Không khí lặng đi một hồi, Đông Lăng giơ tay, bên cạnh liền xuất hiện một đầm nước trong, một chiếc khăn trắng, chàng ta cầm khăn lau mặt sạch sẽ rồi ngẩng đầu bảo: “Sự vụ ở Minh phủ phức tạp, một mình ta khó xử lý hết được. Ngươi ở lại Minh phủ làm thuộc hạ của ta đi, ý ngươi thế nào?”
Diệp Trần: “…”
Thuộc hạ thì thuộc hạ, người của ta cái gì hả? Ngươi nói chuyện như vậy làm người ta hiểu nhầm thật không hay.
Có điều, điều kiện này của Đông Lăng cũng chẳng phải là chuyện gì khó, nể tình Đông Lăng từng chặn thiên kiếp cho nàng, Diệp Trần gật đầu: “Được cống hiến sức lực vì đế quân là vinh hạnh của tiểu tiên.”
Đông Lăng ừ một tiếng, sau đó như bỗng nhớ ra: “Vị bằng hữu kia của ngươi tên là Nguyệt Hà nhỉ?”
Diệp Trần căng thẳng, nôn nóng nói vội: “Thực ra ta với nàng ấy cũng không thân lắm…”
“À, vậy thì thôi vậy.”
“Gì??”
“Ta vốn định bảo đã là bằng hữu của ngươi thì thả ra cũng được.”
“Là bằng hữu của ta!” Diệp Trần lập tức trượng nghĩa, “Quan hệ giữa ta và nàng ấy cực kỳ tốt!”
Đông Lăng nhíu mày không hiểu, cầm ngọc điệp hỏi: “Ngươi lúc bảo quen, lúc lại bảo không quen, rốt cuộc thì nàng ta và ngươi có quan hệ thế nào?”
“Đại khái hẳn là loại quan hệ như gần như xa.”
Diệp Trần rầu rầu đáp.
Đông Lăng: “…”
Thế giới của phụ nữ thật là phức tạp, quả nhiên chàng ta không thể hiểu nổi.
Diệp Trần cảm thấy bản thân đối xử với Nguyệt Hà đúng là người trượng nghĩa nhất trong trời đất này. Vì chuộc thân cho Nguyệt Hà mà nàng đã cứ thế bán mình cho Đông Lăng.
Diệp Trần và Đông Lăng thỏa thuận xong về chức vị, tiền lương, ngày nghỉ, tiền thưởng và con đường thăng tiến… à, không có cái này.
Thỏa thuận xong về các đãi ngộ phúc lợi, Diệp Trần hớn hở bảo Bạch Nhiễm chuyển hết đồ tới Minh phủ, ở cách vách với Đông Lăng.
Cuộc sống mỗi ngày của Đông Lăng cực kỳ tẻ nhạt, luyện kiếm, đọc kinh, ngộ đạo, phê mệnh cách.
Những chuyện này đều làm dưới tán cây hoa đào kia.
Chàng ta rất thích cây đào này, thường xuyên ngồi dưới đó. Uống trà thưởng hoa, đọc kinh ngộ đạo.
Còn Diệp Trần thì ngồi yên cạnh chàng ta, xem công văn, xem công văn, xem công văn.
Đông Lăng rất thích xem thủy kính, quan sát những chuyện thú vị của nhân gian xuất hiện trong đó. Chuyện này cũng giống như chuyện rất nhiều nữ tiên thích làm, chẳng qua là các nữ tiên thích chọn những chuyện chàng yêu thi*p, thi*p yêu chàng để xem, còn Đông Lăng thì tùy, thấy cái gì thì xem cái đó.
Diệp Trần không khỏi lấy làm lạ: “Ngày nào đế quân cũng xem những thứ này để làm gì?”
“Ngộ đạo.”
Đông Lăng cầm chén trà lên nhấp một chút. Môi chàng ta rất mỏng, cánh môi màu anh đào, chạm vào chén trà sứ men trắng hoa xanh, nhìn thôi cũng thấy ngứa lòng.
Diệp Trần lặng lẽ dời mắt nhìn lảng đi, càng thấy khó hiểu hơn: “Xem cái này cũng ngộ được đạo sao?”
“Ừ.” Đông Lăng gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, “Đạo từ người mà ra. Những người này trong mắt chúng ta chỉ như phù du sớm sinh chiều diệt, nhưng những tình cảm ấm lạnh mà đời người đã trải không hề ít hơn so với chúng ta. Tỷ như, ngươi xem người này đi, nàng phụng mệnh phụ mẫu đính hôn với một người nam nhân nhưng lại yêu một người nam nhân khác…”
“Ngài muốn nói gì?” Diệp Trần rất không hiểu, yêu hay không yêu, chàng ta cũng nhìn ra đạo được sao?
Trong mắt Đông Lăng ánh lên vẻ tiếc nuối: “Bổn quân từ lúc được sinh ra trong trời đất này tới nay, cũng chẳng muôn màu muôn vẻ bằng nữ tử này.”
Diệp Trần: “…”
Nàng hiểu rồi, ý đế quân là, chàng ta muốn yêu đương.
Là một thuộc hạ tốt, Diệp Trần cực kỳ tận tâm, nghĩ ngợi một chốc rồi bảo: “Yêu thì hơi khó nhưng dục thì dễ thôi.”
“Dục?”
Đông Lăng tò mò hỏi. Diệp Trần nhìn dáng vẻ ngoan như một đứa trẻ của Đông Lăng, bỗng cảm thấy mình không thể dạy hư chàng ta được.
Diệp Trần đành nuốt ngược những lời định nói vào trong bụng, đổi đề tài khác: “Đế quân xem, người này nên xử lý thế nào?”
Bản chất của Đông Lăng thực ra là một người cực kỳ tùy duyên, Diệp Trần không muốn trả lời, chàng cũng không gặng hỏi đầu đuôi, thuận theo trả lời câu hỏi của Diệp Trần.
Hai người cứ ở chung với nhau như vậy, thực ra lại thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi thân thiết, Diệp Trần phát hiện, gã Đông Lăng này, cực kỳ dễ nuôi.
Tuy là thần tiên của thiên giới nhưng chàng ta lại rất có giác ngộ của nhà Phật, cơ bản đều là “tùy duyên, tùy, đều được”.
Bạn hỏi chàng ta: “Đế quân muốn uống trà không?”
Chàng ta đáp: “Tùy.”
Bạn hỏi chàng ta: “Đế quân muốn uống rượu không?”
Chàng ta đáp: “Đều được.”
Bạn hỏi chàng ta: “Đế quân muốn đi ngắm mỹ nhân không?”
Chàng ta liền rời mắt khỏi ngọc điệp, ngẩng đầu hờ hững đáp: “Tùy duyên.”
Tùy duyên, có lúc nghĩa là ngắm, có lúc là không ngắm.
Lúc là ngắm, hai người kéo nhau lên thiên đình, nấp trên mái ngói, chui trong đống rơm, núp sau bụi hoa, lén lút rình những tiên nhân xinh đẹp.
Đi xem đôi ba lần, Đông Lăng bắt đầu thấy khó chịu.
“Ngươi toàn dẫn ta đi nhìn nam tử.”
Đông Lăng phản kháng: “Ta không thích ngắm nam tử.”
“Đều là mỹ nhân cả,” Diệp Trần ăn nho, tỏ vẻ xem thường: “có gì khác nhau đâu? Lắm chuyện!”
Đông Lăng không nói gì, chàng ta ngẩng đầu nhìn Diệp Trần một cái, nói rất tự nhiên: “Nam tử như bọn họ chưa gọi là mỹ nhân được.”
“Như ai thì mới gọi là mỹ nhân?” Diệp Trần buột miệng hỏi lại. Đông Lăng ngẩng đầu, ánh mắt tỏ vẻ sâu xa.
“Ta cảm thấy, ta đẹp hơn một chút.”
Diệp Trần không đáp gì, lùi lại một bước nhìn chằm chằm Đông Lăng một lúc lâu. Lần đầu tiên bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Đông Lăng chẳng những không thấy không thoải mái mà lại còn bỗng dưng thấy tim đập nhanh lên một cách kỳ lạ.
Bàn tay cầm ngọc điệp của chàng ta siết chặt lại. Diệp Trần cuối cùng cũng lên tiếng: “Đúng là rất đẹp.”
Đông Lăng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy nên,” chàng ta thản nhiên nói, “sau này ngắm ta là đủ rồi, đừng ngắm mấy thứ dưa vẹo táo nứt đó nữa.”
Diệp Trần sững người, nàng cảm thấy, hình như mình lại vừa mới bị tán tỉnh rồi.