Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui- Chương 14

Tác giả: Lạc Lạc

\'\'Nhạc Cận Ninh, anh lại nhặt được con à, đứng nói là con của anh nhé.\'\'
Nhạc Cận Ninh lắc đầu như giã tỏi. Anh nào dám ra ngoài ăn chơi lêu lổng đâu, có hai đứa con nhỏ này với anh đã đủ lắm rồi.
\'\'Tôi vừa ra đến cửa tiểu khu thì thấy đứa bé ở trong thùng rác, hình như vừa mới sinh ra, giống hệt lúc tôi nhìn thấy hai bảo bảo nhà mình.\'\'
Niệm Ninh cũng bước lại gần, cô nhìn bé con ở trên tay anh. Đúng vậy, vừa mới đẻ, ngay cả mắt còn chưa mở. Niệm Ninh chua sót nhìn em bé sau đó đưa tay bảo anh cho mình ôm nó.
Nhạc Cận Ninh đưa bé con cho cô, sau đó anh đi lấy điện thoại để gọi cho bảo vệ kiểm tra camera giám sát xung quanh để tìm người đã vứt bỏ đứa bé.
Anh quay lại nhìn thấy Niệm Ninh đã đưa bé con nằm xuống giường, cô loay hoay chạy xuống bếp pha sữa cho nó. Nhạc Cận Ninh cũng đi đến bên giường, gần đó là hai cái nôi của hai bé con nhà anh. Hai đứa ngồi ngoan trong đấy mở to mắt nhìn đứa bé trên giường ê ê a a muốn nói gì đấy.
Anh bật cười ngồi xuống ôm lấy đứa bé lên, rất gầy. Là một bé trai, cậu nhóc vẫn còn đang ngủ hiển nhiên là không biết bố mẹ nó đã ném nó vào thùng rác. anh thở dài một hơi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa bé...
Niệm Ninh nhanh chóng mang sữa lên, loạng choạng nhảy lên giường xem đứa bé.
\'\'Ai lại vứt con mình đi như thế chứ? Đứa bé thật tội nghiệp quá.\'\'
Nhạc Cận Ninh tận dụng cơ hội nhích nhích lại gần cô hơn, sau đó gật đầu đồng tình.
\'\'Ừm, lúc anh nhặt được hai bảo bảo nhà mình cũng đỏ y như này, nhưng hai bảo bảo béo hơn nhiều. Đứa trẻ này rất gầy.\'\'
Niệm Ninh đưa sữa đến để lên miệng thằng bé, một lúc sau như cảm nhận được hương vị ngọt ngào bé con mở mắt ra, mở to mắt nhìn Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh.
Sau đó oe oe khóc lớn.
Khi Niệm Ninh lúng túng không biết phải làm gì thì anh đã bế nó lên, lấy sữa từ trong tay ra dịu dàng cho đứa bé uống, sau đó tiếng khóc dần nhỏ lại.
Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô quay người bế đi đến bên nôi bế bé gái và bé trai ra đặt trên giường sau đó đi pha sữa cho chúng.
Chỉ một lúc thôi trên giường đã có ba đứa nhỏ đang uống sữa. Niệm Ninh nhìn cảnh này vẫn không tin là thật, cô vỗ vỗ vai Nhạc Cận Ninh.
\'\'Phải làm sao đây? Tìm được mẹ đứa bé không?\'\'
Nhạc Cận Ninh lắc đầu, anh đã liên lạc với bảo vệ, ông ta nói đã kiểm tra camera nhưng không thấy gì bất thường.
Cô thở dài nhìn đứa bé, cảm thấy chua xót cho cậu. Bé con nhà cô còn may mắn được đặt ở nhà bố ruột của chúng, còn đứa bé này thì lại không như vậy.
Nhạc Cận Ninh sấn tới gần cô, anh cười cười chỉ vào đứa nhỏ. Giọng trầm thấp gọi tên cô
\'\'Niệm Ninh, em có muốn nhận đứa bé này làm con không? Điều kiện của chúng ta đủ sức để nuôi nó.\'\'
Niệm Ninh không do dự gật đầu, nhưng nghĩ đến gì đấy cô lại lắc đầu nói:
\'\'Nếu lỡ như một ngày nào đó mẹ đứa bé tới nhận con thì sao?
Nhạc Cận Ninh cũng yên lặng không nói. Một lúc sau mới trả lời cô.
"Nếu có trách nghiệm và thương con sẽ quay về, nó không xứng có một người mẹ, người bố như thế.\'\'
\'\'Niệm Ninh, em có đồng ý cùng tôi nuôi dưỡng ba đứa nhỏ không?\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc