Mùa hè rất nhanh liền trôi qua, thu đến không lạnh lắm nắng sớm ôn hòa, chính là khi đến đêm dài cũng khó tránh khỏi gió thu lạnh thấu tận xương, chiếc xe màu đen khoan thai trên đường không tiếng động như đã quên đi quá khứ, hai bên lá rụng đều bị tán loạn, cửa sổ phía ghế sau mở một nửa, một mảnh lá vàng khô không biết từ nơi nào kéo tới, sát cửa kính xe nhẹ nhàng rơi xuống, Tần Tống híp nửa mắt nhìn theo.
Hơn mười giờ về tới nhà, toàn bộ trong nhà im ắng, anh lắc một cái tay chân nhẹ nhàng lên lầu. Hàn Đình Đình đã sắp sửa ngủ, nghe được tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên khó khăn ngồi dậy, “A Tống?”
“Uh…” Anh hàm hồ đáp lời, đi đến bên giường, giống như than thở, “Vợ… Thực xin lỗi, anh lại uống rượu … Con, cha con đã trở lại!” Thanh âm cuối cùng kia vang lên trung khí mười phần, Hàn Đình Đình buồn cười, mở đèn bàn đi xuống giường, đem anh chuyển lên trên giường, tháo caravat cho anh.
Anh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo Phốc Phốc qua, đầu ôm lấy bụng nó thoải mái híp mắt. Hàn Đình Đình vắt khăn mặt ướt lau cho anh, lại bưng nước tới, anh như thế nào cũng không chịu ngồi dậy uống.
“Em giúp anh uống!” Anh chỉa chỉa miệng của cô, lại chỉ vào môi chính mình, tươi cười tà ác mà xinh đẹp.
“Không uống? Em đây đi cất…” Cô không nghe theo, ngược lại hù dọa anh.
Tần Tống mếu máo, biểu tình nháy mắt biến cực kỳ ủy khuất, “Vậy em đi đi thôi!”
Anh xoay mặt vùi vào hai chân Phốc Phốc, thân thể ở trên giường xoay đến xoay đi, thấp giọng không ngừng ՐêՈ Րỉ: “Rất khát… anh thật là khó chịu…” Chơi xấu…
Cô không có biện pháp, đành phải làm theo uy anh, anh uống nước xong lại cuốn lấy lưỡi của cô, cắn thật mạnh, cô mơ hồ hừ giãy dụa không rõ, bị anh chế trụ tay rảnh, một mảnh kiều diễm bỗng nhiên lại cảm thấy ngón áp út chợt lạnh, từ sau khi anh cười buông lỏng cô ra, cô cúi đầu vừa thấy dĩ nhiên là một chiếc nhẫn kim cương, màu trắng bạc lòe lòe cực kỳ xinh đẹp.
Cô không hiểu rõ lắm, thế nhưng kim cương lớn như vậy cắt thành hình tim xa hoa, nghĩ đến khẳng định giá trị cũng sẽ không rẻ.
“Thực ngoan ” Thanh âm bởi vì vừa rồi hôn nồng nhiệt còn có chút khàn khàn mờ ám, tay anh nắm lấy ngón tay cô, tươi cười cực kỳ ôn nhu, “Nhớ rõ hôm nay là ngày mấy không?” Hàn Đình Đình bị viên kim cương kia mất hồn mất vía, thốt ra: “Chúng ta đâu có ngày ly hôn a!” Lúc trước bọn họ đâu có theo quy ước sau một năm thì ly hôn, hôm nay chính là ngày ước định. Cô buổi sáng thời điểm ghi lại lịch quan sát cục cưng liền phát hiện, sau đó cô liền luôn luôn suy nghĩ, một bên nghĩ lại còn một bên bật cười ——
Nhân duyên thật sự là kỳ diệu a, ba trăm sáu mươi lăm ngày trước còn tự đáy lòng luôn cảm thấy an toàn, cảm thấy tuyệt sẽ không yêu người này, trước mắt cô bây giờ thế nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu kết thành đứa nhỏ của anh!
Tần Tống xuân sắc nhộn nhạo tan rã khuôn mặt lập tức hóa đen, ngón tay không chút khách khí ở trên bụng cô giống như chọc chọc quả bóng, “Hiệp ước căn cứ chính xác cũng đều lớn như vậy ! Em chẳng lẽ còn vọng tưởng anh sẽ thực hiện hiệp ước sao? !”
Cô ngăn ngón tay anh, hai tay ôm bụng vẻ mặt bảo hộ, anh híp mắt, oán hận đem cô kéo lại đây một trận mưa hôn mãnh liệt, “Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn tròn một năm! Enh cưới em ngu ngốc này ước chừng một năm !”
Hàn Đình Đình lập tức hiểu ra, đúng —— a! Ước định ly hôn là từ ngày kết hôn khi đó tính đến nay ! Một năm thì kết thúc… Hôm nay vừa vặn là ngày kỉ niệm bọn họ kết hôn tròn một năm! Cô vuốt chiếc nhẫn đã yêu thích không muốn buông tay xấu hổ nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: “Em không có chuẩn bị lễ vật…”
Trên thực tế, cô căn bản không thể nghĩ đến tầng nghĩa như vậy đi… “Cái này không phải lễ vật sao?” Anh cầm lấy bàn tay cô, vén lớp áo hở bụng cô ra, “Bảo bối là lễ vật tốt nhất mà em tặng cho anh, cái gì so ra cũng đều kém anh… Đình bảo, anh đêm nay cùng Dung Nhị xã giao, tiểu tử kia khen anh, bọn anh sáu người luận tốc chiến tốc thắng, bọn họ ai so ra cũng kém anh thật lợi hại…” Anh ngây thơ mà đắc ý nâng cao cằm, giống như đó là huân chương lập được nhiều chiến công.
Cô bị chọc cười, hiếm có chủ động dán sát khuôn mặt gần hôn anh một ngụm, “Sang năm sau chúng ta lại sinh một cục cưng đi, A Tống… Em muốn sinh cho anh thiệt nhiều đứa nhỏ!”
Cô bình thường cũng rất ít khi nói giỡn, ngữ khí nói chuyện luôn thành khẩn rõ ràng, thấy cô còn thật sự nghiêm túc nói ra, Tần Tống nghe mà mũi lên men.
Anh nhớ tới Trương Phác Ngọc nói qua với anh, Tần Uẩn không để bà chịu khổ, sau khi có anh lại không nói muốn có thêm đứa nhỏ nữa…
Muốn đứa nhỏ có ích lợi gì đâu? Giống như anh, nhiều năm như vậy trừ bỏ khiến cho Tần Uẩn tức giận quá mức, chưa từng làm cái gì để cho ông thư thái qua.
Cho dù là nhân sinh cuối cùng một cái quyết định để giải thoát cho cha anh nhất, bản thân cũng chưa có thể vượt qua cảm tình của chính bản thân mình thay anh lo lắng cho người thân yêu, nhưng thật ra Trương Phác Ngọc theo thói quen được Tần Uẩn sủng ở lòng bàn tay, một bộ dáng không hiểu chuyện mảnh mai, lại dứt khoát kiên quyết đứng ra gánh vác khổ sở lớn nhất.
“Đình bảo, anh không cần rất nhiều đứa nhỏ, tôi muốn em vẫn luôn cùng anh.”
Anh vỗ về tóc cô, ở trong đêm yên tĩnh nhẹ giọng nói, “Anh cả đời này đối với em toàn tâm toàn ý, nếu em có hạnh phúc đi ở phía trước, đến lúc đó em chớ có trách anh bỏ em xuống là tốt rồi.”
“A… anh trước rất tốt với em, cái khác, đến lúc đó rồi nói sau!” Cô cười tủm tỉm đáp, tâm tư khôn khéo.
“Này trả thù rất tốt! Khi không nên ngốc thì thật sự một chút cũng không ngốc!” Tần Tống bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng của cô, tươi cười ấm áp.
**
Ức chế đau đớn của thuốc vẫn khiến cho Tần Uẩn hoàn toàn đã không có cảm nhận sâu sắc, mỗi ngày cùng Trương Phác Ngọc cùng nhau ra bên ngoài ngoạn nháo, nhìn qua so với bà còn có tinh thần hơn.
Nhưng là thân thể dần dần bị vét sạch , một ngày so với một ngày suy yếu. Khi mùa đông thổi quét qua toàn bộ thành phố C, ông cơ hồ cả ngày đều mê man, dựa vào từng tí dinh dưỡng cùng năng lượng mới có thể tiếp tục duy trì.
Hàn Đình Đình dự tính ngày sinh ở hôm ba mươi cuối năm, còn có một tuần nữa, đứa nhỏ có thể động, thể trọng của cô tăng tới một trăm năm mươi cân, bụng đã muốn lớn đến mức làm cho cô cảm giác đứng cũng không vững.
Này trong lúc đó, Tần Tống mỗi một ngày đều ở trong khẩn trương cao độ cùng dày vò tra tấn mà vượt qua. Lại là một năm tuyết đầu mùa, anh cũng đã hoàn toàn đã không có tâm tình như năm trước đôi tay cầm tay người tuyết.
Về nhà anh trước đi nhìn Tần Uẩn, như trước vẫn là mê man, trong phòng ngọn đèn nhè nhẹ, Tần Uẩn khuôn mặt như trước cực có hương vị nam nhân, cao ngất anh tuấn, chính là hai bên má anh lõm xuống làm cho đáy mắt Tần Tống một trận đau đớn, anh nhìn qua mà sửng sốt hồi lâu, yên lặng trở lại phòng chính mình, vừa mở cửa ra, vợ ngốc đáng thương của anh chính là đang bất lực tựa vào trên giường bụm mặt anh anh khóc.
“Làm sao vậy? Lại ngủ không được?” Anh ngồi vào bên người cô, sờ sờ thịt vù vù ở trên lưng cô, bất đắc dĩ trấn an, “Làm sao khó chịu ? Nói cho anh biết.”
“… Trên người nơi nơi đều khó chịu, rất buồn! A Tống… Em thật sự cảm thấy em muốn ૮ɦếƭ!” Cô khó khăn nghiêng người, ngốc ngốc ôm lấy cánh tay anh khóc, biểu tình trên mặt thống khổ.
Cô cảm thấy thân thể rất nặng, đứng cũng tốt nằm cũng tốt, người vô luận tư thế nào đều không thoải mái, không thể đi vào giấc ngủ, thế nhưng tỉnh lại là sự tra tấn khôn cùng.
Tần Tống âm thầm thở dài, trên mặt vẫn duy trì tươi cười kiên nhẫn, ôn nhu dỗ cô, thật lâu sau thấy cô thật sự là ngủ không được, anh đem cô ngồi, ôm lên, ở trong phòng đi tới đi lui chậm rãi bước đi thong thả. Như vậy cô quả nhiên dần dần ngừng khóc, đầu lệch qua vai anh mơ hồ .
Ngoài cửa sổ tuyết hỗn loạn ở trong gió thê lương, nhào vào cửa sổ tan xương nát thịt, cách một tấm thủy tinh trong phòng ấm áp như xuân, Tần Tống tâm chính là như tấm thủy tinh kia, ấm áp cùng băng tuyết luân phiên tra tấn anh, anh cảm giác được chưa bao giờ từng trải qua mệt mỏi cùng cảm giác vô lực như vậy.
Không thể thay thế cho cha đối mặt với tử thần, không thể thay thế nỗi đau cho vợ, khi anh còn trẻ cuộc sống có rất nhiều chuyện đắc ý lắm chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một lúc nào đó lại cảm thấy bất lực như vậy. Nam nhân không thể lo cho gia đình, cảm thấy thật nhọc nhằn.
“Để em xuống dưới đi ” cô mơ mơ màng màng chạm vào chạm vào anh, “Em không khó chịu… A Tống, anh ăn cơm chiều rồi sao?” Anh đem cô nâng lên trên, gật đầu cười, “Buổi tối có xã giao, anh có ăn qua .”
Cô thở dài, không có một tia khí lực, “Anh nhất định còn đói, mỗi lần xã giao anh đều chỉ uống rượu không ăn cái gì… Để em xuống dưới đi, em đi hâm nóng cơm cho anh.”
Anh từ đằng sau ra tay ở đôi ✓ú của cô vỗ nhẹ, vui đùa: “Đừng nhích tới nhích lui, cẩn thận anh nhẹ buông tay quăng ngã em.”
“Vậy anh buông thôi… em hiện tại rất nặng đi?” Ôm công chúa hơn một trăm năm mươi cân a…
Tần Tống âm thầm cắn răng, trên mặt cũng là khí thế dũng cảm thoải mái: ” Bà già tử nhà tôi, nặng mấy tôi cũng ôm được!”
“Ai… em biết gần đây khiến cho anh thực vất vả, thực xin lỗi, em không thể giúp anh cái gì, lại đem lại cho anh thêm phiền.”
Cô tựa vào hõm vai anh, sâu kín nói.
Tần Tống nghiêng đầu hôn lên ở chóp mũi cô một cái, “Em so với anh vất vả hơn nhiều, con chúng ta đem em tra tấn rất thảm .”
“Thế nhưng là chúng em càng ngày càng thương anh nhiều hơn. “
Cô ôm cổ anh, nhẹ giọng nói, “A Tống, không có cha mẹ nào không yêu thương đứa nhỏ chính mình.”
“Anh biết.” Anh thần sắc ảm đạm, “Anh rất yêu bảo bối của anh, bé liền trăm ngàn lần yêu anh —— Anh hiện tại đều đã hiểu, cũng không tiếc nuối cái gì… Chính là thật sự thực luyến tiếc ông.”
“Còn có bọn em cùng anh.” Cô ôm sát anh, than nhẹ nói.
**
Tần bảo bối từ ngày đó bị phát hiện liền vẫn luôn phát huy khí phách dũng mãnh phi phàm, một đường tiến tới, thẳng đến khi sinh ra vẫn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Cuối năm buổi tối ba mươi tết, trong TV thời diểm trước khi đón chào năm mới, đếm ngược một tiếng bụng Hàn Đình Đình cảm thấy đau một chút, một lát sau, toàn bộ bầu trời đêm giống như đã từng quen biết, pháo hoa lại một lần nữa sáng lạn, giống một năm trước, cô lại ngã vào vào trong lòng Tần Tống, cất tiếng kêu đau đớn: “Đau…”
Tần Tống trước mặt đang phát tiền mừng tuổi cho một nhóm trẻ con đang sắp hàng, sửng sốt hai giây, thông minh một phen ôm lấy cô chạy như điên ra bên ngoài.
Có người đẩy mạnh cửa phòng giải phẫu, Tần Tống còn chưa có bày ra nắm tay đấm vào tường hận không thể lấy thân tư thế chữ đại, bác sĩ mặt mày hớn hở đẩy cửa đi ra: “Chúc mừng! Mẹ con bình an!” Trương Phác Ngọc cũng sững sờ ở nơi kia: “sinh xong rồi sao?”
“ Phu nhân cùng tiểu thiếu gia đều tốt, sinh sản thực thuận lợi!” Nói xong, một cô y tá từ bên trong lại đi ra, cười hì hì ôm cái bọc nhỏ, Tần bảo bối ở bên trong vung cái đầu nho nhỏ, tiếng khóc to chưa bao giờ nghe thấy, bộ dáng nhiều nếp nhăn kia làm cho Tần Tống không tự chủ được rụt lui lại vài bước.
Tay Trương Phác Ngọc vội vàng tiếp nhận lại cháu trai, hai mắt cao hứng tỏa sáng.
Mẹ của Tần bảo bối lúc này được đẩy đi ra, nằm ở nơi đó mờ mịt mở nửa mắt, khí sắc thế nhưng cũng coi như hồng nhuận.
Tần Tống vội vàng đi qua, hai tay ôm lấy hai má cô, cảm giác mừng như điên thẳng cho đến lúc này mới mãnh liệt chiếm lĩnh trái tim của anh, anh cúi người cùng cô đầu chạm trán, đôi mắt so với cô còn muốn hồng hơn.
“Con của chúng ta… Đình bảo, cám ơn em!”