Mặc dù Phó Cẩm Hành nói rằng anh ấy sẽ về sau sáu giờ, nhưng cuối cùng vẫn tan làm sớm hơn một chút, khi về đến biệt thự Vân Kỳ cũng chỉ mới là sáu giờ đúng.
Thấy anh, Diệp Lâm Tây không nói gì đã nhanh chóng lên xe, giục tài xế đưa họ đến biệt thự nhà họ Phó.
Bên ngoài, mặt trời đang dần lặn.
Khi xe chạy trên cầu cao tốc, chân trời nhuộm một màu đỏ rực, để lại chút dư âm nhẹ nhàng khô ráo cuối cùng. Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn ra bên ngoài, tư thế ngồi đoan trang, cứ thế cho đến biệt thự nhà họ Phó, trước khi xuống xe mới hít một hơi thật sâu.
Cả quãng đường, cô luôn khống chế bản thân để không tỏ ra phấn khích quá mức. Nhưng chỉ mới nghĩ đến việc Tề Tri Dật gần cô ngay trong gang tấc, lại vẫn có chút kích động.
Bọn họ đi đến cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
Trước khi cởi giày, Diệp Lâm Tây đã gọi lớn: “Bà nội ơi, mẹ ơi bọn con về rồi.”
So với người ít nói như Phó Cẩm Hành thì với cái miệng ngọt ngào của Diệp Lâm Tây rõ ràng là được người lớn trong gia đình ưu ái hơn. Đặc biệt là bà nội Phó vừa nhìn thấy đã lập tức nắm lấy tay cô rồi ngắm ngía rất lâu.
“Bà nội lúc nào cũng lo lắng con ở Mỹ ăn uống không được ngon miệng, nơi ở sẽ không thoải mái đó.”
Mẹ chồng cô, Nam Y ở phía đối diện nói.
Diệp Lâm Tây rất yêu quý mẹ chồng mình.
Ban đầu khi cô dự định kết hôn với Phó Cẩm Hành, còn lo tiếng tăm tiêu pha phá nhà của mình có lẽ sẽ khiến người lớn trong gia đình bên đó không thích. Dù không phải ở chung với gia đình nhà chồng sau khi kết hôn, nhưng dù sao thì cô vẫn muốn đôi bên có được mối quan hệ tốt đẹp.
Ai ngờ có một lần mẹ Nam Y chủ động rủ cô đi mua sắm, vốn dĩ Diệp Lâm Tây đã rất kiềm chế ham muốn mua sắm của mình, thậm chí khi gặp chiếc váy khiến cô thích đến mức muốn hét toáng lên, cuối cùng cũng dè dặt lắc đầu và nói rằng mình không thích nó lắm. Cho dù luôn tiêu tiền không chớp mắt, nhưng khi đó vẫn phải giả làm một người vợ ngoan hiền, chăm chỉ và tiết kiệm.
Không ngờ cô đã giả bộ rồi, nhưng mẹ chồng cô lại không.
Khi hai mẹ con đến Store của Hermes, mẹ Nam Y chỉ tùy tiện ngắm nghía. Còn Diệp Lâm Tây thì kiềm chế lòng ham muốn với túi xách của mình. Cho đến khi nhân viên chủ động mang những mẫu túi xách mới về cửa hàng ra, Diệp Lâm Tây mới biết, hóa ra mẹ Nam Y là khách hàng VVVip đầu tiên ở Bắc An.
Nói một cách khiêm tốn, từ khi Diệp Lâm Tây còn chưa ra đời, bà ấy đã bắt đầu sưu tầm những chiếc túi bạch kim rồi.
Và khi mẹ Nam Yi đang thản nhiên đứng trước đồng đồ rồi vẫy tay: “Gói hết lại đi.”
Thì lúc đó Diệp Lâm Tây đã biết, nếu nói về mức độ tiêu pha phá nhà, thì cô thực sự gặp đối thủ lớn rồi!
Hôm đó, mẹ Nam Y tặng Diệp Lâm Tây hai chiếc túi.
Một trong số đó là hàng đặt thiết kế riêng, thực ra cũng là vì chiếc túi bà đặt tặng Diệp Lâm Tây về hàng, nên mới rủ cô ra ngoài dạo phố. Diệp Lâm Tây thực sự có chút kinh ngạc khi được yêu chiều như vậy.
Khi Phó Cẩm Hành đến đón cô đi ăn tối, nhìn thấy trong phòng khách bày la liệt những chiếc túi màu vàng cam, anh tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Em đi mua sắm với mẹ sao?”
Vì thế, bảo bối hoa hồng nhỏ đã dành ra hẳn mười phút để khen mẹ chồng tương lai của mình tốt bụng như thế nào, có mắt nhìn độc đáo ra sao.
Lúc đó, đột nhiên Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút hối hận.
Có lẽ không nên để cô ấy và mẹ mình thân thiết với nhau như vậy…
Sau khi kết hôn, mẹ Nam Y thường chia sẻ những đồ vật yêu thích của bà với Diệp Lâm Tây, mà mỗi lần nhìn thấy nó, cô lại hết mực khen ngợi. Tất nhiên cô không phải là kiểu khen mang tính thương mại. Tất cả là do mẹ chồng của cô xứng đáng được nhận những lời khen đó.
Sau khi nhìn thấy tủ đồ trang sức của mẹ Nam Y cô mới biết rằng, chiếc tủ của một phu nhân cao cấp sẽ xa hoa đến đâu, khiến người ta hoa mắt đến mức nào.
Và Diệp Lâm Tây cũng hiểu rằng cô còn cần thêm nhiều thời gian trên con đường tích lũy mới có thể vươn tới đỉnh cao.
Lúc này, Diệp Lâm Tây đang vui vẻ trò chuyện với bà nội và mẹ chồng cô. Bà nội Phó đang nói đến việc về nước của cô: “Lúc trước con ở nước ngoài sinh sống, bà lo lắng cho con nhiều lắm, bây giờ mới được coi là yên tâm một chút, con về rồi, cũng đỡ mất công Cẩm Hành ngày ngày mong nhớ.”
Diệp Lâm Tây nghe xong, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ là do màn biểu diễn vợ chồng yêu thương âи áι trước đây của họ quá thành công. Nên khiến người lớn trong nhà đều nghĩ rằng hai người họ không thể rời xa nhau.
Diệp Lâm Tây cố ý nhìn sang Phó Cẩm Hành: “Thật sao? Chồng ơi, ngày nào anh cũng nhớ nhung em à?”
Giọng điệu của cô xen lẫn chút giận hờn cực kỳ giả tạo.
Phó Cẩm Hành nhìn màn kịch của cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải đâu, bà nội trêu em đó.”
Bà nội Phó lập tức nói: “Con xem kìa, Cẩm Hành còn xấu hổ không dám thừa nhận nữa.”
Nghe vậy, Diệp Lâm Tây quay lại nhìn anh.
Nhưng trong vòng một giây, trên người cô bắt đầu nổi da gà. Bởi vì trên mặt người đàn ông chó kia đang mang một biểu cảm như kiểu “Miệng tôi thì nói là không nhưng trong lòng lại rất nhớ”, đây không phải đang thể hiện tình cảm mà là kỹ năng diễn xuất quá tốt, mà anh ta đã đạt đến trình độ siêu nhiên rồi.
May mắn thay, sự chú ý của Diệp Lâm Tây nhanh chóng bị chuyển hướng, vì tiếng động cơ xe hơi từ bên ngoài vọng vào. Có vẻ như một vị khách đã đến. Vì vậy, trong khi bà nội và mẹ Nam Y nhìn ra ngoài cửa thì Diêp Lâm Tây lại bí mật dùng camera trước của điện thoại để sửa sang lại tóc mình, ngay sau đó, có vài người xuất hiện ở cửa.
Nhưng Diệp Lâm Tây chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt cậu thanh niên cao lớn đi phía sau, mới thấy bóng dáng thôi cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch liên hồi.
Vợ chồng chị họ Phó Cẩm Hành vào trước. Chị họ Phó Tiệp cũng đã trung tuổi, khoảng ngoài bốn mươi, nhưng do chăm sóc cẩn thận nên vẫn rất trẻ đẹp, nhìn giống như chị gái của Tề Tri Dật thì đúng hơn.
Sau khi Phó Tiệp chào hỏi bà nội và những người khác, lại yêu cầu Tề Tri Dật qua chào hỏi từng người một. Tề Tri Dật cao một mét tám mươi ba, khi đứng đối diện với bà nội và mẹ Nam Y có dáng người nhỏ nhắn, cậu ấy phải hơi cúi người để chào hỏi.
Diệp Lâm Tây đứng một bên quan sát, trong lòng vừa tự hào vừa kích động, cảm thấy Dật tể của cô quả là một người lễ phép và hiểu chuyện. Một cậu bé ngoan ngoãn như vậy thì sao có thể không yêu cơ chứ?
Hehehe, chị yêu em quá đi mất.
Khi đến lượt Diệp Lâm Tây, cô đang định chủ động chào hỏi, thì Phó Tiệp ở bên cạnh lại nói trước: “A Dật, ngày tổ chức hôn lễ của cậu út và mợ út con không đến tham dự, nên chắc chưa gặp mợ út của con phải không. Mau đến chào hỏi mợ út đi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Vốn dĩ trong lòng Diệp Lâm Tây đang dâng lên một cảm xúc ngọt ngào và dịu dàng, nhưng đến khi hai chữ mợ út đập vào tai, trái tim cô lập tức vụn vỡ.
Cô, không, muốn, làm, mợ, út.
Tề Tri Dật nói: “Mẹ, con quên không nói với mẹ, lần trước con tổ chức Concert ở Bắc An, cậu và mợ cũng đến xem.”
Vì vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Lâm Tây. Đúng lúc Diệp Lâm Tây đang nghĩ xem cô nên nói thế nào mới không bị lộ việc mình là fans hâm mộ của cậu ấy, thì Phó Cảm Hành đang đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Tề Tri Dật gửi đến hai tấm vé mời, vừa hay Diệp Lâm Tây rảnh rỗi nên con với cô ấy cùng đến xem.”
Mẹ Nam Y đột phiên phá vỡ trọng tậm: “Mấy ngày trước Diệp Lâm Tây về nước sao?”
Diệp Lâm Tây sững người.
Thôi xong phim!!
Vừa nãy cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thân phận là fan hâm mộ của mình không bị bại lộ mà quên rằng ngày đó cô đã lẻn về nước để xem Concert, trong khi mọi người đều nghĩ cô ấy đang ở Mỹ.
Cô biết giải thích thế nào đây?
Khi các cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô thì giọng Phó Cẩm Hành lại một lần nữa vang lên đúng lúc:
“Hôm đó cũng đúng là sinh nhật con nên Lâm Tây vội vàng về nước cùng con đón sinh nhật.”
Lúc này suy nghĩ của mẹ Nam Y mới được đả thông: “Hóa ra hôm sinh nhật gọi con về nhà ăn cơm con lại nói mình đã có hẹn rồi, lúc đó mẹ còn nghĩ rằng con có hẹn với đám A Triệt và Ngộ Thần.”
Vậy nên mọi người đều nhìn hai người bọn họ với ánh mắt “Nhìn mà xem vợ chồng người ta đúng là không thể tách rời”.
Diệp Lâm Tây bị làm cho cụt hứng giữa chừng khiến tâm tình bị hủy hoại thành tro tàn mất rồi. Cô chỉ đơn giản là muốn gặp gỡ thần tượng của mình và trò chuyện với cậu ấy một vài câu mà cũng khó đến thế sao!
Một lúc sau, Diệp Lâm Tây mới bình tĩnh trở lại, cô lặng lẽ quay sang nhìn Phó Cẩm Hành. Hóa ra trong ngày sinh nhật, anh ta không có dùng cô làm công cụ. Vậy nên tại sao anh ta phải đi cùng cô ấy đến buổi Concert?
Không phải là muốn đi cùng cô đó chứ?
Đột nhiên hai má Diệp Lâm Tây nóng bừng, đáy lòng lóe lên một tia vui mừng không thể giải thích được.
*
Hôm nay, bố đưa ông nội đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, vì vậy mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện rôm rả được một lúc thì dì giúp việc bê trà lên.
Bởi vì Tề Tri Dật là người nhỏ tuổi nhất ở đây, tình theo cấp bậc trong gia đình cũng là nhỏ nhất, vì vậy, cậu ấy đứng dậy giúp dì giúp việc chuyển trà cho mọi người.
Khi cậu ấy đưa chén trà cho Diệp Lâm Tây, cô vội vàng đưa tay đón lấy, kết quả lại suýt vô tình đánh đổ chén trà.
Tề Tri Dật vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận, chén trà hơi nóng.”
Khi Diệp Lâm Tây đỡ lấy chén trà, mu bàn cô vô tình chạm vào lòng bàn tay Tề Tri Dật, cô nâng chiếc chén sứ trắng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Trông thật giống như bột quý cô danh giá đang thưởng thức buổi trà chiều tinh tế.
Mọi người bên cạnh vẫn đang miệt mài trò chuyện, Diệp Lâm Tây duyên dáng cầm điện thoại lên, nói nhỏ: “Xin lỗi, con vào nhà vệ sinh một lát.”
Vừa bước vào phòng tắm, cô lập tức mở WeChat ra.
Diệp Lâm Tây: [Khương Lập Hạ, mau hiện hồn.】
Gần như mới được một giây.
Khương Lập Hạ: [Hồn về rồi đây. 】
Kể từ khi Diệp Lâm Tây vì Khương Lập Hạ mà dạy dỗ cái cô bạch liên hoa kia trước mặt mọi người thì Khương Lập Hạ đã thề sẽ một lòng một dạ với Diệp Lâm Tây đến ૮ɦếƭ. Chỉ hận khổng thể ngày ngày khen ngợi đưa cô lên chín tầng mây. Thậm chí cô ấy còn không biết xấu hổ mà nói rằng, mình không để tâm đến việc cô đã có Phó Cẩm Hành làm chính điện, cô ấy có thể làm tiểu thi*p cũng mãn nguyện rồi.
Diệp Lâm Tây không dám gọi điện thoại trong phòng tắm, vì sợ rằng bản thân mình sẽ quá kích động. Nhưng những ngón tay đang bay lượn trên mà hình điện thoại đã tố cáo sự cuồng nhiệt không thể kìm nén của cô vào lúc này.
[Ahhhhhh, Dật tể của tớ, bé con của mẹ.】
[Vừa rồi cậu ấy còn mang trà tới cho tớ!】
[Còn nhắc nhở tớ cẩn thận kẻo bị bỏng! 】
[Tại sao cậu ấy lại chu đáo đến vậy! 】
[Ngoan ngoãn đến vậy! 】
[Hehehee yêu ૮ɦếƭ đi được! Yêu ૮ɦếƭ mất thôi! 】
Vốn dĩ Khương Lập Hạ chỉ là fan phong trào của Tề Tri Dật, nhưng dưới công cuộc đầu độc ngày đêm của Diệp Lâm Tây nên cô đã sớm bị trúng kịch độc rồi. Thế là hai người cứ điên cuồng cậu đưa tớ kéo mà hò hét như vậy.
Cứ thế cho đến khi Diệp Lâm Tây tỏ vẻ khoe khoang: [Hơn nữa, vừa nãy khi Dật tể đưa trà cho tớ, tay bọn tớ còn chạm vào nhau, lúc đó cảm giác như bị điện giật vậy.】
Khương Lập Hạ: [Mẹ nó! ૮ɦếƭ tiệt! Tớ cũng muốn chạm vào bàn tay nhỏ nhắn ấy.】
Khương Lập Hạ: [Biểu tượng xoa tay]
Khương Lập Hạ: [Còn muốn chạm vào của cơ bụng của cậu ấy nữa, tối qua tớ lại xem một bộ ảnh ướƭ áƭ gợi cảm trong buổi biểu diễn của cậu ấy.】
Diệp Lâm Tây: [Đừng để tớ phải rút thẻ phạt với cậu.】
Mặc dù Diệp Lâm Tây vô cũng tiếc nuối, hận không thể ở trong phòng tắm hò hét thêm một trăm lần cùng Khương Lập Hạ. Nhưng đáng tiếc là tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành luôn có trăm phương nghìn kế khiến cô phải xấu hổ.
Anh ta thực sự đi đến và gõ cửa nói là muốn xách nhận xem cô có bị rơi mất xuống cống hay không.
Khi Diệp Lâm Tây bước ra, cả khuôn mặt cô đều là một màu đen xì.
Cô trừng mắt nhìn anh ta, khó chịu: “Sao, tôi ở trong phòng tắm lâu một chút cũng không được à?”
Phó Cẩm Hành nói nhẹ: “Không phải là một chút.”
Diệp Lâm Tây càng tức giận, lợi dụng xung quanh không có ai, hậm hực nói: “Chưa từng thấy tiểu tiên nữ đi vệ sinh bao giờ chắc?”
Nghe thấy cô tự xưng danh, Phó Cẩm Hành khẽ nở nụ cười.
Nhưng khi quay trở lại phòng khách, Diệp Lâm Tây có chút hối hận.
Vừa rồi cô không nên lấy cớ là đi vệ sinh trước mặt Tề Tri Dật.
Tiên nữ! Thì sao lại cần đi vệ sinh chứ?
*
May mà ông nội và bố về sớm, sức khỏe của ông rất tốt, lần này chỉ là đi khám sức khỏe định kỳ mà thôi. Do đó, cơ thể không có vấn đề gì, chỉ cần chủ ý một chút đến huyết áp. Cũng may, đây là vấn đề phổ biến thường gặp ở người cao tuổi.
Rất nhanh sau đó, ông nội thoải mái chào hỏi mọi người. Hai dì giúp việc tất bật từ sớm trong bếp lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đem đồ ăn lên.
Diệp Lâm Tây chủ động ngoan ngoãn giúp đỡ bày chén đĩa.
Bà nội vội vàng nói: “Lâm Tây, mau ngồi xuống, hôm nay bà sẽ để ý, nên con phải ăn nhiều một chút.”
“Còn cả A Dật nữa, thanh niên mà gầy đến mức này.” bà nội đau lòng lắc đầu.
Phó Tiệp ở bên cạnh cũng mượn cớ than thở: “Bà nội, bà không biết tên nhóc này đâu, cơm chỉ ăn có một miếng, nói là phải khống chế hấp thu calo, còn nói đó là yêu cầu của công ty.”
Bà nội: “Là công ty nào, sao lại vô lý, tồi tệ như vậy?”
Nghe bà cụ lên án, Diệp Lâm Tây đột nhiên nhớ đến quy luật thép với đồ ăn.
――Các công ty đều là ma cà rồng hút máu.
Có lẽ lúc này bà cụ cũng đang ngẫm nghĩ đây rốt cuộc là công ty xui xẻo nào, đến cơm cũng không cho cháu mình ăn.
Khi nãy lúc mọi người nói chuyện, Diệp Lâm Tây mới biết hóa ra hồi nhỏ Tề Tri Dật đã sống trong nhà Phó Cẩm Hành một thời gian rất dài. Cha mẹ cậu ấy bận công việc, tình cờ bà nội lại nhàn rỗi. Vì vậy, họ yêu cầu bố mẹ cậu ấy gửi cậu về đây, vì vừa hay bên trên còn có hai người cậu, có thể chơi đùa cùng nhau.
Chuẩn bị vào bữa, Tề Tri Dật đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu cả không về nhà ăn cơm ạ?”
Ngay khi câu nói vừa dứt, cả phòng khách rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Diệp Lâm Tây khẽ mím khóe miệng, nhìn về phía Tề Tri Dật.
Bé ngoan của cô, quả thực giống cô.
Cái hay không nói đi nói cái dở!
Vẫn còn nhớ trước khi Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây kết hôn, khi gia đình hai bên gặp nhau bàn bạc việc cưới hỏi, Diệp Lâm Tây đã đặc biệt chuẩn bị quà cho từng thành viên trong gia đình họ Phó để thể hiện sự quan tâm chu đáo của mình. Lúc đó, cô có nghe mọi người nói rằng anh trai Phó Cẩm Hành nghiên cứu rất sâu rộng về Phật pháp, vì vậy, cô cố tình tìm mua trọn bộ kinh Phật của nhà Thanh. Để mua nó cô đã phải sử dụng đến rất nhiều mối quan hệ mới có được. Dù sao thì loại sách như vậy cũng có rất ít người quan tâm đến.
Ai ngờ được rằng, trong bữa tiệc của gia đình, cô lấy cuốn kinh Phât ra đưa cho anh cả Phó, khi đó bàn ăn cũng yên tĩnh hệt như lúc này vậy.
Sau đó, Phó Cẩm Hành đưa cô về nhà,
Diệp Lâm Tây không kìm được, lặng lẽ hỏi anh ta rằng mình tặng sách kinh Phật có vấn đề gì không.
Phó Cẩm Hành hơi rũ mắt nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Ước mơ lớn nhất của bà nội chính là có thể đốt sạch kho sách kinh Phật của anh cả bằng một mồi lửa.”
Bởi vì bà cụ lo lắng đứa cháu đích tôn của mình sẽ xuất gia bất cứ lúc nào.
Diệp Lâm Tây: “…”
Vẫn là mẹ Nam Y chủ động giải tỏa bối rối: “Mấy ngày nay cậu cả của con có chút việc nên không ở Bắc An.”
Diệp Lâm Tây thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, ngay sau đó, mọi người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.
Mặc dù gia tộc lớn như nhà họ Phó rất chú trọng đến lễ nghĩa trong bữa ăn, nhưng thật ra không thể cùng nhau ngồi vào bàn ăn mà không nói chuyện được. Bởi vì Tề Tri Dật là người nhỏ tuổi nhất, nên chủ đề của mọi người đều đổ dồn lên cậu ấy. Nguyên nhân chính là do cậu ấy không được ủng hộ lắm khi gia nhập làng giải trí.
Cũng đúng lúc này, Diệp Lâm Tây mới nhận ra rằng Tề Tri Dật không hề gây dựng cho mình hình tượng của một người nghèo khổ đáng thương. Chàng thanh niên năm mười tám tuổi vừa nộp hồ sơ vào một ngôi trường danh tiếng ở nước ngoài, nhưng lại nuôi ước mơ theo đuổi âm nhạc nên đã phản bác lại ý kiến của gia đình và dấn thân vào ngành giải trí. Tất nhiên là bố mẹ cậu đã vô cùng tức giận, nên đã phong tỏa toàn bộ các khoản chi tiêu của cậu. Với mong muốn cố gắng khiến cậu từ bỏ ước mơ viển vông của mình. Vì vậy, khi mới vào làng giải trí, cậu ấy thực sự rất nghèo.
Về phần tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, cũng là nhờ vào phần phúc lợi bao ăn bao ở ba tháng của đoàn phim.
Không ngờ, vàng thật thì chẳng sợ lửa.
Cậu ấy đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một tiết mục biểu diễn và trở thành sao hạng A.
Hiện nay, cậu đã trở thành ước mơ của hàng trăm vạn cô gái.
Hôm nay, Diệp Lâm Tây hóng được câu chuyện phiếm này, muốn chia sẻ với Khương Lập Hạ ngay lập tức, chỉ tiếc rằng cô còn đang trong bữa cơm. Thế nhưng Khương Lập Hạ lại chẳng kiên nhẫn như vậy. Khi biết cô và Tề Tri Dật ngồi cùng bàn dùng bữa với nhau, cô ấy lập tức gửi tin nhắn đến.
Khương Lập Hạ: [Tớ muốn được nhìn bộ dạng trong lúc ăn cơm của Dật tể! 】
Khương Lập Hạ: [Mau chụp cho tớ một tấm ảnh đi. 】
Diệp Lâm Tây bị sốc trước yêu cầu vô lý của cô ấy.
Cô để điện thoại trên đùi, bí mật trả lời tin nhắn trong khi mọi người không chú ý tới.
Diệp Lâm Tây: [Đầu óc cậu có vấn đề gì không thế?]
Diệp Lâm Tây: [Chụp trộm người khác trong bữa ăn thì tớ thành ra thể thống gì nữa chứ, biến thái sao? 】
Cũng chẳng phải là Paparazzi lúc nào cũng chỉ chực rình rập để quấy rối bé ngoan nhà cô.
Không được!
Kiên quyết không!
Nhưng chẳng bao lâu sau, Diệp Lâm Tây lại lén lút nhìn Tề Tri Dật đang uống canh, nói ra thì cậu ấy ăn hoàn toàn không nhồm nhoàm như những cậu thanh niên mới lớn khác, mà là kiểu cực từ tốn nhẹ nhàng. Quả không hổ là bé cưng của cô, đến ăn cơm cũng đẹp ૮ɦếƭ đi được.
Mẹ lại yêu con thêm nữa rồi!!
Vì vậy, y hệt như một tên trộm, cô bí mật đặt điện thoại di của mình trên mép bàn, cố gắng điều chỉnh camera về phía Tề Tri Dật.
Bất ngờ người đàn ông bên cạnh lại gắp một con tôm đặt vào bát cô.
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô: “Không phải là em thích ăn tôm nhất sao?”
Đàn ông chó mau biến ngay!
Đừng làm phiền tôi.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây có chút không vui nói: “Không muốn ăn, lại quá phiền phức.”
Chỉ là khi nói xong, cô mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình. Diệp Lâm Tây nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi quá thẳng thừng cứng nhắc, trông không hề giống một đôi vợ chồng trẻ yêu nhau thắm thiết chút nào.
Trước sự chứng kiến của cả nhà, cô đương nhiên không thể phá tan hình tượng yêu đương âи áι như vậy được. Vì vậy Diệp Lâm Tây đặt điện thoại xuống, xoay người về phía Phó Cẩm Hành, giọng điệu nũng nịu: “Em muốn ăn tôm A Hành bóc cho em cơ.”
Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn cô, trong lúc cô đang nghi ngờ rằng một giây tiếp theo anh ta sẽ trả lời cô một câu: Em đang nằm mơ đấy à?
Thì anh ta lại thực sự dùng đũa gắp tôm một lần nữa, sau đó đặt vào bát mình và bắt đầu bóc vỏ tôm cho cô. Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào bàn tay của người đàn ông đó, mu bàn tay anh tay trắng trẻo thon gầy, khi bóc vỏ tôm các khớp ngón tay hơi nhô lên, các ngón tay mảnh khảnh nhưng rất linh hoạt, chỉ vài giây sau vỏ một con tôm to đã bị anh lột sạch. Đến khi cầm vào phần đuôi tôm, anh lại nhấc nó bỏ vào bát cô.
Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm ngón tay anh ta cho đễn khi anh thu tay về, đến khi lấy lại tinh thần, trong lòng khẽ kêu một tiếng “Chậc”.
Ờ Thì… Bàn tay cũng đẹp đó chứ.
Được rồi, vì nể bàn tay đẹp như vậy lại bóc tôm cho cô, nên cô nếm thử một miếng vậy. Ai ngờ rằng, con tôm đó mới chỉ là khởi đầu, sau đó Phó Cẩm Hành dường như rất thích cảm giác được đút cho cô ăn. Anh ta đã bóc vỏ cho cô hết con này đến con khác. Cho đến khi nhìn thấy đáy chiếc đĩa đựng tôm.
Diệp Lâm Tây trơ mắt nhìn chiếc đĩa rỗng tuếch, trong lòng vang lên một tiếng sấm.
Cô là lợn sao?
Một người ăn nguyên cả đĩa tôm?
Khi cô quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh, mà cái tên đầu sỏ này, lại không hề cảm thấy có lỗi. Thay vào đó, anh ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm Tây nói với giọng thì thầm mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
“Ăn no chưa?”
Diệp Lâm Tây còn chưa kịp mở miệng thì một câu nói khác lại truyền vào tai cô.
“Tiểu tiên heo.”