Một tiếng quát đứng lại đó đã khiến thiếu niên giật mình, nhất là khi trông thấy thanh kiếm cắm chuẩn xác ngay trước mũi chân, không cần nhiều, chỉ cần anh ta đi thêm một gang tay nữa thôi là thanh kiếm đó đã xuyên thấu chân anh ta rồi.
Anh ta nuốt nước bọt xong mới giật mình nhận ra, hình dạng thanh kiếm này…
“Gia tộc họ Diệp?”
Anh ta quay đầu lại, Diệp Trần gật đầu. Đúng lúc này, có mấy người “uỳnh uỳnh uỳnh” xông vào, giơ đao lên dọa chém thiếu niên kia. Anh ta vội vàng la to: “Tiểu thư giúp một tay đi! Tôi là… con rể của nhà họ Diệp các người đó!”
Diệp Trần không cần anh ta la cũng biết sẵn rồi, lập tức nhảy xuống giường, đối phương ném trả kiếm lại cho cô, Diệp Trần đón kiếm, lăn một vòng trên sàn nhà, cô và Kyle phối hợp với nhau chống trả lại.
Đường kiếm của Diệp Trần rất linh hoạt, vừa nhanh vừa hiểm, còn Kiếm của Kyle là loại nặng, có chiêu quét ngang rất uy lực. Hai người phối hợp với nhau đánh ngang tay với năm người phía đối phương. Kyle mừng rỡ huýt sáo. Bỗng trên giường có tiếng nói lạnh lùng của thiếu niên: “Mấy người đang làm gì thế?”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đổ dồn vào nhìn cậu thiếu niên nằm trên giường, biểu cảm của cậu ta rất lạnh lùng, mặt mũi tuấn tú, năm người kia vừa trông thấy cậu ta lập tức giật mình, ánh mắt cậu ta như dao găm, giọng nói lạnh lùng: “Cút!”
Năm người liếc nhau, thế mà lại thu tay về, bỏ đi thật.
Kyle thở phào nhẹ nhõm, đặt ௱ôЛƓ ngồi phịch xuống đất. Diệp Trần thu kiếm, quay đầu cười tủm tỉm hỏi người nằm trên giường: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Đối phương đáp, mắt nhìn Kyle chằm chằm không rời. Kyle hoàn toàn không để ý khi bị nhìn, ngồi nghỉ một lát rồi ngoái đầu sang nhìn hai người, vẫy tay chào hỏi: “Tôi là Kyle, hai người thì sao?”
“Diệp Trần.” Diệp Trần vừa nói ra tên họ thì quả nhiên đối phương đứng hình luôn. Anh ta ngơ ngác nhìn Diệp Trần. Diệp Trần nhoẻn cười: “Phải, chính là vị hôn thê nào đó của anh đấy.”
Vừa dứt lời, mặt Kyle lập tức đỏ bừng. Diệp Trần nổi hứng trêu: “Vừa nãy còn bảo là con rể gia tộc họ Diệp nhà tôi, sao giờ lại không nói gì nữa thế?”
“Diệp… Diệp tiểu thư!” Mặt Kyle trông cực kỳ lúng túng, anh ta đứng bật dậy, luống cuống không biết để tay ở đâu cho phải, trông rất tội nghiệp. Diệp Trần cười khẽ thành tiếng, vỗ vai anh ta: “Đừng lo, dù sao cũng là chiến hữu cùng chung hoạn nạn mà.”
Lời này khiến Kyle thoải mái hơn nhiều, nhớ lại chuyện vừa rồi, không nhịn được tán thưởng: “Kiếm thuật của tiểu thư thật là tuyệt!”
Diệp Trần nghệt ra.
Mở đầu thế này, có vẻ không được ổn lắm.
Mục tiêu của cô là khiến Kyle yêu mình sau đó dẫn anh ta rời khỏi đây cơ mà! Thế cái gì đang diễn ra thế này?
Thấy sắc mặt Diệp Trần không ổn, Kyle lập tức thấy hơi chột dạ. Anh ta không quen nói chuyện với con gái, vừa rồi lỡ lời coi Diệp Trần như các anh em, nhưng gì thì gì, đây vẫn là một cô gái, lại còn là vị hôn thê của anh ta nữa, chắc là phải… nói gì đó khác phải không?
Trong lòng anh ta cực kỳ thấp thỏm đành phải đánh trống lảng quay sang nhìn thiếu niên ở trên giường: “Ngài là?”
Thiếu niên nhìn Kyle, bật cười lạnh lùng, cứ thế nằm lại xuống giường, trùm chăn ngủ.
Kyle: “???”
Diệp Trần: “…”
“Anh ta… anh ta sao vậy?”
Kyle hơi hơi chột dạ. Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của anh ta, hình như là, ngứa mắt anh?”
“Vì sao?” Kyle hoang mang ra mặt, đây chắc chắn là lần đầu tiên anh ta gặp đối phương. Diệp Trần cũng không hiểu, suy nghĩ một thôi một hồi mới ngớ ra: “Này… nếu anh đã tỉnh rồi thì có thể nói cho chúng tôi biết thực ra anh tên là gì không?”
Thiếu niên nằm trên giường không nói tiếng nào, một lúc sau mới cấm cằn trả lời: “Elter.”
Diệp Trần: “…”
Trời hại.
Rõ ràng là cô muốn mang Kyle tránh xa đại nhân vật phản diện này, thế quái nào mà lại đã giáp mặt chạm trán nhau rồi!
Diệp Trần vội vàng nói: “Tốt rồi, Elter, anh đã ổn rồi thì tôi và Kyle đi trước nhé!”
Nói xong, Diệp Trần đi lấy hành lý, kéo Kyle theo, chuẩn bị nhảy ra bằng đường cửa sổ. Có điều vừa mới chạy được đến trước cửa sổ thì cửa sổ như bị chắn bởi một tấm màng vô hình, tiếp đấy là giọng nói kìm nén của Elter: “Trần, tại sao cô cứ vội vàng muốn vứt bỏ tôi như vậy?”
Giọng nói cực kỳ ai oán này khiến Diệp Trần cảm giác mình như thể gã bội bạc Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con vậy, cô giật mình, quay lại nhìn, Kyle đang ngồi trên giường, mắt hiện rõ nét bi thương.
Đôi mắt màu xanh lam như đại dương mênh ௱ôЛƓ giờ phút này ngập một nỗi đau lòng, Diệp Trần và cậu ta nhìn nhau, Kyle bỗng dưng cảm thấy không khí trở nên kỳ lạ, rụt rè rút tay khỏi tay Diệp Trần, lùi lại một bước rồi bảo: “Thế… hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi trước…”
“Đứng lại!”
“Đứng lại!”
Hai người đồng thanh nói. Kyle cứng người lại. Diệp Trần cố nén giận trước hành vi bỏ chạy của anh ta, xiết thanh kiếm trong tay: “Thưa ngài Kyle, ngài có biết ta là vị hôn thê của ngài chứ?”
“Hả? Điều này, tôi biết!” Kyle chớp mắt liên tục, Diệp Trần đang định nói tiếp thì anh ta lại bổ sung, “Có điều cũng chẳng sao, nếu cô có quan điểm gì khác thì cứ làm tới đi là được, tôi sẽ không ý kiến gì đâu.”
Diệp Trần hơi bị bất ngờ. Kyle đứng thẳng người, trịnh trọng nói: “Chỉ cần còn một hơi thở, ta đều muốn dâng hiến nó vì đại pháp sư, ta sẽ trở thành kỵ sĩ của đại pháp sư tân nhiệm. Hôn ước là do hai gia tộc đặt ra, ta không thể thay đổi được nhưng ta sẽ gắng hết sức để tiểu thư được hạnh phúc.”
“Tiểu thư muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó!” Anh ta nghiêm trang nói, “Tôi không để ý việc tiểu thư có dăm ba tình nhân đâu!”
