Khúc Uất Nhiên là con riêng, người đàn ông nó gọi là ba mỗi tháng chỉ tới gặp nó hai, ba lần, mỗi lần người đó tới mẹ nó đều rất vui vẻ, chăm sóc chu đáo chân thành thật lòng, sau đó thì tìm mọi cách moi được tiền trong túi của người đó, khi người đó vừa đi, ly trà uống còn chưa lạnh, một gã đàn ông khác từ nhà bên cạnh bước ra ôm lấy tình nhân của gã, đếm tiền rồi ngược đãi nó.
Ngay từ đầu Khúc Uất Nhiên đã rất căm hận bọn họ, nhưng vẫn không nói gì cho đến sau này, cuối cùng nó đã có thể cười trên nỗi đau của bọn họ, nó thường hay nghĩ, đến cùng là ba nó phát hiện ra chuyện này lúc nào? Đợi đến lúc ông ta phát giác thì mụ đàn bà hèn hạ sẽ bị ba nó Gi*t ૮ɦếƭ ra sao?
Có lẽ, ba của nó đã biết từ lâu chỉ có điều không nói ra mà thôi? Thế thì, ông ta phải Gi*t ૮ɦếƭ mụ đàn bà hèn hạ đó thế nào đây?
Từ lúc bắt đầu học cấp hai, Khúc Uất Nhiên đã có rất nhiều bạn gái, có lẽ những cô gái này thích nó vì vẻ bề ngoài của nó, cũng có thể là thích tiền trong túi nó, hoặc những thứ hàng hiệu trên người nó. Nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy mình thật lòng yêu bọn họ, cho dù là thích thì cũng không, mỗi lần có người nói với nó rằng yêu nó, nó cảm thấy thật giả tạo, thật buồn cười.
Nhưng hễ có con gái hỏi nó: anh yêu em hay không yêu em, nó nhất định đáp rằng: yêu chứ, anh rất yêu em.
Đúng vậy, rất yêu, rất yêu việc ℓàм тìин với em, chỉ khi làm chuyện đó, nó mới cảm thấy yêu thương một chút mà thôi.
Thứ nó yêu lại không phải là tiếng thở gấp gáp của đàn bà khi nằm dưới người nó, mà là mỗi lần nó chìm trong giây phút trên đỉnh phóng túng.
Tình yêu đối với Khúc Uất Nhiên quả thực chỉ là một trò chơi, trên thế giới này còn có tình yêu chân chính không? Không có, thế giới chốn này đã lấp đầy Dụς ∀ọηg và mùi vị của tiền tài, tình yêu đã tuyệt chủng từ lâu, những chuyện đại loại như thế, chỉ còn gặp trong mơ mộng của những cô gái nhỏ tẻ nhạt mà thôi.
Trước khi vào quân đội, Khúc Uất Nhiên vẫn tin chắc chắn như thế, cho đến khi gã gặp Đường Tiểu Thiên.
Ngày đầu tiên trong quân doanh, lúc gã bước vào ký túc xá, trong ký túc xá vắng vẻ chỉ có một người, người này đang ngồi vùi đầu viết gì đó trên bàn, cậu ta nghe tiếng cửa mở, lập tức ngồi thẳng dậy, khi quay sang, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người cậu ta, cậu ta cười lớn, nụ cười bất chợt làm cho đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ mà thật sâu trên gương mặt rõ hơn, chúng làm cho cậu ta càng thêm anh tuấn. Hương vị trên người cậu ta mang tới cảm giác như ánh mặt trời, cảm giác đó hoàn toàn tương phản với bản thân của gã.
Cậu ta bước tới, vươn tay cười: “Đường Tiểu Thiên.”
Khúc Uất Nhiên bắt tay cậu ta cười: “Khúc Uất Nhiên.”
Lính mới nhận ngũ cũng rất thích viết thư, viết thư là cách duy nhất để liên lạc với người bên ngoài, mỗi buổi tối, những lính mới trong ký túc xá đều ngồi bên bàn viết thư, viết cho bạn học, viết cho ba mẹ, viết cho thầy giáo, những ai có thể viết mọi người đều viết một lần.
Những người lính dày dạn kinh nghiệm nói: Lính mới đều như vậy cả, nhưng chưa tới ba tháng thì sẽ không còn ai viết thư nữa.
Quả nhiên đúng y như lời, sau ba tháng, ngoài mấy người có bạn gái, những người khác hầu hết đều không viết gì nữa. Thứ nhất là lười viết, thứ hai là do những bức thư gửi ra ngoài thường không có ai hồi âm.
Những người lính lão luyện còn nói: Lính mới đều như vậy, chưa tới nửa năm, bạn gái đều bỏ chạy hết, chúng đều bị cho đội nón xanh (bị cắm sừng).
Người có kinh nghiệm đúng là người có kinh nghiệm, lời nói ra luôn là những lời có lý, sau nửa năm, cuối cùng đã có những người không nhận được thư của bạn gái nữa, họ len lén trốn trong chăn mà khóc.
Nhưng Đường Tiểu Thiên vẫn viết thư như trước đây, sáng trưa tối, một ngày ba lần, sau khi viết xong, giờ luyện tập sáng sớm ngày hôm sau khi đều gửi chúng đi, tiểu đội trưởng cười cậu ta: có người đàn ông nào lại có nhiều chuyện để viết như vậy, cậu đừng gọi là Đường Tiểu Thiên nữa, gọi cậu là Đường Tam Phong đi.
Đường Tiểu Thiên vuốt vuốt mũi cười trừ trong tiếng cười ồ của mọi người, cậu ta có vẻ ngại ngùng.
Đường Tiểu Thiên nhận được thư cũng rất cố định, mỗi tuần ít nhất cũng có bốn, năm lá thư, cậu có một ngăn kéo, không để gì trong đó mà chỉ chuyên dùng cất giữ những bức thư mà cô bạn gái yêu quý của cậu ta viết, cậu ta sắp xếp chúng theo thứ tự, rất ngay ngắn, xếp thành từng chồng để vào một chỗ.
Có một lần tiểu đội trưởng đưa cho Khúc Uất Nhiên một phong thư to, bảo gã khi về ký túc xá thì nhân tiện giao cho Đường Tiểu Thiên, Khúc Uất Nhiên nhận phong thư, nghĩ một lúc, gã đoán bên trong là một lá thư rất to bản. Nhìn phong thư, bên trên dùng 乃út lông đen viết địa chỉ của đơn vị đóng quân, chữ rất đẹp, phía dưới đề: Thư Nhã Vọng.
Nhã Vọng? Khúc Uất Nhiên thì thầm tên của cô gái, ước nguyện đẹp nhất ư?
“Tiểu Thiên, thư của cậu.” Khúc Uất Nhiên ném phong thư cho Đường Tiểu Thiên đang ngồi cạnh cửa sổ.
Đường Tiểu Thiên đón được, cậu ta tỉ mỉ mở phong thư dọc theo đường biên, lớp giấy dai vang lên xoanh xoách, Khúc Uất Nhiên trở lại chỗ của mình ngồi, lại không kiềm nổi len lén nhìn về phía Đường Tiểu Thiên, chỉ thấy cậu ta lấy ra một quyển vở vẽ từ trong phong thư, khi cậu ta lật trang đầu tiên bỗng vô cùng ngạc nhiên, sau đó là nở nụ cười tươi tắn đẹp mắt.
Khi đó, Khúc Uất Nhiên bỗng ước ao, gã đã ước sao gã cũng có một người như vậy, có thể thời thời khắc khắc được chia vui cùng người đó, ước sao gã cũng có một người như vậy, để cho gã có thể sớm sớm chiều chiều nhớ nhung, ước sao gã cũng có một người như vậy, có thể đợi thật lâu thật lâu chờ gã quay về, ước ao sao trong nụ cười của gã cũng có ngọt ngào và đầy ấm áp sâu đậm đến thế.
Tại sao cuộc đời gã cho đến giờ chưa từng được gặp người như vậy, tại sao gã có nhiều bạn gái như thế nhưng không có một ai có thể khiến gã có cảm xúc như vậy để viết thư. Tại sao?
Từ giây phút đó, Khúc Uất Nhiên bỗng nghĩ đến nụ cười của Đường Tiểu Thiên, nó rất chướng mắt, đâm vào mắt làm gã khó chịu.
Thì ra, trên thế giới này thật sự có tình yêu chân thật, chỉ có điều, lại không có liên quan với gã.
Ba năm sau, gã lại lần nữa thấy được kiểu chữ quen thuộc trên tờ hóa đơn bàn giao, gã chợt ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt gã, một cô gái không thể cho là xinh đẹp tuyệt vời nhưng cũng xinh xắn, thanh khiết.
“Nhà Vọng à, rất vui được gặp em.” Gã không biết tại sao mình lại kích động đến như vậy.
Vào giây nhìn thấy cô gái, gã bỗng nhiên muốn có được cô, không biết được nguyên do do đâu, chỉ là gã muốn như vậy.
Gã nói, gã muốn giúp cậu ta thử xem rốt cuộc cô gái có đáng được cậu ta yêu thương như thế không.
Gã nói, gã chỉ nói giỡn.
Đúng thế, gã đang nói dối, gã nhất định có được cô, có được Thư Nhã Vọng, có được tình yêu mà Thư Nhã Vọng dành cho Đường Tiểu Thiên.
Gã không ghét Đường Tiểu Thiên, thực sự không ghét cậu ta, thậm chí gã rất thích cậu ta, thích cậu ta chói lọi như mặt trời, thích nụ cười của cậu ta.
Nhưng gã ghét tình yêu, ghét có người ở trước mặt gã yêu nhau sâu sắc như thế, nồng nàn như thế, chói mắt như thế, làm cho gã muốn ra tay phá hỏng tất cả.