\'\'Niệm Ninh, nói anh nghe ai dám bắt nạt cô gái của anh?\'\'
Niệm Ninh lúc này đang nằm sấp trên sofa, cả người mềm nhũn, ướt nhẹp. Từng sợi tóc đen ướt đẫm dính sát vào khuôn mặt nhợt nhạt. Cô khẽ nhíu mày vì cảm thấy một trận đau đầu âm ỉ. Vừa ra khỏi công ty cô đã chạy vào màn mưa, cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân và không cam lòng. Dựa vào cái gì cô phải nhường vị trí của mình vất vả bao năm mới có được cho cô ta?
Chỉ vì cô ta thích Nhạc Cận Ninh thôi ư?
Cô đi trên đường không có mục đích, buồn phiền đá mấy cục đá dưới chân. Mưa rất to, ngay cả làn đường sạch sẽ thường ngày cũng bị nước ngập đến tận cẳng chân rồi. Lúc Niệm Ninh định thần lại đã thấy giày mình ướt hết rồi. Sau đó dứt khoát mặc kệ luôn, lần đầu tiên bị đuổi việc với lý do không chính đáng xem như là đi dưới mưa để xả hết sự không cam lòng ấy.
Nhưng đi được một lúc, do nước dưới chân nhiều quá không thể nhìn thấy được bên dưới có gì. Niệm Ninh vấp phải hòn đá to sau đó cả thân người ngã xuống đất. Cô ngồi dưới đất thật lâu, cảm thấy chân mình tê dại, hơi nhói. Dứt khoát không đứng dậy nữa mà ngồi đấy nhìn màn mưa trước mắt tự cười lẩm bẩm nói:
\'\'Đúng là xui xẻo mà.\'\'
khi đứng lên cô không thèm để ý đến chỗ bị đau nữa, mà sự tức giận sôi trào dữ dội hơn. Bắt một chiếc xe taxi đến nhà lớn Nhạc gia.
Cô phải hỏi Nhạc Cận Ninh xem tại sao lại cho Lạc Tâm thay thế vị trí của cô. Niệm Ninh cười lạnh ngồi trong xe, nhìn trận mưa to không có ý định ngừng thì nhíu mày, đưa tay sờ lên trán. Nóng hổi! Cô bị sốt rồi, cơn đau đầu cũng dần dần kéo đến, lúc sau trước mắt dần mơ hồ, cả người mệt mỏi dựa ra sau xe.
Cố gắng hết sức đi đến trước cửa nhà Nhạc Cận Ninh sau đó không chờ được anh mở cửa nữa mà ngã xuống. May mà lúc ấy Nhạc Cận Ninh vừa hay chạy ra, nhanh tay ôm lấy cô.
Nhìn Niệm Ninh sốt đến thần trí mơ hồ Nhạc Cận Ninh đau xót vén tóc cô ra, sau đó dịu dàng lau đi nước trên mặt cô hỏi:
\'\'Niệm Ninh, trả lời anh nào. Là ai khiến em không vui?\'\'
Niệm Ninh lúc bình thường sẽ không thèm để ý đến anh, nhưng bây giờ đang bị ốm tâm lý cũng trở nên yếu đuối hơn, cô tủi thân chôn mặt vào ghế sofa xụt xịt nói:
\'\'Cái đồ đào hoa nhà anh, quen biết anh chưa được mấy ngày mà đã bị đuổi việc, anh tự đi hỏi xem em gái thanh mai trúc mã yêu dấu của anh đã làm gì?\'\'
\'\'Niệm Ninh bà đây không sợ trời không sợ đất, đừng có làm cho bà tức giận.\'\'
\'\'Không là Nhạc Cận Ninh có là ông nội của bà đây cũng sẽ bị bà đạp cho bay lên trời.\'\'
Nhạc Cận Ninh trầm tư nghe cô nhắc đến Lạc Tâm, anh rút điện thoại ra nhắn cho thư kí một tin nhắn sau đó nghe thấy Niệm Ninh nói cho dù anh có là ông nội cũng không sợ thì tức đến mức bật cười.
Anh đưa tay nhéo má cô:
\'\'Không sao đâu, để anh xử lý, ngoan nào.\'\'
\'\'Em là bà nội của anh, được chưa?\'\'
Niệm Ninh hít hít mũi coi thường, sau đó xoay người một cái kéo lấy tay anh. Khẽ chọc chọc.
\'\'Nhạc Cận Ninh, tôi lạnh quá, muốn tắm nước nóng.\'\'
Nhạc Cận Ninh lúng túng nắm lấy tay cô, nhìn toàn thân ướt nhẹp thế này cứ thế mà ngủ cũng không phải cách, anh đứng dậy cả thân hình cao lớn bế Niệm Ninh lên hướng tới phòng tắm.
\'\'Em tắm nhanh lên xong rồi uống thuốc đi ngủ nhé.\'\'
Niệm Ninh rúc trong иgự¢ anh, hai má vì sốt mà nóng bừng đỏ ửng ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng nói:
\'\'Nhưng mà tôi mềm nhũn rồi, không tắm được.\'\'
\'\'Hay là anh giúp tôi đi.\'\'