Vô Tình Gặp Người QuenChớp mắt, chuyến du lịch New Zealand đã kết thúc, vui hay không vui cũng để lại ấn tượng sâu sắc. An Tuyết Thần ôm tiểu Niệm Ngự ngồi trên máy bay, bắt đầu suy nghĩ. "Trời ạ, giống như là bị bắt cóc vậy, còn tưởng là mình lại bị bắt cóc chứ, vừa mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong máy bay cá riêng của Phàm Ngự. Thật đau đầu a.
Trên máy bay, tiểu Niệm Ngự ngủ trong lòng An Tuyết Thần "Tiểu thư, đưa tiểu thiếu gia cho tôi, tôi sẽ ôm cậu lên giường ngủ, như vậy sẽ đỡ mỏi lưng hơn." Một người đàn ông dịu dàng nói. Cô gật đầu một cái. "Ừm, được, cám ơn." Vừa nói vừa nhẹ nhàng giao tiểu Niệm Ngự cho anh ta.
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự ở bên cạnh, vừa nhìn đều là việc công ty. "Sao? Em cảm thấy hứng thú?" Anh cũng không nhìn lên, tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím.
An Tuyết Thần bĩu môi. "Không có hứng."
Phàm Ngự dừng động tác, bàn tay chống cái cằm hoàn mỹ của mình, quan sát An Tuyết Thần, ánh mắt sáng rực. Cô đang tựa đầu vào cửa sổ, nhìn đôi mắt sáng rực của anh. "Anh, anh đang nghĩ gì vậy? Sao mắt anh lại đáng sợ đến vậy?"
Phàm Ngự khẽ động khóe miệng, môi mỏng mấp máy: "Bảo bối, hay anh giao cho em chức Phó tổng giám đốc, giúp anh một tay."
An Tuyết Thần lạnh run, mới nói gì? Vẻ mặt kia là sao, sao lại gian thế. Cô vội vàng lắc đầu, cái đầu nhỏ giống y như cái trống lắc vậy. "Không cần, em cũng không ham, ai thích thì anh cho người đó đi, anh đừng có rỗi hơi lại đi tìm việc cho em." Nói xong còn không quên khinh bỉ nhìn anh.
Phàm Ngự thu lại nụ cười, thở dài nói: "Trời ơi, tại sao anh lại bán sống bán ૮ɦếƭ làm việc như vậy, còn không phải vì em và con sao."
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, lạnh lùng, cười nói: "Vì em và con? Anh thôi đi, chẳng qua là anh quá hưởng thụ quyền lực. Em đâu có dùng tiền của anh, có thì đó cũng là do em đổi lấy." Cái miệng cô nhăn nhó.
Phàm Ngự vừa nghe thì không vui, sau đó nhìn An Tuyết Thần, nghiêm túc nói: "Nếu không, anh chuyển hết tài sản sang tên em, em thấy sao?"
Không đợi cô cự tuyệt, thanh âm non nớt truyền đến: "Lão ba, ông cũng không thể thất hứa, nếu ông không chuyển hết tài sản qua cho tôi, tôi sẽ tiết lộ hết ra ngoài." Tiểu Niệm Ngự tỉnh lại chạy đến, khi nghe lão ba nói muốn chuyển hết tài sản cho mama, cậu cũng không thể không làm gì.
Phàm Ngự vừa nghe, vội vàng mở miệng: "Đùa thôi mà, tất cả tài sản của ta đều sẽ là của con."
"Hừ" Tiểu Niệm Ngự kêu một tiếng rồi sang bên kia ngồi. An Tuyết Thần nhìn thấy hai cha con như vậy, nghe không hiểu lắm, hỏi: "Hai người nói cái gì đó?"
"Không có gì." Phàm Ngự lơ đễnh nói.
An Tuyết Thần thấy cha con hai người này như thế, có chút lạ, bản thân không thể nào nói ra được. Là mình suy nghĩ nhiều quá rồi, sau đó lắc đầu một cái, chuẩn bị ngủ. Phàm Ngự nhìn tiểu Niệm Ngự, tiểu Niệm Ngự nhìn lại Phàm Ngự, hai người nhìn nhau, ai cũng không nhượng bộ. Đây là tài sản trên trăm triệu, thậm chí còn hơn cả ngàn triệu. Nói gì thì nói cũng muốn nuốt vào bụng, nếu không chẳng phải là mình chịu thiệt rồi ư.
--------
Cuối cùng cũng hạ cánh, ba người trở lại biệt thự, việc đầu tiên mà An Tuyết Thần làm sau khi trở về nhà là đi tắm và ngủ, Phàm Ngự thì trở lại công ty. An Tuyết Thần vốn muốn đi đưa bữa tối cho Phàm Ngự, trên đường đi gặp hai người, đều là người quen cũ.
An Tuyết Thần đứng ở thang máy, nhìn thấy người đàn ông từ sau đám cưới chưa hề gặp lại, Lãnh Liệt vừa quay đầu liền nhìn thấy cô đứng như tượng ở đó, đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó khẽ mỉm cười, vô cùng tỏa nắng. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô, anh đi về phía cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng kích động không nói được gì.
Ngược lại, anh mở miệng trước: "Đã lâu không gặp, em có khỏe không?" Chỉ chào hỏi một câu đơn giản như vậy, nhưng sao lại xa cách đến thế. Cô chớp đôi mắt đầy sương mù, gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Ừ, em rất khỏe, còn anh? Bác trai, bác gái khỏe không?"
Lãnh Liệt nhìn An Tuyết Thần, nhưng anh không biết nụ cười rực rỡ của mình đã trở nên cứng ngắc, đang nhìn hộp cơm trên tay cô, liền đoán được, ánh mắt không che giấu được sự tiếc nuối: "Ừ, rất tốt, em với anh ta vẫn ổn chứ?"
An Tuyết Thần gật đầu một cái, sau đó mở miệng nói: "Ừ, rất tốt, bọn em còn có một đứa con."
Con? Một câu đâm vào trái tim Lãnh Liệt. Lãnh Liệt đột nhiên kéo cô vào trong иgự¢, tham lam hít lấy hương thơm của cô, mùi hương mà anh vẫn hằng mong nhớ suốt năm năm, nhưng giờ đây nó đã không còn thuộc về mình, thanh âm nghẹn ngào nói: "Tuyết Thần, em hạnh phúc không? Chỉ cần em hạnh phúc, anh sao cũng được, anh chỉ hy vọng em hạnh phúc. Thật sự." Đối với lời chúc phúc chân tình của anh, An Tuyết Thần cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Đối với người đàn ông vô cùng quan tâm và thương yêu mình này, giống như anh trai mình vậy, nghe anh nói như vậy, cũng nghe được nỗi bi thương trong nhưng lời ấy. Cô ôm anh, nức nở nói: "Ừ, em sẽ hạnh phúc, Liệt, em cũng hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Em tin chắc rằng anh nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình."
Lãnh Liệt cười khổ, không có em làm sao anh hạnh phúc được. Anh buông cô ra, sau đó hôn lên trán cô: "Chúc em hạnh phúc." Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi. Bởi vì anh sợ, anh sợ mình sẽ không khống chế được tâm tình của mình mà bắt cóc cô đi.
An Tuyết Thần nức nở nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh, dường như anh gầy đi một chút. Liệt, hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc thực sự của chính mình. Chúc anh hạnh phúc, thật sự xin lỗi anh, tuy không thể bù đắp cho những năm mà anh đã bỏ ra, nhưng em vẫn muốn nói. Cô nhìn anh, nhìn cho tới khi bóng lưng của anh biến mất hẳn, cô lau nước mắt, đi vào thang máy, nhưng tâm tình lại bị ảnh hưởng.
Ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy người đàn ông không thể quen thuộc hơn nữa, đã mười năm không gặp, thế nào lại tiều tụy như vậy? Cô so sánh, quả là một sự thay đổi lớn, cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng lập tức khôi phục lại như cũ. Trước đây anh vui vẻ, tỏa sáng là thế, bây giờ sao lại già như vậy. Rõ ràng, Giản Nam hơi sửng sờ, sau đó bắt được bả vai cô, thanh âm có chút khẩn trương và kích động: "Tuyết Thần, thật sự là em sao? Sao em lại trở về?"
An Tuyết Thần có chút khó chịu đối với Giản Nam, lướt qua anh, tránh né sự kiềm chế của anh. "Ừ, tôi tới tìm cha của con tôi."
Một câu nói đưa Giản Nam vào Địa ngục, nhưng liền nảy lên một ý, kéo anh từ thất bại trở về. Vừa rồi chính mình đi cầu Phàm Ngự, bởi vì mình nhất thời sơ sót, mắc nợ tiền công ty, cho nên đi cầu Phàm Ngự thu mua, nhưng Phàm Ngự lại nói cái công ty nhỏ tồi tàn ấy căn bản là nhìn không thuận mắt, cho nên mới bị đuổi ra ngoài. Không ngờ lại chạm mặt cô thế này, trong đầu có một ý, định nhờ cô giúp mình đạt mục đích.
"Cha? Chẳng lẽ là Phàm Ngự?" Giản Nam không thể tin được, nói.
An Tuyết Thần chỉ gật đầu một cái, sau đó lướt qua anh ta, đi vế phía phòng làm việc của Phàm Ngự, người đàn ông này đã từng là người mà cô thích nhất, bây giờ nhìn lại, trong lòng mình đã không còn là gì nữa. Ngay cả một chút dao động cũng không có, đó là vì anh ta đã hoàn toàn biến mất khỏi trái tim cô.
Giản Nam nhìn bóng lưng cô, tay nắm chặt thành đấm. Lúc đầu cho rằng kết hôn cùn thiên kim tiểu thư thì có thể thăng tiến rất nhanh, nhưng lại tới nước này, mình còn ở bên ngoài ngoại tình, lại bị vợ bắt gặp, cho nên mới ly hôn, bây giờ lại mắc nợ, thật mệt mỏi. Trước khi xuất ngoại, mình là một chàng trai đơn thuần biết mấy, nhưng ở nước ngoài biết một chút vấn đế thực tế. Cuối cùng lại thành ra như vậy, Giản Nam nhìn bóng lưng cô biến mất, thầm than trong lòng: Tuyết Thần, nếu như ban đầu anh không ra nước ngoài, có lẽ chúng ta bây giờ rất hạnh phúc. Nghĩ tới đây, Giản Nam gạt nước mắt ngoan lệ (tàn ác, tàn bạo). Bắt đầu nảy lên một ý định tà ác.
Cốc cốc, An Tuyết Thần gõ cửa mấy cái. "Vào đi"
Lấy lại vẻ mặt tươi cười, cô đẩy cửa phòng làm việc ra, "Là em."
Phàm Ngự thả văn kiện trong tay ra, nhìn thấy cô, lông mày vốn đang chau lại liền giãn ra, đi tới ghế salon. "Tới đây" Bất quá không phải là khẩu khí ra lệnh, mà là dịu dàng, cưng chiều.
An Tuyết Thần cười cười, sau đó đặt hộp cơm xuống ngồi cạnh anh. Phàm Ngự nghe mùi thơm. "Vợ à, lo lắng cho anh sao?"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự ăn, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Em gặp phải người quen."
Phàm Ngự dường như cũng không bất ngờ, "Ừ, anh biết rồi."
"Anh biết, em gặp hai người nào không?" An Tuyết Thần cố ý nói.
Phàm Ngự nghiêng mặt nhìn cô, hơi nhíu mày. "Ai?"
"Lãnh Liệt."
Phàm Ngự đặt chén đũa xuống, khẽ động khóe miệng, hơi cong lên. Chứng nhận câu nói của cô, anh rất hài lòng, lại tiếp tục ăn cơm. An Tuyết Thần ở bên cạnh, nhìn anh thâm tình, thật khổ cực.
An Tuyết Thần nhịn không được, hỏi: "Giản Nam tại sao lại đến đây?" Cô hỏi bâng quơ, căn bản là không có chút tình cảm gì. Phàm Ngự nhìn cô, cố gắng tìm ra cái gì đó, nhưng một chút cũng không tìm ra được. Cô hiểu ý của anh, nói: "Em chỉ hỏi thôi, anh sẽ không cho là em có ý gì chứ?\'\'
Phàm Ngự cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Sẽ không, bây giờ có thể nói anh ta sắp phá sản, muốn anh kéo anh ta lên. Tuyết Thần, em nghĩ xem, anh nên làm gì?"
An Tuyết Thần cười một tiếng: "Anh làm gì thì em cũng ủng hộ hết." Phàm Ngự nghe vậy, rất vui, sau đó uống một ly nước, mệt mỏi nói: "Em về trước đi, hôm nay có lẽ sẽ bận đến khuya, anh muốn xem việc của mấy ngày trước một chút, nếu không, mấy lão cổ đông kia lại điệp điệp bất hưu (lảm nhảm)."
An Tuyết Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, không ngờ tới anh cũng sẽ càu nhàu như vậy. Cô dọn dẹp một cái sau đó đứng lên: "Ừm, được rồi, vậy em về trước, đừng để mình mệt quá, về sớm một chút." Phàm Ngự gật đầu với cô, cô xoay người rồi rời đi.