Diệp Trần nhìn Lâm Giản Tây đi rồi kéo Sở Thiên ngồi xuống, lấy ra một tấm gương, vẽ bùa dán lên sau nó, trên gương liền xuất hiện Lâm Giản Tây.
Sở Thiên ngồi cạnh Diệp Trần, cầm tấm gương Diệp Trần đưa cho, vui vẻ reo lên: “Òa, cái này giống hệt như tivi chiếu trực tiếp vậy.”
“Ừ.” Diệp Trần ngồi xuống, nhìn Lâm Giản Tây trong gương, Lâm Giản Tây cứ như thể cảm giác được Diệp Trần đang xem, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chàng thiếu niên khoác áo trường bào màu trắng đặc trưng của thầy phong thủy trên người, tóc dài chấm lưng, cậu ta cũng học Diệp Trần dùng kẹp tóc vấn lên, cái kẹp hơi na ná với cái của Diệp Trần, mà xanh, có hình cánh bướm, vốn là đồ con gái nhưng kết hợp với khuôn mặt khôi ngô, thế mà lại rất hợp, trông vừa có nét mỹ mạo của thiếu niên vừa có phần thành thục ổn trọng của người trưởng thành, vừa tao nhã vừa xinh đẹp.
Lúc cậu ta quay đầu lại, mắt liếc nhìn qua, đôi mắt phản chiếu ánh sáng, chỉ một cái thoáng nhìn nhẹ nhàng như vậy, cũng đủ khiến người ta cảm thấy lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ còn duy độc người này.
Diệp Trần bất giác mỉm cười, nếu không có Sở Thiên ở đây, cô thậm chí còn muốn chạm tay vào tấm gương, vuốt ve gương mặt này.
Có vẻ là hiểu được tâm trạng của Diệp Trần, “Diệp Trần” trong cơ thể cô bỗng lên tiếng: “Ngoại hình cậu ta trông cũng không tồi.”
“Phải đấy.” Diệp Trần cười tươi, “Cô cũng thấy vậy hả?”
“Ừ.” “Diệp Trần” đáp, một lúc sau, chậm rãi hỏi: “Cô sẽ cứ luân hồi mãi như vậy sao?”
Diệp Trần ngạc nhiên, ngoại trừ Ba Tám, đây là người đầu tiên hỏi cô câu này.
Toàn bộ về sự hiện diện của hệ thống không thể tiết lộ ra bên ngoài, cho dù mạnh như “Diệp Trần”, vì bị hệ thống chặn, cũng không thể nhắc một chữ nào với Giang Hoài mà chỉ có thể nói cho anh ta biết rằng, chờ xong việc, hồn phách của Diệp Trần sẽ tan biến, “Diệp Trần” chân chính có thể vĩnh viễn ở lại.
Người duy nhất biết tất cả chân tướng, chỉ có “Diệp Trần” cùng chung trí nhớ với cô. Nghe đối phương hỏi vậy, Diệp Trần đáp: “Ừ, đúng vậy.”
“Cô tồn tại là để cứu vớt hòa bình thế giới à?”
“Phải đấy.”
“Cô thật dũng cảm.”
“Cũng không hẳn.” Diệp Trần cười, hồi tưởng lại tâm tình lúc ban đầu khi nhận lời với Ba Tám. Vốn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trí thức bình thường, vốn tưởng sẽ cứ sống bình lặng đơn giản như thế hết một đời, kết quả, có một ngày, trời thử lòng trao cho mệnh lớn, cô nghiễm nhiên bị ép phải trở thành một người hùng. Lúc gặp được Ba Tám, cảm thấy thế nào nhỉ? Hẳn là… một bất ngờ vui vẻ.
Bởi vì cuộc sống bình lặng, êm đềm cuối cùng cũng có lối thoát, bởi vì cuối cùng cũng có cơ hội khẳng định giá trị của đời người, bởi vì một kẻ tầm thường, vô vị, cuối cùng cũng có thể giúp được rất nhiều người.
“Đại khái chẳng qua là tôi cảm thấy… sống như vậy, thú vị hơn.”
“Diệp Trần” không nói gì, một hồi lâu sau, cô ấy nói: “Làm nhiệm vụ cho tốt, còn cứu Lâm Giản Tây ra.”
