Mặt trời dần lặn, đường chân trời nhuộm một màu đỏ cam, từ cửa sổ kính trong suốt to bản chạm đất trên tầng sáu mươi ba nhìn ra, ánh hoàng hôn lại càng thêm đặc sắc.
Thời gian cứ thế trôi qua trong vô thức.
Phó Cẩm Hành cầm chiếc áo Vest đang treo trong văn phòng lên, nói: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Diệp Lâm Tây lúc này mới nhận ra rằng đã gần đến giờ tan sở.
Chỉ có điều lúc này, cô không bằng lòng lắm với việc để Phó Cẩm Hành đưa mình về, không phải thường ngày anh rất bận rộn sao, thường xuyên tăng ca đến mười một, mười hai giờ mới về nhà sao? Anh có thể cử tài xế đưa tôi về là được mà.
Vì dù sao thì cô cũng muốn cho anh ta một chút thời gian, để anh ta quên đi những gì đã xảy ra trong văn phòng này chiều hôm nay.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại không nghe thấy vô số tiếng gào thét trong lòng cô, sau khi khoác áo vest vào, anh tiến tới gần, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay cô và bước ra ngoài.
Diệp Lâm Tây không tình không nguyện đi theo anh ta.
Hai người ra khỏi văn phòng, mọi người trong phòng làm việc đều chưa tan làm. Khi nhìn thấy họ, tất cả đều đồng loạt đứng dậy.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây đặt chân đến công ty của Phó Cẩm Hành, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, nên cảm thấy hơi sốc.
Diệp Lâm Tây cũng không lên tiếng, chỉ quay lại gật đầu cười với mọi người. Tiếp theo đó cô bị Phó Cẩm Hành nắm lấy tay, bước vào thang máy.
Sau khi bọn họ rời đi, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tôi đã nói rồi mà, đúng là phu nhân chủ tịch thật.”
“Phu nhân chủ tịch của chúng ta nhan sắc đúng là đỉnh quá luôn đó.”
“Đúng, đúng, vừa nãy tôi đã nói rồi, quả đúng là môn đăng hộ đối với Phó tổng của chúng ta, đến gia thế cũng rất xứng đôi. Tôi nghe nói phu nhân chủ tịch là đại tiểu thư nhà họ Diệp.”
“Họ Diệp nào?”
“Chính là nhà họ Diệp của Tập đoàn Thái Nhuận, một dự án lớn trị giá hàng chục USD của công ty chúng ta trước đây không phải là hợp tác với Tập đoàn Thái Nhuận cùng phát triển đó sao. Tôi còn nghe nói, khi đó Phó tổng liên hôn với nhà họ Diệp cũng chính là vì lý do này. Lúc bấy giờ, tôi đã rất có thiện cảm với Phó tổng, vì sự nghiệp của gia tộc mà hy sinh cuộc hôn nhân của chính mình. Nhưng bây giờ nhìn xem, lấy được một người vợ như vậy có thể coi là hy sinh sao.”
“Sao có thể thế được, tôi lại nghe nói Phó tổng là vì cạnh tranh với đại thiếu gia mà.”
“Thôi đi, đại thiếu gia quy y cửa phât, sắp xuất gia đến nơi rồi. Cô đừng nghe những lời nói năng bừa bãi của đám người không hiểu chuyện.”
“Xuất gia? Không phải chứ, như thế thì đúng là kích thích quá rồi đó.”
Vì vậy, chủ đề bàn tán đang từ Phó Cẩm Hành tại sao lại cưới Diệp Lâm Tây rất nhanh đã chuyển sang đại thiếu gia nhà họ Phó sắp đi tu.
*
Sau khi Diệp Lâm Tây về đến nhà, vừa xuống xe đã đi luôn vào biệt thự lên thẳng phòng ngủ. Ngay sau đó trong tắm phát ra tiếng nước chảy, hiển nhiên là cô rất nóng lòng muốn đi tắm.
