Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em - Chương 59

Tác giả: Tưởng Mục Đồng

Là một công cụ, Tề Tri Dật cũng biết cách làm thế nào cho đúng là một công cụ thực thụ. Cậu ấy đích thân mở cửa xe cho Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây khom người ngồi vào trong, cậu ấy còn giơ tay che phía bên trên cánh cửa. Lộ ra vẻ phong độ của một quý ông thực thụ.
Cậu ấy đi vòng sang ghế lái, Diệp Lâm Tây nhịn không nổi, khen ngợi: “Bây giờ đàn ông phong độ như a Dật nhà chúng ta quả là hiếm có.”
Câu nói này thực sự không phải phóng đại.
Tề Tri Dật – người luôn quyến rũ trên sân khấu nhưng ngoài đời lại mang đầy vẻ đẹp nội tâm.
Sau khi được khen, cậu ấy ngượng ngùng cười: “Chị Lâm Tây, chị quá khen rồi.”
Nhưng vừa dứt lời, cậu ấy lại nói: “Nhưng chị đừng để cậu tôi biết tôi gọi chị là chị Lâm Tây nhé.”
“Sẽ không đâu.” Diệp Lâm Tây bảo đảm.
Tề Tri Dật cười nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng cứ gọi chị là mợ út nghe già lắm.”
Diệp Lâm Tây sững sờ, sau đó trong lòng giống như đang có một màn bắn pháo hoa.
Ahhhhh.
Đây là cậu nhóc ngọt ngào, ấm áp nhà ai thế?
Sao lại có thể lương thiện đến mức này cơ chứ?
Yêu ૮ɦếƭ đi được.
Diệp Lâm Tây một lần nữa khẳng định trong lòng rằng khi đó bản thân tình cờ lướt qua một chương trình tạp kỹ nhưng đã không hề nhìn lầm người. Bây giờ trong lòng cô đang tràn ngập ý nghĩ “Quả không hổ là thần tượng của tôi”.
Sau đó, chiếc xe nhanh chóng lên đường.
Gặp phải đèn đỏ.
Diệp Lâm Tây hỏi: “Cậu út nhờ cậu đến đón tôi, có làm chậm trễ công việc của cậu không?”
Dù sao thì là một ngôi sao lớn cũng sẽ rất bận rộn.
“Không đâu, vừa hay hai ngày nay tôi được nghỉ.” Tề Tri Dật lắc đầu, cậu ấy nói: “Đây cũng là kỳ nghỉ phép đầu tiên của tôi trong hơn một năm nay.”
Nghe vậy, Diệp Lâm Tây sửng sốt: “Bọn cậu bận vậy sao? Tết thì thế nào?”
“Bữa tiệc tối của đài truyền hình cũng cần phải quay, về cơ bản là không được nghỉ.” giọng điệu Tề Tri Dật khá bình thường.
Diệp Lâm Tây thực sự cảm thấy thương xót. Mặc dù fans hâm mộ đều hận không thể được nhìn thấy Dật tể tươi mới mỗi ngày, nhưng đối với cậu ấy mà nói, tần suất xuất hiện này luôn được duy trì bằng cách làm việc chăm chỉ ngày này qua ngày khác.
“Fans còn nói cậu xuất hiện chưa đủ nhiều kìa.” Diệp Lâm Tây cảm thấy đau lòng khi nghĩ về điều đó.
Tề Tri Dật nói: “Mọi người cũng là vì thích tôi nên mới muốn nhìn thấy tôi nhiều như vậy, một ngày nào đó mọi người không quyết liệt muốn nhìn thấy tôi nữa, thì lúc đó có lẽ tôi cũng hết thời rồi.”
“Cái gì mà hết thời?” Diệp Lâm Tây là một người luôn theo dõi cậu từ khi cậu còn là một đàn em vô danh tới giờ, nên khi nghe thấy hai từ hết thời cảm thấy vô cùng khó chịu: “A Dật của chúng ta giỏi như vậy, làm sao mà hết thời được.”
“Không sao, cho dù có ngày tôi không còn nổi tiếng nữa, không phải là vẫn có thể về nhà thừa kế gia sản sao?”
Diệp Lâm Tây bị chọc cười bởi những lời nói của cậu. Lúc trước khi nhìn thấy cậu ấy qua màn hình, cảm thấy cậu như một vị vua tỏa sáng trong ánh đèn sân khấu. Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ấy là một người dí dỏm hiền lành. Không có một chút bốc đồng nào của tuổi hai mươi.
Cả quãng đường, Diệp Lâm Tây hết sức vui vẻ. Khi đến hội quán, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng đợi mình, trong lòng cô cảm thấy dịu dàng vô hạn.
Phó Cẩm Hành bước tới, Diệp Lâm Tây không biết có phải cô vui mừng đến mức quên rằng bọn họ đang “chiến tranh”, hay là vì khen thưởng anh nên cô trực tiếp nắm lấy cánh tay anh.
“Không lạnh à?” Bây giờ đã vào đầu đông, nhiệt độ vào ban đêm rất thấp.
Phó Cẩm Hành cúi đầu liếc nhìn chiếc váy dưới chân cô: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng.”
“Vậy anh trả lời trước đi.” Diệp Lâm Tây cố chấp nói.
“Không lạnh.” Phó Cẩm Hành vừa nói vừa chạm vào bàn tay cô, cũng may là cô ngồi trong xe nên rất ấm.
Sau khi Tề Tri Dật đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe, liền bước tới đi cùng bọn họ.
“Cậu út.”
Cậu ấy chủ động chào hỏi.
Phó Cẩm Hành lạnh lùng gật đầu, sau đó đưa Diệp Lâm Tây vào trong, lúc đầu Diệp Lâm Tây còn kìm nén, nhưng một lúc sau cô đè lại giọng nói của mình hỏi: “Sao anh lại lạnh nhạt với a Dật thế? Người ta đi đón em vất vả biết bao.”
“Tề Tri Dật.” Đột nhiên Phó Cẩm Hành quay lại nhìn người đang đi phía sau.
Tề Tri Dật bị gọi, ngây ngẩn nhìn anh.
Phó Cẩm Hành liếc cậu ấy một cái, thần sắc bình thường nói: “Đi đón mợ út có vất vả không?”
“Không vất vả.”
Khóe miệng Phó Cẩm Hành khẽ cong lên, quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Tây, cầm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay anh: “Em xem, thằng bé nói nó không vất vả.”
“……”
Vào đến phòng bao, Diệp Lâm Tây mới phát hiện, hôm nay không có nhiều người. Vốn dĩ cô cho rằng với tính cách của Ngụy Triệt, sẽ phải bao cả quán bar để tổ chúc sinh nhật, không ngờ lại chỉ bao có một phòng. Hơn nữa, những người có mặt cô đều quen biết.
Nhìn thấy hai người tay trong tay đi tới, phòng bao đang ồn ào bỗng im bặt. Diệp Lâm Tây hơi khó chịu khi nhận thấy mọi người đang nhìn mình. Cô muốn rút tay khỏi tay Phó Cẩm Hành. Kết quả, cô hơi dùng lực, nhưng không thể nhúc nhích.
Người đầu tiên lên tiếng là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay, Ngụy Triệt vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức đứng dậy khỏi sofa: “Em gái Lâm Tây của anh, lây lắm không được gặp em rồi.”
“Sao anh vẫn nhây như trước vậy.”
Ngụy Triệt: “…”
Tiếng cười lớn xen lẫn với tiếng nhạc trong phòng bao. Diệp Lâm Tây thấy vậy, liền lấy từ trong túi xách ra một hộp quà được gói rất đẹp, cũng may món quà cô mua từ trước vẫn luôn để trong túi. Nếu không, hôm nay đành phải tay không bắt giặc.
Ngụy Triệt nhận lấy món quà, vui vẻ mở ra. Nhìn thấy là một đôi khuy măng sét tinh xảo, lập tức khen ngợi: “Không hổ là quà do Lâm Tây chọn, thật là có mắt nhìn, anh rất thích.”
Diệp Lâm Tây ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh, giọng điệu tò mò: “Không phải nói là sinh nhật lần thứ ba mươi sao? Tại sao lần này, lại… Mộc mạc thế?”
Suy nghĩ một hồi, Diệp Lâm Tây đã dùng một từ khá nhã nhặn. Dù sao thì trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai chín của Ngụy Triệt vào năm ngoái, anh ta đến tận đảo Hải Nam, còn có cả du thuyền lẫn người đẹp nữa. Phong cách vừa xa xỉ lại vừa chơi bời.
“Còn không phải do.” Ngụy Triệt buồn bực liếc nhìn Phó Cẩm Hành, rồi đột nhiên đổi giọng: “Tôi cảm thấy mình đã ba mươi tuổi rồi, nên không cần thiết phải làm những thứ phù phiếm đó.”
Diệp Lâm Tây không tin: “Mấy ngày trước anh đâu có nói vậy.”
Lục Ngộ Thần ở một bên châm chọc: “Sinh nhật cậu ta làm mấy lần rồi, bữa hôm nay chỉ mời riêng nhóm mình thôi.”
“Anh, sao nãy giờ anh không nói gì vậy?” Diệp Lâm Tây nhìn Diệp Dữ Thâm đang uống rượu giả bộ trầm ngâm, chủ động hỏi.
Diệp Dữ Thâm tức giận nói: “Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh rồi à?”
Trong phòng bao đương nhiên còn có những người khác và đều là những người bạn chơi thân với hội Ngụy Triệt. Về phần Tề Tri Dật, dường như mọi người đều biết mối quan hệ giữa cậu ấy và Phó Cẩm Hành nên cũng không quá kinh ngạc.
Ngụy Triệt rót rượu cho Diệp Lâm Tây, nhưng anh ta vẫn chưa đưa cho cô. Thì Phó Cẩm Hành ở một bên đã ngăn cản: “Tối nay tôi sẽ uống hết rượu thay cô ấy.”
Câu nói này, quá ngang tàng.
“Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?” Ngụy Triệt cố ý cao giọng: “Anh Hành nói, tối nay anh ấy sẽ uống rượu thay cho Lâm Tây. Nhanh, nhanh, nhanh, bình thường ai oán ai hận cái gì thì xông hết lên đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt “Tiểu nhân đắc chí” của Ngụy Triệt, nếu như anh ta không phải ngôi sao của đêm nay thì Diệp Lâm Tây rất muốn đá cho anh ta một cái. Không biết thường ngày Phó Cẩm Hành đắc tội với nhiều người hay là mọi người đều muốn nhìn thấy anh xấu hổ, mà lần lượt từng người đều đến mời rượu anh.
Diệp Lâm Tây nhìn thấy anh không phản bác lại, cảm thấy có chút buồn bực, ban đầu cũng chỉ đứng yên để xem kịch vui, nhưng càng nhìn cô càng khó chịu. Chỉ cảm thấy, họ dựa vào cái gì… mà lại hợp tác bắt nạt anh?
“Đừng có mời nữa, sao mọi người đều tập trung lại mời mình anh ấy thế?” Diệp Lâm Tây đứng chắn trước mặt anh, ra vẻ “Mấy người mở to mắt ra xem rốt cuộc là mấy người đang bắt nạt người của ai?”.
Lục Ngộ Thần cười đáp: “Lâm Tây, không phải gần đây cô cãi nhau với anh Hành sao? Bọn tôi đang giúp cô xả giận đó.”
“Đúng vậy, ai khiến Lâm Tây của chúng ta không vui, thì người đó sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
“Xả giận.”
Cả đám dường như đang từ bạn của Phó Cẩm Hành đều biến thành bạn của Diệp Lâm Tây hết rồi. Chỉ có điều Diệp Lâm Tây không để cho bọn họ lừa. Chẳng phải mấy người đều đang tận dụng cơ hội để trả thù riêng sao? Hơn nữa cho dù hai người họ có cãi nhau đi chăng nữa thì cũng đâu có liên quan tới mấy người họ.
“Không được uống nữa.” Diệp Lâm Tây cầm lấy ly rượu của anh.
Ngay sau đó, cô lập tức kéo Phó Cẩm Hành đến bên cạnh, đổ rượu trong chén đi, rồi lẩm bẩm: “Bình thường không phải anh lợi hại lắm à, sao hôm nay bọn họ rót ly nào anh uống ly đó thế?”
Làn da của Phó Cẩm Hành vẫn coi là bình thường, nhưng cơ thể anh toát ra mùi rượu rõ rệt, hơn nữa một vòng tròn màu đỏ nhạt đã xuất hiện quanh hốc mắt. Diệp Lâm Tây đưa cho anh một chai nước khoáng, thì thấy anh đang nhướng mi nhìn cô chằm chằm.
“Bởi vì, em không muốn về nhà.”
Giọng nói của người đàn ông rất nặng nề, bởi vì uống rượu nên có chút khàn khàn, rõ ràng giọng nói vẫn bình thường nhưng lại khiến người nghe cảm thấy đáng thương một cách khó hiểu.
Diệp Lâm Tây: “….”
“Lâm Tây, bao giờ em mới chịu về nhà?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô với vẻ nghiêm túc.
Diệp Lâm Tây nghĩ đến thái độ gần đây của anh, quả thực đã thay đổi rất nhiều so với trước đó, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Cô là một người tham lam.
Rất tham lam.
Cô không chỉ muốn anh đối xử tốt với mình mà còn muốn anh nói rằng anh thích cô.
Cho dù không phải là câu Anh yêu em.
Thì ít ra cũng phải nói Anh thích em chứ?
Hai tay Diệp Lâm Tây đặt trên đùi, kìm nén dùng sức ấn xuống đùi, trong lòng có một tia hồi hộp pha lẫn mong đợi, chờ đợi, chờ đến câu tiếp theo anh sẽ nói.
Kết quả……
“Cảm ơn Tri Dật đã hát tặng tôi một bài.”
Một giọng nói vô duyên bên cạnh phát ra, đột nhiên chặn ngang dòng suy nghĩ của cô, khi quay đầu sang liền nhìn thấy Ngụy Triệt nói: “Lâm Tây, không phải cô là fans của Tri Dật sao? Đến đây cho cô cơ hội được hát cùng thần tượng của mình này.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Anh ta, không muốn hoàn thành bữa tiệc đón tuổi ba mươi này nữa phải không?
Tuy nhiên, giọng hát của Tề Tri Dật vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, khả năng ca hát của cậu ấy thực sự rất tốt, ngay cả khi không phải là bài tủ của mình thì giọng hát vẫn vô cùng hay.
Sau khi Tề Tri Dật kết thúc bài hát, cậu ấy đột nhiên nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Cậu ấy nở nụ cười xấu xa: “Cậu út, hay là cậu hát tặng mợ út một bài tình ca đi.”
Vốn dĩ, đám Ngụy Triệt phải làm ầm ĩ lên. Nhưng cả đám còn chưa kịp lên tiếng, thì người đàn ông bên cạnh Diệp Lâm Tây đã đứng thẳng người dậy, chậm rãi đi tới cầm lấy micro trong tay Tề Tri Dật: “Được.”
Phó Cẩm Hành ngồi trên chiếc ghế cao, lặng lẽ chọn một bài hát. Khi giọng điệu nhàn nhạt phía trước vang lên, Diệp Lâm Tây không khỏi nhìn anh. Dường như tối nay anh đã uống rất nhiều. Nếu không, với tính cách của mình thì sao anh có thể đồng ý hát trước đám đông chứ?
Lại còn là một bài tình ca dành tặng cô…
Cả phòng bao trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại giọng hát ấm áp của anh, một chất giọng trầm thấp, gợi cảm truyền đến tai cô rồi quấn lấy trái tim cô. Phó Cẩm Hành hát một bài hát cũ, hình như là một bài rất nổi tiếng khi anh còn học đại học. Nhưng những ca từ kinh điển này, cho dù đã mười năm trôi qua, vẫn có thể dễ dàng chạm vào trái tim người nghe. Đến khi bài hát kết thúc, Diệp Lâm Tây vẫn đắm chìm trong đó.
“Mẹ kiếp, hay thật.”
Cũng không biết ai đã hét lên câu đó làm phá hủy cả không gian đầy tính nghệ thuật. Giọng nói đùa cợt của người bên cạnh lại vang lên.
Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, thực ra bên trong phòng bao cũng có, nhưng hai má cô đang quá nóng, là kiểu đỏ bừng từ tai cho đến mắt. Nóng rực, nếu cô không đi ra ngoài hóng gió một chút, e rằng cả người sẽ bị nướng chín mất. Chỉ có điều, sau khi cô bước ra ngoài, cho dù là đứng ngoài hành lang hứng một hồi gió lạnh, vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Ngược lại, trái tim như muốn bùng lên một ngọn lửa.
Bình tĩnh.
Diệp Lâm Tây, mày cũng chẳng phải chưa hiểu sự đời!
Đúng lúc Diệp Lâm Tây quay đầu lại, thoáng thấy Phó Cẩm Hành đi tới, cô dường như vô cùng kinh ngạc, lùi lại phía sau vài bước, vô thức nói: “Anh đừng có đến đây.”
Cô cảm thấy bây giờ hễ nhìn thấy anh là hồi hộp, đến cả uống rượu say cũng không gặp phải tình trạng này.
Phó Cẩm Hành cau mày, không nghe theo lời cô, đi tới véo má cô một cái: “Sao lại nóng thế này?”
“Em không uống rượu đó chứ?”Anh khẽ mím môi.
Diệp Lâm Tây dứt khoát lắc đầu: “Không có.”
Chỉ là cô vừa lắc một cái, liền kêu lên một tiếng đau đớn. Hôm nay, cô đeo một đôi bông tai hơi dài, cũng không biết lúc nào, tóc cô bị vướng vào chiếc khuyên tai, khi cô dùng lực lắc đầu vài sợi tóc đã bị đứt. Nhưng hình như vẫn còn vài sợi mắc bên trên, bởi vì cô cảm thấy tai mình bị kéo rất đau.
“Đừng cử động.” Phó Cẩm Hành đưa tay giữ tai cô.
Diệp Lâm Tây xấu hổ muốn khóc luôn rồi, sao cô luôn gặp phải tình huống mất mặt như vậy trước mặt anh chứ? Cô ngây người nhìn anh, ngón tay Phó Cẩm Hành chạm vào chiếc bông tai của cô.
“Được chưa?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Nhưng rồi ánh mắt người đàn ông khẽ chuyển động, khiến hai người đối mặt với nhau. Trong một khoảnh khắc, cả hai người dường như mới phát hiện ra, hơi thở từ hai phía đang gần như hòa quyện vào nhau vì khoảng cách mơ hồ giữa họ.
Ý thức đóng băng.
Cho đến một giây tiếp theo, dường như lại bị một ham muốn không thể kiểm soát, nhanh chóng bao phủ lý trí, anh bất giác hôn lên môi cô. Phó Cẩm Hành trước giờ vẫn luôn độc đoán, anh trực tiếp giữ chặt cằm cô, tấn công mạnh mẽ vào khoang miệng, dùng sức quấn lấy lưỡi cô, sau đó thong thả nhấm nháp.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây bị bắt tiếp nhận, cho đến khi Phó Cẩm Hành ôm lấy má cô bằng cả hai tay, hành động thân mật triền miên đó như chiếc chìa khóa vô hình mở ra trái tim cô. Mà mùi hương cỏ cây quen thuộc trên cơ thể người đàn ông giống như liều thuốc độc, nó ăn mòn chút tỉnh táo duy nhất còn sót lại trong cô, cứ thế lan tỏa, vây hãm, khiến cô không thể nào thoát ra.
Cuối cùng, khi Diệp Lâm Tây được buông ra, Phó Cẩm Hành liền ghé vào tai cô.
“Tóc được gỡ ra rồi.”
Dường như Diệp Lâm Tây đã khôi phục lại chút minh mẫn, cho đến khi nhận ra anh đang nói gì, sau đó bất giác đỏ ửng cả mặt.
Anh hôn cô là vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô?
Người đàn ông chó này!!!
“Diệp Lâm Tây.”
Nghe thấy cách gọi này, Diệp Lâm Tây không hiểu tại sao tim còn đập nhanh hơn. Cô ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp khuôn mặt anh. Đột nhiên, anh ôm cô vào lòng kèm theo một tiếng thở dài.
“Anh đã nghĩ rằng với độ tuổi của anh sẽ không thể nói ra những câu như vậy.” Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc bên trong nó. Trái tim Diệp Lâm Tây lại nhảy dựng lên, lần này tần suất còn nhanh hơn rất nhiều.
Như thể đang mong đợi một điều gì đó.
Nhưng lại sợ hãi.
Sợ rằng hy vọng lắm lại thất vọng nhiều.
Phó Cẩm Hành như thể dùng hết sự cố gắng, sau đó lại nhìn cô một lần nữa, thậm chí khuôn mặt anh còn xuất hiện một nụ cười bất lực, anh thấp giọng nói: “Nhưng, có thể em sẽ muốn nghe.”
Diệp Lâm Tây hận không thể gật đầu ngay lập tức. Nhưng cô cố gắng kìm nén, đến mức hai má gần như đỏ bừng.
Cho đến khi giọng nói của người đàn ông vang lên: “Anh thích em.”
Sau đó dừng lại.
Giọng nói lại một lần nữa lọt vào tai cô.
“Không chỉ là một chút.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc