Thật không ngờ anh diễn xuất tốt đến vậy, đã thế còn lắm mưu kế. Vĩ Luân đã thuê người làm giả giấy khám bệnh trầm cảm. Anh nói với ba mẹ sáng nay Tử Duệ đến bệnh viện khám bệnh, do sức khỏe, đặc biệt là tinh thần không tốt nên cậu ấy nhất thời quên mất phải xin phép nghỉ học.
Anh còn không quên nhấn mạnh việc Tử Duệ đang bước vào giai đoạn đầu của căn bệnh trầm cảm là vì áp lực học tập đâm ra buồn bã khi bị ép buộc quá gay gắt. Chưa dừng lại ở đó, Vĩ Luân còn bịa ra lời bác sĩ căn dặn, nếu tình trạng căng thẳng cứ kéo dài, có thể Tử Duệ sẽ nảy sinh những suy nghĩ dại dột, tự tổn hại đến bản thân.
Dẫu nghiêm khắc và có phần thúc ép, nhưng Mạch lão gia vẫn là một người ba thương yêu con cái.
Hơn nữa, nếu ông ấy bất chấp mọi thứ để ép buộc Tử Duệ thì rất có thể Mạch lão gia sẽ mất đi đứa con trai út, đến cuối cùng điều ông ấy mong muốn không phải là một kết cục bi thảm như vậy. Ngoài ra, bây giờ ba mẹ đều nghĩ Tử Duệ bị trầm cảm nên cậu ấy tạm thời sẽ được yên ổn trong một thời gian. Dẫu sau này Mạch lão gia có muốn đẩy Tử Duệ vào con đường chính trị gia thì ông ấy cũng không dám làm căng thẳng hay gay gắt khi nghĩ đến chứng bệnh trầm cảm.
Dù cách giả bệnh tật để làm cái cớ giải quyết vấn đề không được khuyến khích. Tuy nhiên trong trường hợp của Tử Duệ, đây là cách tốt nhất để vẹn toàn mọi thứ.
- Cám ơn anh, vậy mà em đã nghĩ...
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Nghĩ anh bỏ mặt em à?
Quả đúng như vậy, Tử Duệ đã nghĩ anh mặt kệ cậu ấy, thậm chí anh sẽ tố cáo chuyện cậu ấy bỏ trốn với ba. Nhưng từ đầu đến cuối, Vĩ Luân đều âm thầm suy tính, tìm cách giúp đỡ em trai.
- Em xin lỗi. Anh hai à, anh làm em xúc động quá.
Tử Duệ đột nhiên lao đến ôm lấy anh, Vĩ Luân có hơi nổi da gà nên vội đẩy em trai ra:
- Em làm gì vậy? Được rồi, không cần lố như thế.
Cô thấy hai anh em họ "đóng phim tình cảm" nên không nhịn được mà bật cười. Vậy ra ngay từ đầu cô cũng trách lầm anh, nghĩ đến Bạch Nhiễm lại thấy có chút xấu hổ. Anh nói đúng, Tử Duệ là em trai của anh nên đương nhiên anh yêu thương cậu ấy nhiều hơn cô và luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho Tử Duệ.
- --------------------------------------
Quán bar Wen,
Tan làm, cô cùng anh đến quán bar, Vĩ Luân nói muốn kiểm tra tình hình hoạt động của quán vì thời gian qua rất nhiều thành phần bất hảo lén buôn bán chất cấm tại đây.
Thật ra cô đã từng quay lại quán bar này sau khi trải qua sự cố bị bọn tội phạm hãm hại. Bạch Nhiễm hỏi han thông tin về chúng thông qua những người nhân viên, tuy nhiên cô không thu lại được kết quả gì cả.
Anh nhìn hai người bảo vệ đứng gác ở trước cửa quán bar rồi cất lời:
- Dạo gần đây có thấy điều gì bất thường không?
Hai nam bảo vệ đồng loạt lắc đầu:
- Không thưa Mạch tổng. Từ sau khi chúng ta phát hiện ra hành động của chúng và siết chặt quy định thì không xảy ra tình trạng đó nữa.
Anh bước vào bên trong, quán bar lúc này đã khá đông khách, tiếng nhạc xập xình liên tục vang lên. Bước đến quầy pha chế, Vĩ Luân thư thả ngồi xuống ghế, anh nhìn về phía một người vệ sĩ đang đứng ở một góc tường rồi lấy tay ra hiệu, người đó lập tức bước đến gần. Cô im lặng đứng cách anh vài bước chân, chăm chú đưa mắt quan sát xung quanh.
- Đã có thông tin gì về cô gái đó chưa?
Nghe anh hỏi đến chuyện quan trọng, nam vệ sĩ có chút ngập ngừng:
- Thưa Mạch tổng...tôi đã rất cố gắng, tuy nhiên vẫn chưa điều tra ra. À phải rồi, tôi chỉ nghe vài nhân viên nói hôm đó họ nhìn thấy cô ấy bị một đám người khả nghi đưa vào căn phòng kia.
Thấy anh có vẻ trầm ngâm sau khi nghe câu trả lời, cô bước đến gần anh, nhỏ nhẹ cất lời:
- Vĩ Luân, có chuyện gì sao?
Lúc nãy cô không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa anh và nam vệ sĩ. Anh cũng không có ý che giấu, vì xem cô như một người bạn nên thẳng thắn tâm sự:
- Cũng không có gì, chẳng qua tôi đang tìm tung tích của một cô gái thôi.
Nghe đến đây, tim cô chợt nhói lên, dẫu chưa biết rõ cô gái kia và anh có mối quan hệ gì, nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác âu lo trong lòng.
- Cô ấy và cậu có mối quan hệ gì? Tại sao cậu lại muốn tìm cô ấy?
Anh có hơi bâng khuâng, không phải Vĩ Luân muốn tỏ ra bí ẩn, chỉ là chuyện tình một đêm chẳng mấy hay ho, nếu mang ra kể thì lại không được tế nhị. Hơn nữa, anh muốn giữ sỉ diện tối thiểu cho cô gái ấy, dẫu Bạch Nhiễm cũng không biết cô ấy là ai.
- Tôi có chuyện muốn làm rõ với cô ấy. Còn về mối hệ thì phải gặp được cô ấy tôi mới có thể xác định.
Cảm giác người trong mộng đang từng bước vụt thật xa tầm với khiến cô lần nữa rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Nhưng Bạch Nhiễm cũng thừa biết vị trí của mình, vì bản thân mình không còn trong trắng, cô cảm thấy mình nào có tư cách để mơ tưởng đến anh. Cố trấn an bản thân, cô thầm tự trách: "Tỉnh lại đi Bạch Nhiễm, mày thật ấu trĩ mà".
Uống với anh một ly cooktail, dù cô tự nhủ lòng không được bận tâm đến đời tư của anh, chỉ nên tập trung hoàn thành công việc, ấy vậy mà tâm trí cô vẫn không ngừng nghĩ về chuyện Vĩ Luân phải chăng đã có "ý trung nhân".
Bước ra cửa quán bar, anh có chút hụt hẫng vì vẫn chưa thu thập được thêm bất kỳ thông tin gì về bọn tội phạm lẫn cô gái bí ẩn kia. Vừa đi đến chỗ đỗ xe, ánh mắt anh va phải một tên say xỉn đã đi ra từ đường hẻm nhỏ ngay sát bên hông quán. Quần áo hắn xộc xệch, lôi thôi cứ như đã lăn lộn ngoài đường suốt nhiều ngày. Một tay hắn cầm chai rượu còn đang uống dang dở, dáng đi lảo đảo, nhìn thấy anh, ánh mắt tên kia liền tức giận nảy lửa. Vì đang trong cơn say nên hắn nào biết trời cao đất dày, tên ngông cuồng hằn giọng mắng chửi:
- Mạch Vĩ Luân, mày là đồ khốn!
Vừa nói hắn vừa hùng hổ đi về phía anh thật nhanh. Vĩ Luân chưa kịp định thần đã nhìn thấy hắn giơ cánh tay đang cầm chai rượu lên cao rồi bổ xuống, anh vừa định tránh né thì đột nhiên có ai đó kéo anh lùi về sau.
Bạch Nhiễm vừa đi toilet trở ra, cô không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết nhìn thấy có kẻ muốn tấn công anh thì lập tức ra sức bảo vệ. Cô nhanh nhạy vun chân nhắm đá vào bụng hắn, tuy nhiên cùng lúc hắn bị đá ra xa thì chai rượu cũng tiếp xúc trực tiếp với đầu cô. Một cú đập mạnh khiến chai thủy tinh vỡ tan tành, những mảnh vụn bắn tung tóe. Khoảnh khắc hắn ngã xuống đất thì cô cũng bị choáng mà lùi về sau mấy bước. Anh hốt hoảng liền chụp lấy cô, cô vẫn chưa biết máu từ đỉnh đầu đang chảy dài xuống một bên mặt, chạm đến tận cằm.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh