Diệp Trần cúi đầu im lặng, một lúc sau, cuối cùng mới nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Diệp Trần đứng dậy: “Giang tiên sinh, một năm tới, tôi phải mượn dùng linh thể này, mong tiên sinh thứ lỗi.”
Giang Hoài gật đầu, Diệp Trần bỏ đi tìm Lâm Giản Tây.
“Diệp Trần” trong cơ thể lại đi nghỉ ngơi, mỗi lần cô ấy xuất hiện đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng, trụ không nổi.
Diệp Trần cứ tưởng Lâm Giản Tây và Sở Thiên đã về nhà, không ngờ bói ra mới biết, hai đứa đang ở một nơi rất kỳ lạ. Diệp Trần đi thẳng tới đó tìm, tìm cả tháng trời nhưng chẳng thu được chút tin tức nào của cả hai. Diệp Trần sốt ruột gần ૮ɦếƭ, cuối cùng tự dưng lại… tìm ra hai người trong một sơn động ẩn sau thác nước.
Tình trạng của cả hai rất là thảm hại, áo quần thì bẩn thỉu, tả tơi, may là trạng thái tinh thần đều rất tốt. Lúc Diệp Trần tìm ra họ, hai anh em đang nhóm lửa nướng cá, ba người ngây ra nhìn nhau. Sở Thiên đánh rơi con cá nướng đang cầm, khóc òa lên, lao về phìa Diệp Trần: “Chị! Chị về rồi!”
Diệp Trần đón lấy Sở Thiên, thằng bé đã gầy đi nhiều, đôi mắt sáng lấp lánh, nước mắt long lanh, trông đáng thương vô cùng.
Tim Diệp Trần lập tức mềm ra, vừa ôm thằng bé vừa dỗ dành, đồng thời lặng lẽ quan sát Lâm Giản Tây ngồi bên cạnh nướng cá.
Lâm Giản Tây làm như thể không nghe thấy, không trông thấy gì hết, lật qua lật lại con cá nướng trên đống lửa, sắc mặt thờ ơ, hững hờ, cứ y như người tới chỉ là một kẻ lạ. Chỉ có nhìn đôi tay đang lên gân xanh mới có thể biết được cậu ta cũng có cảm xúc.
Sở Thiên khóc một trận xong xuôi, cuối cùng thút thít ôm cổ Diệp Trần, Diệp Trần bế thằng bé đến gần đống lửa.
Cô ngồi xuống cạnh Lâm Giản Tây, Sở Thiên ngồi cạnh cô, tay cô vỗ lưng thằng bé, rụt rè nhìn sang Lâm Giản Tây hỏi: “Hai đứa… sao không về?”
Lâm Giản Tây không đáp. Sở Thiên ríu rít nói: “Chị ơi, bọn em gặp một con yêu tinh nhện siêu to nhé! Nó xấu kinh khủng luôn, trên chân còn có mặt nữa, hung dữ cực kỳ! Nó đuổi, bọn em chạy, sau đó thì rơi xuống đây.”
Diệp Trần cau mày, hỏi Lâm Giản Tây: “Cậu gặp nhện Bát Âm Quỷ Diện hả? Sao không nói với tôi?”
“Đã quyết định ở lại nhà họ Giang,” Lâm Giản Tây mỉa mai, “còn quan tâm tôi sống hay ૮ɦếƭ làm gì?”
Diệp Trần im lặng, Lâm Giản Tây đưa con cá đã nướng chín cho Sở Thiên, bảo với thằng bé: “Đi chơi đi, để anh nói chuyện với chị.”
“Ồ…”
Sở Thiên nhìn nhìn hai người, biết cả hai có chuyện muốn nói bèn cầm cá, chạy ra ngoài.
Đợi Sở Thiên đi rồi, Lâm Giản Tây đứng dậy, cách xa Diệp Trần ra rồi mới ngồi xuống lại, lấy một con cá trong sọt đã được làm sạch ra tiếp tục nướng.
Diệp Trần gượng cười: “Cậu có biết tôi ghét nhất điều gì ở cậu không?”
Lâm Giản Tây thoáng khựng người, cười nhếch mép: “Tôi có chỗ nào mà cô không ghét hả?”
“Đời này,” Diệp Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Giản Tây, “ghét nhất, chính là cậu cứ mãi giống một đứa trẻ con.”
“Động một tí là đòi sống đòi ૮ɦếƭ. Cậu có biết được sống là đáng quý thế nào không? Chuyện có bao lớn mà cậu đã đem sống ૮ɦếƭ ra nói với tôi.”
“Phải,” Lâm Giản Tây ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng bùng nổ, “tôi là trẻ con, tôi ngây thơ đấy, vô tích sự đấy, không trưởng thành, không ưu tú, không khôn khéo bằng Giang Hoài đấy, được chưa?! Cô tha cho tôi để tôi về nhà, sống với Sở Thiên qua ngày không được à? Cứ nhất định phải ép tôi phải thừa nhận chuyện này, cô mới thấy vui hả?”
“Tôi không so được với anh ta, tôi biết,” Lâm Giản Tây quay đầu đi, lệ rưng rưng bờ mi, giọng nói khàn khàn, “nhưng mà, cô cũng đâu có chịu chờ tôi thêm nữa đâu.”
Nếu chờ thêm một chút nữa, chưa chắc cậu ta đã không so được.”
Nếu cho cậu ta thêm thời gian mấy năm nữa, có lẽ cậu ta cũng có thể trở thành người ưu tú như Giang Hoài.
Nhưng họ gặp nhau quá muộn, lúc cậu ta gặp cô, cô đã vang danh thiên hạ, đã có Giang Hoài, thậm chí, đã ૮ɦếƭ.
Cậu ta cũng muốn lập tức có thể trở nên ưu tú, trưởng thành, có thể che gió che mưa cho cô, nhưng cậu ta đã làm hết khả năng mà vẫn bị Giang Hoài giẫm dưới chân.
Cậu ta chẳng còn cách nào, cũng đâu có cách nào.
Nhưng cậu ta lại chẳng thể nói những lời này ra, thậm chí đến nhìn thẳng cũng thấy khó khăn, cậu ta chưa bao giờ thấy hận tuổi của mình như vậy. Nếu cậu ta không phải mười bảy, nếu cậu ta có thể lớn hơn một chút, liệu có phải sẽ không thảm hại như vậy, ấu trĩ như vậy, trong mắt cô, không phải mãi mãi là một đứa trẻ.
Nhìn Lâm Giản Tây như vậy, Diệp Trần ngẩn người, mấp máy môi mãi mới nói được: “Xin lỗi.”
“Tại tôi quá nôn nóng.” Diệp Trần thở dài, “Dù sao cậu vẫn còn quá nhỏ…”
Còn chưa nói dứt lời, Lâm Giản Tây bỗng lao tới.
Cậu ta bổ nhào tới vừa nhanh vừa mạnh, Diệp Trần chưa kịp phản ứng gì đã bị sức cậu ta xô xuống đất, được cái là cậu ta vẫn cẩn thận lấy tay đệm sau gáy cô, giảm bớt lực va đập.
Môi cậu ta đáp xuống môi cô, của cậu ta nóng rực, của cô lạnh băng, Diệp Trần mở tròn hai mắt, chàng trai trước mắt cứ như thể liều mạng bất kể sống ૮ɦếƭ, ra sức cắn môi cô, cảm giác nơi đó vừa lạnh giá lại vừa mềm mại và kỳ diệu.
Trong trái tim cậu ta dường như có vô số kiến bò, lần tìm một lối ra. Cậu ta nghe cô bảo tuổi mình còn nhỏ, thế là liền nôn nóng muốn nói cho cô biết:
Không, cậu ta không nhỏ, cậu ta đã thích một người, biết thích một người là thế nào, cậu ta đuổi theo cô ấy, đi theo cô ấy, cậu ta đã rất cố gắng, rất cố gắng trưởng thành.
Điều Giang Hoài có thể làm, cậu ta đều có thể làm. Điều Giang Hoài có thể cho, cậu ta cũng có thể cho.
Có lẽ hiện giờ cậu ta chưa ưu tú bằng Giang Hoài nhưng chờ thêm chút nữa… cậu ta nhất định sẽ trưởng thành, trở thành một người đàn ông tốt hơn hẳn Giang Hoài.
Nhưng tất cả những lời này, cậu ta đều chẳng biết phải nói ra thế nào, chỉ có thể cậy nhờ vào răng môi nói hộ. Nụ hôn này là tất cả dũng khí cậu ta có, chỉ cần đối phương hơi tỏ vẻ cự tuyệt một chút thôi, có lẽ cậu ta sẽ lập tức bại trận rút lui.
Nhưng có vẻ như cô bị giật mình, không thấy có phản ứng gì, thế là cậu ta nhắm mắt lại, cắn nhẹ môi dưới của cô.
Một tí tẹo đau giúp Diệp Trần tỉnh táo lại, cô gọi tên cậu ta: “Lâm Giản Tây.”
Lâm Giản Tây cứng người, một lúc sau, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, cuối cùng cũng nói ra.
“Tôi không nhỏ.”
“Diệp Trần, tôi đã, biết thích cô rồi.”
Diệp Trần im lặng, đưa tay sờ khuôn mặt cậu ta. Người Lâm Giản Tây cứng đờ, giống y như đang chờ tuyên án, nghiêm túc nhìn Diệp Trần. Trong mắt Diệp Trần đong đầy dịu dàng, trước câu nói của cậu ta, không có vẻ gì là sợ hãi, cũng không thấy ghét, trong lòng Lâm Giản Tây bắt đầu vang lên những âm thanh réo rắt, cậu ta không dám cử động, mặc cho ngón tay cô vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cậu ta.
Một lúc sau, Diệp Trần bảo: “Cậu thích tôi, vậy thì thật hay quá.”
Lâm Giản Tây mở tròn mắt nhìn, Diệp Trần dịu dàng nhìn lại: “Bởi vì, rất đúng lúc, vừa khéo tôi cũng thích cậu.”
Nói xong, Diệp Trần vòng tay ôm cậu ta.
Trái tim Lâm Giản Tây thảng thốt: “Nhưng mà… nhưng mà Giang Hoài…”
“Giản Tây,” Diệp Trần thở dài, “tôi không phải Diệp Trần, hoặc nên nói là tôi không phải là thầy phong thủy Diệp Trần, từ trước tới nay, tôi chỉ là một người bình thường.”
“Một cách tình cờ, hoặc có thể là do tên chúng tôi giống nhau nên sau khi tôi ૮ɦếƭ thì liền nhập vào trong thân thể này, còn thầy phong thủy Diệp Trần chân chính thì lại bị trọng thương nên chìm vào ngủ say. Lúc Tiểu Thiên làm bị thương Giang Hoài, Diệp Trần kia trong người tôi mới ςướק lại quyền khống chế cơ thể. Thế nên, xin lỗi nhé.”
Lâm Giản Tây ngơ ngác nghe Diệp Trần nói, trong đầu cậu ta lướt qua rất nhiều những ký ức về cô. Nếu lúc mới quen biết là ngưỡng mộ, thì về sau, những ấn tượng về một kẻ mạnh dần dần phai nhạt trong tâm trí, thay vào đó là những ký ức khi cô ở bên cậu ta, như một người chị, như một cô gái bình thường, dịu dàng và hoạt bát. Vừa giống một gốc đại thụ cho cậu ta nương náu, lại vừa giống một đóa hoa đẹp khiến lòng người thương mến.
“Vậy nên…” Lâm Giản Tây nhận ra một vấn đề quan trọng, “cô không có thân thể của riêng mình, phải không?”
“Ừ,” Diệp Trần nói dối không chớp mắt, “Diệp Trần chân chính và Giang Hoài đã chuẩn bị cho tôi một thân thể khác, cậu yên tâm đi. Chờ tới sau này, tôi cũng sẽ có thân thể của riêng mình.”
Nói xong, Diệp Trần nhìn cậu ta, đôi mắt sáng ngời: “Thế nên, tranh thủ lúc tôi còn có một linh thể hùng mạnh, Giản Tây, tôi giúp cậu lên làm gia chủ Lâm gia nhé?”
“Tôi…” Lâm Giản Tây đỏ mặt, “Tôi chỉ muốn cùng cô yên ổn sống bên nhau.”
“Muốn yên ổn sống bên nhau,” Diệp Trần thuyết phục, “cũng phải giải quyết chuyện Lâm gia trước mới phải, đúng không? Hơn nữa, Giản Tây à,” trong mắt cô ánh lên sự hâm mộ, “tôi cũng rất muốn được thấy dáng vẻ uy phong giống Giang Hoài của cậu đó. Lúc khoe với người khác đây là ông xã của tôi đấy, thật là oai biết mấy.”
Lâm Giản Tây nghe Diệp Trần nói vậy, mày hơi nhíu lại. Lúc này cậu ta mới nhớ tới chuyện cậu ta ăn của Diệp Trần, mặc của Diệp Trần, người ngoài nhìn vào thật chẳng khác gì một thằng được bao nuôi.
Vậy là cậu ta cả quyết nói: “Được.”
Nói xong, bỗng nhớ ra một chuyện, lại nói thêm: “Linh thể này không phải của cô, vậy thì chỗ tiền kia tất nhiên cũng không phải của cô, sau này tôi sẽ trả lại cho Diệp Trần. Sau đó,” cậu ta quay mặt đi, khuôn mặt đỏ ửng khác thường, “tôi sẽ cho cô càng nhiều thứ tốt hơn.”
“Được,” đôi mắt Diệp Trần lấp lánh ý cười, “tôi chờ cậu cho tôi những thứ tốt hơn đấy.”
“Vậy cô,” Lâm Giản Tây quay đầu lại nhìn cô, hơi căng thẳng một chút, “cô bảo cô và chị kia cùng tên, nghĩa là cũng tên là Diệp Trần à?”
“Ừ.” Diệp Trần gật đầu: “Tôi cũng tên là Diệp Trần, giống tên của cô ấy.”
“Thế… từ này tôi có thể gọi tên của cô không?”
Lâm Giản Tây căng thẳng, mấp máy môi mãi mới gọi được một tiếng: “Diệp Trần.”
Diệp Trần “ừ” đáp lại, bất giác, Lâm Giản Tây cảm thấy hình như trong chớp mắt, có thứ gì đó đã đổi khác.
Diệp Trần thấy cậu ta ngơ ngác nhìn mình, chợt nhớ lại vấn đề lúc đầu: “Hai người bị nhện Bát Âm Quỷ Diện truy đuổi, sau khi cắt đuôi được nó rồi, sao không về mà lại còn ở lại đây?”
“À, là thế này,” Lâm Giản Tây lục ra một quyển sách, “bọn tôi phát hiện được trong này có một quyển bí tịch tiền bối nào đó để lại, vừa hay chỗ này lại có dương khí dồi dào, phong thủy tuyệt đẹp, âm tà không dám bén mảng, vậy nên hai anh em liền ở lại đây, học theo cuốn sách tiền bối để lại. Mấy thứ tiền bối viết trong này hữu dụng lắm đấy, ví dụ như, bùa sét trước đây chúng ta vẽ, sau khi cải tiến, uy lực tăng lên gấp chục lần, tốc độ vẽ bùa cũng nhanh hơn hẳn…”
Lâm Giản Tây tỉ mỉ giới thiệu những thứ Sở Thiên tìm ra được, Diệp Trần ngoài mặt thì bình tĩnh nghe, trong lòng lại khi*p sợ không thôi.
“Tôi còn biết nói gì nữa đây?” Diệp Trần nói với Ba Tám, “Nam chính đúng là nam chính mà, bị truy đuổi còn nhặt được bí tịch cao nhân để lại nữa ư?!”
“Ôi dào, do tốt số cả thôi.” Ba Tám cắn hạt dưa, vô tư đáp, “Cho nên tôi mới nói chứ, Lâm Giản Tây đi theo thằng bé này tuyệt đối là chuyện tốt, Sở Thiên có số mệnh may mắn cỡ này, đi đến đâu nhặt được bảo vật đến đấy, hơn nữa lại vô cùng hào phóng, chơi với cậu ta chắc chắn có hời.”
Diệp Trần vô cùng đồng tình với ý kiến của Ba Tám, vỗ vai Lâm Giản Tây: “Đối xử tốt với Tiểu Thiên vào nhé, thằng bé là phúc tinh đấy.”
“Ừ,” Lâm Giản Tây cảm giác Diệp Trần chạm vào vai mình, cúi đầu xuống nói, “tôi biết rồi, tôi nghe cô.”
Lúc Diệp Trần đến đây, Lâm Giản Tây đã học các thứ được hòm hòm rồi, vậy nên ba người cùng nhau quay về đạo quán, Lâm Giản Tây lo chuyên tâm tu luyện, Diệp Trần cùng với Giang Hoài và “Diệp Trần” chính chủ bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với nhà họ Lâm.
Chuyện Lâm Tuyên bày trận pháp tụ tai không có mấy người trong Lâm gia biết. Cách làm nham hiểm, xằng bậy như vậy suy cho cùng cũng sẽ làm tổn thương tận căn cơ gốc rễ của một gia tộc. Nhưng mà, khoan nói đến vị thế vững chắc của Lâm Tuyên hiện giờ trong gia tộc, cho dù không vững, trận pháp tụ tai nói cho cùng cũng là cách hy sinh một Lâm Giản Tây, bảo vệ lợi ích toàn thể gia tộc. Nếu không phải tuyệt đối chắc thắng, người của Lâm gia sẽ không đứng về phía Lâm Giản Tây. Trong thế giới gốc, Lâm Giản Tây đã chọn cách tiêu diệt toàn bộ gia tộc, còn hiện giờ, Diệp Trần nghĩ, oan có đầu nợ có chủ, cô mong có thể giữ Lâm gia lại, để Lâm Giản Tây ngồi chắc trên vị trí gia chủ.
Lâm Giản Tây muốn ngồi vào vị trí gia chủ của nhà họ Lâm, điều cần làm trước nhất tất nhiên là nhận tổ quy tông.
Vừa hay, tháng Sáu, giới phong thủy sẽ có một cuộc thi dành cho thế hệ trẻ, Giang Hoài bàn bạc với Diệp Trần, quyết định để Lâm Giản Tây tham gia cuộc thi này. Nếu Lâm Giản Tây có thể giành được ngôi đầu, tất nhiên sẽ được người nhà họ Lâm coi trọng, Lâm Giản Tây nhân ngay lúc đó nhận Lâm Tuyên trước mặt mọi người, Giang Hoài ở bên giúp sức, chắc chắn Lâm Giản Tây có thể trở về Lâm gia.
Chờ khi về được Lâm gia rồi, Lâm Giản Tây lại tạo quan hệ tốt đẹp với người nhà họ Lâm, cố gắng lập nhiều công lao, chờ đến khi người của Lâm gia bắt đầu quen thói dựa dẫm vào Lâm Giản Tây rồi, Diệp Trần và Giang Hoài sẽ giúp Lâm Giản Tây diệt trừ Lâm Tuyên nữa là sạch hết mọi trở ngại.
Giang Hoài và Diệp Trần bày mưu tính kế xong xuôi, Diệp Trần mới quay ra hỏi Lâm Giản Tây. Lúc đó, Lâm Giản Tây đang ngồi đọc sách trong sân, Diệp Trần trình bày kế hoạch cho Lâm Giản Tây nghe rồi hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”
Lâm Giản Tây cười: “Cô mong tôi thắng chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Được.” Lâm Giản Tây giãn mặt cười, “Vậy tôi sẽ thắng.”
Tháng Sáu, giữa mùa hè, Diệp Trần đi cùng Lâm Giản Tây và Sở Thiên đáp chuyến bay tới nơi tổ chức cuộc thi. Lúc máy bay ✓út lên không trung, Lâm Giản Tây lặng lẽ đặt một tay lên tay Diệp Trần.
Diệp Trần quay sang nhìn, cậu ta mấp máy môi như đang nói gì đó.
Máy bay đang bay lên, tiếng ồn động cơ rít ngay bên tai, máy bay ngày một gần với tầng mây hơn rồi đâm xuyên qua nó, lơ lửng trên tầng không, giữa màn trời xanh thẳm không mây.
Diệp Trần không nghe được, nhíu mày hỏi: “Cậu vừa bảo gì?”
Cậu ta chỉ cười, tiếng động cơ máy bay nhỏ lại, nghe thấy tiếng cậu ta nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Diệp Trần nhìn cậu ta, gương mặt đã trưởng thành hơn, so với đứa trẻ năm mười bốn tuổi, cậu ta cao rất cao, đường nét thêm cương nghị, sáng sủa, chỉ duy ánh mắt kia, là vẫn luôn lấp lánh như đá quý, sáng tựa sao trời, như vầng trăng bỏ quên trên dòng sông, nắng ấm phản quang trên tuyết.
Cô không dằn nổi lòng, đưa tay lên xoa mái tóc cậu ta như ngày còn nhỏ.
Tóc đã cứng lên rồi, đâm vào tay hơi đau đau.
Như đâm vào trái tim, rất nhẹ nhàng, rất thong thả, từng chút từng chút một, khiến người ta không muốn dừng lại.
Lâm Giản Tây tự báo danh dưới danh nghĩa cá nhân mình.
Bắt đầu từ lúc cậu ta báo danh, liên tục có người tới truy sát. Để bảo tồn thể lực cho Lâm Giản Tây, buổi tối, Diệp Trần ngủ luôn bên cạnh cậu ta, đến bao nhiêu Gi*t bấy nhiêu.
Có đôi lần, Lâm Giản Tây tỉnh lại lúc nửa đêm, trông thấy Diệp Trần ngồi ở đầu giường, tay cầm thanh đao rỏ máu, dường như đang chờ ai.
Thấy cậu ta mở mắt, cô nhẹ nhàng bảo: “Ngoan, ngủ đi.”
Đây là sự dịu dàng của riêng cô.
Dùng máu tươi, dùng ánh trăng, dùng sức mạnh và sự lạnh lùng của mình, dựng nên bức tường kín không kẽ hở che chở cho cậu ta, để mưa gió trên thế gian này không thể nào hắt tới người cậu ta dù chỉ một chút.
Thế nên cậu ta ngưỡng vọng, cậu ta mến mộ, cậu ta tôn sùng, cậu ta si mê.
Cậu ta cố sức muốn đuổi theo cô, nóng lòng muốn thể hiện mình trong trận đấu.
Cuộc thi này thi đấu ở tất cả các mặt, trận đầu tiên là “xem nhà”.
Ứng dụng phổ biến nhất của phong thủy chính là xem nhà cho dân chúng. Đây là công việc cơ bản nhất, cũng là phần nội dung huyền ảo nhất. Phàm là thầy phong thủy thì đều biết xem nhà nhưng giỏi xem thì không có mấy.
Nội dung “xem nhà” rất cơ bản, có một căn nhà cụ thể tại vị trí xác định đã từng xảy ra án mạng, mọi người tham gia thi sẽ đi xem, sau đó tường thuật lại nguyên nhân phát sinh án mạng và phương án giải quyết.
Lâm Giản Tây xem xong nhanh nhất, vội vàng vào trong nhà đi một vòng, sau đó đi dọc theo nhà một vòng, dừng ở cửa một lát rồi ra, bắt đầu cầm 乃út viết câu trả lời.
Trước sau cả thảy chỉ tốn chưa tới 15 phút, Lâm Giản Tây đã hoàn thành xong phần thi.
Chờ cậu ta đi xuống, Diệp Trần không khỏi thắc mắc: “Nhanh vậy đã xem xong rồi à?”
“Xong rồi. Tổng cộng từng có bốn người ૮ɦếƭ, một người ૮ɦếƭ đuối, một người tự sát, một người ૮ɦếƭ bệnh, còn một người… bị thiếu một cánh tay, ૮ɦếƭ do nhiễm trùng.”
“Trong đó có gì thế? Sao cậu xem nhanh vậy?”
Diệp Trần thắc mắc. Lâm Giản Tây cười: “Trong đó không có gì, quan trọng là bên ngoài. Cô xem vị trí của ngôi nhà này đi, cửa mở đối diện đường cái, bên kia đường là ruộng, hướng tây nam có một cái hồ nhưng xung quanh lại không có nhiều hàng xóm.”
“Nước thuần âm, người thuần dương. Muốn sống gần nước thì hoặc là phải người đông thế mạnh, dương thắng âm, hóa giải thế nước, mưu lợi cho mình; hoặc là phải lưng dựa vóc núi, lấy thế núi chế ngự thế nước. Nhưng rõ ràng là ngôi nhà này của họ không thắng thế được so với hồ. Trong nhà có một phòng đơn nằm đúng ngay hướng tây nam, cho nên tất có một người bị nước dìm.”
Diệp Trần gật gù: “Thế ba người còn lại thì sao?”
“Ba người còn lại, chị nhìn mảnh ruộng kia đi, có phát hiện ra gì không?”
“Gì?” Diệp Trần cố nhìn thật kỹ, loáng thoáng thấy có mấy tảng đá, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng sực nghĩ ra: “Đó là bia!”
“Đúng vậy,” Lâm Giản Tây gật đầu: “Là bia vỡ. Chứng tỏ nơi này, ban đầu là nghĩa địa.”
“Cửa chính mở ra đường cái vốn đã là mở cửa gặp sát, lại thêm đối diện với tàn tích mồ mả, đây chính là tử sát.”
Diệp Trần gật gù: “Thế làm sao cậu biết được ba người kia ૮ɦếƭ thế nào?”
“Nói thực ra thì…” Lâm Giản Tây cười cười: “Sở dĩ tôi đoán được, là vì, tôi nhìn thấy họ.”
Diệp Trần: “…”
“Họ vẫn còn ở trong?”
“Không phải.” Lâm Giản Tây lắc đầu, nói thật: “Tôi dùng cách vị tiền bối kia dạy, thấy được cái bóng của họ còn lưu lại. Căn nhà này tuổi chưa quá năm năm, trong bí tịch của tiền bối, có một quyển tên là “Truy ảnh tập”, chuyên viết về cách tìm kiếm dấu vết ma quỷ lưu lại, nhìn thấy được dáng vẻ của ma quỷ vào lúc đó. Tôi đã dùng cách này.”
“Thế mà không nói sớm.” Diệp Trần tròn mắt, “Tôi lại tưởng cậu lợi hại lắm.”
“Không phải là tôi… muốn để cô cảm thấy tôi lợi hại sao.” Lâm Giản Tây ngượng ngùng gãi mũi. Diệp Trần lườm xéo Lâm Giản Tây một cái như nhìn thằng ngốc.
Các phần thi tiếp theo đều qua cửa rất thuận lợi. Đây là cuộc thi tuyển chọn ngôi sao mới của giới phong thủy nhưng trình độ của Lâm Giản Tây thì rõ ràng là đã vượt qua cái cấp bậc gọi là “ngôi sao mới” rồi, ngay đến cả Giang Hoài, ở một số phương diện, cũng còn phải thấy không bằng.
Diệp Trần sốt ruột đứng xem đằng sau sân khấu, bùi ngùi nói với Ba Tám: “Tôi bỗng nhiên tin số mệnh.”
Ba Tám: “Ngày nào tôi cũng thấy cô xem cung hoàng đạo, cứ tưởng là cô vẫn luôn tin chứ.”
“Không, thực ra tôi tin tưởng chính mình hơn.” Diệp Trần thở dài, “Nhưng hôm nay tôi bỗng phát hiện ra, khổ cực bao nhiêu năm không bằng may mắn một tháng. Anh bảo Sở Thiên thế nào mà tìm ra thứ lợi hại vậy nhỉ? Lâm Giản Tây mới học hơn một tháng đã lợi hại gấp mấy lần tôi dạy cậu ta bao nhiêu lâu nay…”
“Kí chủ hãy nghĩ thế này đi,” Ba Tám an ủi Diệp Trần, “không có cô khổ cực dạy căn bản, không có nền móng vững chắc, cậu ta sao có thể thành công. Mỗi một tòa nhà cao, dưới chân nó đều có một tảng đá vững chắc làm nền. Cô, chính là tảng đá vững chắc của Lâm Giản Tây!”
Diệp Trần: “…”
Không, cô không muốn bị người giẫm đạp một chút nào hết.
Diệp Trần tuy ghen tị với vận may của Lâm Giản Tây nhưng hơn tất cả là cảm giác tự hào. Mỗi lần thấy dáng vẻ cậu ta hăng hái đàm luận, tranh tài, thấy cậu ta bất kể gặp phải chuyện gì cũng đều bình tĩnh vượt qua, nghe thấy người ta khẽ thì thầm với nhau “ồ, ai vậy nhỉ, đẹp trai quá!!” “Lâm Giản Tây đấy, không biết ở đâu ra, sư phụ là ai nhưng là một thầy phong thủy vô cùng lợi hại đấy! Lại còn rất đẹp trai nữa, tuyệt thật!”, trong lòng Diệp Trần đều có cảm giác kiêu ngạo như thể chính mình được khen ngợi vậy.
Cô sắm vai fan hâm mộ siêu cấp của Lâm Giản Tây, ngày ngày đi khắp nơi viết bài ủng hộ cậu ta, còn tự tay cắt nối biên tập video tập hợp các cảnh thi đấu của Lâm Giản Tây, xây dựng fandom, nhóm QQ, thu hút rất đông thiếu nam thiếu nữ ủng hộ Lâm Giản Tây. Trong thời gian ngắn, Lâm Giản Tây có xu thế trở thành nhân vật nổi bật như “Diệp Trần” năm đó, trở thành thầy phong thủy được hâm mộ nhiều nhất… nhờ vào diện mạo.
Lâm Giản Tây dở khóc dở cười, nhưng chứng kiến Diệp Trần nghiêm mặt cãi nhau trên mạng vì cậu ta, đêm đêm cầm đao bảo vệ cậu ta, cậu ta liền bất giác cảm thấy ngọt ngào đến lạ, khiến cậu ta có vô vàn lời muốn nói lại không biết làm sao để nói ra miệng.
Cậu ta cảm thấy mình dường như đã tới gần Diệp Trần hơn, như một gã tín đồ thành kính, dập đầu hướng về thánh địa. Diệp Trần chính là người trên đất thánh còn cậu ta thì đang bước từng bước một tới gần cô.
Thậm chí, có đôi khi Lâm Giản Tây còn có ảo giác, rất nhanh thôi, cậu ta có thể chạm được tới cô.
Sáng sớm ngày diễn ra trận chung kết cuối cùng, Lâm Giản Tây một mình đi trước.
Diệp Trần không thể tới quá gần khu vực thi đấu, nếu không bị đám thầy phong thủy phát hiện thì phiền phức to.
Trước khi đi, Diệp Trần tự mình sửa sang lại áo choàng cho Lâm Giản Tây rồi đưa tặng cậu ta một tấm bùa may mắn mình đích thân viết, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang, đôi mắt rất sáng và nói: “Cố lên!”
Lâm Giản Tây đeo tấm bùa may mắn lên cổ, tấm bùa chạm vào Ⱡồ₦g иgự¢, cảm giác trái tim cũng ấm áp theo.
Cậu ta ừ một tiếng rồi cầm những thứ Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn từ trước xuất phát lên đường.
Đi được mấy bước, cậu ta lại bồi hồi quay đầu lại nhìn, nhìn Diệp Trần đứng ngay nơi ngưỡng cửa.
Cuộc thi tài kéo dài liên tục hai tháng, hoa quế cũng đã nở rồi, Diệp Trần trông vẫn y như khi mới quen biết, áo choàng màu đen, kẹp tóc hình bươm bướm màu lam ghim tóc sau vành tai.
Gió đưa hương hoa quế tỏa khắp không gian, Diệp Trần đứng trong nắng sớm, ánh mắt ấm áp, dịu dàng.
Lâm Giản Tây buột miệng gọi: “Chị.”
“Sao?”
“Nếu, tôi nói là nếu, nếu tôi thắng trận này, chị gả cho tôi, vĩnh viễn ở bên tôi nhé, được không?”
Diệp Trần sững sờ.
Như đá rơi xuống nước tạo nên những gợn sóng dập dờn lan rộng, trong tim cô, gọi lên những xót xa.
Thế nhưng Diệp Trần vẫn mỉm cười như cũ, hai tay Ⱡồ₦g trong tay áo, nhẹ nhàng đáp lời: “Được.”
“Nếu cậu thắng,” cô nói, “tôi sẽ ở bên cạnh cậu, chờ cậu trưởng thành, sẽ gả cho cậu.”
“Vĩnh viễn không xa rời.”
Chú thích:
*mở cửa gặp sát: cái này thuộc về phong thủy, mình không rõ lắm nhưng từ sát 煞 còn có một nghĩa khác là phanh, thắng xe nên có thể đây là lý do mà cửa hướng thẳng ra đường là gặp sát nhưng cũng có thể không phải vậy vì từ trước khi có xe đạp, xe máy thì phong thủy đã nói như vậy rồi, mẹ mình thì giải thích nôm na là do ngoài đường có tai nạn. Tóm lại thì đây là lý do mà mấy ngôi nhà kiểu cũ sau cổng trước sân nhà có xây một cái bình phong chắn ngang để chắn tai, để ngăn người ngoài đường nhìn tồng tộc vào nhà.