\'\'Muốn bế con gái thì kết hôn với tôi.\'\'
Niệm Ninh trợn to mắt khi nghe anh nói như vậy, cô không tin nổi lời vừa nói phát ra từ miệng tổng giám đốc. Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại cô vội vàng ôm con trai nhỏ chạy theo Nhạc Cận Ninh.
Còn bé con thì ngơ ngác nhìn cô, cái đầu nhỏ nghiêng về một bên vẫn nhìn cô chăm chú. Nhóc con đột nhiên bật cười khanh khách, hai tay nhỏ ôm lấy cổ cô. Ngửi mùi sữa trên người con trái tim Niệm Ninh sắp nổ tung mất, cô vui vẻ ôm chặt bé con cười không ngừng.
Trong bầu không khí ngột ngạt của thang máy, yên tĩnh như tờ, Niệm Ninh cảm thấy mất tự nhiên, lâu lâu ngước lên nhìn trộm Nhạc Cận Ninh, thân hình cao lớn, mặc âu phục màu đen. Bên trong là áo sơ mi trắng. Ba cái cúc áo vì bế hai bé con mà bung ra, lộ ra vòm иgự¢ rắn chắc.
Đột nhiên trong đầu cô hiện ra hình ảnh một ông bố bỉm sữa không mặc áo, cơ thể rắn chắc khỏe mạnh thay bỉm, tắm rửa cho con... mà đó lại còn là một ông bố bỉm sữa đẹp trai đến ૮ɦếƭ người.
Niệm Ninh đứng sau anh ở trong thang máy, mỗi người ôm một đứa nhỏ. Cô cố gắng đứng gần anh hơn, cả người nghiêng về phía vai anh. muốn nhìn xem con gái như thế nào. Kì thật cô rất thích con gái, giống như cái áo bông nhỏ đáng yêu quấn quýt lấy người. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, Nhạc Cận Ninh đã nhìn thấu hồng trần, anh nhịn cười nhìn người phụ nữ ở đằng sau qua gương trong thang máy đang cố gắng kiễng chân để nhìn con gái.
Anh cố tình ôm bé con cao hơn một chút, Niệm Ninh chỉ nhìn thấy được cái mũ con gấu, còn mặt con thì hoàn toàn không thể thấy được. Cô tức giận bĩu môi, biết rõ là anh cố ý nhưng chẳng dám nói gì.
Người làm mẹ như cô thì nói gì được đây? Rõ ràng người sai là cô, người đáng bị trách nhiều nhất là cô. Còn anh lại dịu dàng kiên nhẫn chăm sóc hai đứa bé những sáu tháng trời. Thậm chí khi biết cô là người bỏ rơi, không bảo vệ được chúng tốt thì ít nhất khi gặp cô anh cũng không chửi, không đánh hay đuổi việc cô.
Bây giờ là tốt nhất, bé con được ở bên bố. Hơn thế nữa cuộc sống của anh là cuộc sống phồn hoa, chỉ cần đứng ở tòa nhà cao nhất, nhìn toàn thành phố đang đi lên, còn cô thì như một con cua, bò đi bò lại trên tuyến đường dài chẳng biết khi nào mới yên ổn về đích.
Nhạc Cận Ninh nhìn người phụ nữ trong gương, mặt cô buồn bã cúi gằm xuống nhìn con trai nhỏ. Anh nhíu mày, lúc nãy còn vui vẻ thế cơ mà.
Thế là Nhạc tổng bèn bất đắc dĩ lùi đến gần cô, bế bé con thấp hơn một chút, anh lấy cùi chỏ ᴆụng vào người cô. Niệm Ninh nghi hoặc nhìn anh, sau đó chợt phát hiện ra mình có thể nhìn thấy mặt con gái liền vui vẻ, đôi mắt lấp lánh nhìn đứa bé.
\'\'Thật là đáng yêu ૮ɦếƭ đi được.\'\'
\'\'Tổng giám đốc, anh có thể cho tôi bế con được không?\'\'
Niệm Ninh nhìn anh khẩn cầu, nội tâm cô đang gào thét điên cuồng.
Cho đi mà, cho bế bé con đi mà.
Nhưng hiển nhiên Nhạc Cận Ninh vẫn lắc đầu suy tư nhìn cô. Anh nhếch môi cười đưa tay lên chọc chọc vào má con gái, cái má phúng phính bị ảnh chọc bé con liền ghét bỏ quay mặt đi, ê ê a a nhìn anh như đang phê bình.
\'\'Ba ba không được ᴆụng vào mặt con.\'\'
Nhìn thấy bé con như thế anh bật cười, nhìn cô sau đó cúi xuống hôn một cái vào mặt con gái.
\'\'Con gái thật là thơm.\'\'