Diệp Lâm Tây trong phòng tắm vùi mặt vào hai lòng bàn tay, rất lâu không thể lên tiếng. Có lẽ chỉ cần không nói thì cô sẽ có thể giả vờ như mình không tồn tại, thậm chí còn có thể giả bộ như mình không hề xấu hổ. Lúc này, cô chính là A.Q của nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, trong khi cô định nhất quyết không mở miệng, thì người đàn ông đứng ngoài cửa lại không kiên nhẫn như vậy. Thấy cô im lặng, Phó Cẩm Hành dứt khoát nói: “Tôi bảo Tần Chu đi mua một bộ quần áo mới và cả đồ con gái cần dùng nữa nhé?”
“Không cần.”
Kế hoạch giả ૮ɦếƭ của Diệp Lâm Tây cuối cùng đã thất bại, khi nghe thấy dự định của Phó Cẩm Hành, cô lập tức thất thanh ngăn cản.
Phó Cẩm Hành đứng ngoài cửa, lộ ra một chút hoảng loạn khi nghe thấy giọng nói luôn kiêu ngạo của cô. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc này.
Vì vậy, Phó Cẩm Hành lại tỏ ra kiên nhẫn hiếm thấy, hỏi: “Vậy em muốn làm thế nào?”
Lúc này, Diệp Lâm Tây cũng đứng dậy kiểm tra tình hình phía sau váy, có lẽ đèn đỏ đến trong lúc cô đang ngủ nên chiếc váy trắng đã bị thấm một vệt đỏ rất lớn, rồi lại cúi đầu nhìn xuống chiếc ghế, cho dù là ghế da thật màu đen, nhưng chỉ cần quan sát kỹ, vẫn có thể thấy những vết máu dính trên đó.
Xấu hổ quá đi mất! Tại sao lại có thể mất mặt đến mức này chứ?
Diệp Lâm Tây trong lòng vô cùng tuyệt vọng, thế nhưng bây giờ cô không thể cử động quá mạnh, dù sao thì xem ra cánh của phòng tắm này cũng không phải loại cách âm tốt. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, cô hùng hổ nói: “Anh đi mua cho tôi.”
“Cái gì?”
Phó Cẩm Hành nghĩ rằng mình vừa mới nghe lầm.
Diệp Lâm Tây tưởng rằng người đàn ông chó này muốn tận dụng cơ hội để cười nhạo cô, nhịn không được cao giọng nói: “Những đồ cá nhân như thế đương nhiên là anh phải đi mua cho tôi rồi, anh là chồng tôi hay Tần Chu là chồng tôi, không được để Tần Chu đi mua.”
Sao anh ta có thể nói ra câu đó chứ?
Nếu như anh ta thực sự nhờ Tần Chu đi mua băng vệ sinh, Diệp Lâm Tây cảm thấy sau này cô chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Tần Chu nữa.
Diệp Lâm Tây sợ anh ta sẽ từ chối không chịu đi, lại vội vàng nói: “Không phải là do hôm nay tôi lo lắng anh làm việc mệt, nên cố ý mang đến cho anh chút đồ ăn nhẹ, thì tôi sẽ không rơi vào tình huống như thế này.”
Khi cô nói, lông mày Phó Cẩm Hành khẽ nhếch lên.
Chi là sau khi cô nói xong, anh quay đầu nhìn về bàn làm việc ở phía sau. Trên mặt bàn hình chữ nhật màu đen với những đường nét hoa văn cứng cáp, đang đặt một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo bên trên còn thắt thêm dải ruy băng màu hồng, xem là đây chính là món tráng miệng mà cô ấy nói. Những thứ ngọt ngào và hào nhoáng này quả thực sẽ là niềm yêu thích của cô ấy.
Mặc dù Phó Cẩm Hành không hiểu tại sao cô lại làm vậy, từ trước tới giờ chỉ có những lúc tiêu tiền cô mới nghĩ đến thân phận người vợ của mình, hôm nay vì lý do gì lại nghĩ đến việc mang đồ ăn tới tận công ty cho anh vậy?
Nhưng khi cô nói về những món đồ dùng cá nhân kia, anh ngẫm nghĩ một hồi, thì cảm thấy thực ra cũng có lý.
Vì vậy, anh thấp giọng nói: “Được, tôi sẽ mua nó cho em.”
Lúc này, khuôn mặt Diệp Lâm Tây mới lộ ra vẻ hài lòng.
Trước khi Phó Cẩm Hành đi, cô lại nhắc nhở: “Còn cả đồ lót và quần áo nữa nhé.”
Váy và ҨЦầЛ ŁóŤ của cô đều bị bẩn đến mức này, chắc chắn mặc không nổi nữa rồi. Nhưng mỗi chữ cô nói ra, đều cảm thấy như cực hình đối với bản thân, người đâu, đến đánh cô ngất lịm luôn đi được không, như vậy cô sẽ không cảm thấy mất mặt như thế này nữa.
“Ừm, em cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi.”
Trước khi Phó Cẩm Hành rời đi, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không để ai vào đây đâu.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Ah ah ah ah ah … Thà ném cô xuống cống luôn đi cho rồi.
*
Khi anh bước ra ngoài, Tần Chu lập tức đi theo, nào ngờ Phó Cẩm Hành lại xua xua tay: “Không cần đi cùng, tôi quay lại ngay bây giờ.”
Tần Chu kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Phó Cẩm Hành một mình bước vào thang máy.
Trong ấn tượng của anh ta thì dường như Phó Cẩm Hành chưa từng ra ngoài một mình như thế này.
Cũng may là Tập đoàn Thịnh Á nằm ở khu vực vô cùng sầm uất, được bao quanh bởi nhiều khu trung tâm thương mại lớn và rất nhiều khu mua sắm bên trong có các siêu thị bán đồ nhập khẩu. Phó Cẩm Hành tìm kiếm một lúc trên điện thoại, sau đó đi thẳng đến một siêu thị bán đồ nhập khẩu gần đó.
Rất nhanh, anh bước vào một siêu thị ở dưới tầng hầm. Đủ loại hàng hóa muôn hình vạn trạng được bày biện trên kệ, nhìn đến hoa cả mắt.
Thường ngày, Phó Cẩm Hành chẳng có tâm trạng đi siêu thị mua đồ, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như thế này, tất nhiên không thể biết được băng vệ sinh sẽ được đặt ở khu vực nào trong cửa hàng. Vì vậy, anh nhìn trước ngó sau một, mới tìm được kệ để đồ cần tìm.
Chỉ là lúc này, khi anh đứng trước lối vào của dãy kệ đó, nhìn cả một hàng dài những thứ được đóng gói đầy màu sắc.
Há, sao lại nhiều thế này?
Phó Cẩm Hành chọn một kệ đồ gần nhất, liếc nhìn những chiếc bao bì màu hồng đang bày bên trên đó.
Dòng hoa hồng thanh lịch.
Sử dụng hàng ngày.
255mm.
Và bên cạnh đó lại có những bao bì màu tím với màu xanh, Phó Cẩm Hành trước giờ chưa từng thấy những thứ này, nên đương nhiên cũng không biết rằng mỗi loại sẽ được sử dụng trong một khoảng thời gian khác nhau.
Sử dụng hàng ngày, chắc là để dùng cho ban ngày.
Vì vậy, anh vươn tay nhẹ nhàng cầm một gói lên, cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn bên trên. Lúc này, lối đi giữa các quầy hàng không phải là không có người, chỉ là những người đó toàn bộ là các cô gái đang đẩy chiếc xe mua sắm đi qua đi lại. Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest đi giày da, cúi đầu nhìn chăm chú vào thứ đang cầm trên tay, phong thái nghiêm túc như đang đề xuất phương án kinh doanh mới cho công ty vậy.
Vốn dĩ Phó Cẩm Hành muốn chụp ảnh gửi cho Diệp Lâm Tây, vì dù sao thì anh cũng biết rằng cô vợ luôn được nuông chiều của mình sẽ có những yêu cầu về chất lượng với tất cả mọi thứ.
Chỉ có điều khi anh rút điện thoại ra mới nghĩ đến lúc nãy anh đẩy cô vào phòng tắm, trên tay cô không cầm theo bất cứ thứ gì, điện thoại di động có lẽ vẫn còn trên bàn làm việc của anh. Vì vậy, Phó Cẩm Hành lập tức từ bỏ ý định này.
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, anh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lúc đẩy ghế vào phòng tắm, anh vô tình nhìn thấy tai cô từ phía sau. Đôi tai vốn dĩ trắng trẻo lúc đó đã được phủ lên một lớp ửng hồng phơn phớt. Vành tai là nơi đỏ nhất, như thể chúng vừa được đánh má hồng vậy. Nghĩ đến điều này, anh khẽ bật cười, tâm trạng đột nhiên trở nên thoải mái.
Phó Cẩm Hành không biết cô thích dùng loại nào, nên mua tất cả những loại được bày bán tại đây. Đến khi nhận lấy túi đồ ra về, anh lại quay lại thang cuốn đi lên tầng một.
Đây là trung tâm thương mại thuộc loại cao cấp, tầng một có đủ các gian hàng của các thương hiệu xa xỉ quen thuộc.
Phó Cẩm Hành tùy tiện bước vào một cửa hàng, nhân viên nhìn anh một cái, lập tức bước lại chào hỏi. Bởi vì ở anh, từ dầu tơi chân đều toát ra một vẻ cao ngạo, sang trọng.
Nhân viên bán hàng hỏi: “Thưa ngài, ngài cần gì vậy ạ?”
“Giúp tôi lấy một bộ quần áo nữ, thoải mái, tiện lợi là được.”
Phó Cẩm Hành thuận miệng nói.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức đáp lại, trong lòng vui như tết.
Kiểu khách hàng nhiều tiền như này vừa không hay bắt bẻ lại không kén chọn.
Vì vậy, cô ta vội vàng chọn một bộ đặc sắc của của hàng, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là mẫu mới nhất của năm nay, vừa mới về cửa hàng của chúng tôi hôm qua, cả thành phố Bắc An này chỉ chúng tôi có nó.”
Phó Cẩm Hành lơ đãng lắng nghe, đang định nói là lấy nó đi.
Kết quả là ngay sau đó, anh lại nhìn thấy một chiếc váy ngắn màu trắng có kiểu dáng giống chiếc váy mà Diệp Lâm Tây mặc hôm nay, Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào nó vài giây, nhân viên bán hàng bên cạnh cũng nhanh chóng bước tới cầm nó lên.
“Thưa ngài, ngài thật có con mắt chọn đồ. Chiếc váy ngắn màu trắng này trông kiểu dáng thì có vẻ đơn giản, nhưng khi mặc lên người không chỉ tôn vòng eo thon thả mà còn giúp đôi chân trở nên nhỏ nhắn xinh đẹp hơn nữa.”
Đôi chân xinh đẹp.
Phó Cẩm Hành nhìn xuống chiếc váy mà nhân viên đang cầm, nhớ tới lúc nãy Diệp Lâm Tây ngồi trên ghế của anh.
Hai chân dài sát nhau, hơi nghiêng sang một bên. Rõ ràng là cô đang mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, nhưng đôi chân dài dưới lớp váy lại mảnh mai trắng nõn như tuyết, làn da mịn màng như sương mai, chẳng thua kém gì chiếc váy.
“Lấy cái này đi.” Phó Cẩm Hành thấp giọng đáp.
Nhân viên bán hàng lại cười hỏi: “Vậy bộ này thì sao ạ?”
Chính là mẫu mới nhất của năm nay mà cô ta vừa giới thiệu.
Phó Cẩm Hành liếc qua một cái, nhớ tới sở thích lớn nhất của Diệp Lâm Tây là đi khắp nơi trên thế giới và tham gia các show diễn thời trang khác nhau, vì thế chắc là cô ấy sẽ thích mẫu mới này nhỉ?
“Gói cùng nhau luôn đi.”
Cô nhân viên vui mừng khôn xiết, mới chỉ có vài phút đồng hồ đã bán được bộ quần áo có giá mười mấy vạn tệ.
Vì vậy, cô vừa đóng gói quần áo vừa thì thầm khen ngợi: “Thưa ngài, ngài đúng là biết quan tâm, còn tự tay mua quần áo cho vợ nữa. Vợ của ngài chắc chắn rất hạnh phúc. “
Cô nhân viên rất tinh ý, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc nhẫn cưới anh đang đeo.
Phó Cẩm Hành không chút dao động khi nghe cô ta khen ngợi.
Chí là khi nhận lấy túi đồ, trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ, hạnh phúc, lúc Diệp Lâm Tây cảm thấy hạnh phúc nhất hình như đúng là lúc cô rút tiền ra mua đồ thì phải. Thỉnh thoảng, khi nhận được món quà đắt tiền từ anh, cô sẽ cất giọng ngọt ngào nũng nịu.
Chồng à, anh thật tuyệt.
Anh ấy thậm chí có thể nghe thấy ẩn ý của cô trong câu nói đó: hãy luôn tuyệt vời như thế và tiếp tục kiếm tiền cho tôi tiêu xài nhé.
*
Diệp Lâm Tây cảm thấy mỗi giây ở trong phòng tắm đều là cực hình, cô chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài, ngộ nhỡ trong lúc Phó Cẩm Hanh không ở đây, có người nào đó không để ý lại đi vào và nhìn thấy vết bẩn trên váy cô, chắc cô không muốn sống nữa mất.
Vì vậy, trước khi Phó Cẩm Hành quay lại, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không ra ngoài.
Chỉ có điều, tên đàn ông chó này tại sao lại chậm chạp như vậy chứ?
Ngay khi trong lòng cô đang cảm thấy một ngày dài như cả một năm thì cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.
“Lâm Tây, mở cửa.”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc trợn to hai mắt, rốt cục cũng quay lại rồi, đã quay lại rồi.
Gần như với tất cả lòng thành kính, cô cẩn trọng mở hé khe cửa và thò ngón tay qua khe cửa nhỏ đó, ra hiệu cho Phó Cẩm Hành đem những thứ vừa mua về đưa luôn cho cô.
Phó Cẩm Hành nhìn hành động lạy ông tôi ở bụi này của cô, nhẹ giọng nói: “Ở đây không có ai khác đâu.”
Diệp Lâm Tây khó chịu trong lòng, vâng, không có người khác.
Nhưng anh cũng là người mà tôi không muốn thấy đó.
Nhưng cuối cùng cô cũng vẫn mở cửa to hơn một chút, khi Phó Cẩm Hành đưa những thứ vừa mua về vào trong, Diệp Lâm Tây mới phát hiện anh ta đã mua nhiều cỡ nào.
Đến khi cô mở chiếc túi của siêu thị ra, nhìn thấy bên trong có đầy đủ các loại băng vệ sinh, trong lòng mới nhẹ nhõm thả lỏng một chút. Ngay sau đó, cô nhìn đến chiếc túi kia, lại phát hiện đó là nhãn hiệu mà cô yêu thích nhất.
Thế là cô lấy chiếc hộp từ trong túi ra.
Quần áo có thương hiệu đều như vậy, đóng gói hết lớp này đến lớp khác, vì thế nên hiện nay các Beauty blogger rất thích quay video đập hộp.
Mặc dù trước giờ Diệp Lâm Tây chưa từng làm việc đó, nhưng cũng không ngăn cản được sở thích mở hộp khi mua đồ mới của cô.
Chỉ là vào lúc này, cô không còn cảm giác mong đợi nữa, lập tức xé toạc lớp giấy bọc bên trong ra.
Khi nhìn thấy chiếc váy trắng, cô hơi giật mình.
Cúi đầu nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc, màu sắc và kiểu dáng đều rất giống nhau, nếu như không để ý, sẽ không thể nhận ra rằng cô đã thay một chiếc váy khác.
Nhất thời, trong lòng Diệp Lâm Tây có chút lâng lâng.
Tên đàn ông chó này còn … Rất có tâm đó chứ.
Chẳng mấy chốc cô đã thay váy rồi mặc lại chiếc mới đàng hoàng, vốn dĩ cô muốn ném thẳng chiếc váy bẩn vào thùng rác, nhưng nghĩ đến phòng tắm trong phòng làm việc của anh ta sẽ có người tới dọn dẹp.
Nếu ai đó tìm thấy nó thì …Vì vậy, cô nhanh chóng cho chiếc váy bẩn vào túi, chuẩn bị đem nó về cùng.
Trước khi Diệp Lâm Tây đẩy cửa bước ra, cô đã hít một hơi thật sâu.
Không sao, chỉ cần cô không bận tâm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng vừa bước ra, Phó Cẩm Hành đang đứng cạnh bàn làm việc, do nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, khi bốn mắt đối diện nhau, cô vẫn có chút bối rối.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây muốn chuyển hướng sự chú ý của anh ta trong tuyệt vọng, đột nhiên nhấc một bên váy, đứng tại chỗ xoay người một vòng.
“Váy mới anh vừa mua, có đẹp không?”
Sau khi xoay một vòng, Diệp Lâm Tây dừng lại, yên lặng nhìn anh ta.
Không, cô vừa làm cái gì thế?
Lại còn xoay vòng?
Sao không nhảy thêm một bài nữa cho xong!!!
Trong lúc đầu óc Diệp Lâm Tây như đang có một vạn con ngựa chạy vòng quanh thì người đàn ông đứng cạnh bàn hơi ngẩng đầu lên, khi anh ta nhìn sang, yết hầu khẽ chuyển động, vì đứng ngược sáng nên đôi mắt đen láy cuồn cuộn xúc cảm bị che lấp.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đó cất giọng lạnh lùng đan xen chút chịu đựng.
“Xoay thêm một vòng.”