\'\'Vậy thì Niệm Ninh, mau ngủ với anh để có thêm đứa nữa nhé.\'\'
Vừa dứt lời anh đã cảm thấy cánh tay mình đau nhói, anh nhìn qua thấy Niệm Ninh tức xanh mặt nhìn mình. Cô dơ chân ra định đạp Nhạc Cận Ninh một cái, nhưng may mắn Nhạc vô sỉ chân dài, loạng choạng lùi một bước đã trốn thoát rồi.
Lần này Niệm Ninh tức giận thật sự, cô không thèm để ý Nhạc Cận Ninh nữa, tức tối đi vào trong nhà lớn Nhạc gia.
Để lại Nhạc - đau đớn cùng hai đứa con thơ, anh đưa tay xoa xoa đầu mình nhìn người phụ nữ đã khuất sau cánh cửa, sau đó bật cười nhìn hai bé con còn ngồi trong xe đẩy. Anh đẩy chúng vào nhà, vừa bước vào đã thấy Niệm Ninh lấy túi xách đeo trên vai, cô đang đứng thay giày ở huyền quan.
Nhạc Cận Ninh giật mình sau đó vội vàng đi đến hỏi:
\'\'Em đi đâu thế? Không định ở với các con sao.\'\'
Đương nhiên Niệm Ninh không nỡ xa các con nhưng mà Nhạc tổng này quá vô sỉ, vô sỉ đến nỗi hết thuốc chữa rồi... Cô mà ở thêm chắc chắn sẽ bị đột quỵ ngay và luôn.
\'\'Tôi không ở được, tôi phải đi kiếm tiền mua thuốc trợ tim. Nhạc tổng anh quá vô liêm sỉ rồi, phiền anh chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, cuối tuần tôi sẽ đến thăm các con.\'\'
Nhạc Cận Ninh nhíu mày, anh không nói tiếng nào nữa. Khẽ cười tới gần xoa loạn đầu cô:
\'\'Anh cho em bế con gái rồi em bảo sẽ suy nghĩ thêm mà. Vậy cứ suy nghĩ một thời gian đi nhé, để anh chăm sóc con.\'\'
Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó gật đầu cũng chẳng biết nói gì nữa. Cô vốn hướng nội ít nói nên cúi đầu chào anh xoay người ra khỏi cửa.
Vừa ra đến hành lang cô bất ngờ quay lại khi nghe thấy hai đứa bé đột nhiên khóc to, cô nhìn vào trong nhà thấy anh đang ngồi xổm xuống đất, ôm hai đứa nhỏ lên sau đó đi đi lại lại để chúng ngừng khóc. Cắn môi cô quay người bỏ đi.
Khi bắt được một chiếc taxi Niệm Ninh lặng lẽ thở dài, cô mở điện thoại ra ngắm nhìn ảnh trong album của mình, hôm qua cô đã chụp rất nhiều ảnh của các con. Bắt trọn từng khoảnh khắc của chúng, mà trong ảnh toàn là ảnh dìm tả tơi, khi thì bé con khóc, khi thì nước mũi nước mắt um tùm. Niệm Ninh bật cười lấy một chiếc ảnh đẹp nhất có hai bé con làm hình nền điện thoại.
Khi sắp về đến nhà của mình thì chuông điện thoại của cô reo lên, Niệm Ninh nhíu mày nhận điện thoại.
Là An Hạ nhà thiết kế trong bộ phận của cô. Vừa được kết nối thì giọng nói lanh lảnh gấp gáp của cô nàng vang lên.
\'\'Niệm Tiểu Ninh cậu chạy đi đâu cả ngày vậy? Đăng xuất khỏi trái đất rồi hay sao mà tớ gọi cả ngày không chịu nghe máy.\'\'
\'\'Còn không mau trở lại công ty, hôm nay cậu nghỉ việc nên Giám đốc đã cho người khác vào thế chỗ của cậu, hình như là nhà cô ta quen với tổng giám đốc mà được đưa vào dễ lắm.\'\'
\'\'Bây giờ cô ta đang nghỉ trưa ở chỗ ngồi của cậu luôn rồi, còn bảo tớ gọi cậu về thu dọn đồ đạc cơ. Con mẹ nó hình như cô ta có thù với cậu đấy.\'\'
Niệm Ninh giật mình, bàn tay cô Ϧóþ chặt điện thoại, mí mắt giật giật cô cười nhạt một cái.
\'\'Thì cũng kệ đi thôi, đứa trẻ không có ô như tớ cho dù chăm chỉ như thế nào cũng không ai nhìn thấy và công nhận hết.\'\'
\'\'Đám tư bản ấy nhiều tiền mà, tớ sẽ về thu dọn đồ đạc. Cảm ơn cậu, An Hạ.\'\'
Cô nàng còn bất mãn nghe Niệm Ninh nói thế thì cũng buồn theo, an ủi hai ba câu liền tắt máy. Niệm Ninh khẽ cười nhìn ra cửa xe ô tô, trời đã mưa rất to, từng giọt từng giọt bám lên cửa xe che khuất tầm nhìn, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
Niệm Ninh bảo tài xế quay xe lại trở về công ty, cô đi đến ban thiết kế của mình. Đồng nghiệp đi khảo sát thị trường đã về, ai cũng nhìn cô buồn rười rượi.
Tiểu Hồ ngồi ở một góc nhìn thấy cô thì bật dậy sau đó kéo cô qua một góc nói nhỏ:
\'Chị Ninh, chị đừng đi, cả năm chị mới xin nghỉ mỗi hai ngày hôm nay. Tự nhiên nghỉ cái cấp trên liền cho người mới vào thế chỗ của chị khi chưa hết hợp đồng là sai. Chị phải ý kiến với sếp nhé. Cố lên.\'\'
Cậu chàng vừa vào công ty được hơn một năm, cả một năm này người cậu quý nhất là Niệm Ninh, tuy cô hơi lầm lì ít nói nhưng rất quan tâm và hiểu người khác muốn nói những gì. Dần dần trong công việc Niệm Ninh giúp cậu rất nhiều, cũng học hỏi được thêm từ cô nhiều thứ... Nên thấy tình hình như vậy rất bất bình.
Niệm Ninh cười một tiếng đánh lên cánh tay cậu.
\'\'Nhóc con lo tốt việc của mình lên, làm việc chăm chỉ vào nhé. Đừng có trốn ăn vặt nữa nha.\'\'
Sau đó cô đi về phía bàn làm việc của mình, nhíu mày nhìn bóng lưng có phần quen thuộc. Hình như cô ta là...
Mấy giây sau người ngồi ở bàn làm việc cô xoay người lại, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp cực kì. Niệm Ninh nhíu mày.
Cô ta là Lạc Tâm. Vừa nhìn thấy cô cô nàng liền tươi cười đi đến, thân thiết kéo cánh tay cô ôm lấy.
\'\'Chị Niệm Ninh ơi, Sao giờ chị mới đến. Đống đồ của chị em đã dọn cho chị rồi.\'\'
\'\'Thật ngại quá tự nhiên em muốn vào làm việc để Gi*t thời gian nên phiền chị kiếm công ty khác rồi.\'\'
\'\'Nếu như muốn em nhường lại công việc này...\'\'
Cô ta sáp tới gần cô, mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến Niệm Ninh nhíu mày, sau đó nghe cô ta nói:
\'\'Thì rời xa anh Cận Ninh của em đi...\'\'