Thế nhưng, bất kể Diệp Trần có bằng lòng đối mặt với sự thực này hay không thì cô cũng đã là một con mèo, một con mèo một tháng tuổi, đi còn chưa vững.
Giờ phút này, cô đang ở giữa một bụi cỏ vàng, xung quanh vắng vẻ, không một tiếng người, cực kỳ yên tĩnh. Cô giơ giơ móng vuốt, thử làm quen với cách đi lại của mèo, bật qua bật lại, học lấy vài kỹ năng của loài mèo rồi thong thả đi ra phía đường lớn, chuẩn bị đi tìm nhân vật phản diện.
Dựa theo nội dung thế giới mà cô biết, đây là một cuốn truyện sảng văn mạt thế của nam, nam chính Trần Lâm là một sinh viên khôi ngô, ưu tú, tính tình cởi mở, yêu hận rõ ràng, xuất hiện dị năng từ những ngày đầu của mạt thế, từ đó trở đi, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu, không ngừng thăng cấp rồi lại thăng cấp, phản công rồi lại phản công, cuối cùng trở thành đệ nhất cao thủ toàn hệ dị năng, dẫn dắt nhân loại chiến thắng nhân vật phản diện zombie chúa toàn hệ dị năng.
Nơi cô rơi xuống nằm ở vùng phụ cận của một siêu thị lớn.
Sau khi mạt thế bắt đầu, những nơi còn có người sống nhanh chóng trở nên hoang vu, vật tư khan hiếm, những nơi như siêu thị này, hầu như ai ngang qua tất cũng sẽ càn quét một phen. Siêu thị này nằm ở rìa thành phố, cũng đã từng bị đi càn nhiều lần.
Hôm nay, nhân vật phản diện và đoàn xe mà cậu ta đi theo kéo tới siêu thị này, rồi vì chuyện thiếu hụt vật tư mà song phương nảy sinh xung đột, cả nhà của nhân vật phản diện đều sẽ bị sát hại, vào thời khắc mấu chốt, Trần Lâm từ trên trời giáng xuống cứu nhân vật phản diện, sau đó hộ tống cậu ta suốt chặng đường tới căn cứ, cũng chính bởi ơn cứu mạng lần này mà tương lai, nhân vật phản diện khi giao chiến với anh ta cũng phải chần chừ.
Diệp Trần tính toán thời gian, chạy tới phục sẵn ở ven đường. Không lâu sau, một chiếc xe buýt chạy tới, từ xa đã nghe thấy tiếng người hò hét: “Siêu thị kìa! Dừng lại! Là siêu thị!”
Những người đó hò hét, xe dừng lại trước cửa siêu thị. Diệp Trần núp trong bụi cỏ, không dám đi ra, trong tình huống chưa biết trước điều gì, nếu xuất hiện…
Lỡ bị ăn thịt thì sao?
Cô là một con mèo hiểu về loài người và đầy cảnh giác, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân vì một phút ngây thơ mà bị thịt!
Thế là Diệp Trần im lặng quan sát đám người này.
Đám người này thực sự cẩn thận, ai cũng đem theo νũ кнí, có vài người trẻ khỏe cầm súng, đi trước mở đường.
Những người ở lại trong xe toàn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Có một thanh niên ngồi trong xe, nói chuyện với một cặp vợ chồng trung niên mấy câu rồi cầm súng xuống xe.
Cậu thanh niên này có ngoại hình thực sự nổi bật, giữa lúc mọi người chẳng ai còn hơi sức đâu quan tâm tới diện mạo thì cậu ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi rửa ráy sạch sẽ, ngũ quan anh tuấn, thực sự không ăn khớp với thế giới xem ra đã hoàn toàn suy tàn này.
Cậu ta có một đôi mắt đẹp, trông hơi nữ tính nhưng nhìn tổng thể thì hài hòa, tuyệt đối sẽ không có ai nhận nhầm cậu ta thành con gái.
Cậu ta cầm súng đi theo sau mọi người, cực kỳ chững chạc, tư thế cầm súng cũng rất lão luyện, điềm tĩnh.
Dựa theo nguyên tắc nhân vật quan trọng nhất định sẽ không giống mọi người, Diệp Trần lập tức nhận định đây chắc chắn là nhân vật phản diện.
Trên thực tế, không cần phải suy luận, trong đầu Diệp Trần cũng đã xuất hiện điểm đánh dấu nhân vật phản diện.
Không có Ba Tám, hệ thống phụ trợ tự động liền được kích hoạt, Diệp Trần có cảm tưởng, thực ra, hệ thống phụ trợ này, hữu dụng hơn Ba Tám nhiều…
Bạch Sùng.
Đây là tên của nhân vật phản diện ở thế giới này.
Diệp Trần nhẩm đọc cái tên này, thấy mọi người đã vào trong siêu thị, nhân lúc không có ai để ý, cô nhảy lên cửa sổ kính trên cao quan sát nhóm người này từ trên xuống.
Mọi người chia ra thành mấy tốp đi tìm đồ.
Bạch Sùng không phải người thích nói chuyện, quan hệ với mọi người chẳng đến đâu, mọi người lần lượt tách ra thành từng cặp hai người, vừa vưa còn sót lại mỗi mình cậu ta.
Diệp Trần ngồi xổm trên cửa sổ, nghe một cặp vừa tìm đồ vừa thảo luận: “Dạo này đồ các thứ càng ngày càng khó kiếm, vật tư dự trữ sắp hết mất rồi.”
“Chứ còn gì nữa.”
Một người khác nói: “Chúng ta lại còn mang theo cả nhà thằng Bạch Sùng, đúng là của nợ.”
“Theo ý tao, hay là cứ vứt bọn họ lại cho xong.”
“Không hay lắm đâu.” Người nọ tìm ra được một món đồ hộp, nhìn nhìn rồi bỏ vào túi mình, “Lúc trước nhận đồ của nhà họ Bạch đã hứa là sẽ đưa bọn họ tới căn cứ A rồi.”
“Trước khác giờ khác. Lúc này rồi còn nói tới đạo nghĩa làm gì?”
Người đưa ra đề nghị cười gằn: “Theo ý tao, bọn họ nhất định vẫn còn đồ chưa nôn ra, cha của Bạch Sùng, tên Bạch Nguyên đó không phải là một kẻ có dị năng không gian hay sao? Nghe nói lão ta có một không gian to bằng cả gian nhà, mày nghĩ là nó chứa được bao nhiêu đồ? Hơn nữa, mày không thấy cả nhà họ Bạch đó sao, mọi người đều đã đói muốn ngất xỉu, nhà họ ai nấy mặt mũi đều vẫn hồng hào, nhất định là lén ăn vụng sau lưng chúng ta!”
Người tìm được đồ hộp không nói gì, người đưa ra đề nghị tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải bọn họ còn có thân thích làm quan to ở căn cứ A hay sao? Chúng ta cầm tín vật của nhà đó, nói là bạn của con trai nhà này, chưa biết chừng lại có lợi đấy!”
Lời này đã thuyết phục được người tìm thấy đồ hộp, người nọ bặm bặm môi, cuối cùng nói: “Chuyện này tao phải hỏi thử ý Nhị ca đã.”
Nói xong, hai người tìm thêm một lúc rồi quay lại đoàn xe tìm người quản lý mọi việc, “Nhị ca”.
Nhị ca tên thật là Viên Nhị Nguyên, mọi người đều gọi anh ta là Nhị ca. Hai người này quay về, nói lại ý của bọn họ với Viên Nhị Nguyên, Viên Nhị Nguyên trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Giờ vật tư càng ngày càng khó kiếm, nếu cứ tiếp tục thế này, e là đoàn xe không thể cầm cự tới được căn cứ A. Bạch Nguyên nhất định là có có vật tư giấu giếm cho riêng mình, nếu lão ta chịu giao ra, chuyện này cho qua, nếu lão ta không chịu nghĩ cho mọi người thì người bất nhân chớ trách ta bất nghĩa.”
Lời của Viên Nhị Nguyên đã cho mọi người một cái cớ hợp lúc. Có người nói: “Phải, bọn họ ích kỷ thì không thể trách chúng ta được!”
“Người đến đủ cả chưa?”
Viên Nhị Nguyên nhìn lướt qua đám người đứng xung quanh mình. Bạch Sùng bị anh ta chia cho một khu vực nguy hiểm, chưa thể về ngay được, tất nhiên, có lẽ cả đời này cũng không thể về được nữa.
Anh ta đếm người, đều đã tới đủ. Viên Nhị Nguyên đanh mặt, hô: “Đi, tìm người thôi.”
Cả đoàn người kéo tới chỗ vợ chồng họ Bạch. Diệp Trần sốt ruột, chạy vội đi tìm Bạch Sùng, chẳng kịp để tâm xem mình có bị người phát hiện hay không.
Cô chạy thẳng một mạch tới chỗ Bạch Sùng, kêu meo meo.
Bạch Sùng vẫn đang mải tìm đồ, Diệp Trần nhảy lên mặt quầy, kêu lên đầy kích động.
Nhưng mà hiện giờ, hơi của cô hơi ngắn, không kêu được âm dài, giống bọn chó con, kêu méo, méo, méo cực kỳ có nhịp điệu.
Bạch Sùng nghe thấy tiếng cô gọi, ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngẩn ra mất một lúc, đây là… mèo?
Còn là một con mèo chưa dứt sữa?
Bạch Sùng thấy khá bất ngờ, bởi vì, ở thế giới này, những sinh vật nhỏ bé, yếu ớt đều đã bị zombie cắn ૮ɦếƭ, con mèo nhỏ này chẳng những còn sống khỏe mạnh mà trông còn sạch sẽ, chẳng lẽ là có người nuôi?
Trong đầu Bạch Sùng xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, cậu ta muốn dụ Diệp Trần xuống nên học theo tiếng mèo kêu: “Meoooo, xuống đây, meoooo”.
Diệp Trần: “…”
Đồ đần.
Diệp Trần bỗng rất muốn cho tên thiếu niên ngu ngốc này ăn một tát vuốt mèo.
Có điều, đây không phải là chuyện chính yếu. Diệp Trần muốn dẫn cậu ta về, cho cậu ta biết cha mẹ cậu ta đang gặp nguy hiểm. Thế nhưng, cô không có cách nào biểu đạt, nghĩ ngợi trong chốc lát, cô quyết định chọn một cách thức vô cùng giản dị…
Đánh cậu ta!
Chỉ cần chọc tức cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đuổi theo, cô sẽ dẫn cậu ta đi tìm cha mẹ.
Diệp Trần lập tức vung móng vuốt lên gạt đồ xuống!
Bạch Sùng nhíu nhíu đầu mày, con mèo con chưa dứt sữa cứ thế gạt văng hết đồ nọ tới đồ kia vào người cậu ta.
Bạch Sùng thấy hơi bực mình, muốn kệ xác nó nhưng con mèo này chẳng những hất đồ vào người cậu ta mà còn chổng ௱ôЛƓ vào mặt cậu ta, lắc ௱ôЛƓ đầy khiêu khích!
Xong xuôi đâu đấy, nó bỏ chạy!
Bạch Sùng lập tức đuổi theo, khiêu khích, khiêu khích lắm, cậu ta nhất định phải cho nó biết sự lợi hại của mình!
Cậu ta chạy đuổi theo Diệp Trần ra tới ngoài, vừa chạy vừa la: “Đứng lại! Mày đứng lại đó cho tao!”
Cho dù Diệp Trần nhỏ thì có nhỏ nhưng lại vô cùng linh hoạt, kỹ năng tránh né tuyệt vời khiến Bạch Sùng chỉ có thể chạy đuổi theo suốt cả quãng đường, hễ thấy sắp bắt được rồi thì thoắt một cái liền để hụt mất!
Diệp Trần cảm thấy kỹ năng chạy trốn của mình gần như là hoàn mỹ còn Bạch Sùng thì ngày càng thêm tức. Cậu ta quyết tâm bắt được con mèo này là phải nướng lên ăn thịt. Không ngờ vừa lao ra ngoài liền nhận ra tình hình bất thường.
Tính cảnh giác mách bảo Bạch Sùng phải nấp đi, cậu ta trông thấy cha mình bị người ta quây lại, bắt phải giao nộp hết đồ còn giấu trong không gian ra.
Bạch Sùng biết rõ, bọn họ đã đưa gần như hết tất cả mọi vật tư mình có ra để được nhận sự bảo vệ rồi. Không gian dị năng của cha cậu ta thực ra chưa đầy nửa mét vuông, thực sự không cất trữ được bao nhiêu đồ.
Bạch Sùng xiết chặt nắm đấm, lén tiếp cận đám người, ngay khi bọn chúng định động thủ với Bạch Nguyên, Bạch Sùng nổ súng!
Mọi chuyện lập tức trở nên hỗn loạn, Bạch Sùng đánh nhau với bọn chúng, đạn bay tứ tung, một tên bổ nhào vào người Bạch Sùng, một tên khác đập mạnh vào đầu cậu ta!
Diệp Trần muốn làm chút gì đó nhưng mọi kỹ năng cô từng học đều không thể áp dụng được với cơ thể mèo. Cô cuống cuồng xoay vòng vòng nhưng không dám ló đầu ra. Đầu Bạch Sùng bị đập chảy máu, cậu ta lắc lư người, muốn đi tới chỗ Bạch Nguyên.
“Cha…”
Cậu ta khàn khàn gọi, cố gắng đi lại đó: “Con tới cứu cha…”
“Các người đang làm gì vậy!”
Đúng lúc này, một tiếng quát to từ trên trời giáng xuống, một quả cầu lửa đập trúng đám người đang định tấn công Bạch Sùng!
Diệp Trần ngẩng đầu, trên nóc xe buýt không biết từ lúc nào đã có một gã thanh niên đáp xuống.
Anh ta trông thì cũng chỉ mới ngoài hai mươi, áo gió cộc tay, vác một cây súng máy, trông ngầu lòi.
Viên Nhị Nguyên ngẩng đầu, bực tức quát: “Mày là ai?!”
“Tôi?” Đối phương nhíu mày, “Tôi là Trần Lâm.”
“Mày là thằng mẹ nào?!” Một tên khác nhảy ra hỏi. Bạch Nguyên sốt sắng la lên: “Cứu mạng! Thiếu hiệp cứu mạng!”
Mọi người: “…”
Đã sắp thế kỷ hai mươi hai tới nơi mà vẫn còn được nghe mấy từ của thời cổ đại, đúng là chuyện lạ.
Diệp Trần thấy Trần Lâm đã đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lâm thức tỉnh dị năng từ sớm, hiện giờ, anh ta chắc chắn là cao thủ ở chỗ này. Cho dù có gặp phải người mạnh hơn thì, với tư cách là nam chính, Trần Lâm chắc chắn sẽ gặp kẻ địch mạnh ta càng mạnh hơn. Có anh ta ở đây, Diệp Trần chẳng hề lo lắng chút nào.
Nghe Bạch Nguyên kêu cứu, Trần Lâm bỏ chút thời gian ngắn để cập nhật tình hình rồi nói với Viên Nhị Nguyên: “Các người thiếu vật tư phải không? Để gia đình này đi, tôi đem vật tư một ngày ra trao đổi.”
“Không chịu hả?” Trần Lâm cười gằn, “Thế thì đừng trách đây không khách khí.”
Viên Nhị Nguyên đắn đo suy nghĩ, Trần Lâm rõ ràng là một kẻ có dị năng, hơn nữa khác với kiểu dị năng không gian của Bạch Nguyên, dị năng của Trần Lâm có khả năng tấn công, vả lại còn rất cao cấp nữa.
Viên Nhị Nguyên không muốn hy sinh quá nhiều, không cần nghĩ lâu, anh ta gật đầu.
Trần Lâm cho Viên Nhị Nguyên chuyển đồ đi. Sau khi Viên Nhị Nguyên dẫn người lên xe đi khuất, Trần Lâm bảo vợ chồng Bạch Nguyên để ý Bạch Sùng rồi một mình vào trong siêu thị. Thấy anh ta vào siêu thị rồi, Diệp Trần mới dám chạy lại chỗ Bạch Sùng, lấy chân đẩy đẩy người cậu ta.
Cũng trong giây phút này, Lục Minh nhập vào cơ thể của Bạch Sùng.
666 bị hệ thống sắp xếp đi xem mắt, anh ta mày mò một hồi, vừa vưa tới đây vào đúng ngày cuộc đời Bạch Sùng xảy ra bước ngoặt trọng đại.
Nhiệm vụ lần này của anh ta vẫn là đưa nhân vật phản diện lội ngược dòng, kiếm điểm danh vọng, địa vị, tiền tài, người đẹp.
Lục Minh mơ hồ có cảm giác ai đó đẩy người mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, một con mèo con màu trắng chưa dứt sữa có cái bớt đen hình trái tim đang ngồi canh bên cạnh, nhìn cậu ta đầy lo lắng.
Thấy cậu ta tỉnh, mèo con giật mình nhảy giật lùi ra xa, trông cực kỳ đáng yêu.
Lục Minh bật cười, vẫy tay gọi Diệp Trần.
Anh ta biết chuyện vừa xảy ra, tất nhiên anh ta hiểu, con mèo này vừa rồi đã báo động cho Bạch Sùng biết.
Lục Minh là một người rất thích mèo, trông thấy còn mèo nhỏ này, trái tim liền tan chảy.
Anh ta nhìn Diệp Trần bằng ánh mắt đầy thân thiện, Diệp Trần nhận thấy sự cổ vũ trong mắt đối phương, rụt rè thò chân, đặt một chân vào lòng bàn tay Lục Minh.
Lục Minh nhẹ nhàng ôm bàn chân nhỏ của Diệp Trần rồi lắc lắc.
“Chào em.” Lục Minh cười, “Mèo con.”
Tác giả có chuyện muốn nói: [mẩu truyện nhỏ]
Mặc Thư Bạch: “Nhân vật phản diện, anh thấy qua bao nhiêu thế giới như vậy, thế giới nào là anh hạnh phúc nhất?”
Nhân vật phản diện: “Thế giới này đi.”
Mặc Thư Bạch: “Vì sao?”
Nhân vật phản diện: “Bởi vì, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã lừa gạt được một con mèo… Thành công!”