Cố Gia Nam đưa Diệp Trần về nhà rồi quen chân qua siêu thị dưới nhà mua thức ăn về làm cơm cho cô. Diệp Trần được ăn cơm ngon, đến vết thương cũng chẳng thấy đau nữa.
Chờ Diệp Trần ăn cơm xong, Cố Gia Nam rửa sạch bát đũa rồi mới về.
Diệp Trần hạnh phúc tràn trề nằm trên giường, no quá ợ lên một tiếng: "Ba Tám à, tôi cảm thấy cuộc đời này thật ý nghĩa!"
"Kí chủ," hệ thống thỏ thẻ hỏi, "Vết thương còn đau không?"
"Vết thương á?" Diệp Trần giờ mới nhớ ra mình đang thương tích đầy mình, thế là bắt đầu rên lên, "Ôi chao, đau quá..."
"Sao nãy không thấy đau?" Hệ thống thắc mắc, Diệp Trần cười khì khì: "Cố Gia Nam đẹp trai quá, tự dưng quên mất..."
Nhắc đến, Diệp Trần mới nhớ ra hỏi: "Báo cáo các chỉ số hiện tại nghe đi."
"Độ hắc hóa 10, chỉ số thiện cảm 70, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 40."
"70? Thế nghĩa là sau này Diệp Mẫn không còn là mối đe dọa nữa phải không?!" Diệp Trần phấn chấn bảo, "Anh nghĩ Cố Gia Nam đang nghĩ gì vậy nhỉ? Trước đây tôi cũng từng giúp cậu ta nhiều lần mà, sao lần này lại gãi đúng chỗ vậy nhỉ?"
"Logic của cậu ta rất đơn giản thôi," hệ thống phân tích, "trước đây cô giúp cậu ta toàn là những việc trong khả năng, cách giúp của người từ trên cao nhìn xuống, còn lần này cô giúp cậu ta là vì coi cậu ta quan trọng hơn bản thân, xả thân giúp cậu ta. Sức nặng của thứ tình cảm này tất nhiên là khác. Cô khiến cậu ta cảm thấy bản thân rất quan trọng nên chỉ số thiện cảm cũng dễ dàng tăng cao."
Ngày xưa Diệp Mẫn cũng vậy, hết lần này đến lần khác ra mặt giúp Cố Gia Nam chống đối lại chị mình, còn từng vì cậu ta mà bị Diệp Trần đánh, tuy lý do chính là do mâu thuẫn riêng của hai chị em nhưng với Cố Gia Nam thì đó là chân tình hiếm có.
Người như Cố Gia Nam rất khó chiếm được chân tình của cậu ta nhưng chiếm được rồi thì sẽ hoàn toàn trao cho bạn.
Bởi vì trái tim cậu ta quá nhỏ, người trong lòng quá ít.
Có điều những phân tích quá chi tiết, tường tận như vậy, hệ thống sẽ không nói cho Diệp Trần biết, nó thích nhìn kí chủ ngớ ngẩn nhà mình vừa vui vẻ nhắn tin cho Cố Gia Nam vừa hỏi nó: "Nhiệm vụ chính của tôi là cùng trưởng thành với Cố Gia Nam, ngăn cản Diệp Mẫn và Chu Ngọc Thừa yêu nhau đúng không? Tại sao tôi lại phải ngăn cản họ yêu nhau vậy?"
"Logic của hệ thống là thế này, nguyên nhân dẫn đến thế giới bị hủy diệt rất đa dạng, căn cứ theo phân tích của hệ thống, nguyên nhân chính là nhân vật phản diện yêu nữ chính, một nguyên nhân khác là do nữ chính không yêu nam chính mà yêu Chu Ngọc Thừa, khiến thế giới mất ổn định. Nói cách khác, nguyên nhân gây mất ổn định này nếu không loại trừ thì rất có khả năng cho dù Cố Gia Nam không hủy diệt thế giới thì vẫn sẽ có kẻ khác làm thay."
"Excuse me?" Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Bởi vì nam nữ chính không yêu nhau mà thế giới sẽ mất ổn định á, cái thế giới này thiếu ổn định đến thế cơ hả?"
Hệ thống: "..."
Kí chủ của nó đúng là đồ thần kinh, suy nghĩ lúc nào cũng mới mẻ kỳ lạ như vậy.
Mặc dù Diệp Trần là đồ thần kinh nhưng trên phương diện hoàn thành nhiệm vụ thì cô ấy làm rất tốt. Ngày nào cô nàng cũng chăm chỉ đi gặp Cố Gia Nam, nhắn tin với cậu ta, giữ liên lạc với Chu Ngọc Thừa nhờ chơi game, theo dõi quan hệ giữa cậu ta và Diệp Mẫn.
Chu Ngọc Thừa là một người cực kỳ nhạy cảm, bất kể Diệp Trần nói loanh quanh vòng vo thế nào, cậu ta đều có thể nhanh chóng hiểu ra Diệp Trần đang dò la Diệp Mẫn nhưng cậu ta cứ vờ như không biết, thực ra là đã sớm quen với chuyện này rồi.
Dù sao, Diệp Trần cũng đã từng "thầm mến" cậu ta bao nhiêu năm.
Chẳng qua trước kia Diệp Trần thầm mến cậu ta, cậu ta cảm thấy phiền. Hiện tại Diệp Trần thầm mến cậu ta, bỗng cậu ta lại thấy đâu đó chút cảm giác không tệ.
Tuy vậy, cậu ta chưa bao giờ nói trắng ra, chỉ là lúc Diệp Trần rủ rê mình chơi game thì sẽ chủ động, nhiệt tình hơn.
Còn Cố Gia Nam thì lại thay đổi hẳn tính cách khó ưa trước đây, ngày ngày đúng giờ đến đưa vở cho Diệp Trần, chủ động phụ đạo cho Diệp Trần, nấu cơm cho Diệp Trần. Thỉnh thoảng lúc ngồi nghỉ, Cố Gia Nam lại thấy Diệp Trần ngồi chơi game.
Bắt gặp mấy lần liền, Cố Gia Nam bèn để ý thấy Diệp Trần luôn chơi chung với cùng một người nên hỏi: "Là người quen à?"
Diệp Trần đáp vô tư: "À, là Chu Ngọc Thừa."
"Ồ."
Cố Gia Nam không nói gì, cậu ta ngồi yên một bên xem cô chơi, không tỏ thái độ gì, có điều mặt mũi thì hơi sầm sì một chút mà Diệp Trần chẳng nhận ra.
Sau đó hệ thống bỗng nhắc nhở: "Độ hắc hóa tăng 5, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng 2%."
Tay Diệp Trần bất giác run lên, ૮ɦếƭ mất thôi.
Chuyện gì xảy ra vậy?!! Thực ra là đã xảy ra chuyện gì rồi?!!
"Hừmmm," sau khi trầm ngâm một lát, hệ thống bỗng nhiên vui vẻ hát, "không nói cho cô biết, không nói cho cô biếtttt."
Diệp Trần: "..."
Đây là trả thù, nhất định là thế!
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày thong thả tăng thêm 0.01, chẳng mấy chốc là quay lại đi học. Hôm ấy, Cố Gia Nam đi xe đạp đến sớm đón Diệp Trần. Diệp Trần nhìn cậu thanh niên mặc đồng phục đứng dưới nắng, thấy thích vô cùng. Cô ngồi lên xe, ôm lưng Cố Gia Nam, ánh mặt trời xuyên qua nhành cây kẽ lá in những chấm sáng lốm đốm lên người Cố Gia Nam.
Diệp Trần ngồi đằng sau Cố Gia Nam nói chuyện ríu ra ríu rít, Cố Gia Nam nhếch miệng cười, cúi đầu ừ hử.
Lúc tới cổng trường, vừa khéo gặp Chu Ngọc Thừa cũng mới xuống xe. Chu Ngọc Thừa trông thấy hai người cùng đi xe đạp đến trường, mắt tia đến mái tóc màu tím và lớp trang điểm dày cộp của Diệp Trần, đầu tiên là ngẩn ra sau đó bước thẳng tới chỗ cô, nói với vẻ không vừa lòng: "Không phải đã hứa với tôi là sẽ đổi kiểu tóc rồi à? Sao vẫn thế này?"
"À..." Diệp Trần gãi mũi, giờ mới nhớ ra chuyện đã hứa với Chu Ngọc Thừa, đồng thời cũng ngạc nhiên nhận ra thẩm mỹ của mình đã giống với "Diệp Trần" thật, tự dưng lại thấy ngoại hình hổ báo như hiện giờ cũng rất hay ho.
Tiếng chuông trong lòng Diệp Trần rung lên mạnh mẽ, không, cô không thể trở thành một đứa thẩm mỹ lạc loài được.
Chu Ngọc Thừa có vẻ như đã đoán ra suy nghĩ của Diệp Trần, nói thẳng luôn: "Tan học đi cùng luôn đi, tôi quen một thợ cắt tóc tay nghề khá lắm, tôi dẫn cậu đi."
"Được, được." Diệp Trần gật đầu liên tằng.
Chu Ngọc Thừa phẩy tay bỏ đi trước, Cố Gia Nam và Diệp Trần đi cất xe đạp, cậu ta thờ ơ hỏi: "Cậu muốn đổi kiểu tóc à?"
"Ừ." Diệp Trần gật gật đầu, đưa tay lên sờ tóc mình, "Bữa trước tôi đã hứa với Chu Ngọc Thừa là sẽ đổi, kiểu này xấu quá."
Cố Gia Nam mím môi, cậu ta tưởng tượng đến cảnh vẻ đẹp mà chỉ mình cậu ta thấy sắp được triển lãm trước mặt người khác, lại còn là vì một câu nói của Chu Ngọc Thừa, bỗng dưng trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân, không biết nên gọi tên thứ cảm xúc này là gì, bản năng mách bảo cậu ta rằng như vậy không ổn, vậy là để ngăn cản sự tức giận sắp bùng nổ của mình, cậu ta nói: "Tôi cảm thấy cậu như hiện giờ là tốt rồi mà, trông rất đẹp."
Nghe bảo vậy, Diệp Trần khi*p sợ ngẩng phắt đầu lên nhìn.
"Cậu bị mù từ lúc nào vậy?"
Cố Gia Nam: "..."
Diệp Trần không tránh khỏi nghĩ nhiều, chẳng có nhẽ mình đã làm vặn vẹo thẩm mỹ của Cố Gia Nam rồi chăng?
Không được, cô tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận chuyện một chàng trai tuấn tú, khôi ngô như vậy lại có thẩm mỹ lạc loài.
Thế là, buổi chiều, cô nàng kiên quyết chào tạm biệt Cố Gia Nam, lên xe Chu Ngọc Thừa đi với cậu ta tới tiệm làm tóc.
Thẩm mỹ của Chu Ngọc Thừa được các bà, các chị, các em xung quanh mình hun đúc nên rất cao cấp.
Lúc Diệp Trần vào tiệm ngồi, Chu Ngọc Thừa liền nghiêm túc trình bày kiểu tóc mình muốn cho thợ nghe, mất bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Trần cũng uốn xong. Trong khoảng thời gian đó, Cố Gia Nam liên tục gửi tin nhắn cho cô.
Diệp Trần chưa bao giờ thấy Cố Gia Nam chủ động như vậy nên vội vàng nhắn lại, trả lời rất tích cực. Chu Ngọc Thừa liếc thấy, thong thả nói: "Làm tóc xong tôi mời cậu ăn cơm rồi tiện thể đi mua quần áo luôn. Đã mới thì phải mới cả cây luôn."
"Hả?" Diệp Trần ngớ ra, hỏi lại theo bản năng, "Sao cậu quan tâm diện mạo của tôi quá vậy?"
Sau đó, không đợi Chu Ngọc Thừa trả lời, Diệp Trần bỗng nhiên nghĩ ra, thực ra chó háo sắc đều như thế cả, giống như cô với Cố Gia Nam ấy, cô không thể nào chịu được việc Cố Gia Nam phá hoại nhan sắc của cậu ta. Nếu Cố Gia Nam mà cũng bắt chước theo thẩm mỹ của "Diệp Trần", người thì đẹp mà lại ăn mặc kiểu HKT, chắc cô sẽ điên lên mất.
Thế là cô nói một câu thật cao thâm: "Không sao, không cần giải thích, tôi hiểu mà. Đồng đạo với nhau, tôi hoàn toàn thấu hiểu."
Chu Ngọc Thừa nhíu mày, cô ấy thấu hiểu gì vậy?
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Trần cũng làm tóc xong, tiếp đó, Chu Ngọc Thừa yêu cầu trang điểm lại. Lúc Diệp Trần từ phòng trang điểm bước ra, Chu Ngọc Thừa quay lại nhìn đến sững sờ.
Cậu ta vẫn luôn biết Diệp Trần đẹp nhưng không ngờ hóa ra lại đẹp đến vậy. Da trắng sứ, người quyến rũ, thần thái trong sáng. Thấy Chu Ngọc Thừa cứ đứng nhìn ngơ ngác, Diệp Trần ngượng ngùng huơ tay trước mặt cậu ta: "Chu Ngọc Thừa?"
Chu Ngọc Thừa tỉnh táo lại, trong chớp mắt, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy tim đập loạn lên.
Cậu ta xấu hổ ngoảnh mặt đi rồi mới nói: "Đi ăn cơm đi."
Vì cả ăn cơm và mua quần áo nên hai người đi mãi đến tối mới về. Diệp Trần được Chu Ngọc Thừa hộ tống túi lớn túi nhỏ về đến nhà, vừa mở cửa liền trông thấy Cố Gia Nam đang ngồi trong phòng khách.
Cậu ta đang làm bài tập, thấy Diệp Trần về thì lạnh lùng nhìn sang để rồi ngây ngẩn cả người.
Tóc Diệp Trần gợn sóng màu đỏ rượu, lớp trang điểm trong suốt và những nét đẹp bẩm sinh mang đến một cảm giác... quyến rũ khác hẳn ngày thường.
Cố Gia Nam im lặng nhìn Diệp Trần hồi lâu, sau đó Diệp Trần nhoẻn miệng cười: "Thế nào, hoàn hảo đúng không?"
Dáng vẻ ngốc nghếch này nhanh chóng thức tỉnh Cố Gia Nam, cậu ta sa sầm mặt rồi nói thật chậm: "Tôi gọi cho cậu mười lăm cuộc."
Diệp Trần ngơ ngác, vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả thực có mười lăm cuộc gọi nhỡ và hay mươi bảy tin nhắn chưa đọc.
Diệp Trần choáng. Cố Gia Nam lạnh lùng bảo: "Cậu đi chơi với cậu ta vui thật đấy."
Diệp Trần nhìn cái điện thoại để chế độ im lặng của mình, mắt trợn tròn, ai làm đây? Chu Ngọc Thừa? Hay là mình lỡ tay?
Cô vội vàng muốn giải thích: "Không phải, tôi lỡ tay để im lặng..."
"Không sao," Cố Gia Nam cất sách vở đi, thản nhiên bảo, "Cậu không làm sao là được rồi, không cần phải giải thích với tôi, chơi vui vẻ."
Nói xong, cậu ta liền đeo cặp ra về, lúc đóng cửa còn sập thật mạnh.
Cậu ta chưa bao giờ đóng cửa như vậy cả, cứ như thể muốn đập nát cái cửa ấy không bằng. Ra khỏi nhà, Cố Gia Nam siết chặt quyền, nghĩ một lúc lại không nhịn được, đá lối vào hành lang thoát hiểm một cú thật mạnh, kêu "thùng" một tiếng rõ to.
Một người, một hệ thống ở trong phòng run lẩy bẩy, Diệp Trần run run hỏi: "Cậu ta... cậu ta làm gì thế?"
"Tôi đoán..." Hệ thống trầm tư, "Chắc là đe dọa cô."
Diệp Trần: "..."
"Báo cho cô một tin tốt lành," hệ thống bỗng nhiên nhớ ra, "hôm nay chỉ số thiện cảm tăng 5, độ hắc hóa tăng 10, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng 5 nhé!"
Diệp Trần cảm giác như thể mình vừa khám phá ra phương pháp mới để tăng độ thiện cảm vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Trần: "Tôi cảm thấy mình đã tìm ra phương pháp tăng độ thiện cảm mới rồi!! Có phải tôi đi chơi với Chu Ngọc Thừa thì sẽ tăng nhanh đúng không?!"
Mặc Thư Bạch: "Đừng chơi ngu... Nghe tôi đi, thực sự chớ có chơi ngu..."
Diệp Trần: "Cô xem đi, thiện cảm tăng nhanh thật đó!"
Mặc Thư Bạch: "Cô đúng là muốn ૮ɦếƭ thật rồi..."
Chú thích:
*Bài hệ thống hát "không nói cho cô biết, không nói cho cô biết ~" là ca khúc thiếu nhi này, câu đó khoảng phút 1:01 nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=KzUdT0XYwQI#action=share