Tạ Vô Song khi*p vía trước sự vô lại của Diệp Trần, mặt đực ra, Diệp Trần nhíu mày: “Sao, ngươi chê tả hả?”
“Không không…” Tạ Vô Song đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống.
Diệp Trần trông không xấu, không, phải nói là, rất đẹp. Ở Tu Chân giới này không có ai xấu xí, dung mạo của Diệp Trần cho dù so trong Tu Chân giới cũng vẫn rất nổi bật, như một miếng phỉ thúy, thanh lệ, thoát tục.
Tạ Vô Song hình dung diện mạo của Diệp Trần xong lại càng thêm ngượng. Con gái mười lăm cập kê, ở thế giới này, các tiểu cô nương tầm tuổi Diệp Trần đều đã bắt đầu đính hôn, hiện giờ nàng nhắc chuyện này, Tạ Vô Song không cho đó là đường đột, hít một hơi thật sâu: “Ân cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, chỉ cần trưởng bối của cô nương đồng ý…”
“Ta không đồng ý.”
Tiếng Quân Diễn từ ngoài vọng vào, Diệp Trần giật mình ngoái đầu nhìn, Quân Diễn đã đẩy cửa bước vào.
Chàng mặc trường sam màu trắng, khoác áo vân sa mỏng màu xanh, thần thái lạnh lùng, xa cách như tiên nhân.
Tạ Vô Song ngẩn người, Quân Diễn đến đứng trước Diệp Trần, nhìn xuống Tạ Vô Song.
Tạ Vô Song cảm nhận thấy địch ý rõ ràng từ phía Quân Diễn, cau mày hỏi: “Ngài là?”
“Sư phụ của con bé, Quân Diễn của Thiên Kiếm tông.”
Nói xong, Quân Diễn hiếm khi mở miệng giải thích một lần: “Con bé thích nói lung tung, ngươi đừng tưởng thật.”
Tạ Vô Song không để tâm đoạn nói bồi thêm vào sau của Quân Diễn, trong đầu chỉ tập trung vào mấy chữ Quân Diễn của Thiên Kiếm tông.
Người này là kiếm tu hàng đầu đương thời, tu sĩ Đại Thừa kỳ trẻ tuổi nhất, tục xưng là quân tử thẳng thắn vô tư “Quân Tử Kiếm”.
Tạ Vô Song từng được nghe các trưởng lão của Hoa Thanh tông nhắc tên người này vô số lần với sự ghen tị và khát khao, từ lâu hắn đã mong ước, nếu có thể thì muốn được bái nhập làm môn hạ của Quân Diễn, làm đệ tử của y. Thế nhưng khoảng cách giữa họ như trời và vực, hắn không dám mơ ước xa vời, hiện giờ được duyên kỳ ngộ, hắn đã gặp được thật rồi!
Trong lòng Tạ Vô Song kích động nhưng ngoài mặt thì giấu kỹ, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tiểu sinh là Tạ Vô Song, con trai của Tả trưởng lão Hoa Thanh tông, xin được bái kiến tiền bối.”
“Ừ.” Quân Diễn đáp một tiếng, quan sát Tạ Vô Song, thấy cậu ta không có ý gì với Diệp Trần thì nhất thời thấy yên tâm, sau đó lại thấy bực mình.
Yên tâm tất nhiên là vì Tạ Vô Song không có ý đồ gì với Diệp Trần, nhưng mà đồ đệ của chàng tốt như vậy, thế mà Tạ Vô Song lại không có ý đồ gì hả?!
Cậu ta nhất định bị mù.
Tâm tình phức tạp của Quân Diễn không hề để lộ ra ngoài, thấy thương tích của Tạ Vô Song không đáng ngại bèn quay sang gọi Diệp Trần: “Đi thôi.”
“Quân Diễn đạo quân xin đợi một chút!” Tạ Vô Song nóng ruột, thấy Quân Diễn sắp đi mất, bèn nhảy khỏi giường, quỳ dưới đất, cung kính thưa, “Quân Diễn đạo quân, đệ tử thành tâm muốn bái đạo quân làm thầy, mong đạo quân đồng ý!”
“Không nhận.” Quân Diễn đáp dứt khoát. Diệp Trần cảm thấy tình thế không ổn, bèn xen vào: “Sư phụ, tư chất của người này được lắm…”
Quân Diễn chẳng nói chẳng rằng, quay đầu nhìn Diệp Trần. Ánh mắt đó cực kỳ lạnh giá, vừa thất vọng lại vừa bực tức khiến Diệp Trần ngơ ngác. Cô hiểu ra, Quân Diễn không chỉ không muốn thu nhận Tạ Vô Song mà còn rất không thích cậu ta. Những lời khuyên bảo không thể nói thêm được nữa nhưng việc trở thành đệ tử của Quân Diễn là bàn tay vàng đầu tiên của cuộc đời nam chính, bất kể ra sao, cô không thể làm thay đổi cả tình tiết chính của truyện được phải không?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm đệ tử của Quân Diễn thì làm đệ tử của mình, đều là vào Vấn Kiếm Phong cả, Quân Diễn dạy cô, cô dạy Tạ Vô Song, chắc là… vẫn được chứ?
Cô hỏi thử hệ thống, hệ thống trả lời: “Cô chờ tôi tính toán thử chút đã.”
Một lát sau, hệ thống đáp: “Vẫn được. Dù sao trở thành học trò của cô thì cậu ta vẫn sẽ học được Quân Tử kiếm của Tĩnh Diễn đạo quân truyền lại, bộ kiếm pháp này thích hợp với cậu ta. Hơn nữa, sau này cậu ta cũng coi như là có Vấn Kiếm Phong làm chỗ dựa vững chắc, người khác phải nể mặt.”
“Được.”
Diệp Trần thoải mái hắng giọng, quay lại nói với Tạ Vô Song: “Vậy thì, Vô Song à, sư phụ ta không thu nhận cậu, hay là cậu bái nhập làm môn hạ của ta nhé?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hàn khí trên người Quân Diễn càng lạnh hơn. Chàng nhìn Diệp Trần chằm chằm, mặt lặng ngắt: “Diệp Trần, con mới Trúc Cơ thôi.”
“Chuyện đó… Con biết nhiều mà…” Diệp Trần ngượng ngùng. Ánh mắt Tạ Vô Song cũng buồn thiu, hiểu rằng Quân Diễn thật sự không muốn thu nhận hắn, Diệp Trần cũng chỉ đang nói đùa. Diệp Trần gãi mũi, mặt có dày hơn nữa cũng không thể tiếp tục đòi nhận đồ đệ được, đành quay sang nhìn Tạ Vô Song, Quân Diễn lại giục về, cô đành đi theo Quân Diễn quay lại Vấn Kiếm Phong.
Sau khi về Vấn Kiếm Phong, Quân Diễn đưa cho Diệp Trần rất nhiều sách bắt phải đọc hết. Diệp Trần sửng sốt nhìn chồng sách, thử cò kè: “Sư phụ, con sẽ đọc hết số sách này nhưng mỗi ngày có thể cho con ra ngoài một chút không?”
“Không được.” Quân Diễn vung tay lên, một vòng tròn xuất hiện ở cửa động, tạo thành một bức bình phong. Nhốt được Diệp Trần trong động phủ, trong lòng Quân Diễn cũng yên tâm hẳn ra, lãnh đạm bảo: “Trước khi đọc xong, con không được ra ngoài.”
Diệp Trần bồn chồn trong lòng.
Tạ Vô Song còn đang bị thương, cô không tranh thủ đi cải thiện thiện cảm thì sao có thể bắt được Tạ Vô Song đây?
Thấy Diệp Trần tỏ vẻ rất khó xử, ngọn lửa trong lòng Quân Diễn lập tức bùng lên, chàng giấu giếm cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: “Con có chuyện gì phải làm à?”
“Cái người con cứu…”
“Không có liên quan gì đến con hết!” Quân Diễn lập tức ngắt lời cô, mắt lạnh như băng, “Diệp Trần, con là đệ tử cùng ta tu luyện Vô Tình Đạo. Tầng thứ nhất của Vô Tình Đạo là Đạm Tâm, con quên rồi sao?”
Đạm Tâm, Minh Chí, Bạc Tình, Vô Tình, Thâm Tình, Vong Tình.
Đạo tâm của Vô Tình Đạo có sáu tầng, là căn bản của người tu luyện Vô Tình Đạo.
Tống Tập nói chàng vô tâm, vậy cũng không sai, so với người bình thường thì thế giới tình cảm của chàng thật đơn điệu. Có điều còn chưa tu luyện đến tầng cuối cùng thì chàng vĩnh viễn sẽ vẫn có cảm xúc, sẽ bị tác động, sẽ bực tức, sẽ khó chịu.
Chàng không thích Diệp Trần có quá nhiều cảm xúc, chàng mong sao Diệp Trần mãi là trẻ con, mãi mãi không có Dụς ∀ọηg, không tương tư ai, không cảm thấy ai đặc biệt hơn những người khác.
Con bé nên cùng mình tu luyện, phi thăng thành tiên.
Tại sao lại muốn yêu ai đó chứ? Tại sao phải gả cho ai đó chứ? Một lòng hướng đạo, cùng chàng phi thăng, vậy chẳng tốt sao?
Cả thế giới này chàng đều có thể cho con bé.
Mọi người đều sợ chàng, bảo chàng là Quân Diễn vô tình, chàng không buồn giải thích, người hiểu bạn, không cần bạn nói thì người đó vẫn hiểu. Người không hiểu, cho dù bạn nói nhiều bao nhiêu thì người đó vẫn cứ không hiểu. Thế nhưng điều này không có nghĩa là chàng không cô đơn.
Chàng cũng mong ước có người bầu bạn cùng mình, vốn đã tưởng đó chỉ là hy vọng xa vời, ngoài kiếm, cả đời chàng chẳng có gì cả.
Thế nhưng sau này chàng phát hiện ra, không phải, chàng còn có Diệp Trần.
Đứa bé nhỏ xíu, lúc nào cũng có vẻ tủi thân, kéo kéo ống tay áo của chàng, đòi ăn sườn xào chua ngọt.
Nếu như đến Diệp Trần cũng thành của người khác, nếu như Diệp Trần không còn ở bên chàng, vậy thì ngàn năm vạn năm, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cô đơn khủng khi*p.
Vậy nên khi Tạ Vô Song xuất hiện, chàng đã lo lắng đến thế.
Chàng im lặng nhìn Diệp Trần, đứa trẻ bốn năm nay chàng không gặp, trong lòng thấy một chút nôn nóng.
“Tiểu Trần,” chàng nghiêm túc bảo, “đừng để bất kỳ ai làm trễ nãi chuyện tu đạo của con.”
Diệp Trần không đáp, cô mấp máy môi một hồi rồi nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, sư phụ ơi, đạo của con, đâu phải Vô Tình đạo.”
Quân Diễn ngẩn người, Diệp Trần nhìn chàng ta, thấy đối phương không vui bèn dè dặt hỏi dò: “Sư phụ không thích Tạ Vô Song sao?”
Quân Diễn không nói gì, mắt nhìn xuống, trông như một đứa trẻ. Diệp Trần nhíu mày: “Tại sao vậy ạ?”
“Tiểu Trần, ta mong con có thể tu hành thật tốt,” Quân Diễn nhìn cô, “trái tim hướng về đạo lớn, nhanh chóng đắc đạo phi thăng, vi sư sẽ chờ con.”
“Nếu chỉ có mình con phi thăng thì sao?”
“Vi sư sẽ đuổi theo con.”
“Nếu không đuổi kịp thì sao?”
Quân Diễn hơi nhếch môi, Diệp Trần không nín được cười: “Lúc ấy, sư phụ còn mong con phi thăng nữa không?”
“Không đâu… sẽ đuổi kịp mà…” Quân Diễn khó khăn lắm mới nói ra được, tận sâu trong đáy lòng, chàng biết, trên con đường phi thăng này, đã có vô số tu sĩ ngã xuống, chàng không thể hứa hẹn chắc chắn điều gì. Diệp Trần đã hiểu ra tâm sự của Quân Diễn, cảm thấy thương hại: “Sư phụ cô đơn quá.”
Quân Diễn ngạc nhiên, Diệp Trần thở dài: “Sư phụ đi tìm sư nương đi.”
Lời của Diệp Trần làm Quân Diễn lặng thinh, nghiêm túc suy nghĩ. Tiểu cô nương trước mặt im lặng nhìn chàng, dường như đã hiểu rõ tất cả.
Bỗng chàng cảm thấy hơi bối rối, không dám nhìn thẳng.
“Sư phụ,” Diệp Trần dè dặt hỏi, “đọc xong sách thì con đi chơi nhé, được không ạ?”
Chàng không đáp ngay, phải một lúc sau chàng mới lên tiếng: “Ừ.”
Là chàng không chịu trông giữ nội tâm mình cho tốt, chàng đã một thân một mình quá lâu, lần đầu tiên có người ở bên nên mới giở tính trẻ con không chịu buông tay. Cõ lẽ con bé không nghĩ giống chàng. Con bé không tu Vô Tình đạo, không thuộc về riêng ai cả, con bé có thế giới riêng của mình, bầu trời riêng của mình, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày con bé rời khỏi cái động này, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày rời xa chàng.
Lúc ấy, chàng lại sẽ quay về cuộc sống trước đây, thứ làm bạn với chàng vẫn luôn là băng và kiếm.
Chàng nên làm quen trước một chút.
Chàng tự trấn an bản thân, ngồi xuống cạnh Diệp Trần. Diệp Trần ngồi yên đọc sách.
Con bé trầm lặng hơn hồi nhỏ nhiều, ngồi trước chồng sách, vẻ mặt nghiêm trang, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Mỗi ngày con bé cứ đúng giờ là lại ra ngoài một lát, chàng rất muốn biết con bé đi đâu nhưng cố kiềm chế bản thân, nhẩm đi nhẩm lại Tĩnh Tâm chú.
Ngoài thời gian đi ra ngoài, hầu như con bé chỉ ngồi trong động đọc sách. Chàng mãi mới xuất quan nên không muốn đọc sách thêm nữa, hôm nào con bé chăm chỉ đọc sách, chàng lại thưởng cho một bữa cơm.
Chàng thích xem con bé ăn cơm, từ lúc chàng bắt đầu đi nấu cơm là con bé đã nhìn chằm chằm vào chàng, mắt như phát sáng. Đến lúc được cơm thì như mọc thêm đuôi vẫy tít mù sau lưng.
Không lâu sau, chàng nghe được tin thương tích của Tạ Vô Song đã bình phục, được Tống Tập thu làm đệ tử.
Diệp Trần thấy tiêng tiếc, Tạ Vô Song đẹp như vậy, nếu đến Vấn Kiếm Phong thì ngày nào cô cũng sẽ được nhìn.
Cũng may là ngọn Chủ Phong cách Vấn Kiếm Phong không xa, ngày nào cô cũng ngự kiếm qua đó ngắm cậu ta, ban đầu Tạ Vô Song rất không thích nhưng sau này bị cô thăm hỏi nhiều dần dần cũng quen.
Một lần, Diệp Trần sang thăm, thấy có người đang bắt nạt Tạ Vô Song. Xuất thân của cậu ta thấp kém lại được trở thành đệ tử đích thân truyền dạy của chưởng môn tất nhiên sẽ khiến kẻ khác đố kỵ. Diệp Trần nhìn lướt qua đám người đó, chúng đều là con nhà tu tiên, xuất thân cao quý như cô, nhưng khác ở chỗ, cô là nhân tài còn bọn chúng chỉ là đồ bị thịt.
Tạ Vô Song đang đánh nhau với chúng, chúng cậy người đông, Diệp Trần trông thấy Tạ Vô Song bị chúng nó đá bay, cô tức lắm, lập tức từ trên trời hạ xuống, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm phân thành chín, đâm về phía lũ kia.
Cả đám sợ tái mào, Diệp Trần đỡ Tạ Vô Song dậy, nhìn bọn kia.
“Cậy đông Hi*p yếu vui chứ? Đánh với tao một trận không?”
“Không… Không cần…”
Diệp Trần là quái vật Trúc Cơ đánh lại cả Kim Đan, bọn bị thịt này đâu dám ᴆụng đến cô. Huống chi tất cả mọi người đều biết, vợ chồng nhà họ Diệp ở đảo Bồng Lai rất yêu thương con, một năm tới thăm ba lần, dám động đến Diệp Trần thì tức là đã động đến cả tổ tiên nhà nàng ta.
Thế nên Diệp Trần vừa tới, đám người có mặt liền hãi hùng.
Diệp Trần cười hềnh hệch, vỗ vai Tạ Vô Song, thản nhiên bảo: “Lùi lại, để đại sư tỷ che cho đệ.”
Tạ Vô Song bặm môi, kiêu ngạo bảo: “Không…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Trần đã ra tay, một chiêu đánh bay luôn một tên bị thịt.
Sau dăm chiêu quyền cước, chỉ nháy mắt, Diệp Trần đã ném hết bọn kia bay khỏi ngọn Chủ Phong.
Đánh xong, Diệp Trần quay lại nhìn Tạ Vô Song đang sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra, đây phải chăng là một cơ hội tốt để trở thành ánh trăng sáng?
Thế là cô húng hắng một tiếng, ngượng ngùng bảo: “Phong cách của Thiên Kiếm tông là vậy đấy, mọi người đều như vậy.”
Tạ Vô Song nhìn cô đầy sâu xa.
Diệp Trần thầm khóc trong bụng, không chịu nổi nữa, xoay lưng trở về Vấn Kiếm Phong luôn. Vừa về được một lát thì thấy bọn vừa bị cô đánh kéo đến cửa quỳ trước mặt sư phụ, ấm ức thưa: “Sư thúc, hãy làm chủ cho chúng con ạ!”
Diệp Trần nghiến răng, bỏ mẹ, mách lẻo nhanh thế!
Cô hoành hành ngang ngược bao lâu nay, đã quên béng mất chuyện mình còn có sư phụ quản!
Cô lập tức thấy thấp thỏm, Quân Diễn trông có vẻ là một người nguyên tắc, chính trực, hôm nay e là mình tiêu rồi.
Kết quả, Quân Diễn cau mày, nhìn bọn nó một cái rồi quay sang hỏi Diệp Trần: “Con đánh à?”
Diệp Trần lí nhí đáp: “Vâng…”
Quân Diễn gật đầu: “Đồ đệ của ta sẽ không đánh người tùy tiện, các ngươi về tìm sư phụ mình lĩnh phạt đi.”
Cả đám ngơ ngác. Quân Diễn thấy họ không đi bèn nhướn mày, tay áo vung lên, cả đám ăn hại bị gió cuốn bay ra khỏi Vấn Kiếm Phong.
Diệp Trần rất bất ngờ, không nhịn được hỏi: “Sư phụ rất chiều con phải không?!”
Quân Diễn thản nhiên hỏi lại: “Đây là chiều à?”
Diệp Trần ngẩn người, Quân Diễn nở nụ cười: “Thế thì ta có thể chiều thêm chút nữa.”
“Đánh vài người thôi mà,” Quân Diễn quay về động phủ, nói nhẹ bẫng, “thế mà còn cần phải có lý do sao? Không có tính cách của kiếm tu, không xứng làm kiếm tu.”
Diệp Trần: “…”
Dâng trà kính bố già.
Bố già cứ như vậy sẽ dạy hư trẻ con mất đó.
Chú thích:
*ở chương 20, tác giả gọi tên các cảnh giới là Đạm Bạc Vô Dục, Thái Thượng Vong Tình, ở chương này gọi ngắn gọn lại là Bạc Tình và Vong Tình; “đạm” (淡) có nghĩa là lạnh nhạt, thờ ơ, “bạc” (薄) là mỏng, ít; minh chí (明志) là có ý chí ngay thẳng, “vong” (忘) là quên. Vậy nên các cảnh giới trong Vô Tình đạo lần lượt có nghĩa là: giữ trái tim thờ ơ, giữ ý chí ngay thẳng, hạn chế tình cảm, tình cảm sâu sắc và quên đi tình cảm.