Vĩ Luân chạy một mạch đến hiệu thuốc rồi nhanh chân trở về nhà. Bước vào phòng, anh thấy cô đã ngủ thi*p đi. Khụy chân ngồi xuống cạnh giường, nhìn "anh bạn" đang quấn chăn ngủ ngon lành, anh lại chẳng nỡ đánh thức cô dậy.
Trong phút chốc chẳng biết phải làm gì, mọi sự tập trung của anh đã va vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Càng nhìn anh lại càng nhận thấy Bạch Nhiễm trông rất giống con gái. Bất chợt cô chau mày, cơn đau khiến cô nhanh chóng tỉnh giấc.
Anh sợ Bạch Nhiễm phát hiện mình đang nhìn lén cô nên vội cất lời trước:
- Tôi đã mua thuốc rồi, để tôi giúp cậu rót nước.
Cô gắng gượng ngồi dậy uống thuốc, chỉ cử động một chút cũng thấy đau đến khó thở, bây giờ không còn sức để nói chuyện nữa. Vừa uống thuốc xong cô liền nằm xuống, anh biết cô đang khó chịu nên cũng chẳng nói thêm gì cả. Lần đầu tiên trong đời anh cư xử dịu dàng với một người "đàn ông" đến vậy, nhưng thật ra mỗi khi ở cạnh Bạch Nhiễm, anh lại có cảm giác hệt như mình đang gần bên một cô gái.
Chẳng những ngoại hình của Bạch Nhiễm mảnh mai hơn so với những người đàn ông khác, mà kể cả cách nói chuyện nhỏ nhẹ, hành động từ tốn, cẩn trọng lẫn sự tỉ mỉ của cô khiến anh cảm thấy cô rất đặc biệt.
Không yên tâm để cô một mình nên Vĩ Luân chẳng chịu về phòng, anh ngồi xuống cạnh giường, muốn chắc chắn cô vẫn ổn trước khi rời đi.
Có chút buồn chán, anh bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn thấy kệ sách nhỏ được đặt trên tủ gỗ cạnh đầu giường, Vĩ Luân tò mò nên cầm lấy một quyển sách xem thử: "Thì ra cậu ấy cũng thích đọc sách".
Tựa lưng vào thành giường, anh mở những trang sách đầu tiên ra xem. Cô thích đọc những quyển sách chữa lành tâm hồn, mang ý nghĩa tích cực giúp người độc hiểu rõ được ý nghĩa cuộc sống và giá trị của bản thân họ. Từ đó đặt ra những mục tiêu dài hạn, kiên trì, nỗ lực để trau đôi bản thân, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Đang đắm chìm vào những thông điệp được gửi gắm qua từng câu chữ, bất chợt anh nhìn thấy vật gì đó rơi ra từ quyển sách. Ban đầu nhìn thoáng qua, Vĩ Luân chẳng chút ngạc nhiên vì nghĩ rằng đây chỉ là vài tấm ảnh được kẹp vào trang sách. Nhưng thái độ của Vĩ Luân lập tức thay đổi trong vài giây sau khi anh nhặt những tấm ảnh và cầm trên tay xem thật kỹ để rồi nhận thấy điểm bất ổn.
Những bức hình trên tay anh là ảnh chụp hai cô gái, anh nhận ra một người là Tiêu Châu, cô ấy mặc chiếc áo hệt như trang phục lúc tham gia buổi họp lớp. Điều đáng nói chính là sự góp mặt của cô gái bên cạnh Tiêu Châu, anh đưa tấm ảnh đến gần để nhìn thật rõ, Vĩ Luân sững sờ, ánh mắt khó hiểu vì vừa phát hiện ra một chuyện kỳ lạ: "Cô gái này sao lại...".
Cố giữ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng, cẩn trọng đưa bức ảnh sát người cô, đặt tấm hình cạnh gương mặt của Bạch Nhiễm, lúc này anh thật sự thản thốt, bàn tay run run vì sốc: "Tại sao cô gái trong bức ảnh lại giống hệt Bạch Nhiễm?".
Dòng suy nghĩ đan xen thành cuộn tơ vò làm tâm trí anh rối tung cả lên. Vĩ Luân cố giữ bình tĩnh, anh đưa mắt chăm chú nhìn cô, bàn tay vô thức siết chặt lấy tấm ảnh chụp chứa đựng quá nhiều sự bất thường lẫn bí ẩn.
- ---‐----------------------------------
Tối qua sau khi dùng thuốc giảm đau thì cô đã khỏe lại, cơn đau dần vơi bớt. Sáng ra Bạch Nhiễm cảm thấy đỡ hẳn vì có thể ngủ trọn vẹn một giấc dài. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô cảm thấy đói bụng nên bắt đầu ra ngoài "kiếm ăn". Vừa mở cửa phòng, Bạch Nhiễm đã ngửi thấy mùi thơm sực nức cả mũi.
Như một đứa trẻ háu ăn, cô đi nhanh đến bếp thì thấy Vĩ Luân đã ngồi sẵn ở đó. Bạch Nhiễm vô tư nào biết lúc tối anh đã khám phá được điều quan trọng. Cô nở nụ cười, ôn nhu cất lời:
- Tối qua thật sự cám ơn cậu. Nếu không có cậu tôi cũng không biết phải thế nào.
Cùng lúc người làm bưng đến cho cô một bát cháo nóng hổi. Chuyện này là do Vĩ Luân căn dặn, anh thấy bụng của cô không được tốt nên đã chu đáo bảo người giúp việc nấu cháo thịt bồi bổ cho cô.
Vĩ Luân cười nhẹ một bên môi, căn bản cô đã quen thuộc với phong cách "gian xảo" của anh nên cảm thấy rất bình thường. Tuy nhiên câu nói của anh lại vô cùng bất ổn:
- Vậy cậu có định đền ơn tôi không?
Cô ngớ người ra, mất thêm vài giây suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu vì sao anh lại nói như thế. Vĩ Luân mà cô biết nào phải người muốn người khác trả ơn lộ liễu như vậy, phải chăng câu nói của anh còn có một hàm ý nào khác:
- Ý của cậu là...
Anh không muốn dong dài hay khơi gợi hoa mỹ, mọi chuyện vẫn nên vào thẳng vấn đề thì hơn. Vĩ Luân dứt khoát lấy trong túi áo ra một tấm ảnh ngày hôm qua mà anh cố tình giữ lại rồi đặt lên bàn. Vừa nhìn thấy "bằng chứng" cô liền hoang mang đến giật cả mình, hình ảnh lúc cô trở lại là con gái đang sờ sờ ra đó, Bạch Nhiễm lo lắng liền thốt lên:
- Sao cậu có được tấm ảnh này?
Cô đưa tay muốn lấy lại tấm ảnh nhưng anh lập tức dùng bàn tay rắn chắc chặn lại. Vĩ Luân cố tình phớt lờ câu hỏi từ cô, anh chỉ ngón tay vào cô gái mặc đầm đỏ (chính là Bạch Nhiễm) rồi thẳng thắn hỏi:
- Nói thật tôi biết, cô gái này là ai? Tại sao lại giống hệt cậu?
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ đành...tìm đường nói dối, Bạch Nhiễm tự nhủ tuyệt đối không thể để anh phát hiện ra sự thật, nếu không sẽ nguy to. Dù đang rất hồi hộp nhưng cô vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh, dẫu vậy vẫn không thể che giấu được sự ấp úng vì phải suy nghĩ ra cái cớ trong thời gian tích tắc.
- Thật ra cô gái trong ảnh là...là chị gái song sinh của tôi. Chắc cậu ngạc nhiên lắm, bởi vì là chị em sinh đôi nên chúng tôi rất giống nhau.
Vĩ Luân khẽ chau mày, vì trước đây anh không thân thiết với cô, trong lớp Bạch Nhiễm cũng chẳng chơi thân với ai ngoài Tiêu Châu nên chuyện gia đình cô, cả lớp cũng không biết gì nhiều.
- Cậu có chị gái sinh đôi?
Cô nở nụ cười, cố tỏ ra mình đang rất ổn rồi vui vẻ chuyện trò, vẻ mặt nhập vai diễn xuất như thể vô cùng hạnh phúc khi nhắc về người chị "sinh đôi" không hề tồn tại.
- Đúng vậy, như tôi đã nói, chị ấy và tôi rất giống nhau. Gia đình tôi vẫn hay đùa rằng nếu tôi để tóc dài hoặc chị ấy cắt tóc ngắn thì khó mà phân biệt được. Sao hả, cậu thấy chị của tôi xinh đẹp lắm đúng không?
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh