Ngoại Truyện 2 Bệnh viện Bác Ái.
Bên ngoài phòng sinh, Đình Phong và tất cả mọi người đều có mặt. Anh đi qua đi lại vài vòng, lòng nóng như lửa đốt không biết tình hình bên trong ra sao. Mọi người ai nấy đều lo lắng. Tuy đây không phải lần đầu tiên Nhã Tịnh sinh con có điều lần mang thai này sức khỏe của cô yếu hơn lần đầu nên ai cũng hy vọng mẹ tròn con vuông.
Chợt, từ bên trong phòng phát ra tiếng khóc trẻ con. Mọi người nhìn nhau cười vui vẻ, bà Hằng chắp tay cảm ơn trời đất. Vị bác sĩ bước ra từ trong phòng mỉm cười nói:
- Chúc mừng gia đình. Sản phụ đã sinh được một đứa bé gái rất xin xắn. Bây giờ mọi người có thể vào thăm.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!
Bà Hằng cúi đầu cảm ơn bác sĩ toan định đi vào thì bị ông Phú cản lại. Ông nói:
- Để chồng nó với Bòn Bon vào trước.
Bà Hằng gật đầu hiểu ý rồi ra hiệu cho hai bố con vào trong.
Đình Phong và Bòn Bon vui vẻ nhanh chân chạy vào với Nhã Tịnh. Anh tiến đến chỗ cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô an ủi:
- Em làm tốt lắm! Cảm ơn em!
Do dùng sức quá nhiều nên Nhã Tịnh chỉ cười không đáp lại.
Có em, Bòn Bon vui lắm! Nó cứ đứng bên cạnh chơi đùa với em mãi. Nhìn hai đứa thân thiết hai người cũng cảm thấy vui lây. Cuối cùng thì ước nguyện của anh đã thành sự thật. Anh đã có một người con gái. Đình Phong vỗ иgự¢ đầy tự hào:
- Bây giờ bố đã có em là đồng minh rồi. Con đừng hòng mà quậy phá.
Bòn Bon ngẩng đầu lên bĩu môi nói:
- Bố đừng có mơ rồi con sẽ lôi kéo em về phía mình thôi.
- Rồi để xem, ai lôi kéo ai.
Nhã Tịnh lắc đầu bất lực nhìn hai người:
- Hai bố con chí chóe nhau suốt ngày. Không thấy chán hả?
Hai người đồng thanh trả lời:
- Không đâu!
Nhã Tịnh thở dài một tiếng rồi nằm xuống. Cô đã quá mệt mỏi vì cảnh tượng này rồi không biết sau này con gái cô có tham gia cuộc đấu khẩu này không nữa?
Một thời gian sau...
Tiếng khóc của một đứa con nít vang vọng khắp nhà. Nhã Tịnh nghe thấy tiếng khóc từ trong nhà bếp nói vọng ra:
- Lại có chuyện gì thế?
Bòn Bon nhanh nhảu đáp:
- Mẹ ơi! Bố ăn hϊếp Dâu Tây.
Nhã Tịnh thấy thế liền lớn tiếng:
- Trần Đình Phong! Anh có trông con đàng hoàng để tôi làm việc không hả?
Đình Phong sợ hãi đáp lại:
- Có... Có, anh đang trông con đàng hoàng mà.
- Trông con kiểu gì mà để con khóc? Anh mà không trông được thì mẹ con tôi về nhà bố mẹ ở cho anh vừa lòng.
- Thôi thôi, anh biết lỗi rồi. Anh dỗ con ngay.
Đình Phong lật đật đi đến chỗ Dâu Tây dỗ dành:
- Con gái ngoan của bố! Ngoan! Đừng khóc nữa. Lát bố mua cho con một con 乃úp bê được không?
Dâu Tây vẫn không chịu nín, nó vẫn sụt sịt mãi. Bòn Bon đứng bên cạnh khoanh tay trước иgự¢ như ông cụ non, chẹp miệng một cái:
- Thôi bố đi ra để con dỗ em. Đúng là việc gì cũng đến tay.
Bòn Bon thở dài một tiếng rồi bế Dâu Tây đi chơi. Kỳ lạ ở chỗ, Dâu Tây được anh mình bế liền nín khóc ngay ngoan ngoãn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thấy em hết khóc, Bòn Bon quay sang nhìn Đình Phong bằng ánh mắt chế nhạo. Đình Phong cười khẩy, cứ tưởng có thêm con gái là sẽ có thêm đồng minh nào ngờ lại thêm một kẻ thù. Cuối cùng trong nhà này anh lại giống như người dư thừa.
Đình Phong lững thững đi vào nhà bếp phụ giúp Nhã Tịnh. Lúc anh đi ngang qua chỗ bọn trẻ, Bòn Bon còn cố hỏi Dâu Tây với âm lượng lớn:
- Dâu Tây quý ai nhất nhà nè?
- Quý anh!
- Thế em không thích ai nè?
- Bố!
- Tại sao?
- Vì bố hay bắt nạt anh trai.
- Đúng rồi, Dâu Tây giỏi quá!
Được khen, Dâu Tây cười tít mắt mà không để tâm tới người nào đó đang tối sầm mặt lại nhìn hai đứa nhóc. Đình Phong nghiến răng nhíu mày gật đầu mấy cái nhìn Bòn Bon:
- Được lắm! Rồi có ngày bố cho mày ăn lo đòn.
Nói rồi, anh đi thẳng một mạch xuống bếp. Thầy cô đang loay hoay dọn dẹp anh liền mon men lại gần bắt chuyện:
- Vợ có cần anh giúp gì không?
Nghe thấy tiếng anh, cô quay sang bên cạnh mỉm cười hỏi:
- Sao bỗng dưng lại xuống đây giúp em?
- Thì thằng con trai yêu quý của em nó chơi với em gái nó rồi. Nó có cho anh lại gần con gái mình đâu.
Đình Phong nói vọng ra ngoài, vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía hai đứa trẻ. Nhã Tịnh bật cười, nhà có một đứa con trai mà bố với con trai cứ cãi nhau suốt. Bây giờ lại còn lôi kéo thêm cả Dâu Tây vào chẳng biết sau này lớn lên có như thế hay không. Nhã Tịnh mỉm cười lắc đầu mấy cái rồi nói với anh:
- Chẳng phải có Bòn Bon chăm sóc Dâu Tây, anh được thoải mái hơn còn gì. Thôi, anh phụ em dọn cái này ra bàn ngồi ăn cơm.
Đỉnh Phong ngẫm nghĩ lại những lời Nhã Tịnh nói. Quả thật từ ngày có Dâu Tây, Bòn Bon không còn bám lấy mẹ nữa. Anh cũng vì thế mà có cơ hội gần gũi cô hơn. Căn phòng cũng trở thành không gian riêng tư của hai vợ chồng, đặc biệt là không có sự xuất hiện của kỳ đà. Mất cái này thì được cái kia, thôi thì số phận cu li anh đành phải chấp nhận.
Bày biện món ăn ra bàn xong xuôi, Nhã Tịnh lên tiếng:
- Bòn Bon, Dâu Tây vào ăn cơm!
- Dạ!!!
Hai đứa đồng thanh trả lời bỏ mặc đống đồ chơi ở bên ngoài rồi chạy vội vào nhà bếp. Đến khi mọi người đều yên vị trên ghế, Bòn Bon và Dâu Tây khoanh tay lễ phép:
- Con mời bố mẹ ăn cơm!
- Ừ, ăn đi!
Bòn Bon gắp thức ăn cho Nhã Tịnh đồng thời cũng gắp cho Đình Phong. Hành động của nó khiến anh ngạc nhiên hỏi với ngữ điệu có chút châm chọc:
- Hôm nay lại gặp cho bố cơ à?
- Vâng.
Dâu Tây thấy anh trai mình gắp thức ăn cho bố liền tập tành học theo.
Đình Phong vui vẻ:
- Cảm ơn hai đứa!
Rồi Bòn Bon quay sang phía Dâu Tây hỏi:
- Dâu Tây! Em yêu quý ai trong nhà?
- Em yêu bố, yêu mẹ và yêu cả anh nữa.
Nghe Dâu Tây trả lời, cả nhà đều bật cười thành tiếng. Đây đều là những lời Bòn Bon dạy Dâu Tây nói. Tuy ngày thường hai bố con hay xích mích hay chí choé nhau nhưng thực lòng Bòn Bon rất thương bố.
Đột nhiên, Đình Phong hạ đưa xuống nghiêm giọng nói:
- Ngày mai! Cả nhà chúng ta sẽ đi chơi được không?
- Thật hả bố? - Bòn Bon hỏi lại.
- Tất nhiên là thật rồi.
- Yeah, vui quá!
Bòn Bon quay sang ăn mừng với Dâu Tây. Nhã Tịnh thì khều nhẹ tay anh hỏi:
- Vậy còn công việc của anh thì sao?
- Công việc để sau giải quyết cũng không muộn. Dù gì anh cũng muốn dành thời gian cho em và các con.
Dứt lời, anh nhìn hai đứa nói:
- Được rồi, ăn cơm xong ngủ sớm. Ngày mai chúng ta chuẩn bị đi chơi.
Nhã Tịnh mỉm cười không phản đối lại quyết định của Đình Phong. Chỉ cần các con thấy vui thì cô cũng vui rồi.
Đêm khuya.
Cả nhà nằm chung một phòng, Đình Phong ôm Nhã Tịnh trong lòng để Bòn Bon nằm cạnh Dâu Tây ở bên kia giường. Nhìn vợ và con mình, nhìn lại cuộc sống hiện tại và những gì mình đang có anh bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.
Hóa ra, hạnh phúc là khi biết đủ, biết hài lòng, biết trân trọng những gì mình có. Và không chịu theo những thứ phù phiếm xa hoa mà đánh mất điều bản thân trân trọng nhất!
Hết