Khi Diệp Lâm Tây đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn từ người đàn ông chó kia.
Phó Cẩm Hành: [Lâm Tây, anh về đến nhà rồi.】
Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn Wechat, sững sờ một hồi. Anh ấy đang chủ động báo cáo lịch trình với cô? Diệp Lâm Tây lại nhìn một lúc, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn không trả lời.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, đêm nay làm sao thế này?
Đến khi ra tới cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo mới phát hiện người bên ngoài là Khương Lập Hạ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Sau khi cô mở cửa, Khương Lập Hạ nhìn vào phòng với vẻ mặt đầy bí ẩn.
Diệp Lâm Tây buồn cười hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
“Phó tổng đi rồi à?”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc: “Cậu thấy anh ấy à?”
Khương Lập Hạ tủm tỉm đáp: “Tớ thấy xe của anh ấy đậu dưới lầu.”
“Đi lâu rồi.”
Khương Lập Hạ liếc cô vài cái, Diệp Lâm Tây bực bội nói: “Ánh mắt cậu là sao đây?”
“Cậu thay quần áo rồi à?” Giọng điệu Khương Lập Hạ vô cùng kỳ quái.
Diệp Lâm Tây: “Trong đầu cậu toàn suy nghĩ bậy bạ gì thế? Đừng trách tớ không cảnh cáo cậu nhé, tớ muốn đi ngủ nên mới thay quần áo.”
Ánh mắt Khương Lập Hạ lộ rõ vẻ không tin “Cậu nghĩ tớ ngốc chắc? Cô nam quả nữ ở cùng nhau mà lại không phát sinh chuyện gì?” Khương Lập Hạ ánh mắt tràn đầy vẻ không tin kiểu “Cậu cho rằng tớ là đứa ngốc chắc?”
Diệp Lâm Tây không chịu nổi vẻ mặt của cô ấy, lập tức kéo cổ áo mình xuống: “Đây nhìn nhìn nhìn đi.”
Da cô vô cùng trắng trẻo và mỏng manh, chỉ cần chạm mạnh một chút sẽ lưu lại dấu vết.
Lúc này, cần cổ trắng mịn, không hề có vết đỏ.
Sau khi nhìn, Khương Lập Hạ liền thốt lên: “Chồng cậu là Liễu Hạ Huệ* thời hiện đại à? Một đại mỹ nhân như vậy ngồi trước mặt mà vẫn có thể ngồi yên không động tay động chân?”
*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Diệp Lâm Tây ném cho cô ấy ánh mắt khinh thường, thức giận nói: “Cậu có ý gì? Lẽ nào anh ấy muốn làm gì đó thì tớ liền đồng ý ngay à? Bây giờ tớ sẽ không tha thứ cho anh ấy, được chưa?”
Khương Lập Hạ liếc nhìn bông hồng nhỏ dơ nanh vuốt định cào người.
Liền nhanh chóng nói: “Đúng đúng đúng, là bảo bối của chúng ta không thèm để ý đến anh ấy.”
Như vậy xem ra còn tạm được.
Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng, đáp: “Ngày mai tớ phải về rồi.”
Khương Lập Hạ: “Ở đây chán quá à?”
“Không phải.” Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn về phía Khương Lập Hạ, có chút muốn nói rồi lại thôi.
Khương Lập Hạ luôn nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc nhỏ của cô, lập tức hỏi: “Sao thế?”
Diệp Lâm Tây nghiêm túc hỏi: “Cậu ở cùng đoàn làm phim lâu như vậy, có gặp phải người nào rất nhiệt tình với cậu không?”
Khương Lập Hạ ngây ngô, thuần khiết, không hề nhận ra cô đang ám chỉ điều gì, còn rất vui vẻ nói: “Mọi người đều rất nhiệt tình, thực ra tính cách mọi người trong đoàn đều rất tốt, đặc biệt là nam chính và nữ chính, tuy là ngôi sao nổi tiếng nhưng không hề có sự bài xích, cũng không kiêu căng.”
“Đạo diễn và nhà sản xuất cũng rất tốt và biết lắng nghe ý kiến của nhóm biên kịch bọn tớ.”
“Hoa hồng nhỏ, tớ nói cho cậu nghe, địa vị của biên kịch ở các đoàn làm phim trong nước rất thấp, bây giờ kịch bản được cố định là may lắm rồi, một số đạo diễn nổi tiếng còn tự đưa biên kịch của chính họ vào tổ, sau đó trong quá trình quay muốn sửa thế nào thì sửa, vậy nên đoàn của tớ vẫn được coi là rất tốt.”
Khương Lập Hạ liệt kê ra vài ba việc để khen ngợi đoàn làm phim của mình.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nhìn cô ấy rồi giơ tay ra hiệu ý bảo cô ấy im lặng.
Khương Lập Hạ lập tức im lặng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ nhìn cô.
Diệp Lâm Tây hỏi: “Có người nào nửa đêm đến gõ cửa phòng cậu không?”
“Làm gì có chuyện đó.” Khương Lập Hạ suýt chút nữa nhảy dựng lên như con mèo giẫm phải đuôi, cao giọng nói: “Người trong đoàn của tớ đều rất đàng hoàng, không có loại người như vậy đâu.”
Diệp Lâm Tây thở dài và bắt đầu nhìn cô ấy đánh giá một cách nghiêm túc. Đột nhiên cô lại nghĩ, cái cô Khương Lập Hạ này, bề ngoài thì trông rất thông minh, đanh đá, nhưng trong xương cốt lại là một tên đại ngốc, ngây thơ vô số tội, có thể thuận lợi lăn lộn trong giới giải trí quả là do ông trời lựa chọn.
Diệp Lâm Tây chỉ chỉ vào cửa: “Tối nay có người đến gõ cửa phòng tớ.”
“……”
Khương Lập Hạ há hốc miệng với vẻ mặt kinh ngạc,
Một lúc lâu sau, cô ấy thì thào nói: “Ôi mẹ ơi, là ai thế?”
Cô ấy không hề nghi ngờ rằng có thể Diệp Lâm Tây đã nói quá.
Diệp Lâm Tây cầm chiếc gối trên sofa lên ôm vào lòng: “Chính là nam 7 của đoàn cậu.”
Diễn viên nam số ba?
Trong đầu Khương Lập Hạ lập tức hiện lên khuôn mặt đối phương.
Cô lắc đầu quyết liệt, sau khi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh liền che mặt hét lên: “Aaaaaa, sao nam bảy của bà lại ô uế như thế?”
“Tớ đang nói đến nhân vật trong truyện.” Khương Lập Hạ nằm vật ra ghế, chân cô ấy dùng sức giẫm đạp lên nền nhà mấy lần, sau đó thở dài nói: “Nam bảy của tớ chính là vào kiểu vai diễn như vậy.”
Diệp Lâm Tây nhìn thấy bộ dạng quay cuồng của cô ấy, đại khái cũng đoán được biểu hiện của đối phương trước mặt Khương Lập Hạ có lẽ rất bình thường.
Sau đó, Khương Lập Hạ luống cuống tay chân, nhìn Diệp Lâm Tây nói: “Sao anh ta lại ngu xuẩn như vậy, lại còn dám trêu chọc cậu.”
Vốn dĩ Khương Lập Hạ còn nghĩ con người anh ta rất ổn. Bây giờ trong mắt cô ấy bỗng dưng trở thành một người lưu manh khốn nạn.
Cô ấy chán ghét nói: “Cũng chẳng biết tự soi gương nhìn lại bản thân, cái bản mặt anh ta là thứ mà hoa hồng nhỏ của chúng ta thèm muốn sao?”
Đơn giản mà nói là không biết tự lượng sức mình.
Diệp Lâm Tây lại nghe thấy từ thèm muốn một lần nữa, nên gật đầu đồng ý.
Hai tay cô đưa lên ôm mặt: “Phó Cẩm Hành cũng nói như vậy, haizz, vì sắc đẹp của tớ mà liên lụy đến rất nhiều người.”
Nhưng biết làm sao bây giờ, dù sao sắc đẹp này của cô cũng là do trời sinh.
Khương Lập Hạ liếc nhìn qua phía cô, cứng lưỡi nói: “Phó… Phó tổng gặp anh ta à?”
“Đúng thế, anh ta còn muốn xông vào phòng tớ, đúng lúc ᴆụng phải Phó Cẩm Hành.”
Khương Lập Hạ tê liệt hoàn toàn ngồi trên ghế sofa: “Xong, xong hẳn rồi, lần này tớ xong phim luôn rồi.”
Cô lải nhải mãi câu xong rồi.
“Cậu xong cái gì?”
Khương Lập Hạ nói một cách đáng thương: “Là tớ nằng nặc đòi đưa cậu tới đây chơi, kết quả ngày đầu tiên đã khiến cậu gặp phải tình huống này. Phó tổng nhà cậu kiểu gì cũng ghi món nợ này cho tớ.”
Nghĩ lại, cô đúng là một mỹ nhân luôn gặp tai bay vạ gió.
Giọng điệu Diệp Lâm Tây lạnh lùng: “Không phải cậu còn lén lút mở của cho anh ấy à?”
Khương Lập Hạ: “?”
Quả nhiên, đay nghiến thù cũ là việc mà mọi phụ nữ đều có thể làm.
Cuối cùng, Khương Lập Hạ không ngủ lại ở phòng Diệp Lâm Tây, nhưng cô ấy dặn dò cô nhất định phải cài chốt cửa cẩn thận, ngoài cô ấy ra thì không được phép mở cửa cho bất kỳ ai.
Sau khi cô ấy rời đi, Diệp Lâm Tây lại đi vào phòng ngủ.
Cô tiện tay nhấc điện thoại trên đầu giường lên thì phát hiện có thông báo tin nhắn Wechat.
Diệp Lâm Tây bấm mở.
Lại là tin nhắn của Phó Cẩm Hành.
Phó Cẩm Hành: [Hình ảnh]
Phó Cẩm Hành: [Lâm Tây, ngủ ngon.】
Tấm ảnh anh gửi là một tấm ảnh chụp chiếc giường ngủ, giường ngủ rộng lớn, thoải mái với hai chiếc gối bên trên. Cái bên trái là của Phó Cẩm Hành, còn bên phải là của Diệp Lâm Tây.
Nhìn chiếc giường lớn quen thuộc này, thực ra đã hai đêm cô ngủ không ngon, đột nhiên lại cảm giác đây là việc đã xảy ra rất lâu rồi. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu mới đoán được ý của người đàn ông chó này. Không phải anh ta cố ý lợi dụng bức ảnh này để khiến bản thân cô nhìn vật nhớ người đó chứ? Hơn nữa, gửi ảnh gì không gửi lại đi gửi ảnh giường.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bức ảnh ngây thơ trong sáng, bỗng nhiên bị “Nhuộm đen” trong mắt Diệp Lâm Tây.
Sau khi ấn khóa màn hình, cô vươn tay tắt đèn trên đầu giường. Nằm trên giường, cô chợt nghĩ đến hình ảnh của Phó Cẩm Hành. Là người có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống, giường của Diệp Lâm Tây được chính tay cô chọn lựa rất kỹ, thậm chí chăn ga gối đệm cũng là cùng một thương hiệu. Đột nhiên, cô cảm thấy chiếc giường mình đang nằm không hề thơm tho chút nào.
Tên chó, quả nhiên là một âm mưu hoàn hảo.
*
Lần này, Phó Cẩm Hành bay đến Thượng Hải với mục đích tham dự diễn đàn hội nghị thượng đỉnh công nghệ cao toàn cầu. Khoa học Công nghệ Thịnh Á chính thức hoàn thành thương vụ mua lại Khoa học Công nghệ An Hàn và việc anh trở thành cổ đông lớn nhất của An Hàn cũng đã được tiết lộ trên các phương tiện truyền thông.
Vì Khoa học Công nghệ Thịnh Á vẫn chưa được niêm yết, nên tin tốt lần này đã trực tiếp đẩy giá cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Á lên cao. Tin tức về đợt IPO* sắp tới của Khoa học Công nghệ Thịnh Á cũng được truyền ra ngoài.
*Phát hành công khai lần đầu, còn gọi là IPO (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng). Với sự phát triển mạnh mẽ của thị trường chứng khoán, các công ty có thể huy động được nhanh và nhiều vốn thông qua việc tiến hành IPO trên thị trường chứng khoán. Cổ phiếu của công ty cũng có thể đạt được tính thanh khoản rất cao và các giá trị gia tăng về giá sau khi IPO. Đó là một trong những lý do chính khiến các doanh nghiệp tiến hành IPO.
Hai ngày trước Lục Ngộ Thần đã bay đến Thượng Hải và Ngụy Triệt cũng vì việc này mà đến. Cả ba người ở trong cùng một khách sạn, đến tối mới hẹn gặp nhau.
Khách sạn họ ở nằm ở bên bến Thượng Hải, vào ban đêm, bến Thượng Hải được chiếu sáng bằng các loại đèn trang trí rực rỡ, cả thành phố hiện lên vẻ hào nhoáng, sang trọng.
Ngụy Triệt đá vào chân Lục Ngộ Thần: “Được rồi, đừng nói chuyện với em gái mưa của cậu nữa.”
Lục Ngộ Thần: “Nếu không phải vì uống rượu với các cậu, thì tôi đã đi ngắm cảnh đêm với em gái mưa của tôi rồi.”
Ngụy Triệt giễu cợt: “Thưởng thức cảnh đêm trên giường à?”
Hai người bọn họ cứ hễ gặp là cãi nhau và Phó Cẩm Hành lần nào cũng không muốn tham gia.
Nhưng Ngụy Triệt lại tò mò hỏi: “Lâm Tây vẫn chưa về nhà à?”
Nói đến đây, Lục Ngộ Thần liền bỏ qua cuộc nói chuyện với “Em gái mưa”, nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành nghe ngóng.
“Chưa.” Phó Cẩm Hành hiếm khi có biểu cảm rối rắm như vậy.
Ngụy Triệt chép miệng hai cái: “Nói thật nhé, đừng có trách tôi là anh em tốt của cậu mà không nói đỡ cho cậu, lần này cậu quả thật là tàn nhẫn với Diệp Lâm Tây, dự án đầu tiên của bà cô trẻ lại bị cậu đập cho tan tành. Sau này cô ấy rất dễ bị bóng ma tâm lý.”
“Trong việc kinh doanh, những lúc như vậy làm gì có thời gian để cân nhắc.” Lục Ngộ Thần lại nhìn nó theo một cách khác.
Anh ta nói: “Hơn nữa, nếu anh Hành sợ này sợ nọ thì liệu Thịnh Á có được như bây giờ không?”
Ngụy Triệt lườm anh ta một cái: “Vậy nên đáng đời cậu đến bây giờ vẫn là con chó độc thân.”
Lục Ngộ Thần: “Ông đây không thèm yêu đương, xác nhận quan hệ được chưa?”
Phó Cẩm Hành thực sự không chịu nổi hai cái con người này, anh uống một hớp rượu: “Nếu các cậu còn nói những chuyện vô bổ đó thì tôi về đi ngủ đây.”
Ngụy Triệt vô cùng tò mò hỏi: “Vậy bọn tôi phải nói cái gì thì ngài mới không nghĩ là nói nhảm?”
“Ví dụ như làm thế nào để dỗ dành một cô gái.” Phó Cẩm Hành chậm rãi nói.
Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần trố mắt nhìn nhau.
Vẫn là Lục Ngộ Thần cố nén ý cười trên mặt, nói đúng trọng tâm: “Nói thật nhé, anh Hành, anh chắc chắn muốn tiếp tục thêm cánh cho hổ à?”
Phó Cẩm Hành nhìn anh ta.
Lục Ngộ Thần liền bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tôi thấy, tình tình tốt xấu của phụ nữ đều do nuông chiều mà ra, cậu càng chiều cô ấy thì cô ấy lại càng được voi đòi tiên, cậu nhìn lại cái tình khí hiện tại của Lâm Tây mà xem, có phải là từ sau khi về nước tới giờ càng ngày càng phát tác không? Đó cũng là vì cậu quá nuông chiều cô ấy.”
“Chiếc váy giá hàng triệu, cô ấy thích mua là mua, nhẫn kim cương chục triệu, nói muốn là muốn. Tôi nói cho câu nghe, cậu nuôi vợ kiểu này khiến những người đàn ông khác thấy áp lực vô cùng.”
“Không bằng cậu nhân cơ hội này, cho cô ấy biết cái nhà này ai mới là nóc.”
Ngụy Triệt ngẩn người khi nghe những lời nói của anh ta.
Lông mày Phó Cẩm Hành hơi rũ xuống, như thể anh đang thực sự suy nghĩ về điều đó.
Lục Ngộ Thần đắc ý nói: “Anh Hành, có phải anh thấy những gì em nói rất có lý đúng không?”
“Ừm.” Phó Cẩm Hành gật đầu, Lục Ngộ Thần ở bên cạnh thì như con công khổng tước, trong lòng hận không thể run lên vì cái triết lý ૮ɦếƭ tiệt hay của mình.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành siết chặt điện thoại trong tay, quay lại: “Cũng may là tôi đã ghi âm lại hết rồi, lúc nào về sẽ đưa cho Lâm Tây nghe.”
“Như thế thì cô ấy sẽ không còn quan tâm đến việc tức giận với tôi nữa.”
Lục Ngộ Thần: “…”
Ngụy Triệt đang ngồi im lặng một bên đột nhiên bật cười rớt cả nước mắt.
Lục Ngộ Thần suýt chút nữa thì quỳ xuống, anh ta nói: “Anh Hành, em chỉ nhất thời buột miệng, chém gió một chút, anh không phải thực sự muốn bán rẻ tình huynh đệ để đổi lấy hạnh phúc của anh đó chứ?”
“Vì tôi hy sinh có một chút cậu cũng không bằng lòng à?”
Phó Cẩm Hành nghiêm túc nhìn anh ta.
Ngụy Triệt nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Nhân tiện gửi luôn cho tôi một bản, tôi đưa cho anh Thâm nghe. Tôi đoán rằng anh Thâm sẽ bay ngay từ Châu Âu về để chém bay đầu cậu đó.”
“À, đúng rồi, anh Thâm tháng sau về nước rồi.”
“……”
Lục Ngộ Thần than thở: “Tôi sai rồi, tôi không nên mạnh mồm.”
Sau khi đùa rỡn một hồi, Phó Cẩm Hành nhìn anh ta thấp giọng nói: “Vậy nên, sau này đừng có ăn nói như vậy nữa.”
Lục Ngộ Thần đáng thương gật đầu, anh ta sẽ chẳng bao giờ dám chém gió lấy được nữa.
Phó Cẩm Hành lại cầm ly rượu trước mặt lên, nhớ lại những gì anh ta vừa nói.
Nhân cơ hội này để chỉnh đốn cô ấy?
Anh sao đành lòng cơ chứ?
*
Hôm sau, Diệp Lâm Tây một mình trở về nhà Khương Lập Hạ, cô không muốn về nhà để ba phải lo lắng, vì vậy trước mắt cứ ở tạm đây đã. Dù sao thì ở một mình ở đây cũng rất thoải mái. Chỉ có điều ngày nào ăn cơm cũng phải gọi bên ngoài về.
Hàng ngày Phó Cẩm Hành đều nhắn tin cho cô, thi thoảng còn gọi điện, nhưng hầu như Diệp Lâm Tây đều không trả lời. Thực ra, sau nhiều ngày như vậy cơn giận của cô đã nguôi ngoai phần nào, sau khi lấy lại được lý trí, cô tự hỏi liệu mình đổ hết tội lỗi lên người anh vậy có đáng không?
Chỉ là hiện tại cô không rõ mình nên làm gì. Về việc ly hôn, miệng nói ra thì dễ, nhưng thực sự ly hôn thì không hề dễ dàng chút nào. Chỉ riêng người lớn hai bên đã không dễ dàng buông tha cho họ rồi. Huống hồ, cô lại thực sự yêu mến mọi người bên nhà họ Phó, bởi vì ông bà nội nhà cô đều đã mất sớm, nên việc bà nội Phó thi thoảng nhắc cô việc sinh con, cô không những không cảm thấy phiền hà mà còn cảm thấy cách nói chuyện của những người thế hệ trước thật đáng yêu.
Sau bốn ngày ở lì trong nhà một mình, cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng xuống lầu. Thực ra cô cũng không muốn mua sắm gì, dù sao thì bây giờ mua sắm online cũng rất tiện lợi, chỉ cần app đặt hàng, bất cứ thứ gì cũng có thể được giao đến trong vòng một vài giờ. Nên khi Diệp Lâm Tây ra ngoài, cô cũng chỉ đi loanh quanh cho đỡ chán. Vừa hay ở khu chung cư này có một công viên nhỏ, bây giờ là khoảng năm giờ chiều. Vì thời tiết dễ chịu, nên công viên rất náo nhiệt, không chỉ có trẻ con chơi xe đồ chơi mà còn có cả người già ngồi đánh cờ với nhau nữa.
Ven hồ cách đó không xa, còn có một cô dâu đang mặc váy cưới màu trắng. Diệp Lâm Tây hiếm khi được trải nghiệm nhịp sống chậm rãi và nhàn nhã như vậy. Mùa thu trời cũng nhanh tối hơn, chỉ mới năm giờ trên bầu trời phía xa xa đã xuất hiện một vòng tròn ánh sáng mờ ảo, những tầng mây bị nhuộm một tầng ánh sáng mỏng nhá nhem, cả thành phố đang chuẩn bị bước vào màn đêm.
Cô đút hai tay vào túi quần, chậm rì rì đứng dưới bóng cây. Con người cô thực sự rất kiêu kỳ, hận không thể đem làn da mình tránh hẳn khỏi ánh nắng. Trong quảng trường nhỏ của công viên, những chiếc xe tay ga đồ chơi của trẻ em lướt qua vèo vèo, hai bánh xe lóe lên đủ thứ ánh sáng xanh đỏ, thỉnh thoảng vụt qua mang theo những tiếng cười khanh khách. Diệp Lâm Tây nhìn chúng một hồi, sau đó mới rời ánh mắt đi chỗ khác.
Cũng không biết qua bao lâu, thời gian cũng dần dần trôi. Diệp Lâm Tây cũng đứng được một lúc lâu, đang định quay về thì nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ phía quảng trường. Cô thuận thế nhìn qua, lại có chút ngơ ngẩn. Trong quảng trường, có một cô nhóc bị ngã xe, đang ôm bụng khóc, mà người đàn ông mặc áo khoác xám nhạt đi qua đang từ từ cúi người xuống bế cô bé lên. Anh ngồi xổm trước mặt cô bé, như đang nhẹ nhàng dỗ dành. Bức tranh này rất giống mới cảnh quay chỉ xuất hiện trong phim.
Ánh hoàng hôn nhợt nhạt bao phủ khắp quảng trường, cô bé mặc váy hồng đang khóc lớn nhưng lại được một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ôm vào lòng. Ngay cả chiếc khăn người đàn ông lấy trong túi ra cũng giống như đạo cụ được chuẩn bị sẵn trong phim trường. Trông rất giống một nhà quý tộc thời xưa.
Diệp Lâm Tây lặng lẽ nhìn Phó Cẩm Hành đang dỗ dành cô gái nhỏ, sau đó giao lại cho bà của cô nhóc vừa mới chạy tới. Người bà nắm lấy tay cô bé, dường như muốn bảo cô bé nói lời cảm ơn.
Sau khi đứa trẻ vẫn tay chào, Phó Cẩm Hành mới quay lại nhìn sang. Ở khoảng cách xa như vậy, Diệp Lâm Tây bắt gặp ánh mắt anh.
Như trong cơn mê.
Diệp Lâm Tây có cảm giác như trở về ngày xưa, người đàn ông trước mặt rõ ràng là đã trưởng thành, nhưng cô lại như nhìn thấy anh Cẩm Hành của thời niên thiếu.
Chàng trai hiền lành từng làm rung động trái tim cô. Cho dù sau bao nhiêu năm, sự dịu dàng thực sự đã khắc sâu vào xương cốt anh. Chỉ là anh không để mọi người dễ dàng nhìn thấy.
Phó Cẩm Hành đi về phía cô, chưa đến nơi anh đã gọi tên cô: “Lâm Tây.”
Cách đó không xa, một người mẹ gọi to tên con mình: “Chính chính, về ăn cơm thôi.”
Hình như anh cũng vậy, đến đón một đứa trẻ mải chơi quên đường về nhà.
Diệp Lâm Tây đi về phía anh: “Anh về lúc nào vậy?”
“Mới bay về chiều nay.” Phó Cẩm Hành cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt cô đột nhiên mỉm cười.
Diệp Lâm Tây bị nụ cười của anh làm cho bối rối, bất giác hỏi: “Anh cười cái gì?”
Phó Cẩm Hành đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn thêm một lúc: “Mấy ngày rồi không được gặp em.”
Nghĩ cũng lạ.
Thực ra, trong điện thoại anh có đầy ảnh của Diệp Lâm Tây, nhưng ảnh và người thật lại không giống nhau, cô ở trước mặt anh, vui vẻ sinh động, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của cô anh đều thích. Đột nhiên, Phó Cẩm Hành giật mình với suy nghĩ của chính bản thân.
Diệp Lâm Tây hiểu rồi, chắc là vừa xuống máy bay anh đã đến đây luôn.
Cô có chút mất tự nhiên nói: “Vậy sao anh không về nghỉ ngơi trước?”
“Bữa tối muốn ăn gì?” Phó Cẩm Hành không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi luôn chuyện khác.
Diệp Lâm Tây muốn từ chối anh, nhưng nghĩ đến việc anh vừa xuống máy bay đã đến ngay đây, hình như nếu từ chối có vẻ quá tàn nhẫn. Cô nhìn vào chữ lẩu trên tấm biển lớn màu đỏ bên kia đường.
“Lẩu.”
Cả hai người họ đều ăn uống rất sang trọng, nên những loại đồ ăn bình dân rất ít khi ăn cùng nhau, dù sao thì ăn lẩu cũng rất dễ bị chảy nước mắt nước mũi vì cay.
“Em muốn ăn ở hàng này à?” Phó Cẩm Hành nhìn theo ánh mắt của cô.
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Phó Cẩm Hành rút điện thoại ra, Diệp Lâm Tây lập tức hỏi: “Không phải anh lại gọi cho Tần Chu để hỏi xem hàng lẩu nào ngon đó chứ?”
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành dừng ngay ngón tay lại, nhìn xuống cô mỉm cười: “Không phải, anh định tìm trên mạng.”
Anh lặng lẽ thoát khỏi danh sách cuộc gọi gần đây.
Phó Cẩm Hành chậm rãi nói: “Dù sao thì cũng là anh muốn đưa em đi ăn, sao có thể cái gì cũng cần hỏi anh ta chứ?”
Diệp Lâm Tây cũng chẳng phải là không cho anh tìm kiếm sự trợ giúp, chỉ có điều, lần nào cũng để trợ lý phải chuẩn bị, rốt cuộc cô là vợ anh hay là vợ của Tần Chu?
“Anh còn ám Tần Chu thế này thì anh ta sẽ chẳng có thời gian đi kiếm bạn gái mất.” Diệp Lâm Tây không khỏi thông cảm.
Phó Cẩm Hành nói: “Anh ta không cần.”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn anh: “Tần Chu đã có bạn gái rồi sao?”
Phó Cẩm Hành trả lời một cách nghiêm túc: “Anh ta còn trẻ, bây giờ vẫn nên tập trung vào công việc.”
“……”
Đây là ông chủ ma cà rồng hút máu nào thế?
Hai người đi bộ về, vì khu chung cư cách chỗ này không xa nên họ không đi xe tới. Diệp Lâm Tây đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: “Sao anh lại biết em đang ở công viên?”
“Bí mật.” ngữ khí anh lười nhác nói.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn anh, nhưng người đàn ông chó này vẫn hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn, mà vẫn cười như cũ nhìn cô.
Khi hai người đi hết một quãng đường, đến một ngã rẽ thì gặp một bà lão bán hoa. Bà đang níu kéo những người đi đường, cố gắng bán những bông hoa của mình. Chỉ có điều hầu hết những người qua lại đều rất vội vàng và không ai có ý định mua.
Diệp Lâm Tây liếc nhìn những bông hoa trên tay bà, đều là nụ, được bọc trong lớp giấy gói rẻ tiền, hoa cũng là những loại bình thường, đến dì Trịnh nhà cô cũng chưa bao giờ mua về cắm trên bàn.
“Chàng trai, mua cho bạn gái cậu một bông đi.”
Phó Cẩm Hành dừng lại.
Diệp Lâm Tây cảm nhận được ý định của anh, nhưng không ngăn cản.
Phó Cẩm Hành liếc nhìn những bông hoa trên tay bà lão, lên tiếng: “Bà ơi, cô ấy không phải bạn gái con.”
Bà cụ tuy đã già nhưng tai không điếc. Bà lão hơi ngạc nhiên nhìn lên, dường như cảm thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa tại sao lại không phải một cặp?
Khóe miệng anh cong lên: “Cô ấy là vợ con.”
Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão lập tức tràn đầy ý cười, lông mày và đuôi mắt cong lên: “Chẳng trách hai người lại hợp nhau như vậy, vợ cậu thật xinh đẹp.”
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong: “Vâng, con cũng thấy vậy.”
Phó Cẩm Hành đã trả tiền cho tất cả những bông hoa của bà lão.
Bà lão dường như cảm thấy anh là người tốt bụng đơn giản, nên không kìm được nói thêm vài câu: “Lấy vợ giờ không dễ dàng gì, có vợ đẹp như vậy nhất định phải biết nâng niu.”
Diệp Lâm Tây sắp không nhìn nổi nữa rồi.
Cô cảm thấy Phó Cẩm Hành chắc chắn là bị ma nhập. Đường đường là chủ tịch mà lại đi buôn chuyện với bà lão bán hoa trên phố. Ngay khi cô vươn tay ra muốn kéo người đi, thì Phó Cẩm Hành đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, nghiêng mặt lại, hơi cụp mi xuống nhìn cô, thấp giọng nói: “Vâng, cưới được vợ quả không dễ dàng.”
“Tụi con sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh chằm chằm, cố gắng cảnh cáo anh đừng đi quá xa, hôm nay cô không định tha thứ cho anh.
Cái gì mà đầu bạc răng long.
Mơ đi.
Bà lão đối diện nhìn bọn họ mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Rõ ràng chỉ là một bà lão bán hoa ven đường, Diệp Lâm Tây lại có chút mềm lòng. Dường như thực sự không muốn bà lão thất vọng. Vì vậy, cô vội vàng gật đầu rồi kéo anh rời khỏi đó.
Đến khi cô kéo được Phó Cẩm Hành rời đi được một quãng xa, đột nhiên dừng lại, buông tay anh ra, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu giáo huấn: “Anh có biết hành vi vừa rồi của mình gọi là gì không? Đánh tráo khái niệm! Đừng cố làm em mềm lòng bằng cái mẹo vặt này. Em sẽ không tha thứ cho những hành vi xấu xa của anh trước đây chỉ vì chút lời ngọt nhạt này đâu.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Phó Cẩm Hành đưa tay xoa tóc cô, cố gắng khôi phục lại trạng thái đạo mạo.
Diệp Lâm Tây nhìn anh chằm chằm, dám nói là cô nghĩ nhiều?
Phó Cẩm Hành buồn bã nói: “Một bông hồng nhỏ quý giá như vậy làm sao có thể dỗ dành một lần là được chứ?”
Rõ ràng là những lời rất xấu hổ, nhưng anh lại nói ra như thể điều đó là đương nhiên. Nhưng sự hài lòng ૮ɦếƭ tiệt này là sao chứ?