Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui - Chương 50

Tác giả: Lạc Lạc

Kí ức dừng lại ở khoảnh khắc cô bé Niệm Ninh bị bảo vệ đánh ngất rồi đưa lên xe để trở về thành phố. Chưa đầy một tuần sau cha cô nhận được thông báo là cậu đã mất rồi... Cô bé Niệm Ninh từ đấy trở đi đã không còn khát khao với cuộc sống này nữa, trở nên vô hồn và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cô bé chỉ mong muốn lớn thật nhanh, lớn thật nhanh để rời khỏi gia đình ấy...
Nhưng thật không ngờ khi lớn rồi, thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy... Cuộc sống của cô vẫn như vậy, luôn bị giam hãm trong một chiếc Ⱡồ₦g vô hình của mẹ kế. Bà ta cho người theo dõi cô, khi biết cô mang thai thì lại âm thầm nói với cha, cha là một người bảo thủ sẽ không chấp nhận con gái mình mang thai khi chưa có chồng. Ông ấy tức giận mắng cô đến tăng huyết áp... Sau đó từ cô, không muốn có đứa con gái như cô...
Một đứa trẻ không có ô, cho dù không phải ngày mưa thì ngày nắng cũng chẳng dễ dàng chút nào. Bị chèn ép, bị cười nhạo... Tất cả mọi thứ đều là một mảng đen kịt, cho tới khi cô quyết định sinh hai đứa bé ra... Nhưng sau đó chúng lại lần nữa mất tích, mất tích tận sáu tháng trời mà người mẹ như cô chẳng biết làm gì. Vô lực chỉ biết khóc nức nở vì nhớ con vào mỗi buổi tối.
Khi đó cô bị trầm cảm và còn có ý định tự tử. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến có thể tìm lại con thì cho dù chỉ là chút hy vọng xa vời cũng khiến cô không thể nào cứ thế từ bỏ cuộc sống này. Lỡ như bé con của cô sẽ quay về thì sao?
Thật sự sau đó phép màu đã đến, người đàn ông mà cô không bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình cứ thế xông lên, đưa hai đứa bé về lại với cô. Và từ từ dùng phương thức đơn giản, ngọt ngào nhất tiến tới bên cô. Cho cô cảm thấy thì ra thế giới này còn có một chút ấm áp, một chút ngọt ngào.
...
Hai bé con đã ngủ say, được anh bế trong lòng. Cái má phúng phính dựa vào иgự¢ anh đến chảy cả nước miếng. Nhạc Cận Ninh không quan tâm, cái anh để ý là quá khứ của cô.
Nhìn người con gái đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt cô phiếm hồng nhưng không hề khóc. Anh thở dài muốn ôm lấy cô nhưng trong иgự¢ là hai đứa bé khiến anh chẳng làm được gì.
\\\'\\\'Niệm Ninh, cho dù cậu không còn nữa nhưng chắc chắn cậu vẫn luôn dõi theo em từng ngày.\\\'\\\'
\\\'\\\'Em hạnh phúc thì cậu sẽ an tâm.\\\'\\\'
\\\'\\\'Ừm. Em biết.\\\'\\\' Niệm Ninh đưa tay xoa xoa mắt. Cảm thấy mũi hơi cay cay nhưng cô không muốn khóc, không muốn khóc cho quá khứ của mình vì nó đã đủ để cô kiên cường vượt qua.
Có đôi khi khóc quá nhiều sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối và thương tâm hơn...
...
Ở lại Mộng Trấn được hai ngày thì Nhạc Cận Ninh nhận được tin nhắn từ một người bạn ở nước ngoài.
Cô ấy nói bố cô ấy mất rồi, không thể tự mình lo liệu được. Cô ấy đang bị bệnh nặng nên mong có một người ở bên lo liệu cho cô ấy.
Nhạc Cận Ninh do dự. Trước đây khi đi du học, Tử Manh coi như là người bạn nữ duy nhất của anh, không phải là tình cảm nam nữ gì đấy, mà là vì thương hại hoàn cảnh cô ấy quá khó khăn nên anh chấp nhận làm bạn, lấy cái bóng của mình để Tử Manh không bị bắt nạt nữa.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, trời tối đen như mực, ở trong một con hẻm không người qua lại. Hai ba tên côn đồ to lớn miệng không ngừng chửi bậy:
\\\'\\\'Con mẹ nó, mau đánh ૮ɦếƭ con nhỏ này cho tao. Không được để cho nó còn thở để về nhà.\\\'\\\'
\\\'\\\'Nợ tiền đại ca mà không trả, xem tao có đánh ૮ɦếƭ mày hay không?\\\'\\\'
Tiếng hét đau đớn của cô gái đầy khẩn cầu nói với mấy gã đàn ông.
\\\'\\\'Tôi không biết, tôi không nợ tiền các người... Các người tìm mẹ tôi mà đòi nợ.\\\'\\\'
Người đàn ông cười ghê rợn, hắn từ từ cúi người xuống. Nắm lấy tóc cô gái kéo mạnh một cái, sau đó một bạt tai giáng xuống khuôn mặt non nớt.
\\\'\\\'A haa, mẹ mày nợ nhưng mẹ mày khôn như c.h.ó nó trốn đi rồi. Mày là con không mày giả thì ai giả?\\\'\\\'
Sau đó hắn lại tát mấy cái vào khuôn mặt đã bị sưng phù của cô gái.
Tiếng kêu cứu vang vọng con hẻm nhưng không một ai nghe thấy.
Cũng may lúc đó Nhạc Cận Ninh đi ngang qua, trên tay anh là một quả bóng rổ. Nghe thấy tiếng hét chói tai của cô gái thì nhíu mày, dùng quả bóng nện thẳng vào đầu người đàn ông.
\\\'\\\'Mẹ nó, thằng nào to gan dám đánh ông mày.\\\'\\\'
Người thiếu niên đứng trong bóng tối, lặng lẽ sẵn tay áo lên. Khoanh tay lại dựa vào tường nhìn hắn. Giống như một con lợn đang bị cắt tiết vậy, anh nhướng mày:
\\\'\\\'Thằng to gan nào cũng không bằng đàn ông lại đi đánh phụ nữ.\\\'\\\'
\\\'\\\'Con mẹ nó, mày là thằng nào. Tốt nhất nên biến đi không là ông đây cho ăn no đòn.\\\'\\\'
\\\'\\\'Thả cô ấy ra.\\\'\\\'
Giọng nói của anh đầy từ tính, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang tức giận.
Người đàn ông không thả cô gái ra, mà dùng sức đập vào người cô ấy.
Nhạc Cận Ninh chửi thề một cái, không nhìn nổi nữa mà tiến tới đánh nhau với mấy tên côn đồ.
Chưa đầy mười phút đã thành công đánh chúng lăn đùng ra đất. Có tên còn trực tiếp phun ra máu. Loạng choạng bò dậy chỉ vào mặt anh:
\\\'\\\'Mày, mày được lắm. Lần sau gặp ông đây Gi*t ૮ɦếƭ mày.\\\'\\\'
Sau đó không để anh đánh lại, cả ba tên đã chạy đi mất hút.
Nhạc Cận Ninh phủ bụi trên người, anh đi đến nhìn cô ấy.
Tử Manh yếu ớt nhìn anh, cô ấy khóc rất nhiều, khóc đến nỗi nấc lên vì đau đớn. Anh nhíu mày không kéo cô ấy lên, ngồi xổm xuống hỏi cô ấy.
\\\'\\\'Cậu có sao không?\\\'\\\'
Cô ấy không trả lời, vùi mặt vào đầu gối mà khóc. Chờ một lúc sau mới lấy lại giọng
\\\'\\\'Cảm... Cảm ơn cậu.\\\'\\\'
\\\'\\\'Nếu không có cậu.. thì bây giờ tôi đã bị đánh ૮ɦếƭ rồi.\\\'\\\'
Anh nhíu mày nói không có gì, nhìn người con gái yếu ớt mặc quần áo mỏng manh thì ϲởí áօ khoác ra đặt sang bên cạnh.
\\\'\\\'Mau về nhà đi.\\\'\\\'
Sau đó bóng dáng anh khuất sau ngõ nhỏ. Tử Manh đau đớn vì vết thương nhưng đột nhiên lại say mê nhìn theo bóng hình cao lớn của thiếu niên.
Chấp niệm quá lớn, cô không tình nguyện để anh yêu người con gái khác.
Tử Manh yêu Nhạc Cận Ninh từ thuở niên thiếu, bây giờ vẫn vậy, cho dù anh có gia đình đi chăng nữa... Anh vẫn là người trong lòng Tử Manh.
Một tử Manh đã dần cạn kiệt hơi sống... Được anh vớt khỏi vũng lầy tối tăm...

P/s: Truyện mới ra đến đây, mình sẽ update khi có chương mới

Tham Khảo:

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc