\'\'Niệm Ninh, em có đồng ý cùng tôi nuôi dưỡng ba đứa nhỏ không?\'\'
Nhạc Cận Ninh cười, anh nhìn Niệm Ninh với đôi mắt sáng quắc. Xem như là duyên phận đưa đứa bé đến làm bạn với anh, với Niệm Ninh và các con.
Niệm Ninh nhìn anh rồi nhìn ba đứa nhỏ trên giường, cô thở dài.
\'\'Tất nhiên là phải nuôi hết rồi, chúng đáng yêu như thế tại sao nỡ bỏ chứ?\'\'
Cô bắt đầu buồn bã nhìn đứa bé vừa được sinh ra, sau đó thấp giọng hỏi anh:
\'\'Vậy đặt tên cho đứa bé đi.\'\'
\'\'Ừm, em muốn tên gì thì là tên đấy.\'\'
Niệm Ninh ngẫm nghĩ một lúc vẫn chưa biết đặt tên bé con là gì. Cô nhìn hai bé con của mình lẩm bẩm:
\'\'Nhạc Cận Niên, Nhạc Ninh Ny vậy thì bé con này là Nhạc Minh Hạo đi. Lớn lên phóng khoáng, phiêu bạt những nơi mà nó muốn đi.\'\'
Nhạc Cận Ninh cười gật đầu. Anh đi đến nhìn đứa bé nhíu mày.
\'\'Ở nhà không có quần áo sơ sinh, chúng mình đi mua nhé.\'\'
Niệm Ninh gật đầu, sau đó một nhà bốn người lên đường tới siêu thị gần nhà. Niệm Ninh bế đứa bé sơ sinh còn Nhạc Cận Ninh thì lấy hai chiếc xe đẩy cho hai bé con ngồi vào đẩy chúng đi theo cô. Trên tay anh cầm một giỏ quần áo và bỉm của hai bé con. Niệm Ninh nhìn thấy thì bật cười thành tiếng, đưa tay chọc chọc anh:
"Anh không sợ nhân viên trong công ty anh nhìn thấy à, họ sẽ bất ngờ lắm đấy.\'\'
Nhạc Cận Ninh tỉnh bơ chọn chọn quần áo cho bé con. Anh cười cười:
\'\'Từ khi có hai bé con tôi đã gạt công việc qua một bên, tôi cảm thấy mình sắp thành mẹ chúng rồi. Bảo Bảo nhà mình mình thương có gì phải sợ chứ.\'\'
Niệm Ninh cũng cười gật đầu với anh, thật là dịu dàng. Cô đi vòng quanh cửa hàng quần áo trẻ em liền nhìn trúng hơn mười bộ quần áo, cuối cùng mua hơn mười bộ về cho bé con. Mua luôn cả mũ, bao tay, tất và cả sữa bột nữa.
Nhạc Cận Ninh cả quá trình luôn đi theo sau cô, thân hình cao lớn đẩy hai chiếc xe em bé vô cùng bắt mắt. Những người xung quanh bàn tán không ngớt, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng phải nép sau kệ tủ quần áo mà nhìn trộm.
Sau khi chọn xong Niệm Ninh cùng anh đến quầy thu ngân để thanh toán, cô nhất quyết phải lấy tiền của cô trả, không cho Nhạc Cận Ninh có cơ hội trả tiền. Hai người đi ngang qua quầy bán đồ giành cho bé gái, thế là Nhạc Cận Ninh vội vàng bế bé gái đi vào.
\'\'Ba ba sẽ mua cho bảo bối váy mới, con có thích không?\'\'
\'\'Mình mua cả mũ hoa nữa nhé, đây này Chanh Chanh, có 乃úp bê kia. Con có muốn mua không?..\'\'
Bé con không thèm để ý anh, đầu lười biếng gối lên vai anh ê ê a a không hiểu anh nói gì, Nhạc Cận Ninh bất đắc dĩ bật cười, lấy tất cả năm chiếc váy nhỏ để vào trong túi sau đó bế bé con lại gần Niệm Ninh.
Niệm Ninh ban nãy thấy anh bế con gái mà không bế con trai thì có chút bất mãn, cô cho rằng anh chỉ mua quần áo cho bé gái. Nhưng một lúc sau khi chọn đồ xong anh cho bé gái ngồi lại trong xe, thân hình cao lớn khom xuống thắt dây an toàn cho bé, đưa tay nịnh má nó:
\'\'Chanh Chanh có váy đẹp rồi bây giờ đến anh Quýt nhé.\'\'
Thế là Nhạc Cận Ninh lại đi đến nhẹ nhàng bế bé trai lên, ôm nó đi vào cửa hàng. Chọn cho bé con rất nhiều quần áo mới và đồ chơi màu sắc.
Tâm tình mua sắm cuối cùng cũng đã thỏa mãn được.
Anh nhìn Niệm Ninh đang bế bé sơ sinh khẽ khựng lại, sau đó đi đến lấy tay áo mình lau mồ hôi trên trán cô:
\'\'Em mệt chưa, mình về nhà nhé.\'\'
Niệm Ninh bị anh đến gần không kịp phòng bị, nhìn anh lau mồ hôi cho mình ánh mắt khẽ động, sau đó gật đầu với anh.
Nhạc Cận Ninh cười khẽ, vén mấy sợi tóc loà xòa trước trán của cô qua sau tai sau đó khẽ thì thầm với cô.
\'\'Phải làm sao đây, tôi có số nhặt được con hay sao nhỉ?\'\'
\'\'Tôi có thể nuôi được cả một đội bóng, nhưng khiến tôi tiếc nhất là không được bên em nhiều. Phải chăm sóc chúng đến khi nào mới lớn đây?\'\'
Niệm Ninh nhìn anh, cô không nói gì nhưng để lộ ra một nụ cười có hơi ngượng ngùng.
\'\'Anh muốn nói gì thì nói đi, cứ văn thơ lai láng thế?\'\'
Nhạc Cận Ninh cười ha hả, giọng trầm trầm nói:
\'\'Bây giờ có Chanh nhỏ, quýt nhỏ, có thêm cả Tiểu Lạc nữa... Em có muốn cùng tôi có một đội bóng không?\'\'
\'\'Ba đứa quá ít.\'\'