Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui- Chương 23

Tác giả: Lạc Lạc

\'\'Nếu như vậy thì em sẽ rất được lời, cả bé con và cả tôi nữa. Cái gì tôi cũng có, chỉ thiếu mỗi vợ thôi.\'\'
Nhạc vô sỉ nói xong ánh mắt dịu dàng nhìn Niệm Ninh, lần này cô không mắng chửi anh hay tức giận nữa. Niệm Ninh ôm Chanh nhỏ đi trước, cô nhẹ giọng nói:
\'\'Được thôi.\'\'
Cô vừa dứt lời Nhạc Cận Ninh vui mừng như điên, anh cười haha bước nhanh mấy bước để đuổi kịp Niệm Ninh, sau đó đưa tay qua giữ lấy eo cô, khiến Niệm Ninh phải nghiêng người về phía mình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành vòng cung mê hoặc lòng người... Chớp thời cơ, một nụ hôn nóng hổi lướt qua mặt cô
Niệm Ninh trừng mắt nhìn anh, hiện tại bây giờ bọn họ mỗi người ôm một đứa bé, thân hình cao lớn của anh ép sát lại khiến hai bé con bị dính chặt vào nhau, bé gái Chanh nhỏ ê ê a a ngẩng đầu nhìn baba thấy baba ôm mẹ và thơm lên má mẹ một cái. Con bé cũng thích thú nẩy lên ôm lấy anh mình, sau đó nhanh nhẹn hôn một cái lên má bánh bao của Quýt nhỏ. Bé trai bị hôn nhăn nhó đưa bàn tay bé ra đẩy đẩy em gái mình.
Nhạc Cận Ninh nhìn thấy thì bật cười, Niệm Ninh cũng bật cười theo. Cô đẩy anh ra xa sau đó nói:
\'\'Anh nhìn xem bây giờ ngay cả Chanh nhỏ cũng học cái thói này từ anh rồi.\'\'
Nhạc Cận Ninh ngả ngớn nói:
\'\'Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, em đừng chửi con gái của tôi.\'\'
Trái tim vẫn còn loạn nhịp, Niệm Ninh không thèm nói chuyện với anh nữa, bế Quýt nhỏ chạy nhanh trên vỉa hè. Nhạc Cận Ninh thấy thế cũng ôm chặt Chanh nhỏ đuổi theo, bé con vui đến mức cười sặc sụa, nhìn con bé cười nhiều quá Nhạc Cận Ninh sợ tối về sẽ khóc anh đành thả chậm bước chân.
Đi được một lúc Nhạc Cận Ninh đột nhiên hỏi:
\'\'Này, em thấy mỏi tay không?\'\'
\'\'Không.\'\'
\'\'Qua bên ghế đá ngồi chút đi, rồi lát nữa về nhà ăn tối.\'\'
Hai người ngồi dưới ghế đá, đằng sau là một cây cổ thụ rất to. Nhìn bé con nép trong иgự¢ mình Niệm Ninh vui vẻ chọc chọc má, Quýt nhỏ cũng ngước mắt nhìn cô, nhìn cậu bé cười tít mắt sau đó cúi mặt nép vào иgự¢ mình cô bật cười, Nhạc Cận Ninh ôm Chanh nhỏ, cô bé có vẻ buồn ngủ, cả người nằm ườn trên vai anh, anh đành đổi bé sang tư thế nằm. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt иgự¢ bé con, sau một lúc đã nghe thấy tiếng thở đều đều của bé.
Cả hai cùng ăn ý không nói gì, yên lặng thưởng thức trời đêm mát rượi. Đằng sau là cây cổ thụ to, còn có thoang thoảng hương thơm của hoa Sơn Trà dưới những chậu hoa. Đằng trước là một hồ nước yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cá nhảy lên từ mặt hồ. Gió thu nhẹ nhàng lay động, mặt hồ in bóng của ánh trăng trên bầu trời, yên bình đến lạ.
Nhưng không lâu sau đó Niệm Ninh bị tiếng kêu yếu ớt của một con mèo nhỏ thu hút sự chú ý, cô nhíu mày ôm Quýt nhỏ lên nghe theo tiếng kêu ấy, sau đó nhìn thấy một chú mèo nhỏ trắng muốt đang nằm trong một bụi cỏ, toàn thân lấm lem bùn đất. Nhìn thấy có người chú mèo lập tức cảnh giác lui lại vài bước sau đó hoảng loạn quay người bỏ chạy, bốn chân nhỏ thì hình như hai chân sau đang bị thương mà không chạy được nữa. Chú mèo bất lực nằm đấy nhìn Niệm Ninh kêu meo meo như đang cầu cứu.
Niệm Ninh rất thích mèo nhưng không có thời gian để nuôi, giờ nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng thương như thế thì nhất thời không biết làm gì, cô loay hoay quay qua nhìn Nhạc Cận Ninh, lúc này anh đang đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn đang bế con gái. Một tay đưa vào túi quần sờ soạng sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang đưa cho Niệm Ninh.
\'\'Em đưa nó đựng vào cái này đi, sau đó đưa hai con về nhà ngủ rồi đưa nó đi thú y. Hai mắt Niệm Ninh long lanh nhìn anh, cô vui vẻ cầm lấy khẩu trang sau đó đưa mèo con lên đó, cầm hai dây khẩu trang kéo lên thành công bao trọn nó giống như một cái võng.
Lúc định đứng dậy thì một bàn tay đưa đến, Niệm Ninh khó hiểu ngước lên nhìn anh, Nhạc Cận Ninh đưa tay cầm lấy dây khẩu trang nói:
\'\'Để anh cầm cho, em bế bé con đi. Thằng nhóc này mập như thế sẽ nặng đấy.\'\'
Niệm Ninh bĩu môi nhìn anh:
\'\'Nhưng tôi không yếu ớt như thế, anh nói như vậy bé con sẽ tổn thương đấy.\'\'
\'\'Phải không Quýt nhỏ?\'\'
Quýt nhỏ không hiểu gì hết nhưng vẫn ê ê a a đáp lại Niệm Ninh, cô đắc ý nhìn anh.
Nhạc Cận Ninh đành bó tay đầu hàng, sau đó anh vẫn cầm khẩu trang đựng con mèo nhỏ đi trước. Niệm Ninh ôm bé con đi theo.
Khi dỗ được hai bé ngủ, cả hai người lại ra khỏi nhà, Niệm Ninh nhìn con mèo nhỏ chắc chưa được đến một tháng thì đau lòng không thôi:
\'\'Không biết còn sống được hay không nữa.\'\'
Nhạc Cận Ninh đẩy vai cô để cô đi trước, anh nhẹ giọng nói:
\'\'Chắc không nghiêm trọng lắm đâu em yên tâm đi.\'\'
Khi vào đến phòng khám thú y, bác sĩ thú y thăm khám và chuẩn đoán chú mèo nhỏ bị gãy một chân trước, cần phải bó lại. Sau đó đề xuất nên cho nó ở lại để việc chăm sóc dễ hơn, Niệm Ninh liền đồng ý sau đó nói cách hai ngày sẽ tới một lần nhìn nó.
Sau khi từ phòng khám ra hai người lần đầu tiên đi cùng nhau mà không có một ai khác, Niệm Ninh hơi lúng túng bước đi dần trở nên nhanh hơn. Nhạc Cận Ninh luôn đi sát cô, cuối cùng thấy cô như muốn cách mình một khoảng xa như thế anh liền không vui mà kéo cô lại gần mình hơn.
\'\'Này Niệm Ninh, chúng ta kết hôn nhé, đã có với nhau hai đứa con rồi, em xem thế nào cũng phải cho tôi một danh phận chứ?\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc