\'\'Chú thím tặng thì cháu phải nhận. Không nhận thì chồng cháu sẽ bị ăn đòn.\'\'
Nhạc Cận Ninh: \'\'...\'\'
Anh cảm thấy mức độ tổn thương hơi bị nhiều rồi, lập tức cầm lấy hộp nhung nhét vào tay Niệm Ninh
\'\'Chú tư cho thì em lấy, không cần phải ngại đâu.\'\'
Niệm Ninh do dự nhìn anh, sau đó nhận lấy. Thôi trước mắt sẽ nhận lấy sau đó cô sẽ trả lại cho Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh nghĩ như vậy sau đó đành cảm ơn chú tư. Cả chú tư và thím tư đều vô cùng vui vẻ liên tục gật đầu với cô.
Tiếp sau đó là chú ba, chú năm, chú sáu,... chú tám lần lượt thi nhau tặng quà cho cô.
Người này tặng xe, người kia tặng thẻ ngân hàng, tặng nhẫn kim cương... Niệm Ninh lúng túng choáng ngợp. Đây là cách người giàu tặng quà cho nhau sao?
Sau đó nếu cô nói không nhận sẽ nhận được câu trả lời \'\'Không nhận thì Cận Ninh sẽ bị ăn đòn.\'\' Khiến Niệm Ninh phải nhận hết, cô cầu cứu nhìn Nhạc Cận Ninh, anh lắc đầu với cô, hiển nhiên là để cho cô nhận quà thoải mái, nhận đến mỏi tay anh sẽ cầm hộ cô.
Mẹ Nhạc một bên nhìn mọi người đều yêu thích Niệm Ninh thì cười không khép được miệng, càng nhìn càng thấy ưa cô hơn.
Thấy mọi người đã tặng quà gặp mặt xong Nhạc Cận Ninh không muốn để Niệm Ninh ở trong này nữa, anh biết bây giờ trong lòng cô đang kêu gào muốn ra khỏi nhà. Liền nắm lấy tay cô nói với mọi người:
\'\'Hôm nay chúng cháu phải ra ngoài có việc, mọi người ở lại ăn sáng đã rồi về nhé.\'\'
Niệm Ninh thở phào một hơi, sau đó chào mọi người lên lầu thay quần áo với Nhạc Cận Ninh.
Vừa lên đến cô đã nhảy lên giường, chôn mặt vào chăn không muốn làm gì cả.
Trời ơi lúc nãy Niệm Ninh rất run, cô còn sợ mình sẽ bật khóc giữa những người hô mưa gọi gió trên thương trường mà từ nhỏ cô chỉ thấy qua tivi.
Nhạc Cận Ninh thấy cô mềm nhũn trên giường thì cười thành tiếng, anh đến gần kéo cô ngồi dậy.
Đưa hai tay nắm lấy bả vai cô:
\'\'Niệm Ninh, em có nhớ hôm qua em đồng ý với anh chuyện gì không?\'\'
Niệm Ninh gật đầu. Đương nhiên là nhớ rồi, nhưng cô không ngờ hai giây sau Nhạc Cận Ninh liền nói với cô:
\'\'Vậy thì thay quần áo nào, sau đó tới cục dân chính để lãnh chứng nhé.\'\'
Niệm Ninh mở to mắt nhìn anh, mày khẽ nhíu lại. Cô vặn người thoát khỏi cánh tay anh.
\'\'Được rồi, chờ tôi một chút.\'\'
Nhạc Cận Ninh ý cười dào dạt, gật đầu ừm một cái.
Niệm Ninh cầm đại một chiếc váy vào nhà vệ sinh, nhưng vừa đóng cửa thì liền thò cái đầu ra.
\'\'Nhạc tiên sinh, tôi cần phải nói trước.\'\'
\'\'cuộc hôn nhân này bắt buộc phải có hợp đồng, sau khi đăng kí hoàn tất tôi sẽ soạn một hợp đồng hai bên ra cho cả hai kí vào, anh thấy sao?\'\'
Nhạc tiên Sinh đang vui vẻ bỗng biến thành một...
Nhạc tiên Sinh đang không vui, anh nhìn cô không nói gì một lúc thở dài gật đầu. \'\'Được thôi, nếu em muốn.\'\'
Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, xem ra cô gái nhỏ này rất có thành kiến với anh, ngoài việc có với nhau hai bé con ra thì cô chẳng quan tâm gì đến anh.
Anh bất lực đi đến tủ quần áo chọn áo vest, nhớ đến chiếc váy ban nãy Niệm Ninh cầm vào nhà vệ sinh là màu trắng, Nhạc Cận Ninh liền không do dự chọn luôn chiếc áo vest màu trắng sang trọng trong tủ.
Xem như giả vờ trùng hợp với cô đi... Niệm Ninh không thích thì mình anh cũng chấp, không thích anh rồi cũng phải đổ anh thôi...
Nhạc Cận Ninh lại bất giác ngân nga câu hát tối qua mình vừa ngẫu hứng sáng tác được.
\'\'Thu phục em, thu phục em bằng cách có một không hai... Ố ô có ai như tôi không... Cù lét em, cù lét em... Để em cười đến bất lực với tôi... Và sau đó em yêu tôi...Tôi cũng yêu em, vì tôi cù lét khiến em cười rất tươi.\'\'