\'\'Không khóc nhè nào, em thích tử đằng thì anh sẽ trồng cho em thật nhiều ở trước nhà, sau nhà cũng được. Nhà của chúng ta sẽ bao phủ màu tím của hoa tử đằng nhé.\'\'
Chỉ cần em thích, cho dù làm gì đi nữa anh cũng nguyện ý...
Thật ra Niệm Ninh không có khóc, chỉ là nhất thời xúc động quá thôi. Nhưng nhìn anh dịu dàng dỗ mình như một đứa trẻ thì không kìm chế được nữa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Anh là người đầu tiên dịu dàng với cô như thế, từ nhỏ đến lớn từng người lướt qua cô đều mang theo mình bộ mặt nạ giả dối, không ai để ý đến cô nhóc mồ côi mẹ là cô đây. Tự mình tự lập sống xót đến ngày hôm nay đúng là một kì tích...
Và rồi một ngày cô có hai bé con đáng yêu, cùng một người chồng hơi vô sỉ nhưng rất tốt,... Rất, rất tốt.
Niệm Ninh gật đầu với anh sau đó nói:
\'\'Anh buông ra đi, mọi người đang nhìn đó.\'\'
Cô ngượng ngùng muốn đẩy anh ra. Nhạc Cận Ninh cười hai tiếng sau đó thả cô ra, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm mặt đối mặt với cô.
\'\'Không được nghĩ lung tung rồi tự buồn, em còn có tôi và hai bé con.\'\'
Niệm Ninh gật mạnh đầu, sau đó nói:
\'\'Cảm ơn anh.\'\'
Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
Nhạc Cận Ninh đứng dậy vòng lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, vắt chéo chân trở lại dáng vẻ lưu manh gợi đòn.
\'\'Em gọi tôi là chồng một tiếng còn khiến tôi vui hơn là lời cảm ơn đấy.\'\'
Niệm Ninh đỏ mặt, cô cúi đầu lí nhí gọi một tiếng.
\'\'Ch...Chồng.\'\'
Nhạc Cận Ninh không thể tin nổi, anh mở to mắt vui sướng nghe cô gọi mình. Cao hứng đáp lại.
\'\'Ơi, chồng đây, Yêu em ૮ɦếƭ mất, bà xã.\'\'
Niệm Ninh cảm thấy mình sắp ăn no sự mất liêm sỉ của anh rồi, may mắn nhà bếp làm xong nhanh, một nồi cá kho nóng hổi được bưng lên.
Ngay lập tức sự buồn phiền trong lòng tan biến, trước mắt là sơn hào hải vị tội gì không ăn chứ.
...
Sau khi ăn xong Nhạc Cận Ninh thanh toán, cả hai lại bước đi trên vỉa hè. Tiết trời không quá nắng, rất thích hợp để tản bộ hít thở không khí xung quanh.
Nhà chú tám cách quán ăn khoảng hai mươi phút đi bộ, hai người ăn ý đi song song gần nhau. Hôm nay trời se se lạnh vậy mà cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, Nhạc Cận Ninh nhíu mày ϲởí áօ khoác xuống khoác lên người Niệm Ninh.
\'\'Khoác vào cho ấm, đừng để bị ốm.\'\'
Niệm Ninh \'\'Vâng\'\' một tiếng, choàng áo của anh trên người. Quanh quẩn bên cô là mùi hương bách tùng quen thuộc của anh. Niệm Ninh cảm thấy mùi hương này là mùi hương dễ ngửi và thơm nhất từ trước đến nay.
Trên đường đi một cao một thấp cách nhau rất gần, gió đông thoang thoảng khẽ lay động những rạng cây xung quanh nơi họ đặt chân đến. Hai bóng lưng từ không có quan hệ gì với nhau, dần dần đến gần đối phương hơn, chưa bao lâu đã thành công khiến đối phương mê mẩn, trái tim đập loạn xạ vì nhau.
...
Khi đến nhà chú tám cô thoáng bất ngờ, vì trước mắt cô là một ngôi nhà rất giản dị, thiết kế như những ngôi nhà bình thường khác. Xung quanh đầy những chậu hoa nhiều màu sắc khác nhau, quan trọng hơn là đứng ngoài cổng cũng có thể nghe thấy tiếng nói cười rất rõ...
Một gia đình hạnh phúc, đầm ấm...
Nhạc Cận Ninh mở cửa ra, nắm tay cô tiến vào nhà chú tám.
Vừa đến trước sân anh và cô đã thấy Chanh nhỏ nhà mình đang ngồi dựa vào một con gấu rất lớn, bên cạnh bé con là Quýt nhỏ đang đang khóc lóc muốn giành lại con gấu, sau đó bị em gái mình lạnh nhạt đánh một cái thật kêu lên mặt.
Niệm Ninh nghiêng đầu nhìn Nhạc Cận Ninh, cô dùng khẩu miệng nói:
\'\'Thấy chưa, ai bảo anh nuông chiều bé con quá. Giờ nó đanh đá rồi này.\'\'
Nhạc Cận Ninh thì khác, anh cười nhẹ không quan tâm nói:
\'\'Tôi lại muốn Chanh nhỏ đanh đá chua ngoa một chút, như vậy sau này mới không bị bắt nạt.\'\'
Nói xong cả hai lâm vào trầm mặc khi nhìn thấy Quýt nhỏ nhà mình nín khóc, sau đó bò đến gần em gái mình. Bàn tay nhỏ mập mạp dơ lên ôm lấy mặt Chanh nhỏ, cậu bé hôn một cái thật kêu lên má em gái mình.
Sau đó ngồi không vững loạng choạng ngã xuống đệm.
Nhạc Cận Ninh buồn cười nhìn cô.
\'\'Em thấy chưa, Quýt nhỏ nhà mình đâu chấp con bé. Đúng là con trai của Nhạc Cận Ninh anh, anh sẽ dậy dỗ nó trở thành một cậu nhóc ấm áp biết quan tâm mọi người, nhất là em gái và mẹ của nhóc.\'\'
Niệm Ninh cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng, đột nhiên cô quay người về phía anh gọi một tiếng.
\'\'Nhạc Cận Ninh.\'\'
\'\'Hửm.\'\'
Chỉ thấy cô gái nhỏ kéo cà vạt của anh xuống, khiến anh phải cúi đầu xuống. Nhưng do chiều cao khiêm tốn nên cô phải kiễng chân lên. Nhanh nhẹn hôn một cái như chuồn chuồn qua nước lên môi Nhạc Cận Ninh.
Sau đó buông anh ra, đỏ mặt chạy về phía hai bé con nhà mình.
Nhạc Cận Ninh bị sự chủ động của cô làm cho bất ngờ, anh ngơ ngác nhìn một loạt động tác của cô, cảm giác được đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đè lên môi mình, anh cứ ngỡ là mơ, muốn ấn cô lại hôn thật sâu. Nhưng cô gái nhỏ đã có chuẩn bị nhanh chóng chạy đi.
Để lại anh như một tên ngốc đưa tay lên môi mình cười tự luyến ở ngoài sân một lúc lâu.
Toàn bộ cảnh tượng này đã thành công bị cả nhà chú tám và cha mẹ Nhạc thấy được, mẹ Nhạc hưng phấn không thôi. Càng nhìn Niệm Ninh càng thấy vừa ý, khi nhìn đến thằng con trai đang cười ngốc của mình thì ôm mặt.
\'\'Ôi, sao tôi lại đẻ ra một thằng con ngốc như thế chứ?\'\'
Thím tám ở bên cạnh chen vào một đao.
\'\'Không phải ngốc bình thường đâu chị dâu. Em thấy ấy à thằng nhóc Cận Ninh nhà chúng ta lâu ngày tịch mịch bây giờ đã có vợ nên nó mới đần ra như thế.\'\'
\'\'Chứ lúc trước đâu có đần thế này? Suốt ngày mặt lạnh chỉ biết công với chả việc thôi.\'\'