Sau khi bị trò đùa “Trời lạnh phá Vương” ngớ ngẩn của Phó Cẩm Hành trêu chọc, tâm trạng Diệp Lâm Tây thực sự đã tốt lên rất nhiều. Đến cả lòng dạ lúc nào cũng muốn đối đầu anh ta cũng dịu hẳn đi.
Người đàn ông chó đó bây giờ cũng coi là có trái tim rồi, ít nhất đã không bỏ đá xuống giếng khi vợ anh ta chịu ấm ức, lại còn pha trò để trêu cô, mặc dù hơi thô thiển nhưng nó quả thực đã có tác dụng.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây với tâm trạng vui vẻ hơn một chút, cuối cùng cũng bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình. Cô mở tập tài liệu vụ án do Ninh Dĩ Hoài đưa cho ra, cẩn thận đọc một lượt từ đầu đến cuối.
Chỉ là sau khi đọc nó, cô hơi ngạc nhiên.
Bởi vì cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng đây là vụ án mà Ninh Dĩ Hoài sẽ nhận. Trước khi đến với B Vấn cô đương nhiên biết rõ lý lịch của những vị đối tác cao cấp trong công ty. Dù sao thì trên trang Web chính thức ai từng làm qua dự án nào đều viết rất rõ ràng.
Ninh Dĩ Hoài nói không với kiện tụng, anh ta làm chủ yếu liên quan đến các lĩnh vực kinh doanh như niêm yết, sát nhập trong phạm vi nghiệp vụ, nay đột nhiên lại ném cho cô một vụ án tử công ích. Hơn nữa lại còn là một vụ án nhỏ với mục tiêu hai mươi vạn tệ.
Vì vậy, anh ta đã tìm thấy nó từ xó xỉnh nào vậy?
Diệp Lâm Tây đương nhiên không thể hỏi thẳng anh ta.
Ngay sau đó, cô bật máy tính mình mang theo lên và bắt đầu chuẩn bị sơ bộ. Khi Luật sư tiếp nhận một vụ án, họ đều cần phải tìm kiếm điều khoản pháp lý liên quan và nghiên cứu chúng, tức là tìm ra các quy định pháp luật liên quan để có thể điều chỉnh cho phù hợp với vụ việc, sau đó giúp thân chủ giải quyết vấn đề.
May mắn thay, khi Diệp Lâm Tây ở Mỹ, vì tò mò về thủ tục kiện tụng kinh doanh, nên cô cũng theo làm hai tháng. Chỉ là công chúa có chút ốm yếu, về sau cảm thấy kiện tụng thật sự không thích hợp với cô.
Khi cô đã có được ý tưởng sơ bộ thì buổi sáng cũng trôi qua.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, hai đồng nghiệp nam bên cạnh đang thảo luận xem sẽ ăn gì vào bữa trưa. Rõ ràng đây là vẫn đề được xã hội ngày nay quan tâm nhất.
Dù sao thì một ngày đi làm cũng rất mệt mỏi, nếu bữa trưa không ăn gì đó thật ngon thì làm sao có thể chịu đựng được cả ngày hôm đó chứ?
Khi hai người đang thảo luận, một người quay đầu lại hỏi: “Luật sư Diệp, ngày đầu tiên đi làm, không quen với môi trường xung quanh, cô có muốn đi ăn cùng chúng tôi không?”
Đối phương tên là Trần Minh, là một Luật sư cấp dưới trong đội.
Mặc dù ngoại hình bình thường nhưng anh ta rất thân thiện và luôn nói với nụ cười trên gương mặt.
Diệp Lâm Tây nhìn lên, hỏi theo bản năng: “Gần đây có nhà hàng nào?”
Cô khá kỹ tính trong ăn uống, dù sao thì dáng người cô cũng không phải trời sinh đã uốn lượn như vậy. Nó có được là do cô kiểm soát chế độ ăn uống hàng ngày trong nhiều năm.
Nói chung, cô sẽ ăn một số thực phẩm ít dầu và nhiều protein hơn cho bữa trưa, vậy nên ăn gì cho bữa trưa đây, cá hồi Thái Bình Dương hay là thịt bò Kobe?
Hình như lâu rồi chưa ăn thịt bò Kobe thì phải.
Trong khi cô đang suy nghĩ về điều đó, Trần Minh lại nói: “Có một trung tâm thương mại ở đối diện công ty chúng ta, dưới tầng hầm toàn bộ là đồ ăn, ở đó có sủi cảo nước, cơm, bánh rán, cả mỳ nữa, cái gì cũng có.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Sủi cảo nước?
Cơm?
Bánh rán?
Đột nhiên Diệp Lâm Tây mất luôn khẩu vị, hình như cô cũng không đói cho lắm.
Đến giờ nghỉ trưa, hai đồng nghiệp nam thấy cô không đi ăn cơm cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, dù sau thì ngày nay có quá nhiều cô gái muốn giảm cân.
Trong văn phòng cũng chẳng phải là không còn ai, các đồng nghiệp ở đội khác trong công ty cũng thường xuyên có người không đi ăn trưa.
Diệp Lâm Tây đã tìm kiếm trên mạng một chiếc ghế làm việc phù hợp để sử dụng trong văn phòng, cô không buồn phàn nàn về chiếc bàn do công ty cung cấp, nhưng chiếc ghế này đơn giản không phải dành cho người ngồi.
Vừa rồi, cô hỏi hai đồng nghiệp nam xem có thể tự mình mua một cái ghế không. Sau khi người họ lộ rõ vẻ kinh ngạc, anh ta do dự hồi lâu rồi mới nói công ty Luật cũng không có quy định cấm nhân việc tự mua ghế.
Nếu không bị cấm thì chắc là được.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây đặt luôn một chiếc và nó sẽ được chuyển đến vào ngày mai.
Cô vừa hài lòng sau khi đặt hàng xong thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cúi đầu nhìn xuống, màn hình hiện lên ba chữ: Đàn ông chó.
Diệp Lâm Tây bán tín bán nghi nhấc máy thì nghe thấy đầu bên kia nói thẳng: “Xuống dưới đi.”
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
Phó Cẩm Hành: “Tôi đang ở lầu dưới của viện Luật, xuống đi tôi đưa em đi ăn.”
Lúc này Diệp Lâm Tây cắn chặt môi mình, nghiêm túc mà nói thì tên đàn ông chó này đã thay đổi thật rồi, lại còn đến tìm cô ăn cơm. Lẽ nào anh ta là thầy bói sao, nên mới được biết cô không ăn nổi những thứ xung quanh công ty?
Cũng không tệ lắm.
Diệp Lâm Tây hài lòng xách chiếc túi nhỏ xuống lầu, quả nhiên thấy chiếc Bentley quen thuộc đậu bên đường, cô thoải mái bước tới.
Khi đến cạnh xe, tài xế đã chủ động mở của cho cô.
Diệp Lâm Tây lên xe, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau đang đọc tài liệu. Cô hơi ngạc nhiên nhìn cặp kính cận trên mặt anh, nó có viền mỏng màu bạc, có một kiểu thần thái tinh anh điềm đạm và hoạt bát.
Khi anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đột nhiên tim cô ngừng đập. Có một cảm giác như điện xẹt qua không thể giải thích được.
Diệp Lâm Tây vội vàng quay đầu lại, hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, che đi đôi má chợt ửng hồng của mình. Nếu không phải Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh, có lẽ cô sẽ nhanh chóng vỗ vỗ lên mặt để khiến bản thân tỉnh táo lại.
Cô! Làm sao cô có thể nhìn được sắc mặt và nhịp tim của Phó Cẩm Hành chứ?
Thật ra thì khuôn mặt anh ta vẫn vậy, chẳng qua là ánh mắt sâu thẳm hơn một chút, sống mũi cao thẳng tắp, khoe môi hơi nhếch lên, nhìn tổng thể xem ra có vẻ thuận mắt.
Chính là thế.
Diệp Lâm Tây suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận có lẽ do chưa từng thấy anh ta đeo kính.
Anh ta đeo kính trông cực giống lòng người dạ thú, nhìn như người phát ngôn của nhãn hàng đó vậy.
Cô nhất thời bị dọa sợ rồi.
Đúng, không phải là bị mê hoặc!
Cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghĩ vậy, sau đó còn không quên nắm chặt tay, từ đáy lòng tự khen ngợi mình là người giỏi tóm tắt vấn đề và giải quyết những nghi ngờ thắc mắc.
Quả không hổ danh là một Luật sư.
*
Phó Cẩm Hành không hay biết vô số những suy nghĩ đang thoáng qua trong lòng Diệp Lâm Tây, anh thấy cô yên lặng không nói chuyện nên cúi đầu tiếp tục xem tập tài liệu đang cầm trên tay.
Chiếc xe chạy êm ru trên đường, chẳng mấy chốc đã vào hầm đậu xe của một khách sạn.
Cả hai vào thang máy đi thẳng lên nhà hàng ở tầng ba.
Khi đến cửa nhà hàng, phục vụ không hỏi gì, cứ thế dẫn bọn họ vào vị trí ngồi bên trong.
Diệp Lâm Tây ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh một vòng.
Trong lòng vẫn đang rất mạn nguyện.
Không gian trong nhà hàng rất thanh lịch và tinh tế, không khí dùng bữa yên tĩnh, mọi thứ dường như quá hoàn hảo.
Khi đến đây cả người Diệp Lâm Tây đều cảm thấy thoải mái, dù sao đây cũng là nơi mà cô thường đến dùng bữa, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh mình chen chúc giữa dòng người đông đúc trong nhà ăn, sau đó cầm theo khay cơm loay hoay tìm chỗ ngồi sẽ như thế nào?
Gọi món xong, Diệp Lâm Tây chống tay lên bàn, hai lòng bàn tay áp vào má.
Phó Cẩm Hành đặt điện thoại trên bàn, khẽ liếc nhìn cô một cái.
Diệp Lâm Tây như bắt được cái gì đó, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Phó Cẩm Hành: “Hả?”
Rõ ràng là anh không hiểu cô đang hỏi gì.
Diệp Lâm Tây: “Anh tôi bây giờ trông như thế nào? Có cảm giác kiểu như mang một vẻ đẹp cực kỳ tri thức không?”
Phó Cẩm Hành ngước mắt nhẹ nhàng nhìn cô.
Cô ấy tưởng rằng mình đang chơi trò biến hình ma thuật gì nào đó sao? Mới có nửa ngày thôi mà.
Anh không lên tiếng, Diệp Lâm Tây có chút khó chịu, lúc nào cũng vậy, cứ vào thời điểm mấu chốt là cái miệng của người đàn ông chó này như bị khâu chặt lại vậy, anh ta khen cô một câu xinh đẹp thì ૮ɦếƭ chắc?
Bởi thì thời gian chờ đồ ăn hơi lâu, hai người không nói gì thực sự có chút nhàm chán.
Diệp Lâm Tây dứt khoát đổi chủ đề, hỏi: “Sao anh biết hôm nay tôi không ra ngoài ăn trưa?”
Thừa nhận đi, hãy nói rằng đó là vì anh đang chủ động quan tâm đến tôi.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm Tây nhìn anh không chớp.
Phó Cẩm Hành như suy tư điều gì đó, nhìn cô đánh giá.
Một lúc lâu sau, anh khẽ nói: “Thói quen của một người không thể dễ dàng thay đổi được.”
Diệp Lâm Tây: “…” Ý anh là gì?
Anh ta đang muốn nói rằng bản chất của cô là khó thay đổi?
Phó Cẩm Hành nói: “Cuộc sống của em luôn cao cao tại thượng, hôm nay lại là ngày đầu tiên đi làm, trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn sẽ không thể hòa nhập được với cách sống của những người bình thường khác.”
“Lâm Tây, thỉnh thoảng trải nghiệm qua cuộc sống của người bình thường cũng tốt cho em.”
Vì vậy, giữa trưa anh ta đến đưa cô ra ngoài ăn cơm là vì anh ta dự liệu chính xác rằng bản thân cô không thể tiếp nhận được lối sống bình dân cũng như không thể hòa đồng với mọi người? Và cũng cảm thấy cô cần được xã hội giáo dục lại??
Thật phí công cô nghĩ tốt cho tên đàn ông chó này.
Đầu óc Diệp Lâm Tây rối loạn một hồi, bởi vì cô phát hiện tên đàn ông chó này hoàn toàn không hề thuận theo thói quen của cô.
Khi cô nghĩ rằng anh ta đến để xum xoe nịnh nọt cô, thì hóa ra anh ta chỉ ở đây để giáo dục cô về cái gì gọi là nguyên tắc sống.
Cô quả thực phải cảm ơn anh ta rồi.
Nhưng hiện tại vẫn chưa ăn trưa, nên đây không phải thời điểm tốt để lật mặt.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây nhếch mép nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Anh nói rất đúng, quả không hổ là những lời vàng ngọc của Phó tổng, quá tuyệt vời.”
Phó Cẩm Hành nghe ra ý chế giễu trong những câu xu ninh bất đắc dĩ của cô.
Anh cũng không giải thích gì nhiều, vừa hay phục vụ đẩy xe đồ ăn đến kịp thời đưa các món ăn họ đã gọi lên.
Diệp Lâm Tây hiếm khi có cảm giác đói cồn cào như vậy.
Dù sao thì não bộ đã hoạt động cả buổi sáng như vậy, cũng chẳng biết có bao nhiêu tế bào não đã ૮ɦếƭ mất rồi.
Vì vậy, bảo bối hoa hồng nhỏ bắt đầu ăn uống duyên dáng nhẹ nhàng.
Sau khi dùng bữa xong, hơn nửa thời gian nghỉ trưa cũng đã trôi qua.
Diệp Lâm Tây bỏ dao dĩa xuống thì người đàn ông đối diện cũng đặt xuống.
Phó Cẩm Hành nhìn vẻ mãn nguyện hiếm có trên gương mặt cô, không ngờ lại lộ ra vẻ dễ thương, mềm mại, giống như một con Hồ Ly nhỏ đang nằm phơi nắng.
Khiến mọi người kìm không nổi muốn đưa tay ra chạm vào nó.
Ngay khi Diệp Lâm Tây chuẩn bị đứng dậy, Phó Cẩm Hành mở miệng nói: “Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây quay lại nhìn anh ta, nghi ngờ ẩn hiện trong đôi mắt to tròn.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã đặt dài hạn vị trí này, nếu muốn có thể trực tiếp đến mà không cần đặt trước nữa.”
Diệp Lâm Tây: “Ồ.”
Phó Cẩm Hành: “Nếu không quen với những nơi khác, buổi trưa có thể đến đây ăn cơm.”
Khi Diệp Lâm Tây hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hành một lúc, đột nhiên chớp mắt nhìn anh.
Biểu cảm trong ánh mắt không thể diễn tả được.
Sau đó cô dùng giọng điệu nhàn nhã ung dung hỏi: “Có phải anh đang thương tôi không?”
Vừa rồi còn nói để cô trải nghiệm cuộc sống của những người bình thường, nói cái gì mà nó sẽ tốt cho cô. Kết quả là chưa đầy một bữa ăn, đã dành một chỗ trong nhà hàng để cô ghé qua ăn trưa.
Trên mặt Diệp Lâm Tây lộ ra vẻ đắc thắng cười: “Anh đó, sau này nhất định sẽ không phải là một người cha tốt.”
Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày, tự hỏi tại sao cô lại suy nghĩ xa vời như vậy.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây đưa tay sờ sờ cằm, làm ra vẻ nói: “Sáng nắng chiều mưa, đứa nhỏ sẽ bị anh chiều hư mất cho coi.”
Cô có một sự hiểu biết sâu sắc về giọng điệu.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, kéo Diệp Lâm Tây đang bay bổng trên chín tầng mây xuống.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Thì ra là em thích kiểu này.”
Diệp Lâm Tây giật mình, cô thích cái gì?
Sau khi suy nghĩ về những gì mình vừa nói, cô chợt tỉnh táo lại, người đàn ông chó này đang nói cô thích nhận anh ta là ba sao?
Hừ, cô cười khẩy một cái.
Suýt chút nữa không ngăn được tay mình, thực sự gọi điện cho ba cô, mách với ông rằng tên đàn ông chó này đang lợi dụng bắt nạt cô.
Diệp Lâm Tây tức giận đứng lên. Cô phát hiện rằng người đàn ông chó này vĩnh viễn không thể biến thành người.
Kết quả là khi vừa bước đến cửa nhà hàng, cô lại chợt tỉnh táo trở lại. Có vẻ như mỗi lần cô xỏ xiên cái gì đó, thì sự khắc nghiệt của Phó Cẩm Hành lại đến như đúng lúc như đã hẹn.
Vì vậy, anh ta đang muốn che giấu?
Nhưng che giấu cái gì mới được chứ?
Dường như có một câu trả lời rất sinh động đang sẵn sàng.
Ai biết rằng khi câu trả lời của Diệp Lâm Tây đang chuẩn bị hiện ra trong đầu, cô lại thoáng thấy một nhóm người ở phía bên kia nhà đang đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sau đó, cô rất ngạc nhiên, cứ thế kéo Phó Cẩm Hành ra ngoài. Chỉ có điều thang máy không phải ở tầng này, mắt thấy giọng nói của nhóm người phía sau càng ngày càng gần.
Dưới sự nóng vội, cô kéo luôn người vào lối thoát hiểm bên cạnh.
Đến khi hai người đứng an toàn ở lối thoát hiểm, cô mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh ta, quả nhiên người đàn ông đối diện vẻ mặt bình tĩnh, bên trên đính kèm hàng chứ “Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì cứ chờ đó mà xem.”
Diệp Lâm Tây bất lực chỉ ra bên ngoài: “Vừa rồi tôi nhìn thấy sếp của tôi.”
Cô cảm thấy rằng lời giải thích này của mình rất hợp lý.
Nhưng vẻ trầm mặc trên mặt người đàn ông càng lúc càng lộ rõ: “Vì vậy tôi không đáng để người ta nhìn thấy sao?”
Diệp Lâm Tây: “Sao lại như vậy chứ?”
Sau đó cô ấy cáu kỉnh nói: “Ai bảo anh nổi tiếng như vậy làm gì? Tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ nhận ra anh, đến lúc đó nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau, không phải tôi sẽ bị lộ sao?”
Vốn dĩ cô không để Diệp Đống can thiệp vào công việc của mình, chính là không muốn dựa vào sức ảnh hưởng của gia đình. Rồi sau đó mọi người trong văn phòng Luật đều lịch sự khách sáo và xa lánh cô, cô không muốn gặp phải chuyện đó một lần nữa.
Vì vậy mới không muốn để lộ thân phận của mình.
Phó Cẩm Hành: “Ừm, là lỗi của tôi.”
Giọng điệu mang theo sự giễu cợt, không cần nói cũng biết.
Diệp Lâm Tây liếc anh một cái, có chút áy náy: “Cũng chẳng phải tôi nói là sẽ ghét bỏ anh, tôi chỉ muốn có một môi trường làm việc bình thường mà thôi.”
Phó Cẩm Hành đột nhiên nhìn xuống: “Vì vậy, đây cũng là lý do em không đeo nhẫn cưới?”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng anh lại để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Cô lập tức biện minh: “Tôi không phải muốn giả vờ mình còn đang độc thân, chỉ là chưa có thói quen đeo nó thôi.”
Điều này cô quả thật không nói dối, đồ trang sức của Diệp Lâm Tây rất nhiều và cô thường thay đổi nhiều loại nhẫn khác nhau, vì vậy cô thực sự không có thói quen đeo nhẫn cưới.
Nhắc mới nhớ, nhẫn cưới không biết mình đang cất ở hộp nào rồi?
Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành đột nhiên dơ tay lên chạm vào chiếc nhẫn trên tay anh, xoay xoay một vòng: “Vì vậy tôi cũng có thể có thói quen không đeo nhẫn cưới đúng không?”
Diệp Lâm Tây lập tức phản bác: “Cái này không được.”
Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô với ánh mắt có chút giễu cợt.
Đúng, tiêu chuẩn kép!
Diệp Lâm Tây cũng biết mình có tiêu chuẩn kép như vậy, nếu không đeo nhẫn cưới thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Phó Cẩm Hành dám tháo nhẫn cưới ra, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô sẽ tức đến mức muốn cho nổ tung cái đầu chó của anh ta ngay.
Diệp Lâm Tây: “Dù sao thì anh cũng không được tháo ra.”
Anh ta mà tháo nhẫn cưới ra, làm sao có thể duy trì được hình ảnh của cặp đôi luôn yêu thương chiều chuộng nhau chứ?
Thấy cô vội vàng, Phó Cẩm Hành thản nhiên nói: “Xem biểu hiện của em sao đã.”
Diệp Lâm Tây nâng đôi mắt đen láy, trong veo nhìn thẳng vào anh.
Sau đó, cô nhanh chóng cắn môi như thể đã hạ quyết tâm.
Vốn dĩ Phó Cẩm Hành đã nắm tay nắm cửa của lối thoát hiểm và định kéo nó ra, nhưng đột nhiên cà vạt của anh bị một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo lại, khiến anh buộc phải cúi xuống, sau đó một cánh môi mềm áp lên môi anh. Hương thơm nhẹ nhàng và quyến rũ trên cơ thể cô mềm mại bao bọc lấy anh.
Phó Cẩm Hành hơi ngạc nhiên, những gì anh nói về biểu hiện của cô, chính là xem biểu hiện của cô sau nào thế nào.
Nhưng đối phương dường như cho rằng anh cảm thấy chưa đủ, lại nới lỏng cà vạt và nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh bằng cả hai tay.
Nụ hôn càng sâu thêm.
Khi Phó Cẩm Hành phản ứng lại và ôm lấy eo cô, anh nắm lại thế chủ động, đầy người cô ép vào cửa, trái tim và cơ thể chỉ có duy nhất một ý nghĩ lướt qua.
Màn biểu hiện này của cô hình như có vẻ tốt hơn thì phải.
XiaoLiang: Nay chị nhà mạnh dạn chủ động ghê )) Cơ mà mình thích. Ahihi
Tuần trước do vừa bận lại vừa lười vừa ốm nên chỉ làm được có ba chương, vì thế tuần này bù đắp gấp đôi nè. Hy vọng, tuần sau cũng lại năng suất như vậy ^^ Hẹn gặp lại các tình yêu của tôi vào t7 tuần sau nhé. Yêu thương!