\'\'Chứ lúc trước đâu có \'\'đần\'\' thế này? Suốt ngày mặt lạnh chỉ biết công với chả việc thôi.\'\'
Mẹ Nhạc trầm mạc đưa tay vuốt vuốt cằm, sau đó chạy ra ngoài hướng Niệm Ninh đi tới.
\'\'Ai da con dâu, về đây đón hai bé con à? Sao không bảo mẹ để mẹ đưa chúng về luôn.\'\'
Niệm Ninh thấy bà thì đứng dậy lịch sự chào hỏi sau đó nói:
\'\'Bọn con đến bế hai đứa nhóc, muốn đưa chúng ra công viên đi dạo chút ạ.\'\'
Mẹ Nhạc kéo cô ngồi trên một chiếc ghế mây, sau đó chạy vào nhà thím Tám lấy một rổ hạt dẻ đã bóc vỏ ra đưa cho cô.
\'\'Mẹ biết con thích hạt dẻ nên đã cố ý xin một ít của nhà Thím tám, mẹ với lão Nhạc ngồi bóc vỏ gần một tiếng đồng hồ đấy, mau ăn đi.\'\'
Niệm Ninh xúc động nhìn bà, trên tay là rổ hạt dẻ nóng thơm phức, cô run rẩy nói cảm ơn sau đó đưa qua.
\'\'Mẹ... Mẹ cũng ăn đi ạ, nhiều quá con ăn không hết.\'\'
Nghe con dâu gọi \'\'mẹ\'\' mà lòng bà cảm thấy thỏa mãn hết sức, vui vẻ cười tít mắt cũng ngồi xuống cầm lấy mấy hạt dẻ nói.
\'\'Được, hai mẹ con mình ngồi đây ăn hạt dẻ.\'\'
Sau đó nhìn qua thấy Nhạc Cận Ninh đang ngồi dưới thảm chơi với hai bé con thì lại nói:
\'\'Cứ để cho thằng nhóc chăm con, con chỉ cần ngồi ăn thôi. Nó mà dám có ý kiến thì không xong đâu.\'\'
Nhạc Cận Ninh cách đó không xa nghe thấy hết tất thảy: \'\'...\'\'
Anh còn chưa có nói gì mà!
Thành công trở thành con ghẻ sau một đêm.
Anh hắng giọng hỏi mẹ mình:
\'\'Con cũng thích ăn hạt dẻ sao mẹ không mời con?\'\'
Mẹ Nhạc \'\'ồ\'\' một tiếng sau đó miễn cưỡng nói.
\'\'Hạt dẻ đang trên tay vợ con, con không tự mình đến lấy định để mẹ đút cho à.\'\'
Niệm Ninh ngồi một bên cười nghiêng ngả, nhìn mẹ chồng đang nháy mắt với mình thì hiểu ý ôm lấy rổ hạt dẻ như bảo bối, sống ૮ɦếƭ nói:
\'\'Không cho anh ăn.\'\'
Mặt Nhạc Cận Ninh đã đen như đít nồi.
Được lắm, bây giờ mẹ chồng nàng dâu hợp sức lại bắt nạt anh rồi. Anh nhìn Niệm Ninh sau đó quay đi.
\'\'Em cứ hùa theo mẹ đi. Làm tôi giận thì còn lâu em được bế con gái.\'\'
Niệm Ninh run tay, nhớ đến vụ anh không cho mình bế con gái thì lại càng thêm tức tối. Cô lập tức ủy khuất nhìn mẹ chồng.
\'\'Lúc trước anh ấy không chịu cho con bế Chanh nhỏ, con có khóc lóc anh ấy cũng nhất quyết không cho con bế. Mẹ, mẹ phải xử lý anh ấy.\'\'
Mẹ Nhạc nghe có chuyện này thì càng thêm tức giận hơn. Nghĩ đến hoàn cảnh của cô, vì sinh con mà bất tỉnh ba ngày suýt nữa mất đi tính mạng, sau khi tỉnh lại liền không thấy con đâu nữa. Nếu là bà thì chắc chắn đã đau lòng đến ૮ɦếƭ đi rồi, nhưng con dâu bà lại mạnh mẽ, đi tìm con khắp sáu tháng trời ròng rã... Vậy mà, vậy mà thằng con trời đánh của bà lại không cho cô bế bé gái.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng cho con dâu, bà nghiêm mặt nhìn Nhạc Cận Ninh, sau đó hỏi:
\'\'Con ruột, con có gì muốn giải thích với mẹ không.\'\'
Nhạc Cận Ninh biết mình sai rồi khi lỡ miệng uy Hi*p cô vụ không được bế con gái. Anh nhìn mẫu thân đại nhân của mình khẽ run lên, sau đó nghe bà nói câu \'\'Con ruột.\'\' câu nói thể hiện cho phong ba bão táp sắp đến, anh mặc niệm mấy câu amen trong lòng một trăm lần.
Thấy Nhạc Cận Ninh đen mặt nhìn mình mẹ Nhạc biết anh không nói gì thì chuyện đấy liền là thật.
Mẹ Nhạc cười cười đi vào trong nhà nói với thím tám.
\'\'Hình như trong tủ lạnh nhà thím có một quả sầu riêng phải không?\'\'
\'\'Cho tôi mượn nó một chút.\'\'
Sau đó mẹ Nhạc ôm một quả sầu riêng rất to và tròn. Gai của nó sắc mà nhọn khi ôm còn khó nữa là.
Tình mẫu tử thiêng liêng... Chỉ thấy mẹ Nhạc đặt quả sầu riêng ở một góc, sau đó nhìn về phía Nhạc Cận Ninh.
\'\'Con ngay lập tức đi quỳ trên quả sầu riêng cho mẹ. Đến khi nào mẹ bảo được mới được nghỉ.\'\'