Diệp Trần giật nảy mình, suýt thì ngã, đến mức phải vịn vào chiếc bàn kế bên mới chống được cơ thể, giọng run run: “Ngài thật sự là… người khoan dung nhất… ta… hiếm thấy trên đời…”
Người chủ động cắm sừng mình như vậy, cô quả thực chưa từng thấy.
Mặt cô giật giật liên hồi. Kyle gật gù, cười tủm tỉm, nói đầy kiêu ngạo: “Đúng vậy, khoan dung là điều mà một người kỵ sĩ nhất thiết phải dày công trau dồi.”
Nói thật thì, Kyle cười lên trông rất đẹp, nếu như anh ta không nói gì, thì càng hoàn mỹ.
Diệp Trần bị lời của anh ta làm cho nghẹn họng, mãi mới nói được: “Thật lòng thì tôi không cần anh phải khoan dung. Tôi là vị hôn thê của anh thì sẽ không nghĩ tới người khác nữa.”
“Thế anh ta…” Kyle đánh mắt nhìn Elter. Elter đón nhận cái nhìn của anh ta, môi nở nụ cười băng giá. Diệp Trần ho nhẹ một tiếng, nói hơi lúng túng: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi và ngài đây chỉ tình cờ gặp gỡ. Chúng ta có thể đi rồi.”
Nói xong, Diệp Trần liền kéo Kyle chạy. Lần này Elter không dùng phép thuật cản cô lại mà gọi thẳng tên.
“Diệp Trần.”
Diệp Trần quay đầu lại, nhìn Elter nghi hoặc. Elter cười tươi, nâng tay lên, ánh trăng trên tay cậu ta biến thành một đóa hoa hồng màu ánh trăng.
Cậu ta đứng dậy, tiến về phía cô, ngay trước mặt Kyle, đường hoàng cài đóa hoa lên tóc Diệp Trần.
“Hẹn gặp ở Đế đô.”
Cậu ta nói rất dịu dàng, Diệp Trần ngẩn người rồi mới giật mình sực tỉnh: “Không cần gặp đâu.”
Nói xong, cô lập tức kéo Kyle nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trên đường chạy vội vã, Kyle hỏi khẽ: “Cô nói thật với tôi đi, cô và anh ta có gì đó hả?”
“Không có.” Diệp Trần lườm lại anh ta, hỏi thẳng: “Anh nhất định phải đến Đế đô hả?”
“Được rồi.” Diệp Trần đành phải nói, “Tôi đi cùng anh đến đó.”
Trong lúc hai người trò chuyện, trời ngày càng sáng dần lên. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống tóc cô, đóa hoa hồng do ánh trăng hóa thành bỗng vỡ tung như bọt nước, “bục” một tiếng, nó hóa thành muôn đóa bồ công anh bay xa dần trong nắng sớm.
“Diệp Trần, tôi vẫn luôn chờ em.”
Giọng Elter âm vang trong không trung. Diệp Trần thoáng kinh ngạc, nhìn đuổi theo những hạt bồ công anh đang bay về phía ánh nắng trên con đường nhỏ, không hiểu tại sao, trong lòng bỗng mường tượng ra hình dáng người thiếu niên kia.
Cậu ta khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Từng có khoảnh khắc trong chớp mắt, khiến cô cảm thấy, họ như đã từng quen biết.
Kyle gọi cô: “Đi thôi.”
Diệp Trần quay đầu lại, ừ một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đi theo Kyle không thoải mái như đi với Elter.
So với gã quý tộc Elter có năm đồng vàng để tiêu pha thoải mái, Kyle là một quý tộc nghèo, trên người chỉ có vài chục đồng bạc, tiết kiệm tiêu dè để đến được đế đô.
Kyle chính là cái loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hơn nữa còn là một thằng ngốc cực kỳ hăng hái, nếu không phải thế giới này thiên vị cho anh ta thì Diệp Trần thực sự không tài nào tưởng tượng nổi một kẻ như vậy có thể sống sót được.
Thấy có người bị ςướק, anh ta xía vào giúp, thấy có đám đánh nhau, anh ta xía vào giúp, có kẻ trêu ghẹo đàn bà con gái, anh ta cũng xía vào giúp.
Suốt chặng đường đi chung với Kyle, đi đến đâu là ồn áo nhốn nháo đến đó, lúc nào cũng có người đuổi theo đòi đánh, màn trời chiếu đất, thực sự là muốn vỡ tim đến nơi.
Đến khi tới được đế đô, từ một thiếu nữ xinh xắn ưa nhìn đã bị biến thành một con bé ăn mày gầy nhom, phờ phạc, vì Kyle đã đem hết tiền của họ tặng cho một kẻ bán mình lấy tiền chôn cha.
Diệp Trần mệt, mệt cả thể xác và tinh thần, đây là đối tượng mục tiêu của nhiệm vụ khiến cô thấy nhọc người nhất từ trước đến nay, cô chưa từng có ý nghĩ muốn đập đối tượng một phát ૮ɦếƭ luôn như thế này, Kyle đúng là tên đầu tiên.
May mà Ba Tám can lại, anh ta nghiêm túc nói cho cô biết, nếu cô thật sự đánh ૮ɦếƭ Kyle thì cô cũng sẽ ૮ɦếƭ theo.
Vậy nên, cô chẳng những không thể đánh ૮ɦếƭ Kyle mà còn phải liều mạng gây ấn tượng tốt đẹp, cố gắng trở thành người quan trọng nhất với anh ta trên đời, để anh ta từ bỏ mơ ước, đi theo cô đến địa bàn của tộc rồng và không bao giờ quay về nữa.
Trái tim Diệp Trần nguội ngắt như nắm tro tàn, đứng bên đường chờ Kyle đi hỏi đường về.
Kyle đã đi hỏi đường cả tiếng đồng hồ rồi, nếu Diệp Trần không đoán sai thì chắc anh ta lại đi làm mấy chuyện như là “đưa đứa trẻ lạc đường về nhà”, “xách đồ giúp phụ nữ mang thai”, “giúp thiếu nữ đánh lưu manh” và ti tỉ chuyện khác nữa.
Cô chán chẳng buồn đi tìm anh ta làm gì. Tại anh ta đem hết tiền của cả hai đi cứu tế cho người khác mà đã một ngày ròng cô chưa được ăn cơm. Cô tức đến tận cổ rồi, nếu Ba Tám không an ủi cô, bảo rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đưa Kyle đi nhập học thì sẽ được 5 điểm thiện cảm, cô đã phủi tay bỏ đi lâu rồi.
Đế đô phồn hoa hơn hẳn các làng trấn đã đi qua trước đó, xe ngựa sang trọng đẹp đẽ, các phu nhân tiểu thư mặc váy vóc diêm dúa và cả những pháp sư hầu như vắng bóng ở những làng trấn khác, nhìn cái là biết, đây là đế đô.
Diệp Trần mặc một chiếc áo choàng xám bám đầy bụi đất, nhìn cái là biết, đồ nhà quê.
Phụ nữ ở đây không mặc trang phục loại này.
Những phụ nữ đi ngang qua đều mang cái nhìn kiêu ngạo, Diệp Trần nhìn không chớp mắt, cô không dám nhìn những phụ nữ châu báu đầy người này, cô sợ mình không đè nén nổi lòng tham xấu xa, sẽ ςướק đồ của họ.
Cô cứ thế ôm kiếm, cúi đầu, dựa vào cây cột, đứng im lìm.
Không biết đợi đã bao lâu, bỗng có một chiếc xe ngựa màu vàng dừng trước mặt. Cô không ngẩng đầu lên nhìn, thứ xe ngựa dát vàng nạm bạc này rất kích thích cô phạm tội.
Nhưng mà chiếc xe ngựa đó chẳng phải bỗng nhiên tự dưng dừng lại. Sau khi xe dừng hẳn, một người bước xuống từ trên xe. Người nọ vừa ra khỏi xe, mọi người xung quanh đều đổ dồn vào nhìn, thì thầm to nhỏ với nhau.
“Ồ, đây chẳng phải là vị thiếu gia ấy sao?”
“Sao ngài ấy lại dừng xe ở đây? Không phải nghe đồn ngài ấy không bao giờ đặt chân đến khu dân thường ở sao?”
Diệp Trần lắng nghe tiếng người ta xì xào với nhau, sơ sơ hiểu người tới là một nhân vật tầm cỡ.
Người nọ đứng trước mặt cô, lần này anh ta mặc một chiếc áo choàng màu tím nhạt, tím vẫn luôn là màu sắc tượng trưng cho quý tộc hàng đầu, chỉ có quý tộc cao quý nhất và hoàng tộc là được phép mặc. Người nọ không nói gì, Diệp Trần không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên. Đợi một lúc, cô nghe người nọ hỏi: “Cô đến đây xin cơm à?”
Diệp Trần: “…”
Quá mất mặt.
Tuy anh ta là nhân vật phản diện, là thế lực đối địch của cô nhưng trước mặt một anh chàng đẹp trai, người ngợm mình lại như thế này, cô thực sự chẳng còn chút thể diện nào nữa!
Diệp Trần rụt người lại, đối phương giữ cô lại, nói thẳng: “Thôi, để tôi mời cô ăn cơm, được chứ?”
Nghe thấy hai chữ “ăn cơm”, Diệp Trần ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như thiên sứ của Elter in vào đáy mắt cô, suýt nữa thì Diệp Trần rưng rưng nước mắt, cô trịnh trọng nói: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn!”
Elter thấy cô nói cảm ơn nghiêm túc như vậy thì thở dài thật dài, dịu dàng hỏi: “Bị đói lâu lắm rồi à?”
Diệp Trần gật đầu như giã tỏi.
Từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ tới nay, chưa bao giờ bị nghèo túng đến vậy.
Elter rất vừa lòng, kéo cô lên xe ngựa. Sau khi được người hầu đem cho chút đồ ngọt, Diệp Trần lập tức ăn ngấu nghiến. Elter nhìn mà xót xa: “Tiền đâu hết rồi? Tôi nhớ lúc đi, trong túi cô vẫn còn một chút tiền mà.”
Chỗ tiền đó đều là của cậu ta.
Vì lúc họ đi cùng nhau thì chuyện ăn ở đều do Diệp Trần lo liệu nên phần lớn tiền đều ở chỗ Diệp Trần. Lúc Diệp Trần đi cũng đem tiền theo luôn. Khi ấy Diệp Trần nghĩ là… cứu nhầm người không thể cứu không công, phải thu chút tiền lệ phí chứ.
Giờ Elter hỏi đến, Diệp Trần thấy hơi xấu hổ, cô đang định giải thích thì lại nghe Elter nói: “Tác phong làm việc của họ Diệp các cô luôn rạch ròi với cả anh em trong nhà, cô đã cứu tôi, khoản tiền kia cho cô đấy.”
Nói xong, Elter mở nắp một hộp bánh pudding đưa cho Diệp Trần. Diệp Trần ăn vèo cái là hết. Elter bấy giờ mới bảo: “Đây là do tôi tự làm đấy, ngon chứ?”
Diệp Trần: “…”
Không được nhổ ra, cô tự nhắc mình, đây là đồ do đại BOSS tự tay làm, tuyệt đối không được nhổ ra.
Vậy là Diệp Trần chỉ còn nước nuốt hết xuống, rặn mãi mới ra một câu: “Hóa ra, anh thích vào bếp à?”
Elter không trả lời, cầm nước lên uống.
Cậu ta không thích vào bếp.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, hễ nghĩ đến chuyện cô sắp tới đế đô là lại bất giác cảm thấy mình cần phải tự tay nấu cơm cho cô.
Cho tới nay cậu ta chưa hề nấu nướng bao giờ. Trong thời gian chờ, Elter đã phải học rất nhiều, còn chủ động học nhiều món ăn phương Đông, ví dụ như món gà rang ớt.
Nhưng những suy nghĩ và hành vi lạ lùng này, cậu ta không bao giờ muốn nói cho người khác biết, kể cả đương sự, vậy nên đành phải đánh trống lảng chuyển đề tài: “Tiền của hai người bị Kyle lấy đi giúp người khác hết rồi à?”
Vừa nhắc tới chuyện này là Diệp Trần lại tức.
Elter quan sát biểu cảm của Diệp Trần, không có gì bất ngờ cả, cô ấy gật đầu. Tính tình của Kyle cậu ta đã biết rõ từ lâu: “Anh ta đúng là không biết nghĩ cho cô.”
Diệp Trần gật đầu thật lực.
“Vị trí vị hôn thê của cô trong lòng anh ta có vẻ không đáng gì rồi.”
Đầu Diệp Trần gật muốn hoa mắt luôn rồi.
Elter không nói tiếp nổi nữa, cậu ta nhìn Diệp Trần cứ gật gật mãi, nhịn không được phải đưa tay ra giữ cằm cô lại.
“Đừng gật nữa.” Cậu ta nghiêm giọng, “Chóng mặt đấy.”
Diệp Trần thấy hơi chóng mặt, không nhịn được khen: “Anh nói đúng thật!”
“Nói như vậy,” Elter thu tay về, thầm hồi tưởng lại cảm giác trên mỗi đầu ngón tay khi nãy, từ tốn hỏi, “cô còn muốn làm vị hôn thê của anh ta không?”
“Đương nhiên!” Diệp Trần đáp không chút do dự.
Elter: “…”
“Vì sao…” Trong giọng nói của cậu ta mơ hồ có chút giận dữ rồi lại tựa như nhớ tới điều gì, đau khổ hỏi: “Cô cứ nhất định không phải anh ta thì không được thế à?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Diệp Trần mỉm cười, “Có lẽ có một số việc, là số mệnh định sẵn rồi.”
Hơi thở của Elter trở nên rối loạn.
Cậu ta ghét sự định sẵn của số mệnh. Cũng ghét thứ gọi là số mệnh. Nó khiến cậu ta nhớ về khoảng thời gian trước khi sống lại, những người ưu tú hơn, tốt đẹp hơn Kyle nhưng không sẵn lòng hy sinh vì Kyle đều đoản mệnh, những người lương thiện còn sót lại đều vây quanh Kyle, tôn sùng anh ta.
Tỉ như bạn tốt của cậu ta, như vị hôn thê của cậu ta, thậm chí là chính cậu ta khi còn trẻ.
Bây giờ, nhìn Diệp Trần, cậu ta luôn bất giác nghĩ tới mình năm đó. Cho dù không có họ thì lại vẫn xuất hiện một Diệp Trần đến thế vào vị trí ấy, hy sinh vì Kyle.
Tại sao?!
Elter muốn phát điên.
Tại sao Kyle có thể chẳng cần trả giá gì cũng có được nhiều điều mà người khác khao khát nhưng không có được như vậy.
Đôi mắt cậu ta sâu thăm thẳm, ngoài mặt vẫn lịch thiệp, đúng mực.
Cậu ta đưa cô về nhà mình, ngôi nhà có một vườn hồng rất rộng. Diệp Trần tắm rửa sạch sẽ trong bồn tắm lớn xong, Elter đích thân làm cơm cho cô. Thức ăn có món gà rang ớt cô cực kỳ thích nhưng khi cho vào miệng thì thật đáng ngạc nhiên.
Là mùi vị Quân Diễn làm, cũng là mùi vị Cố Gia Nam làm.
Xuyên qua đã bao thế giới, mùi vị thức ăn nhân vật phản diện nấu vẫn luôn không đổi, điều này không phải kỳ quái lắm sao?
Nhưng lần này Diệp Trần đã khôn lên, cô không hỏi hệ thống nữa, im lặng gắp thức ăn ăn cơm.
Ăn cơm xong, Elter đưa cô về chỗ cũ, Kyle đã chờ cô sẵn ở đó. Mặt anh ta bị gió thổi đỏ bừng, thấy cô từ xe ngựa bước xuống lập tức tủi thân ngẩng đầu lên nhìn, như thể cô là loại con gái ham giầu vậy, anh ta nói với vẻ bất mãn: “Cô đi đâu vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?”
“Hỏi đường thế nào rồi?”
Diệp Trần thấy anh ta thật phiền. Lúc anh ta đi hỏi đường, đi làm người tốt, việc tốt, sao không thấy anh ta hỏi cô.
Nghe Diệp Trần hỏi tới, Kyle lập tức phấn chấn hẳn lên: “Hỏi được rồi đấy! Học viện Đế đô đó…”
“Lên đi.” Elter nói nhẹ bẫng, “Tôi đưa hai người đi.”
Kyle sửng sốt rồi sau đó vui vẻ đáp: “Tốt quá!”
Nói xong, anh ta liền nhảy luôn lên xe ngựa, quay lại vẫy tay gọi Diệp Trần: “Lại đây đi, đi nào.”
Diệp Trần không nói tiếng nào, trong lòng đang chửi đổng um lên. Đàn ông bình thường thấy vị hôn thê của mình thay một bộ đồ mới, bước xuống từ một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, đắt tiền, mà chủ chiếc xe lại còn từng tán tỉnh vị hôn thê của anh ta, chẳng lẽ không phải đều sẽ tức sùi bọt mép lên hay sao? Tại sao Kyle chẳng tỏ chút thái độ nào, thậm chí lại còn vui vẻ dùng ké xe ngựa của người ta như vậy chứ?
Trái tim thật rộng lớn ghê.
Có điều Kyle đã không để ý thì Diệp Trần lại càng không quan tâm, sau khi lên xe ngựa, ba người đi thẳng đến Học viện Đế đô, làm thủ tục báo danh xong, Elter đề nghị: “Hay là ở chung chỗ với tôi đi, tôi cũng sẽ tham gia cuộc thi tuyển nhập học Học viện Đế đô.”
“Có được không?” Diệp Trần băn khoăn, dựa theo cốt truyện gốc thì hiện giờ Elter đang phải tìm đủ mọi cách để tiêu diệt Kyle mới đúng. Tại sao còn quan tâm như vậy làm gì?
Nhưng mà cùng đồng thanh nói với Diệp Trần, Kyle đã nhanh nhẹn quyết định rồi: “Được!”
Diệp Trần lo lắng quay sang nhìn: “Không ổn…”
“Chúng ta không có tiền!” Kyle ngắt lời.
Diệp Trần và Kyle bốn mắt nhìn nhau, sau cùng, cả hai cùng ngượng ngùng cúi đầu.
Kyle là do cảnh nhà sa sút nên không có tiền.
Diệp Trần là con gái nhà giầu bị ép đi du lịch bên ngoài.
Bất kể vì lý do gì thì giờ phút này, cả hai thực sự không làm gì ra tiền.
Vì tiền, Diệp Trần và Kyle chọn vào nhà Elter ở. Nhưng để đề phòng Elter xuống tay với Kyle, Diệp Trần cố ý yêu cầu phòng mình nhất định phải ở ngay bên cạnh phòng Kyle.
Elter cười, để cô ở giữa phòng mình và phòng Kyle.
Elter là một người rất cẩn thận, bất kể nói thế nào thì hiện tại nội tâm cậu ta đã là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, thủ đoạn tán gái rất thành thạo. Lúc Diệp Trần vào phòng của mình liền cảm giác ngay được tất cả mọi thứ trong phòng đều làm cô thích.
Bể bơi lớn! Tủ quần áo đầy ắp trang phục xinh đẹp, 乃úp bê, châu báu, nước hoa!
Diệp Trần ngơ ngác ngắm căn phòng, Elter chỉ vào tủ quần áo: “Những thứ này đều chuẩn bị cho cô cả đấy.”
“Đều cho tôi cả?!” Diệp Trần ngạc nhiên thốt lên. Elter nghiêng đầu, dịu dàng hỏi lại: “Bằng không thì là cho ai?”
“Anh… tại sao anh lại chuẩn bị những thứ này?”
“Tôi nói rồi,” anh ta nghiêm túc nói, “tôi chờ em.”
Diệp Trần ngẩn ra, vẻ mặt như vậy khiến cô thấy thật quen thuộc.
Elter thỏa mãn quan sát dáng vẻ ngây ngẩn của cô, anh ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Nói xong, anh ta đóng cửa phòng lại.
Chờ anh ta đóng cửa rồi, Diệp Trần vẫn còn chưa hoàn hồn. Ba Tám bắt đầu lầm bầm.
“Có âm mưu! Nhất định là có âm mưu!”
Ba Tám nói thẳng: “Tôi không tin gã ta là người tốt như vậy! Anh ta nhất định đã bày sẵn mưu để đối phó Kyle, cô phải cẩn thận!”
“Tôi biết.” Diệp Trần gật đầu, “Anh không thấy anh ta rất tận tâm tận lực à?”
“Gì cơ?”
“Là cảm giác tán gái rất có tâm ấy. Tôi biết anh ta không thích tôi,” Diệp Trần nhíu mày, “tôi có cảm giác anh ta cũng giống tôi, giống như đang cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.”
“Hay là tôi gắn thiết bị nghe trộm lên anh ta nhé? 10 điểm tích lũy.”
“Được.” Diệp Trần phú bà không hề xót của.
Thế là Ba Tám liền nhanh chóng gắn thiết bị nghe trộm vào phòng Elter. Diệp Trần đeo tai nghe vào liền nghe thấy tiếng Elter nói chuyện, tiếng nước tắm rửa…
Khi không ở trước mặt cô, Elter giống như một con mèo ngạo mạn, vừa yếu ớt lại vừa khó nuôi.
Suốt cả tối, Diệp Trần liên tục nghe thấy tiếng cậu ta quở trách người hầu.
Nào là bít tết chín quá kĩ, khăn trải bàn không sạch rồi nến trên giá nên không đạt chuẩn…
Nhờ thiết bị nghe trộm, Diệp Trần cảm giác như mình được biết thêm một Elter hoàn toàn mới.
Nhưng những thông tin này đều không quan trọng, Diệp Trần nghe mãi nghe mãi rồi lăn ra ngủ. Đến quá nửa đêm, cô bỗng nghe thấy một giọng đàn ông nói: “Thiếu gia, tên Kyle kia, Gi*t nữa hay thôi ạ?”
“Không Gi*t nữa.” Elter cười lạnh lùng, “Ta đã tìm ra một cách trả thù mới hay hơn nhiều rồi.”
“Ngươi cảm thấy,” Elter vuốt ve con mèo trên tay, đôi mắt giá băng, “ta ςướק hết những gì hắn có, có được không?”
“Vận khí của hắn, đàn bà của hắn, địa vị của hắn…” Nụ cười của Elter như tẩm độc khiến ai trông thấy cũng phải hết hồn, “Ta muốn tất cả.”
Diệp Trần và Ba Tám đồng thời nhìn nhau.
Cuối cùng họ cũng hiểu rõ. Elter đối tốt với Diệp Trần như vậy hóa ra là vì điều này.
Cô đã bảo mà, thế giới này làm gì có thứ gọi là nhất kiến chung tình chứ.
Cho tới giờ cô vẫn luôn tin, thời gian dài mới có chân tình.
Ba Tám gật gù, đồng tình với quan điểm của Diệp Trần.
“Thời gian dài, tình cảm tất nhiên sẽ sâu.”
Diệp Trần: “…”
Không… Câu này… Không phải hiểu như vậy.
Chú thích:
*Trần Thế Mỹ: một nhân vật trong giai thoại Bao Công xử án. Anh ta là một học trò nghèo, nhờ công vợ nuôi cho ăn học, đỗ được trạng nguyên sau đó vào kinh, lọt vào mắt xanh của công chúa, trở thành phò mã, bỏ vợ bỏ con ở quê nhà, khi người vợ chặn đường Bao Công đòi lại lẽ phải thì anh ta liền cho người đi ám sát. Cuối cùng tội ác bị vạch trần, Trần Thế Mỹ bị Bao Công xử trảm.
*gà rang ớt: xem lại chú thích