“Cứu ra?” Diệp Trần ngạc nhiên, không hiểu ý của “Diệp Trần”, “Diệp Trần” điềm tĩnh giải thích: “Nhân vật phản diện sẽ không vô duyên vô cớ liên tục là một người, nhất định là vì có một mục đích nào đó. Hết kiếp này đến kiếp khác, số cậu ta đều rất khổ, cô xem mấy kiếp cô gặp cậu ta đó, có kiếp nào không khổ đâu. Có cô xuất hiện, cậu ta chịu nỗi khổ để mất cô, không có cô, cậu ta chịu nỗi khổ của thế gian. Giống hệt như là ý trời vậy, cậu ta nhất định phải như thế, nhất định phải chịu khổ. Cô không thấy vậy rất kỳ lạ sao?”
Diệp Trần không đáp.
Cô nhớ lại cơ chế vận hành của thế giới này.
Trong thế giới lớn có rất nhiều thế giới nhỏ, mỗi thế giới nhỏ là một quyển sách, mỗi quyển sách có một chủ đề, chủ đề này là ngọn nguồn năng lượng của toàn bộ thế giới. Cô là một người xuyên nhanh “cứu vớt thế giới”, Ba Tám tồn tại là vì cứu vớt thế giới, mỗi lần cô cứu được một thế giới, Ba Tám sẽ có thêm năng lượng, dựa vào năng lượng, giữ cho cô ở lại một thế giới. Cô không có cách nào ở lại một thế giới trong thời gian dài, vì Ba Tám giống như một cục pin vậy, không thể dùng mãi không hết.
Trong cơ chế thiết kế như thế này, nhân vật chính trời sinh đã là tốt, là gốc rễ năng lượng của thế giới, cần được bảo vệ. Ví dụ như Kyle, cho dù anh ta hắc hóa, cho dù anh ta suýt hủy diệt thế giới nhưng vẫn phải bảo vệ anh ta.
Còn nhân vật phản diện nhất định sẽ có cuộc đời bất hạnh. Diệp Trần xuất hiện, anh ta yêu cô rồi nhất định sẽ để mất; Diệp Trần không xuất hiện, thế thì anh ta sẽ càng sống trong địa ngục trần gian, sau khi nhận hết mọi khổ đau, sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế.
Cuộc đời của nhân vật phản diện dường như ngầm bị hoạch định theo hai con đường tuyệt lộ, không còn lựa chọn nào khác.
Lối thoát duy nhất, có vẻ như chính là, đừng để anh ta yêu Diệp Trần.
Chỉ cần không yêu Diệp Trần, cuộc đời anh ta, có vẻ sẽ vô cùng êm đềm.
“Nhân quả tuần hoàn, một người chịu nhiều đau khổ như vậy, tất phải có nguyên do và mục đích. Trở nên mạnh mẽ rồi cứu cậu ta, chính là điều cô nên làm.”
Diệp Trần gật đầu: “Cám ơn cô.”
“Ừ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Giản Tây đã lên sàn thi đấu.
Hiện tại chỉ còn cậu ta và một đại diện của Lâm gia tranh ngôi đầu. Sau khi Diệp gia không còn “Diệp Trần”, các thế hệ sau không có ai là thiên tài xuất sắc như vậy nữa, còn Giang gia thì trước nay vốn không thuộc diện xuất sắc nổi bật, ngược lại, Lâm Dục, thiếu gia của Lâm gia lại cực kỳ hăng hái, không chịu thua kém, nếu không có sự xuất hiện của Lâm Giản Tây, ngôi đầu phen này chắc chắn sẽ là của Lâm Dục.
Tên Lâm Dục này, trong thế giới gốc, chính là kẻ đích thân ra tay luyện chế anh trai mình, Lâm Giản Tây, thành âm cốt.
Diệp Trần nhìn Lâm Giản Tây và Lâm Dục đứng đối mặt với nhau trong gương. Lâm Dục có vóc người cao to, ngũ quan xuất sắc, trông đâu vào đấy, cũng coi như là đẹp trai. Tuy nhiên, nếu so với Lâm Giản Tây thì còn thua nhiều lắm.
Trong thế giới gốc, năm đó Lâm Dục để vị hôn thê của mình đi quyến rũ Lâm Giản Tây, khiến Lâm Giản Tây chủ động tu luyện thuật pháp, biến mình thành cơ thể tuyệt vời để luyện âm cốt. Lâm Giản Tây năm đó chỉ là một người bình thường, tuổi thơ thiếu vắng sự che chở của cha mẹ nên sản sinh ra tính cách khúm núm, chắc chắn không thể so được với phong độ của thiếu gia Lâm gia. Thế nên, Giang Huyền vẫn luôn một lòng một dạ với Lâm Dục, cho dù Lâm Giản Tây móc tim móc phổi ra với cô ta thì vẫn cứ kém Lâm Dục nửa phần.
Còn Lâm Giản Tây hôm nay được Diệp Trần một tay chăm sóc ba năm qua cũng chính là ba năm quan trọng hình thành tính cách một người. Trong ba năm này, tuy lớn lên ở đạo quán nhưng ăn mặc ở không chỗ nào là không tốt nhất, lại thêm được Diệp Trần chiều chuộng, che chở, cộng với tài năng và ngoại hình bẩm sinh đã hơn người, giờ đứng đối diện nhau trên đài, hai người đúng là chênh nhau một trời một vực.
Lâm Dục quan sát đối thủ, bắt đầu từ lúc anh ta báo danh, cha đã vô cùng để ý hắn, liên tục phái sát thủ đi nhưng đều bị âm thầm diệt sạch, Lâm Dục không nhịn được hỏi cha tại sao lại hành xử khác lạ với Lâm Giản Tây như vậy, nhờ vậy mới biết được, hóa ra, người này chính là anh ruột của mình.
Nhưng mà, trên người hắn có trận pháp tụ tai của Lâm gia, đã bị trục xuất khỏi gia tộc, thế là, mọi thứ vốn nên thuộc về hắn ta, nay đều nằm trong tay Lâm Dục.
Đối diện với Lâm Giản Tây, Lâm Dục có cảm xúc rất phức tạp, vừa thương hại, vừa sợ hãi.
Thương hại vận mệnh bi thảm của anh ta, lại lo sợ một ngày anh ta báo thù.
Những thứ hôm nay Lâm Dục này có, vốn đều là của Lâm Giản Tây.
“Không môn không phái, Lâm Giản Tây.”
Hai người đứng trên đài thi đấu, Lâm Giản Tây lên tiếng chào hỏi trước. Lâm Dục xiết chặt sợi roi trong tay, nhớ tới lời cha dặn dò đêm qua.
“Ta đã yểm bùa diệt hồn lên cái roi này. Uy lực vĩ đại, không dễ mà thoát, nhân vật lợi hại như Diệp Trần năm xưa, cũng phải ૮ɦếƭ bởi cái bùa diệt hồn này và Tru Thần trận. Ngày mai, con bày Tru Thần trận, kết hợp với bùa diệt hồn này, chắc chắn có thể xử Lâm Giản Tây ngay trên đài…”
“Miễn để lại hậu họa.”
“Mọi chuyện đã có ta, con cứ Gi*t nó đi là được!”
Những lời này quanh quẩn trong đầu, bàn tay cầm roi phát đau, Lâm Dục vẫn duy trì phong độ vốn có, cố cười thật tươi: “Lâm gia, Lâm Dục.”
“Có người nhờ tôi thu hồi một vài thứ từ chỗ các người.” Lâm Giản Tây nhìn đối thủ, trong chính chớp mắt đó, lập tức bắn ra chục đạo pháp quyết, cả người lao tới như tên bắn, trường kiếm bên hông nhắm thẳng vào Lâm Dục, đồng thời cất lời: “Mời trả lại!”
Vừa dứt lời, hơn chục ngọn lửa lao tới chỗ Lâm Dục, Lâm Dục vội vàng xoay người né tránh, đồng thời cảm giác có một luồng sáng lạnh đang tới, lập tức giơ kiếm cản trường kiếm của Lâm Giản Tây!
Lâm Giản Tây chưa vội thu thế kiếm về, miệng nhẩm đọc thần chú, tay Lâm Dục cũng nhanh chóng bấm quyết, hai pháp trận màu xanh lam và xanh lá lập tức mở rộng dưới chân, va vào nhau và bùng nổ.
Cùng với cú nổ, hai người nhanh chóng tách ra rồi lại lao vào cuộc chiến, toàn bộ khu vực thi đấu bao phủ trong đủ thứ ánh sáng, bùa chù liên tục va chạm vào nhau, một loạt pháp trận phát nổ, khắp sân thi đấu lỗ chỗ hố. Linh khí dao động kịch liệt, ngay cả các khán giả cũng cảm nhận được áp lực và có cảm giác không khỏe.
Cuộc đấu cường độ cao, chất lượng cao như vậy khiến các bậc tiền bối trên khán đài cũng phải đổ mồ hôi lạnh, cảm khái rằng sau Diệp Trần, giới phong thủy nay lại có thêm hai thiên tài mới. Trong số đó, một vị gọi là Tố Văn lão giả cười khà khà bảo với Lâm Tuyên: “Hai vị này đều họ Lâm, không phải đều là đệ tử của Lâm gia đấy chứ? Nếu thật vậy thì, lão Lâm à, ta thấy vị trí thủ lĩnh giới phong thủy của Lâm gia chắc chắc còn trụ vững rất nhiều năm.”
Vị Tố Văn lão giả này là một thầy phong thủy tuổi ngoài tám mươi, đức cao vọng trọng trong giới, hội trưởng hiệp hội phong thủy. Cho dù là Lâm Tuyên cũng phải nể mặt ông mấy phần, gọi ông là “Tố lão tiên sinh”.
Nghe Tố Văn nói như vậy, Giang Hoài bèn nói theo: “Tố lão tiên sinh đúng là nói đùa. Vừa nãy Lâm Giản Tây vừa mới nói là không môn không phái, nếu thật là đệ tử của Lâm gia, sao gia tộc có thể để một nhân tài ưu tú như vậy lưu lạc ở ngoài. Nếu nhà họ Giang mà có người như vậy thì đã rước về cung phụng ngay rồi.”
“Tiểu Giang nói sai rồi.” Lâm Tuyên không dám không nể mặt Tố Văn nhưng hạng như Giang Hoài tuổi chỉ bằng nửa tuổi lão thì ông ta dư sức nói lại mấy câu. Lâm Tuyên nghiêm mặt nói: “Đều là người trong nhà, sao có thể dựa vào năng lực để phân biệt đối xử? Chớ nói Lâm Giản Tây kia không phải người của Lâm gia ta, cho dù thật là đệ tử của Lâm gia thì cũng phải tuân theo quy của của Lâm gia. Tuyệt không có khái niệm cung phụng.”
“Nhà nào có quy củ của nhà đó.” Giang Hoài cười, nhìn cuộc đấu trên sàn thi đang diễn ra vô cùng quyết liệt, lại cười thêm tiếng nữa: “Có điều, nói ra thì, gia chủ Lâm gia đã nhấn mạnh chuyện Lâm Giản Tây không phải người của Lâm gia nhưng chẳng hiểu tại sao, tại hạ nhìn Lâm Giản Tây và Lâm gia gia chủ, tựa hồ trông có mấy phần giống nhau đấy.”
Nói xong, Giang Hoài quay đầu sang, nửa cười nửa không: “Không phải là Lâm gia gia chủ ái ân bên ngoài để rơi gì chứ?”
Trong lúc Giang Hoài và Lâm Tuyên nói chuyện, Diệp Trần cùng Sở Thiên chăm chú theo dõi cuộc đấu, dần dần phát hiện ra điểm bất thường.
“Tôi có cảm giác thực lực của Lâm Dục không chỉ có như vậy.” Khả năng quan sát của Diệp Trần rất tốt, cô nhìn chăm chăm vào từng động tác của Lâm Dục, nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy, hình như hắn đang bố trí gì đó thì phải?”
“Hắn đang bày trận.” “Diệp Trần” lãnh đạm lên tiếng, từng chữ lạnh lùng băng giá.
“Năm đó, tôi đúng là ૮ɦếƭ trong cái trận pháp này và bùa diệt hồn. Tru thần diệt hồn, không ai không thể Gi*t.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ: dăm ba chuyện ngọt ngào giữa tôi và bác sĩ]
Bác sĩ: “Mặc Thư Bạch, cô có thể xuất viện rồi.”
Mặc Thư Bạch: “Không, tôi từ chối.”
Bác sĩ: “Tại sao?”
Mặc Thư Bạch: “Xuất viện, tôi sẽ không được gặp anh nữa.”
Bác sĩ: “Đúng vậy, ngoài cửa có nhiều người chờ đánh ૮ɦếƭ cô như vậy, cô xuất viện rồi, đời này quả thực chắc sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Mặc Thư Bạch: “Vậy mà anh còn bảo tôi xuất viện?”
Bác sĩ: “Tôi đã tuyệt vọng với kiếp này của cô rồi, hy vọng kiếp sau cô có thể ưu tú hơn một chút.”
Mặc Thư Bạch: “Không, không có khả năng, dù so với các kiếp trước hay những kiếp sau, tôi chính là kiếp ưu tú nhất.”
Bác sĩ: “Vậy thì giá trị lớn nhất của cô, thật sự hơi bị thấp…”
Hôm nay hơi mệt.
Chú thích:
*Tru Thần 诛神 nghĩa là diệt Thần, giống như tên truyện “Tru Tiên”