Nghe ý kiến muốn đẻ thêm mười đứa nữa của anh Niệm Ninh chỉ biết đưa tay đỡ trán. Tức giận cũng giận rồi, mắng cũng mắng rồi... Mà Nhạc vô sỉ này cứ như thế, tiến công thần tốc, luôn luôn không biết xấu hổ khiến cô cảm thấy mình bắt đầu xấu hổ thay anh.
Nhìn Niệm Ninh không thèm nói chuyện với mình thì anh bật cười sau đó nói với cô:
\'\'Ăn cơm xong sẽ lên đường đến nhà cậu nhé.\'\'
Niệm Ninh vui vẻ đồng ý, cả hai đưa bé con ra ngoài đại sảnh khách sạn, sân sau ở đây có khoảng vườn rất rộng đặc biệt trồng rất nhiều hoa. Không khí mát mẻ dễ chịu không giống như ở thành phố tấp nập mà nơi đây khiến cô cảm thấy bình yên nhất.
Năm tháng trôi qua, nơi đây chính là chấp niệm của cô. Mặc dù chỉ ở đây vỏn vẹn hai năm nhưng Niệm Ninh cảm giác như đây mới chính là quê hương của mình, mọi người đều dễ mến, chất phát. Luôn luôn mỉm cười, không so đo kì kèo mặc cả. Không giống như cuộc sống của cô ở ngôi nhà đó, bị ђàภђ ђạ, bị mỉa mai nói móc.
Thấy bầu không khí hơi yên lặng, Nhạc Cận Ninh biết cô đang suy nghĩ về chuyện gì. Anh không nói gì chỉ đi cùng cô qua từng ngõ ngách của khu vườn. Chanh nhỏ tựa lên vai anh ngủ ngon lành, cảm giác ấm áp mềm mại khó tả.
Sau khi ăn xong bữa trưa, một nhà bốn người cùng nhau lên xe đến nhà cậu. Đây là một thôn thuộc Xuyên Trấn tên là Mộng Trấn, một thôn nhỏ ở tít tận trên núi.
Mộng Trấn là nơi đúng với tên gọi của nó, rất nên thơ. Bây giờ đang là mùa đông, mặc dù là giữa trưa nhưng có thể nhìn thấy sương mù ở bên ngoài, bao quanh chiếc xe.
Mười năm không trở lại nơi đây đã được tu sửa rất nhiều, nhất là con đường đất đầy sỏi đá trước đây đã được rải bê tông. Mặc dù đường không to lắm nhưng có thể đủ để một chiếc xe ô tô đi qua. Cách đường đi không xa là con suối nước dâng đến tận thân cây, những cây cổ thụ đấy đã có từ rất lâu. Niệm Ninh cứ nhìn mãi, nhìn mãi sau đó chỉ về phía chúng.
\'\'Anh nhìn kìa, mấy cái cây to kia bị nước suối ngập một nửa rồi.\'\'
\'\'Ngày xưa cậu đưa em đi câu cá dọc theo bờ suối, em ngồi cầm giun cho cậu, cậu cầm cần câu để câu cá. Sau đó bọn em cứ đi theo bờ suối này đến tận trên huyện. Không biết cậu mượn cái chậu ở đâu mà đổ hết cá vừa câu được, em có nhiệm vụ ngồi bán ở ven đường. Còn cậu lại đi làm thuê vác gạo cho một bến cảng ở gần đó.\'\'
"Sau khi bán xong em sẽ ngồi chờ cậu, chờ đến tối mịt. Bụng cũng đói âm ỉ rồi cậu mới về. Lúc đó cậu đưa cho em một chiếc lọ, bên trong đầy đom đóm. Chúng lấp lánh toả ra ánh sáng màu vàng, em thích lắm. Nhưng mấy ngày sau chúng đã ૮ɦếƭ, không còn phát ra ánh sáng nữa... Em khóc rất nhiều, đòi cậu tìm thêm đom đóm thả vào lọ.\'\'
\'\'Sau đó cậu đi bắt đom đóm cho em, nhưng khi về không thấy con đom đóm nào cả... Em nhìn thấy miệng và mũi cậu đầy máu...\'\'
Nhạc Cận Ninh hít một hơi, cố gắng để thở ra. Nghe cô kể về quá khứ cứ tưởng sẽ toàn kí ức tươi đẹp. Nghe đến đây trái tim bắt đầu đau âm ỉ, anh nhìn cô, mắt không gợn sóng nắm lấy tay cô thật chặt.
\'\'Không muốn nói thì đừng nói nữa, được không?\'\'
Niệm Ninh lắc đầu. Cô nghĩ một khi đã nghiêm túc tiến tới hôn nhân thì ít nhất anh phải biết được hoàn cảnh và quá khứ của mình.
Cô không muốn anh bị tủi thân... Mà cô muốn cùng anh xây nên một mái ấm. Anh biết hết mọi thứ về cô, và cô cũng hiểu mọi thứ về anh...
Trong tình yêu không thể cứ để một người cho đi mãi, mà người kia chỉ đứng và đón nhận... Như thế là không công bằng.
\'\'Sau đó cậu không cho em đến gần, bắt em phải chạy ra thật xa. Nhờ một bà lão gần đó chăm sóc cho em, không bao giờ cho em đến bên cạnh nhà.\'\'