Sáng thứ hai đầu tuần.
Diệp Lâm Tây đang đợi thang máy ở tầng dưới, thì tình cờ gặp Kha Đường. Khi cô ấy nhìn thấy cô, liền ngáp một cái thật dài rồi dựa lên vai cô. Diệp Lâm Tây nhìn bộ dạng ngái ngủ của cô ấy, nhịn không được hỏi: “Tối qua vụng trộm ở đâu à?”
“Đừng nói nữa, hội chứng thứ hai, tối qua tôi đã xem phim đến tận hai giờ sáng mới ngủ.” Kha đường vừa ngáp vừa trả lời.
Nói xong, cô ấy cúi đầu liếc nhìn Diệp Lâm Tây một cái. Xung quanh có rất nhiều người đang đứng đợi thang máy, nên cô ấy nhỏ giọng nói: “Bảo bối hoa hồng nhỏ của chúng ta hôm nay ăn diện hơi lộng lẫy đó nha.”
Diệp Lâm Tây: “Hôm nay tôi đi gặp khách hàng.”
Người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì vàng* mà.
*Ý nói đến việc ăn mặc trang điểm chỉnh tề cũng là việc rất quan trọng.
Diệp Lâm Tây là khách mời của các thương hiệu cao cấp, nên thừa hiểu đạo lý này, nếu không phải cô sợ bản thân mình quá tự cao sẽ ςướק mất ánh đèn sân khấu của Ninh Dĩ Hoài thì cô đã cầm theo chiếc túi Himalayan* rồi.
*Himalayan Crocodile Birkin Bag là mẫu túi của Hermes làm từ da cá sấu bạch tạng, được nạm 245 viên kim cương với móc khóa làm bằng vàng trắng 18 carat. Đây cũng là một trong những mẫu túi đắt đỏ nhất thế giới. Bởi theo nhà đấu giá Christie’s, mỗi năm chỉ có khoảng 1-2 chiếc túi Himalayas được sản xuất trên toàn cầu.
Chiếc túi có giá trên một triệu tệ, loại mà chỉ cần cầm trên người thôi cũng đã đủ khiến mọi người xung quanh lóa mắt.
Kha Đường nghe nói cô đang tham gia vào một dự án góp vốn. Lúc này, cô ấy cất giọng ghen tị: “Thật hâm mộ những người làm về các vụ án không kiện tụng như bọn cô, đi gặp khách hàng vẫn có thể ăn diện lộng lẫy như vậy.”
“Cô cũng có thể mặc đẹp mà.” Diệp Lâm Tây nói.
Kha Đường thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Còn nhớ khi mới vào nghề, cô ấy còn chưa hiểu rõ quy định của ngành, chỉ nghĩ rằng đã đi làm thì phải ăn mặc sáng sủa, xinh đẹp. Kết quả cô đã mặc một chiếc váy đỏ đi gặp khách hàng muốn ly hôn, cuối cùng bị đối phương phát ra âm dương quái khí cả nửa ngày. Như thể cô chính là tình nhân đã ςướק chồng của người ta vậy. Sau này, Kha Đường đều cố gắng ăn mặc xuề xòa nhất có thể, đặc biệt là khi gặp một số khách hàng nhìn có vẻ không dễ dàng kết thân.
Hai người tám chuyện một hồi, cuối cùng cũng đợi được thang máy. Hôm nay là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây đến Khoa học Công nghệ An Hàn, vì bọn họ cần gặp người sáng lập. Nhưng Ninh Dĩ Hoài lại không xuất hiện, Từ Thắng Viễn là người đi cùng cô. Diệp Lâm Tây lười gọi taxi nên kêu tài xế đợi dưới lầu.
Từ Thắng Viễn còn tưởng cô gọi taxi, vừa lên xe đã thốt lên: “Lâm Tây, tài khoản của cô là hạng gì vậy, còn gọi được cả Bentley đến đón. Trước đây tôi cũng nghe có người nói rằng dùng ứng dụng gọi xe Didi* còn có thể bao xe nữa.”
*Didi: ứng dụng gọi xe giống Grab.
Diệp Lâm Tây ôm đầu, đây đúng là tại cô mà. Cũng may Từ Thắng Viễn không tò mò hỏi han gì thêm, rất nhanh đã đổi chủ đề.
Anh ta nói: “Thự sự mà nói tôi không ngờ rằng đối tác Ninh của chúng ta lại nhận vụ của Khoa học Công nghệ An Hàn.”
Diệp Lâm Tây: “Sao vậy?”
Từ Thắng Viễn: “Trước đây, khi đối tác Ninh nhận loại dự án kiểu này, sẽ chọn đối tượng thấp nhất là khoảng một trăm triệu tệ.”
“……”
Anh ta nói: “Có lẽ anh ta muốn lấy Khoa học Công nghệ An Hàn để đào tạo chúng ta.”
Diệp Lâm Tây: “Anh nghĩ lần này An Hàn có thể kêu gọi được bao nhiêu tiền đầu tư?”
Từ Thắng Viễn lắc đầu: “Cũng khó nói, từ năm mươi đến tám mươi vạn là có khả năng, tôi thấy phạm vi kinh doanh của họ không đủ để định hướng thị trường, hơn nữa nơi dẫn đầu về hệ thống an ninh và robot trong nước là Khoa học Công nghệ Thịnh Á.”
Cả hai cứ thế nói chuyện phiếm cho đến khi tới Khoa học Công nghệ An Hàn.
Khoa học Công nghệ An Hàn nằm trong khu công nghiệp khoa học kỹ thuật ở thành phố Bắc An, nơi có đủ các loại công ty kinh doanh công nghệ cao, cả khu được trang trí vô cùng hiện đại. Khi đến Tòa nhà số 9, nơi đặt trụ sở của Khoa học Công nghệ An Hàn, vừa tới cửa họ liền nhìn thấy một con robot màu trắng đặt ngay ở sảnh ra vào. Vì còn trẻ nên vốn dĩ Từ Thắng Viễn rất có hứng thú với loại công nghệ cao này như vậy, nên ngay lập tức đã bị nó thu hút.
Anh ta kinh ngạc thốt lên: “Đây không phải là thế hệ robot bảo mật đầu tiên mà Khoa học Công nghệ An Hàn ra mắt trước đó chứ?”
Diệp Lâm Tây đăng ký cuộc gặp gỡ của họ tại cửa. Có lẽ nhân viên lễ tân đã được ai đó dặn dò trước, vừa nghe thấy Luật sư thì lập tức dẫn bọn họ vào trong.
Từ Thắng Viễn vừa đi vừa tò mò hỏi: “Con robot này của công ty cô là con được đặt ở đại sảnh phải không?”
“Đúng vậy, nó có thể thực hiện nhiệm vụ điều hành, giám sát thời gian thực và còn có thể thực hiện việc tuần tra, phát hiện, báo động cùng nhiều chức năng khác, nếu anh quan tâm thì có thể trải nghiệm nó một chút.”
Rõ ràng là nhân viên lễ tân đã được đào tạo rất bài bản và hoàn toàn am hiểu về các sản phẩm thông minh của họ.
Khi bọn họ đến tầng ba, liền được dẫn thẳng tới văn phòng của CEO – Phùng Kính. Anh ta cũng không quá lớn tuổi, khoảng ngoài ba mươi, có lẽ vì là người đã sáng lập nên một công ty mới nên cả người vẫn còn tác phong rất hiếu chiến. Chỉ có điều khi nhìn thấy Diệp Lâm Tây, cái ánh mắt thú vị đó của anh ta khiến Diệp Lâm Tây vô cùng khó chịu. Có lẽ đây là sự bất công nơi công sở, phụ nữ đẹp đi đến đâu đều sẽ bị người khác thành kiến.
Khi lần đầu tiên đối phương nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô chỉ là một chiếc bình hoa đi động có khuôn mặt xinh đẹp. Thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ xem liệu mình có thể chạm vào chiếc bình hoa đẹp đẽ này một cái không nhỉ?
Cũng còn may là Phùng Kính thực sự không làm bất cứ hành động gì thô lỗ với Diệp Lâm Tây.
“Hay là tôi dẫn hai vị đi tham quan công ty một vòng nhé.” Phùng Kính lịch sự nói.
Từ Thắng Viễn mở miệng nói trước: “Phùng tổng không cần khách sao như vậy, trước đó chúng tôi có gửi danh sách tài liệu công ty cho bên các anh, không biết bên anh đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Phùng Kính gật đầu nói: “Tôi đã giao cho phòng ban phụ trách chuẩn bị rồi, vừa hay hôm nay làm xong xuôi cả rồi.”
“Thực ra, hai người cũng không cần thiết phải vất vả tới tận đây, đáng lẽ là bên chúng tôi phải gửi tài liệu qua đó mới đúng.”
Đây là một loạt những câu nói lịch sự lễ nghĩa trong giao tiếp.
Còn về phía Diệp Lâm Tây, bọn họ đến đây còn có mục đích khác. Lần này bọn họ chủ yếu muốn gặp gỡ đội ngũ sáng lập của Khoa học Công nghệ An Hàn. An Hàn có tổng cộng ba nhà sáng lập. Phùng Kính hiện đang chịu trách nhiệm về hoạt động chung của toàn bộ công ty. Anh ta cũng là người đại diện cho bộ mặt của An Hàn, bất kể là An Hàn có tham gia các hội nghị hay hoạt động quảng bá khác nhau đều là anh ta ra mặt. Tướng mạo anh ta khá anh tuấn, trước đây giới truyền thông đã từng thổi phồng anh ta, gọi anh ta là doanh nhân trẻ đẹp trai nhất. Về phần hai người còn lại thì một người là Quan Bằng Phi phụ trách vấn đề nhân sự. Và người cuối cùng mặc dù thông tin rất khan hiếm, nhưng theo quan điểm của Diệp Lâm Tây thì chính là Kiều Vân Phàm – Giám đốc kỹ thuật được biết đến như một nhân vật cốt lõi của Khoa học Công nghệ An Hàn. Vị này đại khái là một nhà kỹ thuật thực thụ, rất hiếm khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Đến cả Diệp Lâm Tây cũng chưa từng nhìn thấy ảnh của anh ta.
Nhưng lúc này cô lại nhìn thấy rồi. Bởi vì trong văn phòng của Phùng Kính có treo đầy ảnh ba nhà sáng lập của họ và có một vài tấm ảnh chụp chung cả ba người. Có vẻ như các tấm ảnh đó được chụp ở nhiều thời điểm khác nhau.
Về ba người họ, báo chí cũng đã đưa tin nhiều, vì họ là những cựu sinh viên tốt nghiệp cùng một trường đại học. Đại học Bắc An.
Cựu sinh viên cùng nhau khởi nghiệp luôn được dư luận quan tâm, bởi vì đó là một câu chuyện cổ tích từ khuôn viên nhà trường, đến công ty và xã hội, hơn nữa một doanh nghiệp thành công sẽ khiến câu chuyện cổ tích đó có một cái kết viên mãn. Rõ ràng là ba người họ đang viết tiếp cái kết cho câu chuyện hoàn hảo này.
Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây chợt nhớ ra, trong các trường hợp khởi nghiệp của cựu sinh viên ở nước ngoài thì Facebook là nổi tiếng nhất và có sức ảnh hưởng lớn đối với giới trẻ, nhưng bọn họ cũng đã có tiền sử đuổi nhà sáng lập ra khỏi công ty.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây hỏi: “Chúng tôi có thể nói chuyện với hai người sáng lập còn lại không?”
“Tất nhiên có thể.”
Phùng Kính dường như nhớ tới điều gì đó, có chút ái ngại nói: “Nhưng Bằng Phi đang đi công tác, hiện tại không có mặt ở công ty. Hơn nữa anh ấy cũng có chút việc gia đình nên ước tính tuần sau mới có thể quay lại.”
Diệp Lâm Tây gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng tôi có thể xem xét các tài liệu khác trước cũng được.”
Phùng Kính gọi một cuộc điện thoại, sau khi trao đổi vài câu liền dập máy.
Anh ta cười nói: “Giám đốc kỹ thuật của công ty chúng tôi rất đam mê công việc, với trái tim chỉ quan tâm đến công nghệ, ngoài ra không để ý thêm vấn đề gì khác.”
Ngay sau đó, một người đàn ông đeo kính đầy cửa vào. Tóc anh ta hơi dài, ăn mặc xuề xòa, quần áo sạch sẽ nhưng rất giản dị. Áo phông trắng và quần jean, thậm chí không thể tìm thấy chút bóng dáng của thương hiệu nào trên người anh ta.
“Tìm tôi có việc gì vậy?” Kiều Vân Phàm có chút sốt ruột đưa tay xoa xoa mái tóc mình.
Phùng Kính bước tới túm lấy anh ta, khẽ cười đáp: “Hai vị này là Luật sư của công ty Luật B Vấn, đây là Luật sư Diệp Lâm Tây, còn đây là Luật sư Từ Thắng Viễn.”
Khi anh ta giới thiệu, mặc dù Kiều Vân Phàm đều bắt tay với hai người họ nhưng vẻ mặt anh ta có chút lơ đễnh. So với cảm giác bị ánh mắt dán chặt lên cơ thể Diệp Lâm Tây lúc Phùng Kính vừa nhìn thấy cô, thì sự thờ ơ, khinh khỉnh của Kiều Vân Phàm lại khiến Diệp Lâm Tây có chút không quen.
“Gặp mặt xong rồi tôi có thể đi được chưa?”
Kiều Vân Phàm thực sự không quan tâm lắm đến chuyện của công ty, cho dù có nói là Luật sư thì anh ta cũng không biết họ đến đây làm gì.
Phùng Kính dỗ dành anh ta, nói: “Việc này liên quan đến vòng tài trợ A của công ty, vì anh là Giám đốc kỹ thuật nên có thể trò chuyện với hai vị Luật sư này một chút.”
Kiều Vân Phàm nhìn Diệp Lâm Tây, đột nhiên nói: “Tôi nói những vẫn đề liên quan đến kỹ thuật, bọn cô có hiểu được không?”
“……”
Rõ ràng là không.
Diệp Lâm Tây giải thích: “Giám đốc Kiều, anh đừng hiểu lầm. Chúng tôi đến gặp anh không phải là vì có ý kiến gì về vấn đề kỹ thuật của anh, chỉ là muốn trao đổi với các anh về các giải pháp cho tương lai của công ty mà thôi.”
Trong quá trình thẩm định của Luật sư sẽ cần phải kiểm tra đội ngũ sáng lập. Thậm chí còn cần nói chuyện riêng với từng thành viên trong nhóm sáng lập đó. Bởi vì các nhà đầu tư sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn với mong muốn thu được tỷ suất sinh lợi hiệu quả cao và tất nhiên sự ổn định của đội ngũ kinh doanh cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của một công ty. Cho dù có sự khác biệt lớn giữa nhóm người sáng lập hoặc các yếu tố khác ảnh hưởng đến nhóm thì tất cả những điều này bọn họ đều phải điều tra tìm hiểu rõ ràng.
Dường như Kiều Vân Phàm đã nghe thấy một chủ đề thú vị: “Các giải pháp cho tương lai của công ty?”
Diệp Lâm Tây gật đầu.
Anh ta đột nhiên bĩu môi một cái: “Ý kiến của tôi có quan trọng đến vậy không?”
Diệp Lâm Tây: “Tất nhiên, anh không những là người sáng lập công ty, mà còn là cổ đông lớn nắm giữ hơn hai mươi phần trăm cổ phần, ý kiến của anh có thể là bài toán sống còn của toàn bộ công ty, nên nó rất quan trọng.”
Lúc này, Phùng Kính ở bên cạnh nói: “Luật sư Diệp, bây giờ bên cô muốn trao đổi với chúng tôi phải không?”
Từ Thắng Viễn liếc nhìn anh ta một cái: “Tất nhiên là không phải, thông thường thì chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện khi bên các anh thấy thích hợp.”
Dù sao thì bọn họ cũng cần thời gian để nhóm sáng lập đàm phán và thống nhất nội dung.
Phùng Kính bước tới, đưa tay khoác lên vai Kiều Vân Phàm: “Vân Phàm, anh nghe thấy rồi chứ, việc này anh không thể trốn tránh mãi được. Dù là người phụ trách mảng công nghệ, nhưng đối với vấn đề lớn như việc kêu gọi tài trợ cho công ty, anh đương nhiên phải đưa ra ý kiến của mình.”
Có vẻ Kiều Vân Phàm hơi mệt mỏi, anh ta đưa tay lên dụi dụi hai mắt.
Phùng Kính lập tức quan tâm hỏi: “Có phải tối qua lại thức đêm không? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được thức khuya. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể nào chịu nổi?”
Anh ta ca thán phàn nàn rất nhiều. Sau đó dường như ý thức được ở đây còn có người ngoài, nên quay sang xin lỗi: “Xin lỗi nhé, để hai vị chê cười rồi.”
“Vân Phàm đúng là cái người không biết tự chăm sóc cho bản thân, lần nào cũng phải để nhắc nhở nhiều như vậy, thế nhưng vẫn không chịu nghe.”
Kiều Vân Phàm dường như đã quá quen với thái độ của anh ta, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Diệp Lâm Tây và Từ Thắng Viễn ra về, khi hai người xuống dưới lầu.
Từ Thắng Viễn ngưỡng mộ nói: “Những người khởi nghiệp cùng nhau như này tình cảm thật sâu đậm.”
Diệp Lâm Tây liếc anh ta: “Ngưỡng mộ?”
Từ Thắng Viễn: “Cô không thấy cách đối xử của Phùng tổng đối với Giám đốc Kiều như thể đang dỗ dành một đứa trẻ à, hơn nữa xem ra hai người họ cũng rất hợp nhau, thật khiến người ta ghen tị.”
Đột nhiên anh ta hừ nhẹ nói: “Ai mà chẳng muốn làm bảo bối của người khác.”
Diệp Lâm Tây: “…”
*
Diệp Lâm Tây và Từ Thắng Viễn bận tối mắt tối mũi với việc xem xét các loại hồ sơ của Khoa học Công nghệ An Hàn.
Cứ thế cho đến tận thứ sáu.
Chín giờ ba mươi phút sáng, Ninh Dĩ Hoài chậm rãi bước vào công ty.
Ở đẳng cấp của một đối tác cao cấp, đương nhiên không bị làm mấy việc vặt vãnh như chấm công rồi. Một lúc sau, anh ta gọi Diệp Lâm Tây và Từ Thắng Viễn vào văn phòng.
“Lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đến Golf International Resort.”
Từ Thắng Viễn nghĩ sao nói vậy: “Không phải chúng ta sẽ tới Phi Đỉnh để họp sao?”
Phi Đỉnh là tổ chức đầu tư hàng đầu cấp vốn cho Khoa học Công nghệ An Hàn lần này.
“Nhiêu tổng của Phi Đỉnh rất thích chơi Golf, tất cả các hạng mục của anh ta đều được thảo luận trên sân Golf.”
Ninh Dĩ Hoài vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Trong hai người ai có thể chơi Golf?”
Từ Thằng Viễn lập tức chột dạ, anh ta sinh gia trong một gia đình bình thường, làm sao có thể tiếp xúc được với Golf chứ? Hơn nữa trình độ của anh ta còn lâu mới đạt được đến độ vừa đánh Golf vừa bàn bạc dự án.
Diệp Lâm Tây nói: “Tôi biết.”
Từ Thắng Viễn thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn cô một cái.
Ninh Dĩ Hoài gật đầu: “Vậy cô đi cùng tôi.”
Diệp Lâm Tây và Từ Thắng Viễn rời khỏi văn phòng, Từ Thắng Viễn vội vàng nói: “Lâm Tây, lúc nào về nhớ chuyển nội dung cuộc họp cho tôi nhé.”
“Tôi đoán rằng đây là lần đầu tiên hai bên gặp nhau, theo thông thường làm gì có ai mở cuộc họp trên sân Golf.”
Từ Thắng Viễn: “Tôi cảm thấy các Quản lý cấp cao đều thích làm việc kiểu này nhỉ?”
Diệp Lâm Tây bĩu môi, cô có thấy Phó Cẩm Hành vừa chơi Golf vừa thảo luận dự án bao giờ đâu.
Ngay sau đó, cô lên xe của Ninh Dĩ Hoài, cùng nhau đến International Resort. Khi đến nơi đã là hơn mười giờ, lúc này mặt trời cũng đang dần lên cao. Bây giờ đã là tháng tám, cho dù buổi sáng nắng không gắt như buổi trưa, nhưng vẫn rất nóng bức. Diệp Lâm Tây không đem theo dụng cụ đánh Golf, nhưng cũng may ở đây có rất đầy đủ. Gậy đánh Golf và những thứ khác cô không cần phải chuẩn bị, chỉ cần chọn quần áo cho mình là xong. Nhưng trước khi chọn đồ để mặc, Diệp Lâm Tây lại quay đầu sang hỏi: “Đối tác Ninh, bộ đồ này có được tính vào phí công tác không?”
Ninh Dĩ Hoài đang xem Wechat, nhướng mi hỏi: “Có chút tiền vậy mà cô cũng để ý à?”
Diệp Lâm Tây nở một nụ cười đoan trang: “Một tháng tiền lương của tôi có được đáng là bao đâu.”
Thực ra là bởi vì quần áo bán trong Resot Quốc tế này xấu đến mức cô thực sự cảm thấy số tiền mình bỏ ra quá lãng phí. Hơn nữa vốn dĩ cô vì bàn chuyện làm ăn nên mới phải mua nó.
Ninh Dĩ Hoài đút điện thoại vào trong túi, vẫy vẫy tay: “Giữ lại hóa đơn.”
Diệp Lâm Tây: “Cảm ơn đối tác Ninh.”
Sau khi vào trong, cô nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng xác định mục tiêu của mình. Áo Polo hồng và chân váy trắng, so với những tông màu sáng khác thì đây là kiểu đơn giản và ít lỗi mốt nhất. Diệp Lâm Tây vừa thay quần áo vừa cảm thấy ấm ức nghĩ, trước giờ cô chưa bao giờ mặc những bộ đồ rẻ tiền như vậy.
Tất cả là vì công việc, vì công việc.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã tìm ra cho mình một tia giác ngộ.
Thay quần áo xong, Diệp Lâm Tây nhanh chóng đi ra.
Ninh Dĩ Hoài liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bên phía Nhiêu tổng cũng chuẩn bị tới rồi.”
Quả nhiên, khi hai người đi đến sảnh đợi, thì nhìn thấy một nhóm người đang tiến vào, từ xa đã chào dơ tay chào hỏi qua bên này.
“Đối tác Ninh, lần này chúng ta lại được hợp tác cùng nhau rồi.”
Một người đàn ông trung niên đứng đầu mỉm cười bắt tay Ninh Dĩ Hoài.
Tiếp đến, ánh mắt anh ta rơi vào Diệp Lâm Tây, sau một tia kinh ngạc, anh ta cười hỏi: “Đây là trợ lý mới của anh?”
“Luật sư Diệp Lâm Tây, tốt nghiệp tại trường Luật Harvard, là sư muội của tôi.” Ninh Dĩ Hoài giới thiệu ngắn gọn.
Nhưng rõ ràng từ “Sư muội” ở cuối câu vẫn phát huy tác dụng. Vẻ tùy tiện trên gương mặt của Nhiêu Tuấn Kiệt đã thu liễm trở lại, lần này anh ta nghiêm túc đưa tay ra: “Nói ra thì tôi và Luật sư Diệp cũng được coi là cựu sinh viên cùng trường đó.”
Diệp Lâm Tây bắt lấy bàn tay anh ta: “Anh cũng tốt nghiệp ở Harvard?”
Nhiêu Tuấn Kiệt: “Tôi tốt nghiệp tại Đại học Columbia, vì vậy chúng ta vẫn được tính là cựu sinh viên của các trường thuộc Ivy League.”
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn hẳn.
Nhiêu Tuấn Kiệt lại liếc nhìn về phía sau rồi hỏi trợ lý bên cạnh: “Tiểu Phùng vẫn chưa tới sao?”
Trợ lý khẽ nói: “Phùng tổng đang kẹt xe, lát nữa mới tới được ạ.”
“Được, chúng ta đừng đợi cậu ta nữa.”
Thế là cả nhóm lên xe golf cùng nhau đi đến sân.
Nhiêu Tuấn Kiệt cùng trợ lý của anh ta ngồi ở phía trước xe, Diệp Lâm Tây và Ninh Dĩ Hoài ngồi phía sau, đột nhiên Diệp Lâm Tây nhìn phía trước xe, thấp giọng nói: “Sao tôi lại cảm thấy có mùi vị của Hồng Môn Yến vậy?”
Ninh Dĩ Hoài quay sang nhìn cô, cười chế nhạo một tiếng. Khi vào đến nơi, đột nhiên thời tiết trở nên vô cùng oi bức, nhưng Nhiêu Tuấn Kiệt vẫn rất thích thú. Có thể thấy Ninh Dĩ Hoài không mấy thích chơi Golf, nên Diệp Lâm Tây đánh cùng với anh ta.
Một lúc sau, Nhiêu Tuấn Kiệt hài lòng nhìn Diệp Lâm Tây nói: “Không ngờ một cô gái trẻ như Luật sư Diệp lại chơi Golf giỏi vậy.”
“Vì trong nhà cũng có người thích chơi nên thi thoảng tôi cũng tham gia cùng.”
Ngay sau đó Nhiêu Tuấn Kiệt đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng vì thời tiết quá nắng nóng, vì vậy mọi người di chuyển vào trong nhà.
Họ vừa đến nơi nghỉ ngơi thì Phùng Kính của Khoa học Công nghệ An Hàn cũng tới. Bởi vì Diệp Lâm Tây đã từng gặp anh ta nên lần này không cần giới thiệu lại.
Phùng Kính xin lỗi: “Nhiêu tổng, lần này đến muộn là lỗi của tôi, lát nữa vào bàn ăn, tôi sẽ tự phạt ba chén.”
“Cậu biết vậy là được rồi.” Nhiêu Tuấn Kiệt cũng không khó chịu.
Có thể thấy mối quan hệ của cả hai thực sự rất tốt.
Hoặc đôi bên đã có đủ sự ràng buộc lợi ích.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, khi Phùng Kính liếc nhìn Diệp Lâm Tây, Ninh Dĩ Hoài nhẹ nhàng lên tiếng: “Có điều gì muốn nói anh cứ tự nhiên, cô ấy có thể lắng nghe. Dù sao thì cô ấy cùng là một trong những luật sư xử lý dự án này.”
Phùng Kính: “Vậy tôi cũng xin nói thẳng.”
“Tôi muốn loại bỏ Kiều Vân Phàm.”
Diệp Lâm Tây đang cúi đầu đột nhiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn.