Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Chương 59

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Lâm Giản Tây chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như thường, giả vờ không hiểu đối phương đang nói gì.
Trông thấy cách Lâm Giản Tây phản ứng, Giang Hoài không giấu nổi nụ cười bất lực.
Thực ra, vốn cũng đã đoán được, trông cậu bé này, hoàn toàn chẳng giống người có quan hệ với Diệp Trần chút nào.
Diệp Trần ấy à, lúc nào cũng đối xử lạnh lùng với người ta, trong giới này, mọi người đều chỉ có thể ngưỡng mộ cô, phấn đấu được như cô, ngay cả anh ta là người lớn lên từ nhỏ với cô ấy, trong lòng cô, có lẽ cũng chỉ là một người hay gặp mà thôi.
Thế nhưng, khi gặp cậu thiếu niên này, anh ta vẫn thầm nghĩ mình vất vả hao tâm tổn sức mới bói ra được kết quả này, quyết không thể vội vã từ bỏ, móc từ trong người ra một tấm ảnh, tiếp tục hỏi: “Cậu thực sự chưa từng gặp cô ấy à?”
Bức hình trong tay anh ta đã ố vàng từ lâu, được Ⱡồ₦g vào trong một mặt dây chuyền, có lẽ là chụp khoảng năm Diệp Trần mười tám, mười chín tuổi.
Lâm Giản Tây tỉnh bơ lắc đầu: “Thật sự chưa từng gặp.”
Giang Hoài tỏ vẻ thất vọng ra mặt, nhắm mắt lại thở dài, cất mặt dây chuyền đi.
Một lúc sau, anh ta mở mắt ra, nhìn cậu thiếu niên, cay đắng nói: “Nếu cô ấy từng gặp cậu, nhất định sẽ không để mặc cậu.”
“Hả?” Lần này là Lâm Giản Tây thực sự không hiểu ý đối phương. Giang Hoài không đáp, nhìn cậu ta bằng cặp mắt hiền từ.
Anh ta giỏi về bói toán, xem tướng, cậu thiếu niên này thực ra có vẻ ngoài rất đoan chính, đáng lẽ là vận số đại phú đại quý, một bước lên mây, nhưng không biết vì cớ gì mà người lại nặng âm khí, rõ ràng là đã bị người ta cải đổi số mệnh.
Diệp Trần bình thường rất lười, lười nói, lười đi, lười để ý đến người khác nhưng lại cực kỳ thích xen vào những chuyện phạm vào lẽ trời thế này, nếu như cô ấy gặp được cậu thiếu niên này, nhất định sẽ giúp đỡ.
Có điều, cô có thực lực, còn những người khác thì chưa chắc đã có. Giang Hoài cầm một cái ống trúc, lắc qua lắc lại rồi đổ ba đồng xu âm dương ra lòng bàn tay, cau mày nói: “Cậu trai trẻ, vận mạng của cậu nằm ngoài khả năng của tôi, tôi không thể giúp được. Tương lai, cần phải cẩn thận.”
Nói xong, Giang Hoài thở dài một tiếng, quay lưng bỏ đi.
Đi được vài bước anh ta bỗng ngồi xổm xuống nhìn xung quanh một vòng, thấy chắc chắn không còn ai khác ngoài Lâm Giản Tây đang đứng cạnh cây nến nghệt mặt ra nhìn mình.
Giang Hoài đưa tay day huyệt thái dương. Từ khi nhận được tin Diệp Trần qua đời, anh ta liên tục mất ngủ, hao tâm tổn sức bói sinh tử và nơi hồn phách Diệp Trần đi. Đến giờ, tia hy vọng cuối cùng cũng không còn, anh ta thấy thực sự mệt mỏi.
Tiếng bước chân của Giang Hoài càng lúc càng xa, một lúc sau, cuối cùng, thư viện cũng quay về cái tĩnh lặng vốn có. Diệp Trần chui ra khỏi túi. Khả năng bói toán của Giang Hoài khiến cô phải dè chừng, nhất là Giang Hoài càng ở gần đối tượng thì sẽ bói càng chuẩn. Vừa rồi Diệp Trần phải liều mạng che giấu dấu vết của bản thân, chỉ sợ ba đồng âm dương của Giang Hoài sẽ bói ra gì đó.
Thành phố B thật là quá nguy hiểm, Diệp Trần nôn nóng nói: “Chúng ta đọc nhanh lên, đọc xong thì đi luôn.”
Thấy dáng vẻ tránh Giang Hoài như kiêng dè rắn rết của Diệp Trần, Lâm Giản Tây tò mò hỏi: “Cô với anh ta có quan hệ gì đấy? Người yêu cũ à?”
Diệp Trần dừng tay lật sách, ngẩng đầu nhìn Lâm Giản Tây: “Biết tôi ૮ɦếƭ thế nào không?”
Lâm Giản Tây giật mình, hít sâu một hơi, chỉ về hướng Giang Hoài bỏ đi: “Anh ta Gi*t á? Trông anh ta đâu có giống người như thế!”
“Không phải.” Diệp Trần lắc đầu, chỉ về phía nhà họ Diệp, “Em gái tôi thích anh ta, vì anh ta mà Gi*t tôi.”
“Nghĩa là, anh ta thích cô hả?” Lâm Giản Tây nhanh nhảu suy luận. Diệp Trần vỗ đầu cậu ta: “Con nít không lo học, đi dò hỏi chuyện người lớn để làm gì.”
Lâm Giản Tây trợn mắt: “Tôi không phải con nít!”
“Nhanh lên!”
Diệp Trần lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, Lâm Giản Tây thấy cô nghiêm túc, không dám mặt dầy nói tiếp, bèn ngồi xuống cùng xem sách với Diệp Trần.
Đến khi trời gần sáng, Lâm Giản Tây đã mệt nhoài nhưng liếc thấy Diệp Trần vẫn lãnh đạm như thường, cậu ta liền bất giác liên tưởng tới hình ảnh trong đoạn clip tổng hợp mười năm chinh chiến của cô.
Diệp Trần trong đó thật là mạnh.
Đằng sau mỗi kẻ mạnh, có lẽ đều là những đánh đổi, trả giá vượt hơn hẳn người thường như vậy chăng?
Cậu ta ngơ ngác nhìn Diệp Trần một lúc, bỗng dưng như được nạp thêm năng lượng, xốc lại tinh thần, tập trung tiếp tục xem sách. Vài tia nắng đầu ngày len qua chồng sách báo, Lâm Giản Tây bỗng lên tiếng: “Này, xem thử, con nhện lớn, trên chân có mặt người, có phải thứ này không?”
Nói xong, Lâm Giản Tây dịch sách sang cho Diệp Trần xem.
Diệp Trần đọc thử, trên trang sách viết: nhện Bát Âm Quỷ Diện
Nhện Bát Âm Quỷ Diện là thứ chí âm.
Nó không phải là sản phẩm của tự nhiên, nó là “nghiệt” người khác tạo ra. Một người mỗi lần phạm tội đều sẽ để lại “nghiệt”, “nghiệt” tích tụ trong trời đất, cuối cùng trở thành một đám khí âm, trả thù kẻ gây tội kia. Nếu không thể trả thù ngay, âm khí sẽ không ngừng biến đổi, ấp trứng, cuối cùng nở ra nhện Bát Âm Quỷ Diện.
Nhện Bát Âm Quỷ Diện rất mạnh, quan trọng nhất là, gần như không thể tiêu diệt.
Bạn có thể đánh nó trọng thương, làm nó yếu đi, nhưng chỉ cần kẻ gây tội lại phạm thêm lỗi lầm, âm khí mạnh mẽ trở lại, nó sẽ lại xuất hiện.
Lần sau mạnh hơn lần trước, cho đến tận khi kẻ gây tội không thể phạm thêm sai lầm.
Đây là thứ tà vật mà trời xanh tạo ra để bảo vệ sự cân bằng, nhân quả luân hồi, báo ứng phải tới.
Khi nhện Bát Âm Quỷ Diện cắn được kẻ phạm tội, nó sẽ tự động biến mất.
Diệp Trần nghiêm túc đọc phần giới thiệu. Lâm Giản Tây hỏi: “Là nó phải không? Đến cả thấy con kiến tôi còn phải đi đường vòng, sao có thể gây tội gì được?”
Diệp Trần không trả lời.
Lâm Giản Tây tất nhiên không làm gì nên tội nhưng nhà họ Lâm thì sao?
Gánh nặng Lâm Giản Tây mang bao gồm toàn bộ những chuyện Lâm gia đã làm, số lượng mặt trên chân nhện Bát Âm Quỷ Diện đại diện cho mức độ nặng nề của tội lỗi. Con nhện kia cả tám chân đều có mặt người, có thể thấy những năm qua, nhà họ Lâm đã làm biết bao nhiêu chuyện trái với lẽ trời.
Cô nghĩ, không biết có nên nói điều này cho Lâm Giản Tây biết không.
Việc xử lý trận pháp tụ tai trở thành chuyện cấp bách lúc này. Nhện Bát Âm Quỷ Diện không phải là mối nguy lớn nhất bởi vì chỉ cần Lâm gia còn, nhện Bát Âm Quỷ Diện sẽ không ngừng hồi sinh, ngày càng mạnh hơn, thay vì nuôi dưỡng nó như thế, chẳng bằng phá trận pháp tụ tai, để cho oan có đầu, nợ có chủ, ai gây nghiệt, người đó chịu.
Nhưng cô là một con quỷ, có thể phá trận pháp tụ tai chăng?
Diệp Trần không dám chắc.
Cô chuyển mắt nhìn sang Lâm Giản Tây. Năm đó Lâm Giản Tây đã làm được. Là một nhân vật phản diện, là người mà hệ thống mong sẽ trở thành người trợ giúp đắc lực nhất cho nam chính sau này, là một kẻ đối đầu với toàn thế giới nhưng vẫn đấu tranh tới tận phút cuối cùng, Diệp Trần là thiên tài thì cậu ta lại càng là thiên tài.
Năm đó, cậu ta chẳng qua là được Giang Huyền dạy cho vài kiến thức căn bản về phong thủy, thế mà cuối cùng, vào phút cuối, đã lật kèo, phản lại Lâm gia, chẳng những hủy được trận pháp tụ tai mà còn san Lâm gia thành bình địa. Nếu giờ cô dạy dỗ cẩn thận, phải chăng cũng có thể trông chờ vào chuyện cậu ta tự lực cánh sinh, tự thay đổi vận mệnh của mình?
Còn về nhện Bát Âm Quỷ Diện, chỉ cần cô luôn ở bên bảo vệ cậu ta không rời phút nào là được.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Diệp Trần đứng dậy, nói với Lâm Giản Tây: “Mua vé đi, về luôn.”
“Hả?”
Lâm Giản Tây đứng dậy: “Gì mà gấp vậy?”
“Chạy giữ mạng.”
“Ơ…”
Lâm Giản Tây hiểu được tầm quan trọng của sự việc, lấy điện thoại ra, định đặt mua vé tàu. Diệp Trần bỗng quay sang: “Mua vé máy bay.”
Lâm Giản Tây lúng túng: “Không… không có nhiều tiền như vậy.”
Dùng di sản bà để lại, phải tiết kiệm một chút.
Diệp Trần nói: “Tôi có, tôi dẫn cậu đi lấy. Đặt chuyến bay lúc hai giờ chiều, hai vé khoang hạng nhất.”
Nói xong, Diệp Trần Ⱡồ₦g hai tay vào ống tay áo, bay đi trước.
Lâm Giản Tây há hốc mồm, tự dưng lại có cảm giác…
… bị bao nuôi.
Xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối với Diệp Trần, Lâm Giản Tây đã đi đặt hai vé khoang hạng nhất thật. Có điều, bỗng nhiên cậu ta ý thức được một vấn đề…
“Diệp Trần,” cậu ta đuổi theo Diệp Trần, nhăn nhó nói: “Nghe nói mua vé máy bay cần phải có chứng minh thư nhỉ?”
Cậu ta còn nhà quê, chưa ngồi máy bay bao giờ, tất cả những gì biết được đều là nghe nói.
Diệp Trần dừng lại, sau một lúc thì hậm hực phẩy ống tay áo, nổi nóng chửi công ty hàng không: “Đồ cổ hủ!”
Người ta thích mua hai vé thì mua hai vé, đòi gì lắm thế?!
Thấy Diệp Trần phản ứng như vậy, Lâm Giản Tây liền hiểu, “nghe nói” là thật.
Thế là cậu ta điền số chứng minh thư của mình vào, sau đó mua một vé, khoang hạng nhất!
Sau khi rời thư viện, hai người đi mua hai cái bánh mì rán đổ nhân trứng gà, mang bánh đi vào một khu “hồ đồng” cũ của thành phố B. Tận trong cùng của khu hồ đồng là một ngôi nhà cũ, sân rộng, cổng lớn trông khá là tả tơi lụp xụp, hai con sư tử đá bệ vệ đặt trước cổng.
Diệp Trần bảo Lâm Giản Tây vào trong đó, báo ngay số hiệu: “Chín.”
Ở chỗ này, số hiệu được sắp xếp theo mức độ quan trọng. Mười số đầu tiên đều là những nhân vật lớn. Người phục vụ tiếp họ giật mình, nhìn Lâm Giản Tây rồi vội vàng nói: “Xin chờ, tôi đi gọi ông chủ tới.”
Một lát sau, một người thanh niên mặc trang phục đời Đường đi ra. Người này trông có vẻ ôn hòa, lịch sự, tay cầm theo một tẩu thuốc khảm vàng, trên thân tẩu treo một gói thuốc nhồi màu đỏ. Anh ta nhìn nhanh Lâm Giản Tây một cái rồi tiện thể hỏi: “Trưởng thành chưa nhỉ?”
“Chưa…”
Lâm Giản Tây bối rối đáp.
Người thanh niên bật cười: “Nào, ai tới cũng đều là khách. Ba câu trả lời cho ba câu hỏi, mời đáp.”
Lâm Giản Tây ngơ ngác, đang định hỏi thế câu hỏi là gì thì Diệp Trần bèn nói luôn: “Diệp Trần. Diệp Trần. Diệp Trần. Đáp đi.”
Lâm Giản Tây hoàn toàn ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn nói theo: “Diệp Trần. Diệp Trần. Diệp Trần.”
Người thanh niên hút một hơi thuốc rồi nhả khói ra đầy điệu nghệ, quay lại nhìn cậu ta một cái, trong mắt ẩn giấu ý cười.
“Được rồi,” người thanh niên hất cằm, nói với người đứng bên, “đưa đồ cho cậu ta đi. Cậu em à, đọc giúp anh số tài khoản ngân hàng đi.”
“Đọc đi.” Diệp Trần nhắc. Lâm Giản Tây hoàn toàn không biết mình đang làm gì nữa rồi, họ bảo cậu ta làm gì thì cậu ta làm y như thế.
Cậu ta đi lại điền tên ngân hàng và thông tin tài khoản, sau đó, có người mang hai cái hộp từ sau nhà đi ra.
Người thanh niên đứng dậy nói: “Lượng tiền hơi nhiều, chuyển khoản có lẽ sẽ mất chút thời gian. Cái hộp hoa mẫu đơn này là bảo bối Diệp Trần gửi tại đây, còn cái hộp hoa phù dung kia là tiền. Tôi bảo người ta lấy trước cho cậu năm trăm ngàn tiền mặt, muốn đi đâu thì mau đi đi. Tôi muốn đi ngủ.”
Nói xong, người thanh niên đứng dậy đi mất. Một người phục vụ mặc tây trang đi giầy da tới cầm hộp lên, cung kính nói: “Tiên sinh, để tôi đưa ngài ra sân bay.”
“Hả?” Lâm Giản Tây ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi muốn ra sân bay?”
Đối phương cười: “Người đến chỗ chúng tôi, hầu như đều là lấy đồ rồi đi vội, chỗ chúng tôi có bộ phận chuyên phục vụ, xe đều là loại chống đạn, xin ngài yên tâm.”
Lâm Giản Tây: “…”
Cậu ta nói rồi mà, giới phong thủy quá nguy hiểm, làm lập trình viên tốt hơn nhiều.
Lâm Giản Tây được người ta đưa thẳng ra sân bay. Tới sân bay, Diệp Trần mới chui từ túi khóa hồn ra, Lâm Giản Tây qua cửa kiểm soát an ninh, đi làm thủ tục.
Trong lúc chờ lên máy bay, Lâm Giản Tây đặt cả hai cái hộp lên ghế rồi ngồi đè lên trên cùng. Diệp Trần ngồi bên cạnh, trố mắt ra nhìn: “Cậu ngồi lên chúng làm gì, ấp trứng à?”
“Không phải,” Lâm Giản Tây thì thầm, “đồ quý, tôi phải giữ cẩn thận.”
Thế nên cậu bèn ngồi lên chúng hả?
Diệp Trần ngơ ngác, lối tư duy của tiểu thị dân quả là đầy bất ngờ.
Một lát sau, Diệp Trần hướng dẫn Lâm Giản Tây lên máy bay. Lúc máy bay cất cánh, Lâm Giản Tây vô cùng lo lắng, ngay sau đó, liền có người nắm tay cậu ta.
Lâm Giản Tây ngoảnh đầu sang, Diệp Trần đang an vị trên tay vịn cạnh cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ.
Giữa không gian toàn tiếng động cơ máy bay ù ù, Lâm Giản Tây lại cảm thấy hết thảy đều tĩnh lặng, chỉ có duy nhất bóng hình của người này tồn tại trên thế gian.
Cậu ta không lo âu, không sợ hãi, không hoảng hốt.
Mười bốn năm lênh đênh trên đời, đến tận khi gặp được Diệp Trần, cho dù cô chỉ là một con quỷ, lần đầu tiên cậu ta có cảm giác bình yên, an tĩnh.
Cái cảm giác được đối phương nắm tay khiến tim cậu ta đập rộn ràng, những rung động đầy mạnh mẽ.
Diệp Trần có cảm giác bị ai đó nhìn, quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt trong veo của Lâm Giản Tây, Diệp Trần cười.
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Máy bay lao thẳng lên bay giữa những tầng mây, Lâm Giản Tây thấp thỏm hỏi: “Lỡ máy bay rơi xuống thì làm sao bây giờ?”
“Ồ, khách quan thì, 99% khả năng rơi là ở lúc cất cánh, đã bay lên được rồi thì sẽ không rơi đâu.” Diệp Trần đem những thứ trước kia người ta nói với mình ra lòe Lâm Giản Tây. Thế nhưng Lâm Giản Tây vẫn chưa hết lo, nuốt nước bọt hỏi: “Thế lỡ chúng ta rơi vào trúng 1% kia thì sao?”
“Nếu lỡ chúng ta rơi trúng vào 1% kia thì…” Diệp Trần ngẫm nghĩ, “tôi sẽ nâng máy bay lên!”
Nữ quỷ một tay nâng máy bay…
Lập tức trong đầu Lâm Giản Tây hiện lên nào là người nhện, nào là Thor, đủ loại anh hùng siêu nhân trong phim Mỹ. Bất giác, bỗng nhiên cậu ta lại thấy không còn gì phải sợ.
Lâm Giản Tây hạ thấp lưng ghế, nghiêng người, nhường ra một góc, bảo với Diệp Trần: “Cô cũng lại đây nằm đi.”
Diệp Trần ngoan ngoãn nằm xuống. Với cô, Lâm Giản Tây chỉ là một đứa trẻ. Cô nghiêng người nằm xuống cạnh cậu ta, nghe tiếng cậu ta thì thầm: “Câu hỏi cô đặt ra ở đó là gì thế?”
Diệp Trần lúng túng: “Tôi không nói được không?”
“Thế tôi không cúng dường cho cô nữa.”
Diệp Trần: “…”
Hay lắm, còn biết đe dọa cả mình.
Diệp Trần nghiêm mặt đáp: “Câu thứ nhất, thầy phong thủy lợi hại nhất thế giới là ai. Câu thứ hai, thầy phong thủy đẹp nhất thế giới là ai. Câu thứ ba, thầy phong thủy chính nghĩa nhất thế giới là ai.”
Lâm Giản Tây tròn mắt: “Thì ra cô lại ngây thơ như thế!”
Diệp Trần không nói gì, cô cũng cảm thấy một đời thiên tài sao có thể ngây thơ như thế.
“Vậy rốt cuộc cô gửi ở đó bao nhiêu tiền?”
“Một chút tiền tiêu vặt thôi…” Diệp Trần cố nhớ lại, “Khoảng tám mươi triệu thì phải. Có điều tiền thì chỉ đáng mấy xu sứt, cái quý giá hơn cả là các pháp khí.”
Lâm Giản Tây: “…”
Nội tâm của Diệp Trần: “Ha ha làm màu thật là vui!”
Ba Tám: “Tôi cũng muốn có nhiều tiền như vậy T T.”
Nghe thấy con số tám mươi triệu, Lâm Giản Tây giật nảy mình.
Cậu ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ở thành phố Z, một căn hộ cũng chỉ mấy ngàn một mét vuông, tám mươi triệu ư?
Nói không chừng cậu ta có thể nằm không, chẳng cần thi đại học, chẳng cần làm gì, sống xa hoa như con nhà giầu ấy chứ.
Chẳng trách Diệp Trần lại coi thường nghề lập trình…
Giữa lúc Lâm Giản Tây còn đang chấn động, tiếp viên hàng không đẩy đồ ăn thức uống tới, lịch sự hỏi Lâm Giản Tây: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn uống chút gì không?”
Lâm Giản Tây từ chối theo phản xạ: “Không không, tôi không cần!”
Trước đây cậu ta đã từng tìm hiểu, đồ trên tàu hỏa cái gì cũng rất đắt, tốt nhất là tự mang theo, vậy nên cậu ta đã chuẩn bị sẵn mì ăn liền. Tiền vé máy bay đắt hơn tiền đi tàu nhiều như vậy, đồ trên máy bay nhất định cũng đắt hơn hẳn trên tàu.
Bạn nghĩ mà xem, máy bay bay ở trên trời, chi phí cho mấy thứ này nhất định còn cao hơn nữa.
Lâm Giản Tây cảm thấy mình thật là thông minh, sành sỏi. Tiếp viên nói: “Chỗ chúng tôi có coca, nước hoa quả,…”
“Không không, không cần, cô không cần quảng cáo bán hàng với tôi…”
Diệp Trần ở một bên im nghe, nghe đến mấy chữ “quảng cáo bán hàng” thì hiểu ngay ra vấn đề của Lâm Giản Tây, mở miệng nhắc: “Miễn phí. Đồ trên máy bay đều miễn phí.”
Vừa dứt lời, khí thế của Lâm Giản Tây thình lình nổi lên như rồng cuốn, gọi người tiếp viên vừa đi lại.
“Chờ đã! Các cô có những gì, lấy cho tôi mỗi loại một phần!”
Diệp Trần: “…”
Tiếp viên hàng không: “Σ( ° △°|||)︴ “
Diệp Trần trố mắt ra nhìn Lâm Giản Tây liều mạng nhồi nhét đủ các thứ vào dạ dầy, đến lúc xuống máy bay, đi không nổi, phải vịn tường mà đi, trông như sắp nôn ra đến nơi.
Diệp Trần đi theo sau cậu ta, ngập ngừng nói: “Cậu… không cần phải đối xử với mình như vậy.”
“Tôi muốn ăn bù lại tiền.” Lâm Giản Tây nấc lên một tiếng. Diệp Trần câm nín mất một lúc, sau đó đâm thêm một nhát: “Vé máy bay đắt như thế, cậu có ăn đến bội thực cũng không bù được đâu.”
“Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu!” Lâm Giản Tây nói đầy nghiêm túc. Diệp Trần im lặng suy nghĩ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với nhân vật phản diện ở thế giới này vậy? Hình tượng của những người tiền nhiệm rõ ràng đều thuộc kiểu ngẩng cao đầu, đầy mạnh mẽ, có chăng chỉ là khác nhau một chút ở tính cách, ngay cả Cố Gia Nam thì toàn thân cũng luôn tạo cho người ta cảm giác “Bố đây không phải người thường”, tại sao nhân vật phản diện của thế giới này lại…
…. giống hàng dởm thế.
Tuy vậy, nhìn vào ngoại hình của Lâm Giản Tây, Diệp Trần liền ngưng ngay suy nghĩ trên, thầm nói với bản thân, chỉ số nhan sắc là tất cả.
Cho dù có tiểu thị dân thì cũng là một tiểu thị dân có chỉ số nhan sắc vượt trội!
Về đến nhà Lâm Giản Tây, vừa mới bước qua cửa liền trông thấy người chú họ xa của Lâm Giản Tây đồng thời là người giám hộ hiện tại của cậu ta đang ngồi trong phòng.
Lâm Giản Tây đần mặt, người chú nói: “Thầy giáo gọi điện cho chú, bảo cháu đã bỏ học gần một tuần trời.”
Lâm Giản Tây không nói gì, người chú châm điếu thuốc lên hút: “Cháu nghĩ cái gì thế, nói chú nghe xem.”
“Cháu…”
“Cậu định đến đạo quán ở một thời gian.”
Diệp Trần lập tức ngắt ngang Lâm Giản Tây, mớm lời: “Dạo này cậu thấy trong người không ổn, như bị thứ gì đó theo, có cao nhân chỉ cậu đi đạo quán trừ tà, ngày nào cũng phải xin về sớm.”
Lâm Giản Tây nhăn nhó mặt mày nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối với Diệp Trần, cậu ta vẫn nói theo y như vậy. Người chú họ cười khẩy một tiếng: “Rốt cuộc là đã đi lêu lổng ở những đâu hả? Bà cháu già nên mê tín đã đành, cháu cho là chú cũng tin mấy lời này hả? Cháu…”
Còn chưa nói xong, Diệp Trần đã sử dụng sức mạnh thần hồn, tát mặt đối phương bốp một cái.
Người chú giật mình thốt lên: “Ai?!”
Sau đó nhận ra sự lạ, gió lạnh cuồn cuộn thổi, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, ngọn đèn chớp nháy, người chú đanh mặt quát: “Ban ngày ban mặt, đừng có giả thần giả… A a a a…”
Diệp Trần không để người chú nói hết câu liền đạp ông ta ra ngoài, đánh túi bụi, cuối cùng ông ta không chịu nổi nữa, chạy ù tè vào thang máy, vừa chạy vừa la “Có maaaaaaaa…”
Lâm Giản Tây trợn mắt há mồm ra nhìn. Ít phút sau, cậu ta nhận được cuộc gọi đến của người chú nọ.
“Đi đạo quán, mau đi đi, tiện thể xin giúp chú một tấm bùa. Cháu đã trêu vào cái quỷ gì thế hả!”
Nói xong, người chú họ liền cúp luôn điện thoại. Lâm Giản Tây quay đầu nhìn Diệp Trần đang đứng xoa tay.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì. Thấy cô cũng thật thông minh.”
Diệp Trần bảo Lâm Giản Tây đi đạo quán là phải đi thật. Thành phố Z không có nơi nào tương tự như đạo quán. Diệp Trần mượn bản đồ nhìn một hồi, bảo Lâm Giản Tây đi cùng mình đến một nơi xem, cuối cùng ưng ý một ngọn núi hoang ở vùng ngoại ô.
Ngọn núi này ở gần trường Lâm Giản Tây theo học nhất. Diệp Trần bảo Lâm Giản Tây đi mua lại nó. Lâm Giản Tây giả bộ là một cậu ấm con nhà giầu được cha mẹ cho đi học cách buôn bán, bỏ tám triệu ra mua lại ngọn núi hoang này sau đó lại nghe lệnh Diệp Trần đi mua cây.
Đào, liễu, bạch quả, ngải cứu, bồ hòn, trồng năm giống cây này tại các vị trí theo pháp đồ Diệp Trần vẽ.
Lâm Giản Tây nhìn đăm đăm vào bản đồ một hồi rồi bỗng chỉ vào vị trí của một cây bồ hòn: “Vị trí của nó và ngải cứu có phải dịch đi một chút sẽ hay hơn không?”
“Hả?” Diệp Trần nhìn thử, thử dịch theo ý Lâm Giản Tây, quả là tốt hơn nhiều. Trong lòng Diệp Trần thấy hơi bất mãn, có cảm giác khó chịu như sóng trước bị sóng sau đè, ngã sấp mặt trên nền cát, lạnh mặt hỏi: “Sao cậu lại thấy dịch nó đi một chút thì tốt hơn?”
“Thì tôi thấy trồng ngải cứu cao hơn bồ hòn một chút trông sẽ đẹp hơn.”
Diệp Trần: “…”
Cô thấy nắm đấm tay hơi ngứa ngáy rồi.
Lâm Giản Tây chỉ huy người ta trồng cây, đồng thời còn thuê người xây nhà, vung tay một phát chi hết hai mươi triệu, mọi người đều ngầm bàn tán sau lưng, cậu ta nhất định là cậu ấm nhà giầu.
Thế là, một đêm tối trời, có người lén lút theo dõi Lâm Giản Tây, định bắt cóc cậu ta.
Lâm Giản Tây đang trên đường từ lớp tự học buổi tối về nhà thì cảm thấy sau lưng có gì đó là lạ, vội vàng bước nhanh hơn. Diệp Trần liếc cậu ta một cái, không nói một lời, đi vòng ra đằng sau, đánh gã kia một trận tả tơi rồi ném vào trong thùng rác.
Diệp Trần đánh sướng tay quá, nhất thời quên mất Lâm Giản Tây còn Lâm Giản Tây thì nôn nóng quá mà đã đi khá xa, đi một hồi lâu mới sực nhận ra, Diệp Trần đâu mất rồi?!
Nỗi sợ ùn ùn kéo tới, cũng chẳng rõ là đang sợ gì, có thể là sợ trong lúc Diệp Trần không ở đây, đám yêu ma quỷ quái sẽ tấn công, cũng có thể là vì đã quen với sự hiện diện của một người, cậu ta chẳng kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, chỉ biết rằng, phải tìm được Diệp Trần, phải tìm Diệp Trần cho bằng được.
Thế là, cậu ta bắt đầu chạy thục mạng, vừa chạy vừa gọi Diệp Trần.
Diệp Trần đi đâu rồi?
Tại sao không thấy Diệp Trần?
Trong đầu cậu ta chỉ quanh quẩn mấy câu hỏi này, một góc trong lòng cậu ta đang gào thét, có vô số những ý tưởng тһô Ьạᴏ, như thể là chuyện để lạc mất này đã từng trải qua nhiều đến quen rồi.
Vào lúc sợi dây trong đầu sắp đứt phựt, cậu ta nghe thấy một tiếng rầm như có thứ gì đó bị tống vào trong thùng, Lâm Giản Tây vội vàng chạy lại xem thử. Diệp Trần đang đứng trước thùng rác, trong thùng rác có hai gã đàn ông bị đánh đến tả tơi bầm dập.
Diệp Trần quay đầu lại dưới ngọn đèn đường, mặt thản nhiên như không, sự hoảng hốt trong lòng chớp cái liền hóa thành nỗi tủi thân dâng đầy khóe mắt khiến mắt đỏ lên, cậu ta gào lên: “Cô đi đâu sao không nói với tôi một tiếng hả! Tôi lo lắng tôi sợ lắm cô có biết không!”
Diệp Trần ngạc nhiên, sau đó đôi mắt đong đầy dịu dàng.
Mặt cô khá là đơ, cậu ta cũng biết thế, nhưng chẳng hiểu sao, đúng vào phút ấy, dưới ngọn đèn và vầng trăng, người con gái mặc áo choàng đen, dùng kẹp tóc hình bươm bướm màu xanh lam lại khiến cậu ta có cảm giác dường như cô ấy đang cười.
Dịu dàng biết mấy, rạng rỡ biết mấy.
“Xin lỗi,” giọng nói đầy chân thành, “sau này sẽ không thế nữa.”
Lâm Giản Tây nhào tới, ôm chặt lấy cô.
Diệp Trần vẫn chưa thu sức mạnh thần hồn về, thấy cậu ta ôm mình, bèn tiếp tục sử dụng.
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi ôm lấy kẻ đã sớm rời khỏi thế gian kia, như thể đang ôm lấy cả thế giới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc