\'\'Bỏ nhà rồi thì về Nhạc gia làm bà chủ đi. Em thấy thế nào? Hửm.\'\'
Trước mặt cô là một người đàn ông vô sỉ đang ôm hai đứa con nhỏ, nói cái gì cũng tự cho là mình đúng. Niệm Ninh nhìn anh một lúc lâu mới nói:
\'\'Không được, tôi không muốn làm gánh nặng cho tổng giám đốc.\'\'
Niệm Ninh cô từ nhỏ đã không có mẹ, lại sống cùng mẹ kế và con gái bà ta đã sớm hoàn toàn hết hy vọng về gia đình. Cũng chính vì vậy cô mới trở nên tự lập, tự lo cho bản thân mình. Tính tình cổ hủ và lạnh nhạt. Cô nghĩ sẽ chẳng ai chịu được bản tính của mình, người như cô tốt nhất là nên ở một mình kiếm thật nhiều tiền đi du lịch hoặc mở một cửa hàng may quần áo nho nhỏ sống đến hết cuộc đời.
Nhạc Cận Ninh nhíu mày, anh bế hai đứa nhỏ đến gần Niệm Ninh. Cúi xuống nhìn cô.
\'\'Niệm Ninh, đêm đó là do tôi không kiềm chế tốt bản thân. Em là con gái luôn phải chịu thiệt thòi nhất, huống chi em đã sinh hai bảo bảo vất vả ra sao?\'\'
\'\'Em cho rằng tôi là một tên đàn ông ăn xong bỏ vỏ khốn nạn thế sao? Nhưng tôi không làm được.\'\'
\'\'Đã sinh chúng ra là phải ở bên, nuôi nấng chúng. Tôi không muốn chúng lớn lên không được hưởng tình yêu thương trọn vẹn.\'\'
Niệm Ninh hiểu được cảm giác này, cảm giác không có mẹ ở bên cạnh sẽ ra sao, lúc còn nhỏ vô tư vô lo nhưng đến một thời điểm nhất định nào đấy, khi bạn lớn lên rồi, ở một ngóc ngách nào đó sẽ cảm thấy sự mất mát vô cùng to lớn. Và sau đó lại ước rằng mình cũng sẽ được như bao đứa trẻ khác, được mẹ yêu thương vỗ về và sắm cho những bộ quần áo mới!
Thấy Niệm Ninh cúi đầu không nói gì anh thở dài nói:
\'\'Hơn nữa tôi cũng không quên được em, mặc dù đêm đó không nhìn thấy mặt nhưng cảm giác...sờ.\'\'
\'\'Dừng lại, anh không, không được nói nữa.\'\'
Nhạc Cận Ninh chưa nói hết câu đã thấy cô từ buồn bã cúi đầu thoáng chốc xù lông hung dữ nhảy cẫng lên với anh.
Khuôn mặt cô đỏ bừng trừng mắt nhìn Nhạc Cận Ninh. Những lời anh nói lúc đầu khiến cô cảm thấy tổng giám đốc thật là một người đàn ông tốt hiếm có, thật sự là như vậy. Anh ấy suy nghĩ cho bọn nhỏ và cả cô nữa. Nhưng đến đoạn sau lại khiến cô cảm thấy anh đúng là tên vô sỉ lưu manh thật sự.
Mặc kệ là có ngủ với nhau thì cũng đừng nói ra được không?
Nhạc Cận Ninh nhìn phản ứng của cô thì nhếch miệng cười, quay đầu sang nhìn hai đứa nhỏ.
\'\'Đi thôi, không ở công ty nữa, em theo tôi về nhà cho hai bảo bảo ăn cơm. Chúng đói rồi.\'\'
Niệm Ninh nghi hoặc nhìn anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay của mình. Bây giờ mới là ba giờ chiều, cô nghi hoặc hỏi lại:
\'\'Bình thường anh cho bé con ăn mấy bữa?\'\'
\'\'Sáu tháng rồi nên các con đang ăn dặm, bây giờ về cho chúng ăn nhẹ hiểu chưa?\'\' Nhạc Cận Ninh nhướng mày.
\'\'Tôi nuôi con đã sáu tháng rồi sao mà em có thể hiểu biết bằng tôi được?\'\'
Sau đó hiển nhiên với lí do hai bé con đói Nhạc Cận Ninh thành công đưa Niệm Ninh đến Nhạc gia.
Anh biết cô sẽ không dễ mềm lòng, cái cô sợ chính là bối cảnh gia đình anh quá lớn, nó đã trở thành bóng ma tâm lý cho cô. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Nhạc gia của anh là một trong số ít những nhà vô cùng đoàn kết và che trở cho nhau.
Con cháu trong nhà rất nhiều, bà nội anh sinh được tám người con, bố anh là con trưởng nên có tiếng nói nhất. Khi thấy anh bế hai đứa nhỏ về ông ấy ngạc nhiên, đưa tay vuốt chòm râu dưới cằm quát to cho cả nhà lớn mọi người đều nghe thấy.
\'\'Mau ra đây xem có hai cục vàng này, trời ơi con cháu nhà ai mà đáng yêu thế chứ.\'\'
Sau đó ông nhìn rõ mặt hai đứa bé, cảm thấy quen vô cùng. Miệng lẩm bẩm.
\'\'Sao mà nhìn quen thế nhỉ.\'\'
Ông ngẩng phắt mặt lên nhìn anh chằm chằm, sau đó thốt lên một câu khiến anh cũng không biết nói gì.
\'\'Ơ, con cháu nhà mình à?\'\'
\'\'Cái thằng trời đánh này. Vợ mày đâu rồi dắt ra đây ba xem mặt cái nào.\'\'
\'\'Sao có thể đẻ được hai đứa nhóc đáng yêu như thế.\'\'