại tương ứng, và những chiêu thức mạnh hơn thế.
Ánh trăng đã lên cao.
Cả hai người cùng lúc cất lên tiếng hống dữ dội.
Nghe tựa gió rít mây quần, lại như thiên quân vạn mã xung trận. Trong thoáng chốc, hai thân ảnh đã nhanh chóng lao vào quần thảo với nhau giữa không gian bao la mịt mùng !
Binh khí chạm nhau, cùng lúc phát ra những âm thanh dữ dội, kiếm khí xung khắc nổ vang tới tận trời. Triệu Quang Phục tận lực thể hiện sức tráng niên vào mỗi đòn đánh, liên tục phát tiết sức mạnh kinh khủng. Nhưng cũng phải biết rằng Chử lão kia cũng chẳng hề kém ai.
Một kiếm của ông ta chỉ trong một lúc đã hoá thành muôn hình vạn trạng chống lại đòn công kích dữ dội, hoá giải một cách dễ dàng.
Gió thổi vun ✓út. Chỉ đông đánh tây, hai địch thủ cuốn lấy nhau trong không gian vô tận mịt mùng, không biết đến thế nào mà lần nổi.
Cuộc đấu vô cùng quyết liệt, nhưng cũng chẳng diễn ra quá lâu.
Sau cùng, Triệu Quang Phục với kiếm pháp non yếu hơn, dù đã cố gắng chống đỡ kéo dài thời gian cũng chẳng mấy đã bị đánh đến tơi tả giáp trụi.
Cây gậy của chàng bị vụt gẫy làm đôi, bàn tay bị đánh đến tím thâm cả lại, đau nhức vô cùng.
Chử lão sau khi chiến thắng, vội vàng thu kiếm lại, bắt chân chữ ngũ toạ lạc trên một tảng đá lớn, trông qua thực sự tà quái khác thường.
Ông ta nhìn qua bộ dạng thê thảm của Triệu Quang Phục, cười hô hô đến độ rung hết cả người lên :
- Ô hô, ô hô, trông ngươi kìa, sao mà ngươi lại có thể kém cỏi quá vậy ? Chỉ chơi đùa một lúc đã biến thành bộ dạng thê thảm thế này rồi sao ?
Triệu Quang Phục tâm ý bất phục, cố gắng gượng đau mà nói :
- Chử lão tiên sinh, ông đã luyện được kiếm thuật siêu quần, đến ta đem ra so với ông cũng chỉ là hàng tép riu, làm sao có thể thực hiện một phép so sánh một cách khập khiễng như thế chứ ?
Chử lão bĩu môi nói :
- Yếu hơn thì cứ gọi là yếu hơn, làm sao có thể phân cao thấp trước sau, rồi nói rằng người này hơn người kia vì chuyện này chuyện nọ chứ.
Triệu Quang Phục nhăn nhó vì đau đớn, trong lòng tuyệt đối không thể chấp nhận mấy lời này, muốn đứng lên khiêu chiến lần hai.
Nhưng nhìn lại mình, thấy bản thân mới qua một thử qua thân thủ đã bị đánh bại thê thảm đến độ chẳng thể thê thảm hơn được nữa, sao còn có thể đấu tiếp được. Chàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt gác cái nợ này lại, hẹn Chử lão đến một ngày khác.
Nhưng mãi đến mấy ngày sau cũng không thể tìm ra phương cách gì thắng được.
Triệu Quang Phục cứ liên tục thất bại, sau cùng đành phải chịu thua. Từ sau dịp đó, chàng đã truy tôn Chử lão lên hàng sư phụ của mình. Cứ mỗi buổi sớm, chàng lại tìm đến với đầm Nhất Dạ để luyện kiếm pháp cùng ông ta.
Chử lão không biết cách dạy kiếm, biểu hiện nhiều lúc lại có phần nào vô cùng quái dị, khiến cho Triệu Quang Phục dù đã từng có lúc manh nha ý tưởng định dẫn ông ta đến quân doanh dạy kiếm cho binh sĩ của mình, mà rồi cuối cùng lại phải gác lại về sau.
Chàng vẫn đang vô cùng thắc mắc về Chử lão, nhưng rút cục qua một thời gian dài sau cũng không thể truy ra nổi thân phận thực sự của ông ta. Liệu con người ấy là một “ thần nhân “ do hoàng thiên giáng hạ , hay một thiên tài ẩn dật sống lánh đời đến sống tại đây ?
Vẫn là điều thắc mắc chẳng thể có được một câu trả lời.
Triệu Quang Phục và Chử lão chỉ có thể dựa vào phương cách duy nhất là giao đấu, để có thể cảm nhận kiếm pháp của nhau, chứ cũng không có cách gì để truyền dạy theo cung cách đơn thuần.
Điều này có đôi phần bất tiện hơn so với việc truyền thụ và lãnh ngộ chiêu thức thực sự giữa sư phụ và đệ tử, khiến cho tiến trình tiếp thu của Triệu Quang Phục phải mất nhiều thời gian hơn, và một số thứ khác cũng khá lộn xộn, nhưng rồi cũng thành dần quen. Vì tiến trình chậm, nên Triệu Quang Phục có thêm thời gian để nghiềm ngẫm, suy nghĩ về kiếm chiêu. Chính nhờ thế mà mỗi cái nhìn của chàng đều có được sự sắc nét hơn hẳn lúc trước, ấy cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa những lần tầm sư tập kiếm trước đây.
Triệu Quang Phục cứ qua mỗi lần giao thủ lại bị thương ngày một nhiều, số lần thất bại dưới mũi kiếm của Chử lão cũng ngày một tăng thêm. Lại tính tới cả những vết thương ngày cũ, không hẹn trước cũng lần lượt đóng thành sẹo, thành vảy trên làn da rám nắng phong trần của chàng.
Phải nói rằng kiếm pháp của Chử lão, vốn thuộc hàng tuyệt đối ảo diệu và khó nhìn ra. Nhưng qua giao thủ hàng ngày, Triệu Quang Phục cũng đã phần nào lờ mờ tìm được cái tinh, cái thần ẩn giấu đằng sau mỗi thế kiếm.
Trong kiếm có khí, trong kiếm có cự quang. Muốn phát huy được khí hay cự quang để chiêu thức đạt đến độ hoàn mỹ về uy lực thì ngoài sức mạnh hùng hậu của bản thân, còn phải biểu đạt được tình trạng tâm linh tốt nhất, đưa bản thân tiến vào trạng thái “ hộ tâm “ . Làm cho cái tâm bất yên trở nên yên tĩnh như mặt nước hồ thu, không gợn không vẩn chút gì, thể hiện nguyên trạng kiếm pháp tinh túy ra.
Ấy chính là một bước tiến tuyệt đối quan trọng trước khi đưa kiếm pháp tiến triển đến cảnh giới thượng đẳng.
Chử lão bình thường rất hay bông đùa cợt nhả, tính cách thật giống như một tiểu hài đồng, có lúc lại như một kẻ ngớ ngẩn, nhưng nhắc đến chuyện đấu kiếm lại rất tuân thủ quy tắc này. Bởi vậy mà kiếm thuật của ông ta luôn luôn có được những cái thần, có được một sự linh diệu rất riêng biệt khác người thường.
Thứ kiếm pháp đó mang những nét cực kỳ đặc biệt mà tất cả quãng thời gian trước đó vi hành khắp nơi, Triệu Quang Phục chưa thể chứng kiến một lần.
Sau một thời gian đủ dài luyện kiếm với Chử lão, kiếm pháp của Triệu Quang Phục đi từ thuần chất ban đầu cũng dần dần trở nên mạnh mẽ gấp trăm lần trước đó.
Sở học kiếm pháp của chàng ngày một tăng nhanh theo những vết sẹo mang trên người mình, tốc độ biến chuyển càng cũng lúc càng khó mà tưởng tượng nổi.
Đến một lúc tỉnh dậy bước khỏi phòng, đã nhận ra rằng mình vượt lên so với trước rất nhiều