\'\'Em ngại gì chứ, tấm thân trong trắng là tôi đây còn không ngại nè.\'\'
Vừa dứt lời một cái gối ôm đã thành công nện lên đầu anh, Nhạc Cận Ninh đưa tay bắt lấy nó còn cười rất khoái trí.
Niệm Ninh thở hồng hộc đưa tay lau đi vết son bị lem trên mặt, cô chỉ tay vào mặt anh.
\'\'Nhạc Cận Ninh, hình tượng của anh đã hoàn toàn bay sạch rồi, đây là một tổng tài ư? Anh anh... Anh\'\' cô tức đến nỗi không nói nên lời.
Nhạc Cận Ninh thu lại chân dài đang vắt chéo, anh nhíu mày hỏi lại.
\'\'Nếu tôi mà lạnh lùng tàn nhẫn với em thì chẳng phải em sẽ đau lòng ૮ɦếƭ sao.\'\'
\'\'Với lại sao tôi nỡ làm thế với bảo bối chứ?\'\'
Niệm Ninh bĩu môi, trong lòng nghĩ thầm: Bảo bối của anh là Chanh nhỏ mới đúng.
Chợt nghĩ ra một điều, cô cười tinh nghịch hớn hở đến gần Nhạc Cận Ninh, chọc chọc vào tay anh.
\'\'Nhạc Cận Ninh.\'\'
Anh khó hiểu nhìn cô, ban nãy còn tức giận như con nhím xù bộ lông sắc nhọn về phía anh, vậy mà sau chưa đầy một phút đã trở mặt.
\'\'Hửm.\'\'
"Anh nói bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi đúng không?\'\'
Nhạc Cận Ninh quả quyết gật đầu.
\'\'Tất nhiên rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng.\'\'
Niệm Ninh hài lòng, tay chắp sau lưng, đi đi lại lại quanh anh như một bà cụ non.
\'\'Theo tôi được biết thì sẽ chia ra làm hai loại tình huống trong một gia đình nhỏ.\'\'
\'\'Một là khi kết hôn người chồng sẽ là người quyết định mọi thứ, vợ phải nghe theo, và ở nhà làm việc nội trợ, nuôi nấng con cái.\'\'
\'\'Hai là người vợ sẽ được tự do, có thể quản chồng và cũng có thể không quản chồng, miễn là làm gì cô ấy thích là được.\'\'
\'\'Cho anh chọn đó.\'\'
Nhạc Cận Ninh: \'\'..\'\'
Anh có quyền được chọn ư?
Có trời mới tin!!!
Niệm Ninh vẫn đang đi vòng quanh anh, tỏ ra vẻ nguy hiểm vô cùng. Ánh mắt nhìn anh rất cương quyết khiến Nhạc Cận Ninh cảm giác lúc này cô rất gian xảo.
\'\'Thôi, em chọn cho tôi đi. Tôi như nào cũng được, miễn là em cảm thấy hạnh phúc.\'\'
Niệm Ninh hài lòng gật đầu, sau đó cô nhanh nhẹn chạy vào một phòng để đồ cũ, từ trong đấy lấy ra hai thanh bàn phím của máy tính. Sau đó lại lạch cạch chạy ra gần anh, đưa cho anh hai thanh bàn phím.
Nhạc Cận Ninh khó hiểu cầm nó lên ngắm nghía, còn có một lớp bụi bẩn bao quanh nó, anh nhíu mày nhìn Niệm Ninh.
Niệm Ninh làm như không biết gì nói:
\'\'Vậy thì trước khi làm chồng anh phải quỳ bàn phím một tiếng cho tôi, ai bảo anh ức Hi*p tôi, vô sỉ, mặt dày như thế nữa.\'\'
Nhạc Cận Ninh đầu đầy vạch đen, anh cảm thấy Niệm Ninh đang trả thù mình đây mà. Đúng là \'\'Thức lâu mới biết đêm dài.\'\' mà những đêm tiếp theo, thậm chí là cả cuộc đời này anh đều mong muốn có được sẽ dần dần trở thành một cái cột nhà kiên cố, luôn đứng đằng sau bảo vệ cô, mà cô thì là một cái nóc nhà chính hiệu. Nhạc Cận Ninh cảm thấy bắt đầu không xong, không xong rồi.
Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn tùy ý cô, cầm lấy bàn phím máy tính to và dài đi đến một góc gần huyền quan ngoài cửa.
Thân hình cao mét tám mươi lăm của anh khom xuống, lúng túng để bàn phím dưới đất, đầu gối từ từ quỳ xuống nó.
Nhạc Cận Ninh cảm thấy bây giờ mình chẳng khác nào thê nô, hai mươi bảy năm cuộc đời luôn cao cao tại thượng với người khác, vậy mà giờ đây anh lại có thể ngoan ngoãn quỳ bàn phím theo chỉ thị của Niệm Ninh vì lý do khiến cô hả giận. Nhưng một phần lý do cũng tại anh vô sỉ quá đi mà...
Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.
Niệm Ninh hài lòng nhìn anh, cô ngồi trên ghế sofa, vừa ăn bim bim vừa nhìn Nhạc tổng cao cao tại thượng quỳ bàn phím.
Đáng đời, ai bảo anh luôn trêu chọc cô nhiều như thế.
Cuối cùng thì Niệm Ninh đã không có ý muốn đăng xuất khỏi trái đất.
Xem ra, ở đây cũng ổn... Vì có tên Nhạc vô sỉ kia mà cuộc sống của cô có thêm thật nhiều màu sắc.
Mấy phút sau cô nghe thấy tiếng than vãn của Nhạc Cận Ninh.
\'\'Vợ ơi, mỏi quá, anh không quỳ bàn phím nữa được không?\'\'