Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em - Chương 12

Tác giả: Tưởng Mục Đồng

Khuôn viên rộng lớn chật kín người từ khắp nơi trên thế giới đổ về, bình thường nơi luôn tràn ngập không khí học thuật trang nghiêm mà ngày hôm nay dường như đã biến thành một bữa tiệc khổng lồ.
Ngay cả bầu trời trên đầu cũng trong vắt, chỉ có một màu xanh nhạt nhạt vô tận, trông rất tươi mát và sáng sủa.
Lễ tốt nghiệp hàng năm tại Harvard sẽ có hàng chục nghìn người từ khắp nơi trên thế giới đổ xô đến, chỉ để góp mặt vào thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của những người thân yêu của họ.
Diệp Lâm Tây nghĩ rằng trong số những người từ khắp nơi trên thế giới ấy, sẽ không có ai đến đây vì cô.
Nhưng vào lúc này, câu nói “Tốt nghiệp vui vẻ” của Phó Cẩm Hành đã nhẹ nhàng lay động sợi dây mỏng manh từ tận đáy lòng cô.
Hóa ra cô cũng đã mong đợi điều đó.
Mong có người chia sẻ khoảnh khắc này với cô, khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Có lẽ chính việc Phó Cẩm Hành từ trên trời rơi xuống đã khiến cô kinh ngạc đến mức khi người đàn ông này buông cô ra rồi nhưng cô vẫn đứng im không thốt nên lời.
Mà ngược lại, Chu Thanh đứng ở phía đối diện nhìn người đàn ông đang ôm Diệp Lâm Tây. Đối phương xem ra còn rất trẻ, tướng mạo lại quá ưu tú, ánh mắt sâu thẳm nhưng thuần khiết ẩn sâu trong đôi mắt hẹp dài của anh. Không biết là do nụ cười nhẹ nhàng hay là do sự kiêu ngạo toát ra trong từng cử động của anh ta mà dường như có một loại cảm giác cức kỳ xa cách với nhân gian.
Ánh mắt Chu Thanh gần như không che giấu nổi sự kinh ngạc, nhất thời mở miệng hỏi: “Diệp Lâm Tây, đây không phải chính là chồng cô chứ?”
Rõ ràng là vậy rồi.
Về phần Diệp Lâm Tây, sau giây phút ngẩn ngơ, cô lấy lại tinh thần nghiêng đầy liếc nhìn Phó Cẩm Hành,
Không thể không nói, ngay cả khi cô ghét bỏ Phó Cẩm Hành vì cách nói chuyện lạnh nhạt cùng với thái độ luôn thờ ơ của anh ta, thì anh ta vẫn là một người đàn ông có thể giữ vững lập trường.
Anh ta giống như một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.
Chỉ cần đeo nó lên là có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.
Trước đó, Chu Thanh không ít lần thể hiện tình cảm yêu đương thắm thiết của cô ta trước mặt Diệp Lâm Tây, còn ám chỉ lộ liễu rằng cuộc hôn nhân của Diệp Lâm Tây chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn do gia đình sắp đặt, chắc chắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nên không thể so sánh được với tình yêu chân chính của cô ta và bạn trai mình.
Đối với loại thể hiện tình cảm ân âи áι ái rẻ tiền này, Diệp Lâm Tây không bao giờ thèm để mắt tới. Nhưng cô cũng chẳng ngại ngần việc chọc mù cặp mắt chó của Chu Thanh. Xét cho cùng, phong cách của Diệp đại tiểu thư trước giờ chưa từng tồn tại khoan dung và lùi bước.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Cẩm Hành, ngọt ngào khoác tay anh: “Chồng ơi, đừng nói là anh đến đây tay không nhé, em sẽ phạt anh đó.”
Giọng nói Diệp Lâm Tây làm ra vẻ cực kỳ nũng nịu, nhưng người đàn ông trước mặt nghe xong lại không hề nhíu mày.
Phó Cẩm Hành: “Không phải.”
Diệp Lâm Tây ngẩn người.
Sau đó, cách đó không xa Tần Chu từ từ đi tới, đem theo một chiếc hộp dài, màu đen có in hình thiên nga bằng nhung, khi Phó Cẩm Hành mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay ngọc Lục Bảo kim cương, viên ngọc xanh ở giữa trông mềm mại như nước, mà cả chiếc lắc tay đều được gắn đầy kim cương.
Dưới ánh nắng mặt trời, cho dù chiếc lắc tay có nằm yên lặng tại đó cũng đủ toát lên ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Đây không phải là…… Bộ trang sức mà trước đây Diệp Lâm Tây rất thích sao?
Cô ấy đã bắt gặp bộ trang sức này trong khi tham gia một buổi đấu giá, không chỉ là một chiếc lắc tay, còn có cả vòng cổ cùng với một chiếc nhẫn kim cương nữa, chỉ có điều sau đó mức giá đưa ra quá cao, tuy rằng cô có chút thích nhưng cuối cùng lại không tham gia đấu giá.
Khi đó cô còn nghĩ, chẳng biết là tên ngốc nào sẽ mua về để dỗ dành thỏ con của anh ta đây?
“Lúc đó là anh đấu giá mua nó về sao?” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên nói.
Vậy ra tên nhà giàu lắm tiền và ngu ngốc mà cô khinh thường chính là Phó Cẩm Hành?
Phó Cẩm Hành vươn tay kéo cổ tay cô qua, khi anh cúi đầu đem chiếc lắc kim cương đeo lên tay cô, cổ tay mảnh mai trắng như tuyết sánh đôi với ngọc Lục Bảo dịu dàng cực kỳ tương xứng.
Phó Cẩm Hành ngắm nhìn hồi lâu mới ngẩng đầu nói với cô: “Những món trang sức khác không tiện mang theo, nên tôi đã để trong phòng thay đồ của em rồi, chỉ cần em về nước là có thể nhìn thấy.”
Diệp Lâm Tây nhìn bộ dạng thâm tình chân thành của anh ta, trong lòng không khỏi rung động.
Đến rồi, đến rồi, màn biểu diễn ૮ɦếƭ tiệt của tên đàn ông chó này lại đến nữa rồi. Không phải là đang thể hiện âи áι trước mặt người khác sao, bài này cô thuộc quá rồi!
Lúc này, trong lòng Diệp Lâm Tây lại không hề chán ghét, cô nhẹ nhàng ngại ngùng đưa tay lên che mặt, chiếc lắc tay nhẹ nhàng trượt xuống, ánh sáng của kim cương lóe lên, phản chiếu lại trong đáy mắt của Chu Thanh ở phía đối diện.
Sau đó, cô ta nghe thấy giọng nói đầy cảm động và mềm mại của Diệp Lâm Tây: “Bảo bối, sao anh lại tốt như vậy chứ!”
Chu Thanh: “…”
Tại sao cô ta lại ở lại rồi tự chuốc lấy nhục nhã chứ?
Nên rất nhanh, Chu Thanh đã tìm ra một lý do rồi chuồn mất, nếu còn ở lại đây, chắc cô ta sẽ bị cho ăn cẩu lương đến vỡ bụng mất.
Sau khi Chu Thanh rời đi, Diệp Lâm Tây gỡ luôn vẻ vui mừng giả tạo trên mặt.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng nghịch chiếc lắc trên cổ tay, ngẩng đầu hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Màn lật mặt như lật sách của Diệp đại tiểu thư, cho dù có đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ thiếu.
Phó Cẩm Hành khẽ quay đầu nhìn cô, cười khẽ: “Em khuyên cũng chẳng được, tôi có thể không tới sao?”
Cái gì?
Trong tiềm thức, Diệp Lâm Tây đang định phản bác lại rằng tôi khuyên anh đừng đến bao giờ?
Nhưng khi lời nói chuẩn bị phát ra khỏi miệng, cô lại tức giận cắn chặt môi.
Khi nãy lúc chém gió với Chu Thanh, cô đã nói cái gì?
Cô nói “Chồng tôi đang trên đường tới”, “Vốn dĩ tôi không muốn để anh ấy đến đây”, quan trọng nhất có lẽ là câu “Cũng hết cách, tôi có khuyên cũng chẳng khuyên nổi anh ấy.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô không có nói mà =.=
  *
Ngọt ngào chẳng nổi ba giây, đây là cảm nhận duy nhất trong lòng Diệp Lâm Tây lúc này, những cảm xúc ngọt ngào vừa phức tạp lại vừa vi diệu khi mới nhìn thấy Phó Cẩm Hành bây giờ biến mất tiêu luôn rồi.
Chỉ còn lại màn chém gió thành bão đã bị nhân vật chính bắt quả tang.
May mắn thay, buổi lễ sắp bắt đầu, vì vậy Diệp Lâm Tây nhanh chóng đổi chủ đề và yêu cầu Phó Cẩm Hành đưa Tần Chu vào vị trí ngồi.
Cô phải tập hợp lại với mọi người vì lát nữa sẽ có màn nghi thức dành cho sinh viên tốt nghiệp.
Địa điểm diễn ra buổi lễ tốt nghiệp là ở trước khán phòng hình chóp của trường, một hàng đầu người đội mũ đen xếp hàng ngay ngắn.
Khi Diệp Lâm Tây bước vào hội trường, cô liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, không còn cách nào khác đành bỏ cuộc. Thôi bỏ đi, tên đàn ông chó đó không tìm thấy chỗ ngồi thì kệ cho anh ta đứng vậy.
Chỉ là sau khi cô ngồi vào vị trí của mình lại phát hiện Phó Cẩm Hành đã gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Phó Cẩm Hành: [Nhìn sang bên trái. 】
Diệp Lâm Tây sửng sốt, sau đó nhìn lên khu vực ghế ngồi của cựu học sinh phía bên trái, đó là nơi nhà trường đặc biết sắp xếp cho các cựu học sinh nổi tiếng, lại chỉ thấy Phó Cẩm Hành áo Vest chỉnh tề đang ngồi giữa đám người mặc áo choàng dài.
Vẻ ngoài quá trẻ trung và anh tuấn khiến anh trở nên nổi bật. Đôi chân dài vẫn vậy, nhẹ nhàng vắt chéo. Vẫn may, cô còn đang lo lắng rằng anh ta không tìm được chỗ ngồi…
Bởi vì khoảng cách rất xa, nên Diệp Lâm Tây dùng bộ dạng lưu manh huýt sáo với anh.
Bạn học cùng lớp xung quanh quay lại nhìn cô: “Diệp, chuyện gì vậy?”
Nhiều bạn học cùng trường hay gọi thẳng họ của cô.
Diệp Lâm Tây hơi hơi hất cằm về phía Phó Cẩm Hành: “Cậu thấy người đàn ông Châu Á kia thế nào?”
Bạn học nhìn về hướng tầm mắt của cô, không khỏi kinh ngạc cảm thán, giọng điệu khoa trương: “whoa… Anh ấy đẹp trai quá đi mất, hơn nữa tôi dám đảm bảo rằng anh ấy nhất định là một nhân vật tầm cỡ.”
Khóe miệng Diệp Lâm Tây khẽ giật.
Có thể ngồi ở vị trí hàng đầu của khu vực dành cho cựu sinh viên, nhất định phải quyên góp cho trường một khoản kếch xù.
Quả thực được tính là một nhân vật tầm cỡ.
Lúc này cô bạn cùng lớp nói: “Honey, đây thực sự là một người đàn ông đáng để động lòng, lát nữa cậu có thể tận dụng cơ hội xin thông tin liên lạc của anh ấy.”
Vừa dứt lời, đối phương có chút tiếc nuối nói: “Xin lỗi, tôi quên mất là cậu đã kết hôn.”
Ngay khi đối phương đang lẩm bẩm rằng thật đáng tiếc thì Diệp Lâm Tây lại bật cười.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía Phó Cẩm Hành, người bên kia cũng chầm chậm hướng ánh mắt từ trên sân khấu sang phía cô như thể anh cảm nhận được ánh nhìn của cô vậy, khi hai người bốn mắt chạm nhau, Diệp Lâm Tây khẽ hé môi: “Đáng tiếc sao?”
“Anh ta chính là chồng tôi.”
Khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, cô nghe thấy giọng nói rõ ràng và kinh ngạc của các bạn cùng lớp.
Người đến dự lễ tốt nghiệp của cô hôm nay chính là chồng cô.
  *
Khi đi lĩnh bằng tốt nghiệp, Phó Cẩm Hành đi cùng cô.
Vì sinh viên tốt nghiệp phải quay lại khoa của mình để nhận bằng, vậy nên cô đưa Phó Cẩm Hành đi theo.
“Giày của em?” Phó Cẩm Hành khẽ cau mày.
Phó Cẩm Hành không am hiểu về giày cao gót, nhưng điều đó cũng không ngăn cản anh biết được Diệp Lâm Tây đã mệt mỏi như thế nào khi mang đôi giày này.
Diệp Lâm Tây: “Tôi sẽ không bỏ nó đâu.”
Cho dù hôm nay có gãy chân, cô cũng không bỏ giày cao gót.
Tiên nữ mà không mang giày của tiên nữ thì còn gọi gì là thần tiên nữa!
Phó Cẩm Hành không lên tiếng, sao anh có thể không hiểu tính cách của Diệp Lâm Tây được chứ? Cô ấy là kiểu người ngay cả khi lên cơn đau ruột thừa, đau đến mức ngất đi thì trước đó cũng sẽ hét lên một câu “Đừng vội, để tôi trang điểm qua chút đã”.
Đối với cô việc bước đi trên đôi giày cao mười phân đến dự lễ tốt nghiệp là điều chẳng cần thiết phải cân nhắc.
Lợi dụng lúc anh ta không để ý, Diệp Lâm Tây khẽ nhăn nhó mặt mày.
Thực ra, Susan có đem theo một đôi giày đế bệt trong túi xách.
Nhưng tên đàn ông chó này lại đột ngột xuất hiện, nên cho dù có què chân cũng không thể suy sụp khí thế!
Buổi lễ của khoa lại tương đối đơn giản, mỗi người đều lần lượt lên sân khấu nhận bằng của mình. Ngay cả những người không cần nghĩ đến tương lai như Diệp Lâm Tây cũng không khỏi có cảm giác: Cuối cùng mình cũng đã tốt nghiệp rồi.
Sau khi kết thúc, rất nhiều sinh viên nhận được hoa từ gia đình họ.
Mọi người bắt đầu chụp ảnh kỷ niệm.
Susan đang cầm máy ảnh và sẵn sàng chụp ảnh cho Diệp Lâm Tây bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây định rủ Phó Cẩm Hành chụp chung một tấm ảnh, dù sao thì đến cũng đã đến rồi, coi như là giữ lại một tấm làm kỷ niệm vậy.
Ai mà ngờ rằng, cô tìm quanh một vòng cũng không thấy anh ta đâu.
Cô đang định gọi điện cho anh ta thì lại có người gọi tên cô: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Lâm Tây vô thức quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông ôm trên tay bó hoa đi đến trước mặt cô.
“Đây là hoa của cô, chúc cô tốt nghiệp vui vẻ.”
Sau khi nhận lấy bó hoa, cầm tấm thiệp bên trên lên, ánh mắt cứ thế tự nhiên nhìn xuống tên người ký gửi bên dưới.
Cùng lúc đó một giọng nam lạnh lùng vang lên.
“Một người luôn âm thầm dõi theo em.”
Diệp Lâm Tây đột ngột quay đầu lại, liền thấy trên tay Phó Cẩm Hành cũng cầm một bó hoa tươi, mà ánh mắt của anh ta đang nhìn vào tấm thiệp lại nhẹ nhàng ngước lên rơi xuống mặt cô.
“Ai đang âm thầm dõi theo em?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng đối với câu hỏi nghẹt thở này.
Là một Luật sư tương lai, nhưng vào lúc này khả năng mở miệng khéo léo linh hoạt đã hoàn toàn biến mất. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thậm chí còn không thể bịa ra một lời nói dối nào.
Dù sao thì cô cũng không thể nói rằng đây là hoa do cô tự đặt vì cô sợ không có ai tặng cô trong lễ tốt nghiệp được.
Trong khi ánh mắt Phó Cẩm Hành đang nhìn chằm chằm vào cô, tìm không được lý do, Diệp Lâm Tây đành bỏ cuộc trả lời: “Có lẽ là một người nào đó yêu thầm tôi chăng.”
Phó Cẩm Hành khựng lại: “Cũng có thể là một kẻ rình rập, theo dõi em.”
Diệp Lâm Tây sửng sốt.
Người đàn ông thường ngày luôn trầm mặc ít nói, lúc này lại thật lắm lời.
Anh nói: “Loại đồ không rõ danh tính người gửi như thế này, từ sau đừng có nhận bừa bãi.”
“Lâm Tây, không phải là tôi đang dạy bảo em, tôi chỉ cảm thấy em nên đề cao cảnh giác.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn về phía Tần Chu đang đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm nói: “Đi điều tra xem ai là người gửi bó hoa tới.”
XiaoLiang: Ta nói này, chị Diệp ạ, chị gọi anh Phó nhà em là “Đàn ông chó” hơi nhiều đó nhé )). Nhưng mà dù chị có là tiên nữ bá đạo với cả thế giới thì cũng không qua nổi mắt anh Phó nhà em đâu ))
Mà hai cái người này kể cũng lạ, anh thì chiều chị hết chỗ nói, còn chị thì chỉ cần anh ngọt ngào một chút là nguôi giận ngay, thế mà hai người cứ phải đấu đá nhau làm gì cho mệt lòng ^^. Nhưng mà nói đi nói lại thì cũng thấy thương chị Diệp quá, ở bên cạnh anh Phó chị bị tự vả mặt hơi nhiều )))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc