Quán bar Hoan Hỉ, ánh sáng mập mờ mê ly, âm nhạc điếc tai.
Trong góc tối, Hứa Tương Mi gác hai chân dài và mảnh khảnh của mình lên bàn, một tay cô cầm điếu thuốc, một tay lắc ly rượu, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt lạnh lùng.
Những người bạn làm nghệ thuật của cô đã sớm lao vào sàn nhảy, cơ thể họ đong đưa nhảy múa theo tiếng nhạc, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô đến nhảy cùng.
Hứa Tương Mi không hứng thú. Cô nhếch môi mỉm cười, nhả ra một ngụm khói, nâng ly lên ngửa đầu uống cạn ly rượu. Hầu hết các ly rỗng trên bàn đều là chiến lợi phẩm của cô.
Cô ngậm điếu thuốc trên môi, 乃úng ngón tay một cái, người phục vụ đứng bên cạnh cô kính cẩn gật đầu, tiến về phía quầy bar.
Nghĩ về những lời nói kia của bà, trái tim Hứa Tương Mi trống rỗng một lúc, rồi lại cảm thấy bối rối và khó chịu. Cô nheo mắt hút thuốc, mong muốn thông qua nó tìm thấy sự thoải mái.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ với vẻ ngoài ưa nhìn bước đến, anh ta cũng không hề khách khí, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tương Mi, một cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng cô: “Chỉ một mình?”
Hứa Tương Mi đang trong tâm trạng rất tồi tệ, cô liếc nhìn anh ta: “Đừng có chọc vào tôi.”
Người đàn ông không tức giận, sờ cằm nói: “Rất thú vị. Tôi mời cô uống.”
Hứa Tương Mi cười “Xùy” một tiếng, lạnh lùng nói: “Cút, tôi sẽ không nói lần thứ hai.”
Anh ta không chịu dễ dàng từ bỏ, mặt dày cười nói: “Chà, tính khí rất nóng nảy nha. Tên em là gì? Tên tôi là…”
Hứa Tương Mi đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ngắt lời anh ta: “Tôi thấy anh không phải là người có ý đồ xấu gì, cũng sẽ không tính toán với anh, nhưng nếu anh thực sự còn không chịu đi ngay, hậu quả thế nào thì anh cứ tự mình gánh lấy.”
Vẻ ngoài kiêu ngạo của cô càng khiến người khác cảm thấy cuốn hút, người đàn ông đó vẫn cứ nhìn thẳng vào cô, làm sao dễ dàng chịu bỏ cuộc.
“Em có bạn trai chưa? Chúng ta kết bạn nhé?”
Hứa Tương Mi ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng mũi giày dí mạnh xuống sàn, bấm vào một số: “Nhanh đưa người đến đây.”
Người đàn ông sững sờ. Công phu đánh đấm của anh ta cũng không tệ, anh ta không sợ. Nhưng lại khá tò mò, vì cái gì mà người phụ nữ xinh đẹp này lại kiêu ngạo quá mức như vậy? Tính tình thật khó gần!
Không lâu sau, người quản lý quán bar vội vã kéo theo một nhóm vệ sĩ chạy đến, bày binh bố trận.
Họ tiến lên phía trước và lịch sự cúi đầu chào: “Cô Hứa.”
Hứa Tương Mi hờ hững chỉ vào người đàn ông bên cạnh, thản nhiên nói: “Ném anh ta ra ngoài.”
Huyệt thái dương của người đàn ông đột nhiên nhảy lên. Anh ta nhìn những người sắp ra tay động thủ này, thực sự là không thể đấu lại, vội vàng nói: “Thôi được rồi, tôi có thể tự mình đi ra ngoài không?”
Hứa Tương Mi nhướng mày: “Không, phải ném ra ngoài.”
Giây tiếp theo, một vệ sĩ đã túm được anh ta và nhấc lên. Người đàn ông tự biết không thể làm gì khác hơn, anh ta nói: “Nhẹ tay thôi có được không vậy?”
Hứa Tương Mi bị chọc cho vui vẻ, tâm trạng đã tốt hơn một chút, cô nói: “Vậy thì nhẹ tay một chút.”
Người quản lý gật đầu, dẫn vệ sĩ rút lui.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề chống cự, thành thật để họ khiêng ra ngoài, ném ở trước cửa. Anh ta chống mặt đất bằng một tay, nhanh chóng nhảy lên, vỗ bụi trên người và hỏi người quản lý: “Này, cô ấy tên gì?”
Người quản lý nói: “Đừng ảo tưởng, người đó không nằm trong tầm tay của anh đâu, tôi thấy anh cũng là người có tài, có hứng thú muốn làm vệ sĩ ở đây không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc: “Vậy tôi có thể thường xuyên gặp cô ấy không?”
Khóe miệng của người quản lý co giật: “Quên chuyện đó đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Người đàn ông cũng tự hiểu biết, vẫy tay, thất vọng rời đi.
Khoảng thời gian này Hứa Tương Mi lại uống thêm hai ly rượu, giống như là đang uống nước lã. Sau một màn bộc phát vừa nãy, không có người đàn ông xa lạ nào dám đến quấy rầy nữa, cô vô cùng yên tĩnh, uống hết ly này đến ly khác.
Ba người bạn đi cùng Hứa Tương Mi đều là những nhà nghệ thuật sống tạm trú ở thành phố A. Một người chuyên về bồi tranh, một người là nhà khảm nạm và người còn lại là một bậc thầy về nhuộm. Đa số họ đều là người có tính cách không bám vào một khuôn mẫu, đều có cùng chung sở thích, thỉnh thoảng một đôi lần uống rượu với nhau, giải tỏa áp lực.
Bọn họ nhảy tận hứng rồi thì rút khỏi sàn nhảy, về đến chỗ ngồi thì thấy trên bàn bày la liệt ly rượu rỗng. Người thì gác chân ngồi dựa vào ghế, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt ngây ngốc, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc đỏ rực, mặc kệ cho nó đang cháy.
Rõ ràng là đã say.
Ba người nhìn nhau, cảm thấy lạ, cô chưa bao giờ uống đến say như thế này trước mặt họ.
Hứa Tương Mi mỉm cười, cúi xuống cầm lấy ly rượu: “Quay lại rồi? Đến đây, chúng ta tiếp tục uống nào.”
Người bồi tranh là một chàng trai trẻ. Anh ấy cầm lấy chiếc ly trên tay cô: “Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi, lần sau lại uống tiếp.”
Hứa Tương Mi nhấn mạnh: “Không say không về.”
Ba người họ thầm than, uống nữa chắc sẽ không còn luôn cả mạng.
Người chuyên về nhuộm lấy điếu thuốc đã cháy được một nửa từ tay cô xuống, buồn cười nói: “Cô đã say rồi.”
Người chuyên về khảm nạm thì lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi gọi cho anh Lê, để anh ấy đến đón cô.”
Tâm trí của Hứa Tương Mi hỗn loạn, cô không chú ý đến những gì họ nói, mà ngã gục xuống ghế sofa, nheo mắt lại.
Cô ấy nghĩ rằng cô đã đồng ý, tìm số của Lê Cửu Lạc và gọi đi, phía bên kia nhanh chóng trả lời: “A lô?”
Cô ấy nói: “Anh Lê, Tương Mi uống rượu say, xin hãy đến đón cô ấy.”
Lê Cửu Lạc nhướng mày, vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Quán bar Hoan Hỉ.”
“Phiền cô chăm sóc Tương Mi một lúc, đừng để cô ấy uống tiếp.”
“Không vấn đề gì.”
“Cảm ơn…” Lê Cửu Lạc lấy chìa khóa xe. Anh bước hai bước, chợt dừng lại. “Đợi đã… bây giờ tôi không thể đến được. Tôi sẽ cho cô một số điện thoại. Cô gọi người này đến đón cô ấy. Họ của anh ấy là Tạ.”
Lê Cửu Lạc thở dài, gửi số điện thoại của Tạ Bách Ninh qua. Anh cười tự giễu, cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.
Vào thời điểm đó, nhà họ Tạ đang tổ chức một bữa tiệc gia đình. Hôm nay, Tạ Bách Hành và vợ đến quá muộn, thời gian ăn tối cũng bị trì hoãn rất nhiều.
Tạ Bách Ninh chỉ mới ăn được vài miếng, điện thoại reo lên. Sau khi ra ngoài tiếp điện thoại xong, sắc mặt anh rất nặng nề, quay lại phòng ăn nói mình phải ra ngoài.
Tạ Vinh, người đứng đầu gia đình, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Bách Ninh nhíu mày: “Bạn con gặp rắc rối, con phải đến đó ngay.”
Tạ Vinh lại hỏi: “Bạn nào?”
Ánh mắt Tạ Bách Ninh hoảng hốt, anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh: “Con phải đi ngay đây.”
Anh xoay người và sải bước đi.
Tạ Vinh không vui: “Ngay cả việc ăn một bữa cơm cũng không yên!”
Đái Duyệt gắp một miếng thịt kho đặt vào chén của ông: “Ông cũng thật là, thích quản những chuyện đó để làm gì?! Lo lắng nhiều cũng vô ích, trong lòng Bách Ninh tự có chủ ý.”
Đái Duyệt mỉm cười nói với con trai và con dâu thứ hai: “Cuộc điện thoại vừa nãy, tám phần là có liên quan đến Hứa Tương Mi. Anh trai của các con nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng thực tế thì nó lại rất thờ ơ chuyện của người khác. Vừa rồi nó gắp gáp như vậy, nhất định là Tương Mi gặp phải chuyện gì rồi.”
Tạ Vinh hừ một tiếng: “Con bé Tương Mi dường như đã thay đổi tính tình. Lúc nắng lúc mưa, bây giờ lại hò hét muốn lấy Bách Ninh, tôi thấy không ra làm sao cả.”
Đái Duyệt trả lời: “Nói gì thì nói nhà họ Hứa cũng không thua kém gì nhà họ Tạ chúng ta đâu. Hơn nữa Tương Mi là một cô gái rất trong sáng, vừa có sắc lại vừa có tài. Nhưng dù sao thì Bách Ninh cũng đã kết hôn qua một lần. Nếu nói như vậy, đúng là không thích hợp cho lắm.”
“Đó là những gì tôi muốn nói, Bách Hành, con nghĩ sao?”
Khương Hân nghe những lời không tốt, thầm cảm thấy lo lắng, cô ấy quay lại nhìn Tạ Bách Hành, hy vọng anh ấy sẽ nói những lời tốt đẹp.
Ánh mắt của vợ mình quá mạnh mẽ, Tạ Bách Hành không khỏi liếc nhìn cô ấy một cái, rồi mới nói: “Hứa Tương Mi và anh con ở bên nhau, đúng là có chút không ổn.”
Giọng anh ấy trầm và nghiêm túc, Khương Hân cảm thấy trong lòng nhói lên, không vui lắm, buồn bực ngồi ăn cơm.
Tạ Bách Hành nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, nói tiếp: “Nhưng nó chỉ giới hạn ở một chút mà thôi. Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Suy nghĩ của hai người cũng không chính xác. Nếu đó không phải là Hứa Tương Mi, mà là một cô gái khác có điều kiện gia đình kém hơn, vậy thì sẽ ổn sao? Nếu con nói đây là một điều tốt thì sao? Anh của con vẫn còn nhớ chị dâu Ôn Bội. Nếu cô ấy không gây ồn ào như vậy, liệu anh con có chú ý đến không?”
Khương Hân hài lòng, sắc mặt dịu lại.
Tạ Bách Hành nhìn qua, trong lòng buồn cười, cố tình hỏi: “Hân Hân, anh nói có đúng không?”
Khương Hân vô thức gật đầu: “Đúng vậy!”
Sắc mặt Tạ Vinh trông rất khó coi, ông vẫn không cho là nó ổn.
Đái Duyệt ngược lại cảm thấy rất tốt. Có một câu nói luôn khảm vào trong tâm trí của bà. Chung quy thì bà vẫn hy vọng rằng Bách Ninh sẽ có một cuộc sống mới. Chung tình là đúng, nhưng nó cũng có chỗ không tốt.
Bà nghĩ, nếu Bách Ninh và Tương Mi đều là anh (em) tình tôi nguyện, bà sẽ không phản đối, bất quá thì bị những kẻ lắm mồm kia nghị luận một phen mà thôi. Còn đối với Tạ Vinh, chỉ cần làm công tác tư tưởng.
Tạ Bách Hành nói thêm: “Mọi thứ vẫn còn chưa rõ ràng. Huống chi chú Hứa vẫn không nói gì. Hai người hoảng loạn cái gì?”
“Hừ, Hứa Bồi là người cưng con gái không theo bất kỳ một nguyên tắc nào. Bây giờ Hứa Tương Mi đòi gả, tôi nghĩ ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.” Tạ Vinh nói.
Khương Hân không thể nhịn được cười, nhưng cô ấy ráng kiềm chế lại.
Thay vào đó, Đái Duyệt cười lớn: “Ông cưng chiều Bách Nghi nhà mình chắc có nguyên tắc? Cũng như nhau cả thôi, ở đó mà đi nói người khác.”
Tạ Vinh bị chận họng không nói nên lời, ông khịt mũi, không phản đối nữa.
Khương Hân cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ thầm lát nữa sẽ báo tin mừng cho Hứa Tương Mi.
Hứa Tương Mi cũng có thể có linh cảm được, mí mắt trái của cô liên tục nhảy lên, nhưng cô đã say mèm, không chú ý đến phản ứng nhỏ trên mắt.
Khi Tạ Bách Ninh vội vã chạy đến, Hứa Tương Mi đã say bất tỉnh. May mắn là có ba người bạn ở bên cạnh cô. Trong lòng anh như có một cơn giận dữ bùng lên. Làm sao mà cô lại dám ở quán bar uống đến say mèm như vậy?!
Trong số họ có một người đàn ông không nhịn được nhướng mày lên, hỏi: “Anh Tạ?”
Tạ Bách Ninh gật đầu: “Tôi là Tạ Bách Ninh, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy.”
Anh ấy mỉm cười vui vẻ đứng lên, xua tay: “Không có gì. Hứa Tương Mi rất chú ý đến vấn đề riêng tư, cho nên chúng tôi cũng không biết địa chỉ của cô ấy.”
Tạ Bách Ninh sáng tỏ: “Cứ giao cô ấy lại cho tôi.”
Người đàn ông dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên anh ta cười nói: “Tôi nhớ ra rồi. Lần trước chúng tôi đến đây uống rượu, người đàn ông mà Tương Mi đã chủ động nói chuyện chính là anh, đúng vậy không?”
Tạ Bách Ninh nghĩ, hóa ra không phải là do cá cược thua.
Hai người phụ nữ đi cùng cũng rất phấn khích, họ nở nụ cười thật tươi.
Một người nói: “Tôi nhận ra anh. Tương Mi đã đăng ảnh của hai người trên vòng tròn bạn bè. Tôi còn lưu ảnh đó về máy.”
Một người khác nói: “Anh là bạn trai của Tương Mi? Vậy thì chúng tôi đã có thể yên tâm bàn giao cô ấy lại cho anh rồi.”
Ba người họ ngay lập tức đạt được quyết định đồng thuận, nói lời tạm biệt và cùng rời đi.
Tạ Bách Ninh không quan tâm đến họ, anh hướng ánh mắt về phía người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng. Những sở thích này của cô cần phải được thay đổi.