Phó Cẩm Hành đứng trong phòng khách, đưa tay cởi cúc áo Vest.
Sau khi anh cởi bỏ áo ngoài ra, dì Trịnh ngay lập tức bước tới đón lấy nó.
Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Dì à, phụ nữ khi đến kỳ cần chú ý những gì?”
Vốn dĩ dì Trịnh đang định hỏi anh muốn ăn gì vào bữa tối, nghe thấy lời này, bà ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân đến kỳ sao?”
Phó Cẩm Hành gật đầu.
“Hay để tôi nấu cho phu nhân chút nước đường nâu, bây giờ những cô gái trẻ rất dễ bị nhiễm lạnh, cứ đến kỳ là lại đau bụng, lăn lộn trên giường hoài cũng chẳng đỡ.”
Dì Trịnh là người từng trải, nói đến việc này tất nhiên là am hiểu.
Phó Cẩm Hành: “Vậy phiền dì nấu cho cô ấy chút nước đường nâu nhé.”
“Là việc tôi nên làm, không phiền gì đâu.”
Dì Trịnh quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu nước đường nâu, trong khi Phó Cẩm Hành đi vào thư phòng. Tần Chu vừa gửi bản thảo của dự án mới đến, đây là dự án trước đấy Phó Cẩm Hành đã kêu gọi đầu tư.
Với tư cách là chủ tịch mới được bổ nhiệm của Tập đoàn Thịnh Á, rất nhiều người đang chờ người sếp mới nhậm chức của họ phát huy năng lực. Bất luận thế nào đều phải phát huy một cách ngoạn mục và mạnh mẽ nhất.
Sau khi đọc xong bản thảo của dự án, anh đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Dì Trịnh vừa thấy anh xuất hiện tại phòng khách thì vội vàng chạy đến, có chút ngại ngùng nói: “Ông chủ, nãy giờ phu nhân vẫn trong phòng tắm, vậy nên nước đường nguội mất rồi mà tôi vẫn chưa mang lên cho phu nhân được.”
Phó Cẩm Hành lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, anh biết thói quen của Diệp Lâm Tây, tắm phải mất hai tiếng đồng hồ, trang điểm cũng cần hai tiếng đồng hồ đều là chuyện bình thường. Vì vậy, việc này không thể trách dì Trịnh được.
“Dì đun lại đi, tôi mang lên.”
Trong khi dì dì Trịnh đun lại nước đường nâu trong bếp thì vừa hay Diệp Lâm Tây từ phòng tắm đi ra. Cô sấy tóc gần khô, vì còn chưa ăn tối nên cô không mặc luôn đồ ngủ mà mặc một chiếc áo phông dáng rộng, kết hợp với quần đùi ngắn.
Cô bước vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra khỏi túi xách và nhìn thấy một loạt tin nhắn Wechat mới.
Là của Khương Lập Hạ gửi tới.
Khương Lập Hạ: [Bảo bối hoa hồng nhỏ, khai mau, tình hình thế nào? Cậu có quyến rũ được chồng cậu không?】
Khương Lập Hạ: [Lâu như vậy mà không trả lời tin nhắn, hehe, hai người không phải là đã diễn màn play luôn tại văn phòng đó chứ?】
Khương Lập Hạ: “…”
Khương Lập Hạ: [Đã ba tiếng rồi, Phó tổng cũng dữ dội quá đó. 】
Nhìn thấy tin nhắn WeChat của Khương Lập Hạ càng ngày càng không biết giới hạn, Diệp Lâm Tây chẳng buồn để ý đến.
Vả lại, sau khi tắm xong, cô đã suýt chút nữa thì quên luôn chuyện xảy ra trong phòng làm việc khi nãy rồi, vậy mà cô ấy còn muốn tra hỏi đến cùng, lại khiến cô nhỡ đến việc đó rõ ràng một lần nữa.
Diệp Lâm Tây cầm điện thoại, sau đó lăn luôn lên giường.
Lâu lâu lại phát ra âm thanh của sự hối hận.
Khi Phó Cẩm Hành bưng bát nước đường nâu lên, vừa mới đẩy hé cửa phòng ra, liền nghe thấy âm thanh có người đang lăn lộn trên giường, kèm theo đó là tiếng “Aaaaaaaa, sao tôi lại xui xẻo như thế chứ”, “Diệp Lâm Tây tôi cũng có một ngày xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu thế này”, “Ước gì có tiếng sét đánh trúng đầu làm tôi mất trí nhớ cho xong, không đúng, tiện thể làm cho tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành cũng mất trí nhớ luôn đi.”
Những lời nói đó Phó Cẩm Hành đứng ở cửa đều nghe hết toàn bộ.
Nhất là khi nghe thấy câu nói “Tiện thể làm cho tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành cũng mất trí nhớ luôn đi”, anh cúi đầu liếc nhìn cốc nước đường nâu trong tay,
Tuy rằng đối với hành vi lật mặt như lật sách của Diệp Lâm Tây anh đã sớm lĩnh hội đủ cả rồi. Nhưng vào lúc này, khóe miệng anh vẫn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Vì vậy, anh dơ tay gõ nhẹ lên cửa.
Chỉ với một âm thanh nhẹ nhàng như vậy, cũng đủ làm những suy nghĩ điên cuồng cùng âm thanh lăn lộn trên giường đột nhiên ngưng bặt.
Phòng ngủ im ắng, như thể không có ai.
“Lâm Tây, dì nấu cho em cốc nước đường nâu, uống đi nhân lúc còn đang nóng.”
Phó Cẩm Hành bước đến bên giường, đặt nhẹ cốc nước lên chiếc bàn bên cạnh, đáy cốc phát ra tiếng va chạm nhẹ.
Người trên giường bị bất ngờ đến giật mình.
Sau khi đặt cốc xuống, Phó Cẩm Hành lại liếc nhìn ai kia một cái.
Chỉ nhìn thấy cả người cô đang nằm dán chặt lên giường, ௱ôЛƓ hơi nghiêng nghiêng, đầu vùi hẳn xuống dưới gối, dùng hai tay nắm chặt hai bên gối như sợ ai đó kéo nó đi mất.
Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng cô rất giống một chú đà điểu nhỏ, đôi môi khẽ thả lỏng.
“Vừa rồi tôi không nghe thấy gì hết.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Trước khi tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành kia kịp lợi dụng việc này để tiếp tục cười nhạo cô, Diệp Lâm Tây quyết định không cho anh ta có cơ hội đó.
Vì vậy, cô sẽ quay lại Mỹ vào ngày hôm sau.
Nhưng lần trở về này cô cũng chỉ còn lại lễ tốt nghiệp mà thôi. Sau khi dự lễ tốt nghiệp, cô phải thu dọn đồ đạc về nước. Cả một năm nay cô đều lấy lý do học tập để tạm thời ở lại Mỹ. Tuy cả hai gia đình không có ý kiến gì, nhưng mọi người đều đang đợi cô tốt nghiệp. Hơn nữa, bản thân cô cũng không thích môi trường ở nước ngoài cho lắm.
Khi Phó Cẩm Hành về đến nhà, đã thấy phòng ngủ trống không, đến đồ đạc trong phòng cũng bớt đi một chút.
Lúc xuống lầu, anh gọi điện cho Tần Chu.
“Phu nhân về Mỹ rồi sao?”
Tần Chu lập tức trả lời: “Vé máy bay lúc 3 giờ chiều nay, lễ tốt nghiệp của phu nhân là vào thứ ba tuần sau.”
Phó Cẩm Hành ừm một tiếng, rồi cúp máy.
Anh ngồi xuống ghế sô pha nhíu chặt lông mày lộ ra vẻ hơi mệt mỏi.
Đột nhiên, ngôi nhà hình như có chút yên tĩnh.
*
Buổi tối, Ngụy Triệt gọi điện thoại tới nói là muốn tụ tập, Phó Cẩm Hành vốn định từ chối. Tuy nhiên, khi anh ta đề cập đến Công nghệ An Hàn, Phó Cẩm Hành liền đồng ý.
Công nghệ An Hàn là dự án mà gần đây anh đang xem xét và đó cũng là ngọn lửa đầu tiên anh định thắp sáng sau khi chuyển sang Công nghệ Thịnh Á. Cũng không biết Ngụy Triệt đã nghe ngóng thông tin này ở đâu.
Địa điểm là ở câu lạc bộ Thượng Uyển, đây là nơi bọn họ thường tụ tập với nhau và cũng là câu lạc bộ hàng đầu ở Bắc An.
Câu lạc bộ có sự kiểm duyệt chặt chẽ đối với từng thành viên, thậm chí đến việc chiêu mộ người mới cũng phải thông qua hai vị thành viên cũ xét duyệt. Vì sự bảo mật riêng tư tuyệt đối của câu lạc bộ này, ngay cả các ngôi sao lớn cũng háo hức với nó.
Khi anh đến, Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần đã có mặt ở phòng bao. Trước mặt hai người họ đã mở sẵn một chai rượu, Phó Cẩm Hành liếc nhìn, là Romanée Conti. Loại rượu vang đỏ này không được bán lẻ trên thị trường, mỗi một chai đều được đem bán đấu giá.
“Anh hai, cuối cùng anh cũng đến rồi.” thấy anh bước vào, Ngụy Triệt lập tức chào hỏi.
Anh ta đứng dậy, rót cho Phó Cẩm Hành một ly rượu: “Mau đến nếm thử rượu vang đỏ mà anh Lục đấu giá được đi.”
Lục Ngộ Thần bị anh ta làm cho sởn gai ốc, bực tức nói: “Sao ai cũng thành anh của cậu hết thế, cậu không thấy tởm hả?”
Ngụy Triệt vốn là một người hay thích đùa cợt, anh ta đang định đi đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, không ngờ lại bị anh né tránh.
Phó Cẩm Hành: “Tôi cũng không thích.”
Ngụy Triệt nhịn không được đáp: “Các cậu nhàm chán quá rồi đấy, đùa có tí mà cũng không được.”
“Nếu cậu là một cô gái, thì lúc nào gọi anh cũng được, tôi không ý kiến gì.” Lục Ngộ Thần nói.
Sau khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống, Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần quay sang nhìn nhau. Cả hai người đều nháy mắt với đối phương, ám chỉ “Cậu nói trước cho tôi nhanh lên”.
Kết quả là, trong khi hai người bọn họ đang lén lút oẳn tù tì thì cánh cửa phòng bao bị đẩy ra. Bàn tay vốn đang nâng ly rượu của Phó Cẩm Hành hơi khựng lại. Người đàn ông đứng ở cửa cũng vậy, đĩnh đạc bước vào, khóe miệng khẽ nhếch sau khi nhìn rõ những người đang ngồi trong phòng. Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, bộ dạng như thể sẽ không rời đi.
Ngụy Triệt vội vàng tiến đến túm lấy vai anh ta, thấp giọng nói: “Tôi nói này, đều là anh em lớn lên từ nhỏ với nhau, cậu thật sự không định nói chuyện với anh Phó sao?”
Người đàn ông ngoài cửa thờ ơ liếc nhìn Phó Cẩm Hành.
Trong chốc lát, anh ta lạnh lùng phun ra một câu.
“Thù ςướק em gái, không đội trời chung.”
Ngụy Triệt, Lục Ngộ Thần: “…”
Cả hai người suýt chút nữa thì ૮ɦếƭ sặc.
Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không nhịn được mà nhếch miệng.
Người mới đến chính là anh trai của Diệp Lâm Tây, Diệp Dữ Thâm.