Sau khi lấy được sổ chứng nhận kết hôn. Ban đầu, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi lên kế hoạch trải qua thế giới của hai người, định tận hưởng một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Nhưng lại không được như mong muốn, bị huyên náo không còn biện pháp nào khác. Tối hôm đó, họ là chủ nhà, mời một nhóm bạn có quan hệ tốt cùng nhau ăn mừng.
Đều là những người trẻ tuổi. Dẫn đầu là Lê Cửu Lạc và Khương Hân, cũng như hai người nhỏ, Tạ Bách Nghi và Hứa Cảnh Hành.
Dù sao cũng là một việc vui hiếm có. Mọi người đều uống rượu như uống nước trái cây, bày ra tư thế không say không về, hơn nữa tửu lượng của phần lớn bọn họ cũng đều không tệ.
Tạ Bách Ninh thay Hứa Tương Mi uống không ít. Cuối cùng, anh say đến mức đi loạng choạng, cô phải đỡ thì anh mới đứng vững được.
Tình hình của những người khác cũng tương tự như vậy, thậm chí có một số còn tệ hơn.
Cô phải sắp xếp xe cho từng người một, sau đó mạnh ai nấy về nhà nấy.
Ngủ đến năm giờ sáng, Tạ Bách Ninh đột nhiên tỉnh dậy, đầu hơi đau nhức. Anh đang muốn giơ tay lên, người phụ nữ trong lòng anh cử động, dán sát vào anh hơn.
Hứa Tương Mi quay lưng về phía иgự¢ anh, hô hấp nhẹ nhàng, hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh.
Anh đưa tay luồng qua cổ cô, ôm lấy người, tay kia thì ôm eo cô, kề sát không một kẽ hở.
Giờ phút này đây, Tạ Bách Ninh cảm thấy vô cùng viên mãn.
Trong bóng tối, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, không nhịn được mà cong khóe môi lên.
Trời tối đen như mực, rõ ràng là cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng trong mắt Tạ Bách Ninh, một cái nhíu mày, một cái cong môi của cô cũng đều rất sống động.
Anh cứ dịu dàng nhìn cô như vậy, cũng không biết qua được bao lâu, dần dần khép mắt lại.
Một lần nữa tĩnh lại, người bên gối đã không thấy đâu.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Hai tay Tạ Bách Ninh lót ở sau gáy, im lặng lắng nghe, tâm tình vui vẻ bình thản, cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Tiếng nước ngừng, không lâu sau, Hứa Tương Mi quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Hai bờ vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mềm mại, đôi chân thẳng tắp thon dài.
Anh nhìn cô, trong mắt bùng lên một ngọn lửa nhỏ, mà cái loại cảm thụ đẹp đẽ này, khiến cho toàn thân anh nóng bừng lên, phía dưới nổi lên phản ứng.
Cô vẫn không hay biết gì, đôi lông mày nhếch lên, khẽ cười: “Anh dậy rồi? Có muốn đi tấm không?”
Tạ Bách Ninh nuốt nước miếng: “Em lại đây một chút.”
Hứa Tương Mi đi qua: “Sao vậy?”
Anh ngồi dậy, thò tay qua nhẹ nhàng kéo một cái, khăn tắm rơi xuống đất.
Bên trong cô không có mặc gì cả, toàn bộ cảnh tượng tuyệt vời đều bày ra ở trước mắt anh.
Hứa Tương Mi vô thức che иgự¢ lại, trong lòng nhảy dựng lên, xẵng giọng: “Bách Ninh, anh…”
Tạ Bách Ninh khẽ nhíu mày, nắm chặt tay cô kéo xuống, đủ để phần thân trên mềm mại bóng loáng của cô kề sát vào mặt anh.
Tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước, rơi xuống bờ vai trắng như ngọc, lóng la lóng lánh.
Anh không chút nghĩ ngợi, cúi xuống ngậm vào, nhẹ nhàng ʍúŧ.
Đột nhiên, anh dùng răng cắn một cái.
Hứa Tương Mi tê rần, hít sâu một cái.
Anh ngẩng đầu lên: “Em gọi anh là gì?”
Cô giật mình, mím môi, nhẹ giọng: “Chồng.”
Anh cười một tiếng, để cô dạng chân ngồi trên người mình, hai tay giữ chặt ௱ôЛƓ cô, một lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng trêu chọc.
Mười ngón tay của cô đan vào tóc anh, ngửa đầu: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Anh ậm ừ: “Không sao đâu.”
Cô thở hổn hển: “Hôn lễ… Đến muộn không tốt đâu…”
Tạ Bách Ninh siết mạnh tay: “Tập trung một chút.”
Cô không khỏi run lên.
Anh càng được nước lấn tới.
Sau khi trời quang mây tạnh, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Lần đầu đưa Tiểu Dịch về nhà, em và em ấy đã lén thì thầm với nhau một chuyện, anh có muốn biết không?”
“Ừ, nói gì?” Tạ Bách Ninh hỏi.
“Em nói với em ấy rằng sau này em sẽ lấy anh, vậy thì em và em ấy có thể thành người một nhà rồi.”
Cô nhìn vào gương trang điểm, mỉm cười: “Cuối cùng thì em cũng đã lấy anh.”
Anh cũng cười, cảm thán: “Đúng vậy, cuối cùng thì em cũng gả cho anh.”
Hứa Tương Mi cười híp mắt: “Tâm thành thì linh, người xưa đúng là nói chẳng sai.”
Tạ Bách Ninh trịnh trọng nói: “Tương Mi, cảm ơn em.”
Cảm ơn cô đã yêu anh.
Cảm ơn cô đã ở lại bên anh.
Cảm ơn cô đã cứu vớt anh.
Cảm ơn cô đã giao phó cuộc đời mình cho anh.
Hứa Tương Mi thoa son lên môi, bậm miệng lại cho son đều ra: “Không sao mà, anh xứng đáng có được tất cả.”
Cô đứng dậy, kéo anh ra cửa: “Đi thôi, nếu không thì sẽ thực sự muộn mất.”
Họ vừa vặn đến kịp lễ cưới.
Ngô Vũ mặc váy cưới màu trắng, xinh đẹp động lòng người. Người đàn ông đối diện cô ấy cao lớn và điềm tỉnh, trong mắt tràn đầy tình ý và niềm vui không nguôi.
Anh ấy là thanh mai trúc mã của Ngô Vũ, vẫn luôn nhiều năm chờ đợi cô ấy, cuối cùng cũng đã đợi được.
Cuộc sống chính là như vậy, thứ tốt nhất, có lẽ phải trải qua một vài khúc quanh và rẽ mới có thể gặt hái được.
Trên lễ đường bắt đầu tuyên thệ, lời thề mạnh mẽ vang vọng khắp mọi nơi.
Lần này, Hứa Tương Mi lắng nghe, nhưng cô không hề ganh tị. Bởi vì cô biết, mặc dù Tạ Bách Ninh không nói ra, nhưng anh đã dùng hành động của mình để cho thấy, anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô.
Anh sẽ đối xử tốt với cô, thương cô và yêu cô, bảo vệ cô suốt cuộc đời này.
Và, vào ngày quan trọng nhất của ba tháng sau, anh chắc chắn cũng sẽ từng câu từng chữ, nói những lời này với cô một cách kiên định.
Hứa Tương Mi an tâm chờ đợi.
Điều khiến cô không bình tĩnh đó là, bó hoa do Ngô Vũ ném, đã chủ động bay vào lòng cô.
Những người phụ nữ đang háo hức chờ đợi xung quanh đều thể hiện vẻ thất vọng trên khuôn mặt của mình.
Hứa Tương Mi nghĩ, lần trước cô không bắt được bó hoa, biểu cảm cũng giống như họ vậy, không hề khác một chút nào.
Nhưng mà…
Cô đã được cầu hôn, hơn nữa, ngay cả chứng nhận kết hôn cũng đã cầm trong tay.
Có vẻ cô đã lấy đi sự vui mừng và may mắn của người khác.
Tạ Bách Ninh cũng rất bất ngờ, bất giác bật cười.
Lúc này, Ngô Vũ dẫn chú rể bước về phía họ, cong mắt cười: “Dường như bó hoa này rất có mắt nhìn, biết rõ ai là người sắp có việc vui.”
Hứa Tương Mi cười rất tươi, nói: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hảo hợp!”
Tạ Bách Ninh cũng gửi lời chúc phúc.
Ngô Vũ khẽ cười: “Cảm ơn.”
Cô ấy xoay qua giới thiệu với người đàn ông bên cạnh mình: “Hai người họ là giáo sư nổi tiếng nhất ở đại học A, Tạ Bách Ninh, Hứa Tương Mi.”
Người đàn ông thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn Tạ Bách Ninh lại, cười như làn gió xuân: “Rất vui vì hai người đã đến dự hôn lễ.”
Nói đơn giản vài câu, cặp vợ chồng mới rời đi. Sự lấn cấn trong lòng Ngô Vũ đã tiêu tan, giờ đây mọi người đều vui vẻ.
Trong những ngày tiếp theo, kế hoạch trở lại thôn Sa Hồng của Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi tạm thời bị hoãn lại.
Lê Đình được mời làm gốm quốc lễ, Hứa Tương Mi cũng tham gia cùng. Bởi vì nó là món quà đại diện cho đất nước tặng cho các nhà lãnh đạo nước ngoài, nên các yêu cầu về công nghệ và thành phẩm đều rất cao, bắt buộc phải là một tác phẩm xuất sắc. Nếu tác phẩm đó có bất kỳ một sai sót nhỏ nào thì cũng chỉ có thể trở thành một phế phẩm.
Hứa Tương Mi bắt đầu bận rộn cả ngày lẫn đêm, chỉ quanh qua quẩn lại trong phòng gốm, cả ba thầy trò phải mất một tháng mới hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người dành vài ngày dính chặt với nhau, sau đó Tạ Bách Ninh xin nghỉ phép hàng năm ở trường, họ đến thôn Sa Hồng, thị trấn Bình Cẩm.
Bây giờ đã là đầu tháng tư, mùa đông không còn nữa, nhiệt độ đang ấm dần lên.
Hai bên đường đầy hoa, đủ loại màu sắc nở rộ rực rỡ, hương thơm xộc vào mũi, đẹp không sao tả xiết. Cây cối cũng bắt đầu nhú chồi non, màu vàng nhạt, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Xe dần dần chạy vào trấn Bình Cẩm. Trước mắt, trên cánh đồng lúa là những cây mạ non xanh rì, và một mảnh hoa cải dầu vàng trải dài. Ở sườn đồi phía xa, rải rác màu trắng và hồng, hết cây này đến cây khác, tô điểm cho mùa xuân này.
Bầu không khí trong lành, thấm vào cả ruột gan.
Mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh, khiến cho lòng người thư giãn, tâm tình tốt đẹp.
Chiếc xe màu đen đang di chuyển rất nhanh, càng lúc càng đến gần thôn Sa Hồng, hai mươi phút sau, từ ngã tư rẽ vào.
Hứa Tương Mi hơi kích động. Cô đưa tay lên vén lại một phần tóc dài rải rác ra sau tai.
Cô quay đầu lại nói với Tạ Bách Ninh: “Sắp đến rồi.”
Tạ Bách Ninh mỉm cười gật đầu.
Cô lo lắng: “Đối với cảnh vật ở đây, anh có ấn tượng gì không?”
Anh vừa lái xe vừa quan sát xung quanh, bối rối lắc đầu.
Hứa Tương Mi an ủi: “Không sao đâu, vẫn còn chưa thấy sân nhỏ và căn nhà gỗ của chúng ta.”
Anh cười thầm, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì: “Ừ, không vội.”