Tận dụng cơ hội để thể hiện sự yếu đuối và khơi gợi lòng trắc ẩn.
Hạ gục tên đàn ông chó chỉ với một cú đánh.
Rồi thắng lợi hoàn toàn.
Chỉ một giây trước thôi cô vẫn đang còn tự mãn về sự thông minh của mình và cảm thấy rằng kế hoạch của cô sắp thành công, cuối cùng ông trời đã cử người đến dọn đường cho cô rồi nói với cô một cách rõ ràng.
Cô đang mơ!!
Diệp Lâm Tây vẫn đang nắm chặt góc áo của Phó Cẩm Hành trong lòng bàn tay, cảm thấy đại não của mình đang chạy điên cuồng với tốc độ 800kh/h, khi định quay đầu xe tháo chạy thì người đàn ông đang ôm cô đột nhiên di chuyển.
Nếu như nói về những hành vi đáng xấu hổ trước mặt Phó Cẩm Hành trước đó, thì còn có thể dùng một câu là ngoài ý muốn để mô tả về nó. Nhưng vào lúc này, màn biểu diễn vừa rồi của cô đã phơi bày rõ ràng sự thật về một cô gái đầy mưu mô.
Không được.
Diệp Lâm Tây cái khó ló cái khôn, ngẩng đầu nói: “Lúc chạy xuống dưới, càng nghĩ càng thấy sợ, sợ đến nỗi chân cũng mềm luôn rồi.”
Mặc kệ Phó Cẩm Hành có tin hay không, thì hôm nay chính xác là cô đã sợ đến mức mềm nhũn chân tay, khi nãy không sợ thì bây giờ sợ. Trong lòng Diệp Lâm Tây đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bất luận Phó Cẩm Hành nói thế nào cô đều sẽ phủ nhận, phủ nhận, phủ nhận.
Sự cay nghiệt của tên đàn ông chó này, cô đã nếm trải nhiều rồi.
Vừa rồi cô nhìn ra anh thật sự lo lắng cho mình, toát cả mồ hôi vì phải chạy tới đây, kết quả là cô vẫn còn tâm tư để diễn trò với anh, nghĩ thôi cũng biết tâm trạng của anh sẽ tệ đến mức nào. Diệp Lâm Tây không khỏi cảm thấy ấm ức, nếu như bình thường anh luôn như vậy, thì cô cũng đâu đến mức nảy sinh ý đồ với anh chứ?
Dù sao thì cũng đều là tại anh!
Lòng dạ của Diệp đại tiểu thư đang trằn chọc để tìm lý do bào chữa cho chính mình và ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu nhìn lên đợi Phó Cẩm Hành lên tiếng.
Cuối cùng người đàn ông cúi đầu cẩn thận đánh giá cô, Diệp Lâm Tây áy náy đến mức thái quá, hỏi: “Anh không tin em à?”
Nếu anh dám nói không tin thì…
Được rồi, cô cũng hết cách.
Khi trong lòng Diệp Lâm Tây còn có chút thấp thỏm, đột nhiên giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Ừm, anh tin.”
Diệp Lâm Tây vừa nghe thấy đang định phản bác, thấm chí trong đầu đã liệt kê dần hàng loạt ý định bào chữa cho mình, kết quả Phó Cẩm Hành lại nói một câu anh tin, khiến những suy nghĩ trong đầu cô tan thành mây khói.
Cô bất giác cảm thấy mềm lòng.
Nhất thời, vốn dĩ cô đang định bày ra bộ dạng đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng còn chưa lấy ra khí thế đó, không ngờ lại tan biến nhanh như quả bóng bị xì hơi.
Sau một lúc, cô ngập ngừng nói: “Anh tin là được rồi.”
Cho đến lúc này, cô vẫn có chút không dám tin, sự việc lồ lộ như vậy mà tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành lại nhẹ nhàng cho qua, hoàn toàn không chế giễu cô một lời.
Diệp Lâm Tây thực sự thấy… Không quen với nó.
Sau đó, cô bị chính ý nghĩ khủng khi*p đó của mình dọa, lẽ nào cô bị rơi vào lưới của nhà nghệ thuật tán tỉnh rồi sao? Quả thực cảm thấy không thể quen nổi với việc không bị anh ta chế giễu vài câu. Nhưng nghĩ đến việc thường ngày cô cũng hay lạnh lùng với anh, Diệp Lâm Tây cảm thấy tràn đầy cảm xúc. Ban đầu kịch bản của cặp vợ chồng trên danh nghĩa quá hoàn hảo, giờ cô lại muốn thay đổi cảnh diễn.
Khó ghê.
Diệp Lâm Tây thay đổi sắc mặt liên tục, lúc thì vui vẻ, lúc thì ủ dột, khiến cho Phó Cẩm Hành có chút buồn cười. Ban đầu anh thực sự cảm thấy hơi kỳ quái, khó có thể tưởng tượng được quả nhiên có người sống tự do tự tại như vậy, trong đầu nghĩ cái gì đều hiện rõ ràng lên mặt. Không hề mảy may che giấu bất cứ điều gì. Sau này quen dần, anh thích cô luôn có vẻ ngoài tươi tắn, có gì đều thể hiện hết ra ngoài, vui vẻ, bực bội, khó chịu, ấm ức, đắc ý, hạnh phúc, tất cả đều được phân biệt rõ ràng.
“Đi thôi.” Phó Cẩm Hành nắm lấy tay cô.
Diệp Lâm Tây kinh ngạc: “Đi đâu?”
Phó Cẩm Hành: “Chẳng lẽ em định đứng đây mãi sao? Không thấy nóng à?”
Diệp Lâm Tây không chút do dự gật đầu: “Nóng, nóng ૮ɦếƭ đi được.”
Lý do vừa rồi cô chuyển sang chỗ này đứng là vì chỗ đồng nghiệp của cô đang đứng chẳng có chút bóng râm nào cả, cô thực sự không chịu được gian khổ. Chỉ là bây giờ Diệp Lâm Tây cảm thấy hơi chột dạ với câu không chịu được gian khổ này.
Bởi vì Kha Đường quả thực không hề nói quá. Khi đám cháy xảy ra, cô đang mang tài liệu đi photo, tất cả các máy photo trong công ty đều được đặt cùng một chỗ, bất kể nhóm nào muốn dùng đều phải đến đó.
Tình cờ lại gặp Kha Đường, hai người vừa photo vừa tám chuyện.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây khẽ khịt mũi, có chút kỳ quái hỏi: “Mùi gì lạ vậy.”
“Cái gì?” Kha Đường cũng hít hít.
Quái lạ, đúng là thật rồi.
Khứu giác của Diệp Lâm Tây nhạy cảm hơn bình thường, nên vừa ngửi đã nhận ra ngay mùi khét, ngay khi hai người còn đang suy đoán, đột nhiên cả tòa nhà vang lên tiếng chuông báo cháy. Còi báo động xuyên qua tai, nhắc nhở mọi người về chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
“Có cháy ở trên lầu.”
“Mau xuống dưới đi.”
Trong phòng làm việc vang lên vài tiếng hò hét, rất nhiều luật sư bình thường luôn bình tĩnh, lúc này cũng không quan tâm đến chuyện gì đang diễn ra, lần lượt chạy ra ngoài. Chỉ có điều văn phòng của B Vấn chẳng ở dưới thấp, hơn hai mươi tầng nhà, rất nhiều người đang đứng chặn ở lôi vào thang máy.
Kha Đường còn chưa đi đến được cửa thang máy, Diệp Lâm Tây đã lôi cô ấy đến lối cầu thang bộ thoát hiểm.
Diệp Lâm Tây vừa kéo cô ấy vừa nói: “Khi xảy ra hỏa hoạn, còn chờ thang máy làm gì, tự chạy xuống đi.”
Kha Đường sửng sốt: “Hơn hai mươi tầng lận đó.”
Hơn nữa, cả hai người đều đang đi giày cao gót, nhưng cô vừa nói xong Diệp Lâm Tây đã bắt đầu bước xuống. Ngay cả Diệp Lâm Tây cũng không nhận ra rằng bản thân mình lại trân trọng mạng sống đến vậy. Ham muốn sống sót bùng nổ khi đối đầu với nguy hiểm khiến cô cũng phải ngạc nhiên.
Sau đó, cô còn viện một cái cớ để giải thích với chính mình rằng, có lẽ là cô vẫn chưa sống đủ, vẫn còn hàng trăm triệu chiếc váy tiên nữ, cũng như vô số chiếc túi xách hàng hiệu đang chờ cô chăm sóc tới. Nghĩ về nó theo cách này, cô mới có thể chấp nhận một thực tế ham sống mạnh mẽ như vậy trỗi dậy trong xương cốt của chính mình.
*
Con đường tạm thời bị phong tỏa vì xe cứu hỏa đang ra vào. Diệp Lâm Tây phát hiện Phó Cẩm Hành không ngồi xe tới, lúc trước thấy anh mồ hôi đầm đìa lại chỉ nghĩ rằng đấy là do anh đứng dưới nắng.
Diệp Lâm Tây khẽ liếm môi: “Anh đi bộ tới đây sao?”
Phó Cẩm Hành: “Ừm.”
Diệp Lâm Tây cũng không biết nên nói gì thêm.
Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Anh đã gọi cho em.”
Diệp Lâm Tây nhớ tới lời trách móc vừa rồi của anh, nhất thời có chút bối rối.
“Lúc đó em đang photo tài liệu, không cầm điện thoại theo người, đến khi nghe thấy tiếng chuông báo cháy liền chạy luôn xuống dưới.”
Phó Cẩm Hành nắm chặt bàn tay cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, như nhẹ nhàng thổi bay hơi nóng xung quanh, khi truyền tới tai Diệp Lâm Tây lại cảm thấy rất thoải mái: “Em làm vậy là đúng, vào những lúc như thế, bảo vệ bản thân mình là điều quan trọng nhất.”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng mình lại được khen ngợi. Hai người cùng đi trên phố, một người không chịu nổi gian khổ như Diệp Lâm Tây, lúc này lại không hề kêu ca một lời. Mãi cho đến khi bước tới cửa khách sạn, cô mới nhận ra Phó Cẩm Hành đã đưa mình đi đâu.
Diệp Lâm Tây có chút căng thẳng hỏi: “Tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Chắc chắn không thể quay lại công ty của em ngay được, con đường này lại đang tắc, tài xế của anh cũng không thể vào đây. Bây giờ chúng ta vào khách sạn nghỉ ngơi một chút, ăn trưa xong anh đưa em về nhà.”
Nghe những lời lẽ chính đang của anh, do dự trong lòng Diệp Lâm Tây vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn. Vì vậy, sau khi Phó Cẩm Hành bước đến quầy lễ tân để đặt một phòng, thì Diệp Lâm Tây mới chắc chắn rằng anh đang có ý đồ xấu xa.
“Ăn cơm thì cứ ăn sao lại phải thuê phòng?”
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô, mặt mày lãnh đạm: “Lâm Tây.”
Anh gọi cô một tiếng.
“Tối qua ba giờ anh mới về tới Bắc An, hôm nay lại phải đến công ty, nên hơi mệt.”
Diệp Lâm Tây nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt anh, chợt nhận ra nãy giờ anh chạy đi chạy lại chắc cũng mệt, cô có chút áy náy, cảm thấy tội lỗi vì mình đã không quan tâm đến anh. Vì vậy khi hai người vào thang máy, Diệp Lâm Tây không nhịn được nói: “Vậy nên sáng nay em đã nói anh nên ở nhà nghỉ ngơi một chút, chẳng lẽ công ty anh sẽ phá sản chỉ vì anh không có mặt ở đó một ngày?”
“Cũng chẳng biết anh vất vả đến mức như vậy để làm gì?”
Nhưng cô còn chưa dứt lời, âm cuối cùng có chút lạc giọng, sau đó đột ngột im lặng.
Diệp Lâm Tây lặng lẽ nhìn về phía cửa thang máy đối diện, mặc dù xu hướng tiêu tiền của cô gần đây đã giảm bớt, nhưng trước đây cô được biết đến là một bậc thầy trong việc đốt tiền. Khi đi mua sắm, lúc rời khỏi trung tâm thương mại luôn chẳng cầm thứ gì trên tay. Bởi vì mua quá nhiều, nên các thương hiệu thời trang đã chủ động yêu cầu giao hàng tận nhà, cho dù là hàng hiệu cao cấp hay là đồ bình dân chỉ cần xuất hiện trước mặt cô là cô có thể mua chúng bất cứ lúc nào. Tất cả sự tự do tự tại này đều được hỗ trợ bởi nguồn tài chính khổng lồ. Và Phó Cẩm Hành chính là một trong những chiếc giá đỡ cho cô.
Được rồi, đằng sau một người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng của một người phụ nữ ăn chơi phá nhà. Còn cô chính là người phụ nữ phía sau Phó Cẩm Hành.
Sau khi ra khỏi thang máy, cả hai đi thẳng vào phòng. Đây là phòng khách sạn của nhà hàng, vốn dĩ tấm của kính trong suốt kéo dài từ trần nhà tới chân tường luôn được hướng ra toàn cảnh của tòa nhà Quốc tế Hằng Dương đối diện, vì vậy lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng làn khói cuồn cuộn giữa không trung.
Thực ra, Diệp Lâm Tây thật sự rất mệt, vì ban nãy chạy một mạch xuống hơn hai mươi tầng nhà. Lại còn chạy trên đôi giày cao gót nữa. Cô thực sự không phải là một người phụ nữ sắt đá, lúc này khi đã có thể thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở chân.
Vừa bước vào cửa, cô đã đá văng đôi giày cao gót đang đi trên chân. Khi Diệp Lâm Tây nằm ở ghế sofa, cũng chẳng quan tâm đến việc duy trì phong thái duyên dáng của mình nữa, hận không thể cứ thế nằm dài cho thoải mái, cho dù có thể nằm dang hai tay hai chân ra cô cũng chẳng bận tâm.
Khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng chẳng biết chân cô bị làm sao, cứ thế gác luôn lên đùi người ta.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt Phó Cẩm Hành đang nhìn lại phía cô. Vốn dĩ cô cũng không định làm gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cong môi: “Chân em muốn gãy đến nơi rồi.”
Phó Cẩm Hành: “Vì chạy một mạch hơn hai mươi tầng nhà à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô khẽ cười, như thể khuyến khích anh, có thể nói thì nói nhiều một chút. Diệp Lâm Tây ngửa đầu nhìn lên trên, hoa văn trần nhà của khách sạn rất đặc biệt, nhưng tâm tư của cô lại chẳng hề đặt ở đó, giọng điệu rất bình tĩnh: “Không sao, em hôm nay chỉ là gặp phải một kiếp nạn mà thôi, từ đám lửa chạy ra có thể nhặt được mạng về là vui rồi, chân có đau một chút thì đâu có hề hấn gì.”
Giọng điệu của cô rất thản nhiên, như thể không hề muốn phàn nàn hay lên án điều gì. Nhưng những gì cô nói lại khiến một người bật cười.
Phó Cẩm Hành nhìn màn tự biểu diễn của cô gái trước mặt, không hiểu sao lại đặt lòng bàn tay lên bắp chân cô: “Có phải em muốn anh Ϧóþ chân cho em không?”
Có mỗi câu đó thôi mà cũng phải đi vòng vèo tám mươi vòng mới đến đích.
Nhưng quả thực rất giống với phong cách của cô.
Diệp Lâm Tây: “Cũng không phải là muốn, chỉ là xem người nào đó có thành tâm hay không thôi.”
Phó Cẩm Hành thấy cô được voi đòi tiên, như thể phải cảm ơn vì cô đã cho anh cơ hội thể hiện, nhưng anh lại không hề tức giận, ngược lại lòng bàn tay thực sự xoa Ϧóþ trên bắp chân cô. Kỹ thuật của anh không được tốt, dù sao thì trước giờ đâu có làm những việc như vậy. Nhưng bắp chân của Diệp Lâm Tây rất đau, chỉ cần Ϧóþ nhẹ một chút cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Ngay lúc Diệp Lâm Tây đang thấy cực kỳ thoải mái cô lại không kìm được kêu lên một tiếng, bàn chân đặt trên đùi anh lại khua khoắng lung tung, cứ thế ᴆụng trúng chỗ đó.
Cô đột nhiên cứng đờ người. Không, không phải cô vừa chạm vào chỗ đó rồi chứ? Như thể xác nhận suy nghĩ của mình, ngón tay đang xoa nắn trên bắp chân bỗng nhiên dừng lại, cô đợi một lúc sau, cuối cùng đành phải ngẩng đầu lên nhìn. Ngay khi cô vừa nhìn qua, cả cơ thể đã bị Phó Cẩm Hành ôm dậy. Đến khi anh bế thẳng cô vào phòng ngủ, Diệp Lâm Tây mới cảm thấy điều không lành, nhưng cả người đã bị đặt lên giường rồi, người đàn ông đứng bên cạnh cũng dần cúi xuống, nhịp thở của anh có chút thay đổi, nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Diệp Lâm Tây không dám tin, cũng hiểu được tên đàn ông chó này đang muốn làm gì.
Cô không nhịn được nói: “Không phải anh nói anh mệt rồi nên mới thuê phòng sao?”
Phó Cẩm Hành bị cô chọc cười: “Lời nói của đàn ông em cũng dám tin à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Còn có, chẳng phải là em muốn xem anh thành tâm thế nào ư?”
Cơ thể nóng bỏng của Phó Cẩm Hành áp xuống.
Đã leo lên giường của sói, Diệp Lâm Tây cũng hiểu rằng mình không thể chạy thoát.