Trở Về Nước, Cảm Giác Đau LòngVu Điền đứng ở một bên nhìn đôi cha con này, làm thế nào? Lúc này mới đột nhiên nhớ tới có một loại phương tiện giao thông là điện thoại, Vu Điền cầm điện thoại lên tựa như An Tuyết Thần gọi tới.
Tút tút——
"Này, Tiểu Điền, thế nào?" An Tuyết Thần ở trong phòng học cầm điện thoại nói đến.
"Cái đó, Tuyết Thần, bây giờ không phải cô đã tốt hơn rất nhiều?" Vu Điền ở một bên thử hỏi.
"Ừ, tốt hơn nhiều, không sao? Gọi điện thoại tới đây có chuyện gì?"
"Tuyết Thần, cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô xoay người đi" Vu Điền nói xong cũng cúp điện thoại, ở tại một chỗ nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần cúp điện thoại, nhìn điện thoại nửa ngày, sau đó từ từ xoay người, trong nháy mắt, trên trời rơi xuống một khối băng, đem lấy bản thân cô đông cứng, sau đó lại có người cầm hoa tai có chút ᴆục mở, vụn vặt vụn vặt .
Cô thấy ba người bên ngoài, Lạc Trạch ôm con trai của mình, mà Phàm Ngự dựa vào trên kính mặt giống như cùng con trai của mình nói gì? Vì sao anh lại tới? Anh có biết Tiểu Ngự tồn tại hay không. Làm thế nào? Cô không kịp suy nghĩ nhiều, sau đó xông ra ngoài. Mở cửa, không đợi hai người có phản ứng, một thanh qua ôm Tiểu Niệm Ngự, sau đó có chút khẩn trương nhìn hai người, Vu Điền lúc này cũng đi tới.
"Tiểu Điền, cô mang đứa bé đi trước" An Tuyết Thần đem đứa bé đưa cho Vu Điền.
"Mẹ. Con không muốn đi, con muốn ở lại bảo vệ mẹ" An Niệm Ngự An Niệm Ngự rất có khí khái đàn ông nói. Một bộ dáng vẻ phải bảo vệ mẹ.
Bây giờ An Tuyết Thần đã mồ hôi đầm đìa rồi, "Bảo bối, ngoan, đi về trước, một tẹo nữa mẹ mua cho con cánh gà, có được không, trước cùng cô Tiểu Điền trở về nhé." An Tuyết Thần thật sự rất sợ, chỉ có thể mềm mỏng nói.
"Con trai mẹ, ngoan nhất, nghe lời nhất rồi, phải hay không?" An Tuyết Thần lại tiếp tục nói. An Niệm Ngự lạnh lùng liếc Phàm Ngự một cái sau đó bĩu môi. Miễn cưỡng nói: "Được rồi, mẹ, mẹ phải nhanh một chút trở lại, nếu như có người bại hoại khi dễ mẹ, con liền quất hắn." Rõ ràng cho thấy là đang nói Phàm Ngự. Điều này làm cho khóe miệng An Tuyết Thần giật giật. Sau đó gật đầu một cái.
An Tuyết Thần nhìn con trai mình bị ôm đi. Sau đó cảm thấy tầm mắt cực nóng ở phía sau, thân thể trong nháy mắt như trượt xuống, cứng ngắc xoay người, nhìn Phàm Ngự. Quả nhiên bộ dạng giống như đang ngó con mồi nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia, lần đầu tiên An Tuyết Thần đọc không hiểu. Cũng không dám xâm nhập vào, rất sợ bị cắn nuốt sạch, cô chỉ có thể nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch cũng là một bộ dáng rất nghiêm túc, cô biết xong rồi, người đàn ông giống như Lạc Trạch có loại vẻ mặt bất cần đời này. An Tuyết Thần cũng chỉ có thể cắn răng. Ngẩng đầu, ưỡn иgự¢, hít thở, một động tác này hình như là khi còn bé thường xuyên làm. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
"Có chuyện gì sao?" An Tuyết Thần tận lực để cho mình thật bình tĩnh, nhưng lời nói ra run run cũng đã bán đứng cô.
Phàm Ngự mím chặt môi mỏng, nhìn An Tuyết Thần không nói lời nào, nhưng anh càng như vậy cô liền sợ, người đàn ông này không phải nguy hiểm bình thường, thời điểm sủng ái ai thì người đó chính là Từ Hi thái hậu, thời điểm ngược đãi ai thì chính là thái giám. Cô sợ, nhất là khi từng đón nhận dịu dàng của anh, mình lại một lần nữa chạy trốn.
Hô hấp của An Tuyết Thần bắt đầu thay đổi trở nên không ổn định, năm năm rồi, có một năm năm, anh trở nên thành thục chững chạc, đợi chờ cô lại sẽ là trừng phạt gì đây? Dù là trừng phạt gì, lần này cô biết phải dùng sinh mạng đi chống cự, bởi vì quan hệ bọn họ anh không cho phép.
Lạc Trạch thấy tình huống không đúng, liền vội vàng tiến lên, nhìn An Tuyết Thần nói một câu thấu đáo: "Hai người không phải anh em ruột, DNA kia là do mẹ của Ngự và Lâm Mộng Tuyết ngụy tạo. Cho nên cô rời đi căn bản là sai lầm."
Trong nháy mắt An Tuyết Thần cũng mang một tiếng ầm vang, cái gì? Anh ta vừa nói cái gì? Bọn họ không phải là anh em ruột? Là mẹ của Phàm Ngự giả mạo sao? Chờ một chút. Cô suy nghĩ chút.
Nói như vậy? Giữa bọn họ không có quan hệ, mình lại né năm năm, CMN, CBN, lần đầu tiên cô muốn mắng chửi người như vậy. Thật là, xong rồi, tự mình làm thế nào? Nhất định sẽ thảm hại hơn chứ? Năm đó tại sao mình bị lừa đây? Nhất định là không tiếp nhận nổi sự thật này cho nên mới né ra. Cẩn thận nghĩ như vậy? Nói mình quá ngu xuẩn à, hay là ông trời quá khi dễ người rồi? Như vậy để cho An Niệm Ngự khỏe mạnh như vậy là bởi vì bọn họ không có quan hệ máu mủ?
Lạc Trạch quan sát phản ứng của An Tuyết Thần, cuối cùng, vỗ vỗ bả vai Phàm Ngự rời đi. Theo Lạc Trạch rời khỏi, lòng của An Tuyết Thần lại thót lên.
"Này, cái đó, Tiểu Ngự, em, em…" Em nửa ngày mà An Tuyết Thần thế nhưng không biết phải nói gì?
Phàm Ngự nhẹ nhàng nhướng lông mày nhìn cô “em” nửa ngày: "Em cái gì?"
An Tuyết Thần nhìn anh, cắn chặt múi môi dưới của mình, "Thật xin lỗi" thanh âm nhỏ không khác gì con muỗi. Phàm Ngự thấy cơn tức bỗng chốc dâng lên.
Khiêng An Tuyết Thần lên liền hướng bên ngoài đi, An Tuyết Thần kêu lên một tiếng, cũng không có quá nhiều ngôn ngữ, cắn chặt môi, mình sai quả thực là quá thái quá rồi. Thế nhưng lại để cho bọn họ lại sai lầm năm năm nữa rồi. Năm năm qua, anh không phải là không ở yêu mình. Nghĩ tới đây lòng của An Tuyết Thần thật là đau. Những thứ hoa văn mới về anh, cô đều biết.
Phàm Ngự đem An Tuyết Thần nhét vào trong xe. An Tuyết Thần cũng không dám nói chuyện, ngồi ở trong xe, liếc trộm anh, nhìn gò má anh căng thẳng, biết anh đang chịu đựng lửa giận.
Phàm Ngự đem tốc độ xe đạt tới nhanh nhất, trái tim nhỏ của An Tuyết Thần cũng gần nhảy ra ngoài. Cô biết anh đang phát tiết.
Nhìn dây cáp điện phía trước mặt, cô hôn mê, chẳng lẽ muốn cùng bản thân cùng ૮ɦếƭ? Không thể nào? Nhưng cô cứ như vậy hôn mê bất tỉnh?
Phàm Ngự vội vàng đạp thắng xe, liếc mắt nhìn cô gái cố sắc mặt trắng bệch đã ngất đi, thế nhưng một tiếng cũng không kêu? Phàm Ngự hung hăng đấm tay lái, sau đó cầm điện thoại lên, sắc mặt đen tối muốn ૮ɦếƭ.
"Trạch, giúp tớ đem tiểu tử kia mang đi, gặp ở X thị. Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì." Phàm Ngự cúp điện thoại, mắt lạnh nhìn cô gái đã hôn mê, trong lòng có chút đau, vừa định vuốt ve gương mặt của cô, thì có một thanh âm truyền đến: "Không được, không thể cứ như vậy liền tha thứ cho cô ấy."
Mới vừa ᴆụng chạm làn da mềm nhẵn của cô thì giống như ᴆụng phải gai vội rụt trở về. Sau đó lần nữa nổ máy lái xe rời đi. Giống như tới phi trường.
Lạc Trạch tiếp xong điện thoại của Phàm Ngự, liền bắt đầu cau mày, tiểu tử kia khó trị như vậy, so với cha của nó đều có dũng khí, thế nào mang nó đi.
Lạc Trạch thở dài một cái sau đó cầm áo khoác lên xoay người rời đi. Sẽ cho nó tìm chuyện gì. {Ha ha, Trạch, yên tâm, tôi sẽ đặc biệt viết ngoại truyện về các người}
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, phát hiện có cái gì không đúng, sau đó ghé vào cửa sổ liếc mắt nhìn, phát hiện mình ở trên trời, sau đó liền kinh hô một tiếng.
"Má ơi, đây là Thiên đường sao?" Lần đầu An Tuyết Thần ngu ngốc như vậy qua.
"Câm miệng" Một giọng nói тһô Ьạᴏ mị hoặc truyền đến.
An Tuyết Thần chợt quay đầu lại, đã nhìn thấy Phàm Ngự từ từ mở mắt, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Phàm Ngự rất lạnh lùng liếc An Tuyết Thần một cái: "Trở về thành phố X"
Ngay lúc đó miệng của An Tuyết Thần nhất thời há to, "Trở về nước? Nhưng Niệm Ngự"
"Em không cần phải lo lắng, Lạc Trạch sẽ đón nó tới đây"
An Tuyết Thần cắn môi dưới, nhìn Phàm Ngự, An Tuyết Thần nghe giọng nói lạnh như băng của Phàm Ngự, thái độ lạnh lùng, khiến lòng cô đau nhiều hơn.
An Tuyết Thần không nhìn anh, cuối cùng dời tầm mắt chuyển qua trước cửa sổ. Trong lòng rất không có tư vị. Vẫn hỏi ra ngoài: "Tại sao đón chúng em trở về?"
"Anh là nhận con anh trở về, về phần em, chỉ là người được chọn giúp tôi chăm sóc con tốt nhất" Phàm Ngự lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo, đánh tan lòng của An Tuyết Thần. Cô không thể tin nhìn Phàm Ngự, chứng kiến khuôn mặt anh không hề gợn sóng thì An Tuyết Thần mới biết, cô mất anh, cũng mất anh thương yêu. Cô nhẫn nhịn không để cho mình chảy nước mắt. Không nhìn anh.
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt đau thương của cô, trong lòng khẽ đau, còn chưa đủ, so với mình, điểm đau này coi là cái gì? Anh không thể mềm lòng. Như thế không sai.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần xuống máy bay, nhưng tâm tình cùng lần trước trở về hoàn toàn khác nhau, Phàm Ngự mới vừa nói cô có thể làm bảo mẫu của con trai anh hay không, chỉ vì con trai có được chăm sóc tốt hơn. Nghĩ tới đây An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, khóe miệng trồi lên một nụ cười khổ. Thì ra mình mới ngu nhất, nhưng vì con trai, mình không phải nên chủ động tất cả, dũng cảm một chút sao.
"Tiểu Ngự, chúng ta không phải cứ như vậy chứ!" An Tuyết Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
"Tiểu Ngự, cô xứng kêu à, cô phải rõ ràng thân phận của cô là gì, nói trắng ra cô chỉ là người tôi mời tới chăm sóc con trai tôi mà thôi" Phàm Ngự nhẫn tâm nói qua.
An Tuyết Thần sắp hít thở không thông, nổi khổ trong lòng nặng hơn, mời tới, coi như sao? Thật châm chọc à? Hai người không nói chuyện, cho đến lúc trở lại biệt thự nhớ lại thứ tốt đẹp với mình, đồng thời cũng nhớ lại khổ sở, cô nghĩ sâu xa, mười năm rồi, mình đã là mẹ rồi. Người phụ nữ hai mươi tám tuổi.
Phàm Ngự nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, lạnh lùng mở miệng: "Còn không đi vào?"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, đi về phía trước, trong lòng quá chua sót, tại sao chuyện có thể như vậy, cảm thấy vô lực. Đối mặt với anh, lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
An Tuyết Thần đi vào. Nhìn thấy Vú Trương. Vú Trương hiển nhiên không có gì ngoài ý muốn, chỉ là ánh mắt kích động nhưng mà lộ vẻ thấy. An Tuyết Thần chỉ là hướng về phía Vú Trương khẽ mỉm cười, không đợi mình và Vú Trương nói một câu. Thanh âm lạnh lùng của Phàm Ngự truyền đến.
"Lên lầu"
An Tuyết Thần hướng Vú Trương gật đầu một cái, sau đó theo Phàm Ngự lên lầu, hai người đi vào thư phòng.
Phàm Ngự nhìn chăm chú vào cô, lần đầu tiên An Tuyết Thần cảm thấy mình không dám đối mặt với anh, cô biết anh cực kỳ hận cô. Nói hay lắm, không rời đi, cuối cùng vẫn là len lén trốn, anh sẽ không tha thứ cho mình cũng phải thôi.
"Về sau, cô ở nơi này chăm sóc con trai thật tốt, còn có tôi không cho phép không được rời khỏi biệt thự" Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng.
An Tuyết Thần chỉ gật đầu một cái. Phàm Ngự đối với loại vẻ mặt lạnh nhạt này của cô rất là tức giận, vừa muốn nói gì, tiếng chuông vang lên.
Phàm Ngự liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó chau mày lại, nhàn nhạt liếc An Tuyết Thần, nhận điện thoại.
"Này, bảo bối, ừ, nhớ anh? Được, buổi tối anh sẽ qua, chờ anh, ừ tốt, ngoan" Phàm Ngự vừa nói vẫn không quên nhìn sắc mặt An Tuyết Thần có chút khó nhìn, lửa giận trong lòng liền biến mất. Có một chút hài lòng.
An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự nói, bị đả kích, giọng dịu dàng như thế, anh quả nhiên là quên mình sao? Mình còn mong đợi cái gì? Như vậy là vì con trai sao? Nhịn nước mắt chua xót, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi đi ra ngoài trước, anh nói tôi nhớ kỹ rồi, cũng biết thân phận trở về lần này của mình, tôi sẽ đúng mực, Phàm tổng không cần nói nhiều" Sau đó liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Phàm Ngự nghe lời nói xa lạ của cô, sau đó nắm chặt điện thoại, hung hăng ném đi: "An Tuyết Thần, rõ ràng là cô sai. Tại sao cô còn có thể như vậy"
An Tuyết Thần giống như chạy trốn chạy xuống lầu, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vú Trương, An Tuyết Thần không nhịn được nhào vào. Thanh âm nức nở nói: "Vú Trương, tại sao có thể như vậy?"
Vú Trương an ủi cô nói: "Tuyết Thần, chớ buông tha, không cố gắng, lại thật sự không có cơ hội rồi."
An Tuyết Thần nằm ở trong иgự¢ Vú Trương, gật đầu một cái: "Thật có thể không?" Nhưng dũng khí vừa nảy sinh, buổi tối lại nhìn thấy chuyện để cho cô đau lòng không thôi. Quyết định buông tha.
"Không cố gắng, làm sao sẽ biết?"
"Ừ"
Ban đêm ——
Con trai trở lại, nhìn thấy mẹ của mình, vui mừng nhào qua.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ" An Niệm Ngự nhào vào trong иgự¢ An Tuyết Thần, dẩu môi nói.
An Tuyết Thần ôm ấp thân thể nhỏ bé kia, trong lòng cảm giác rất an ủi: "Ừ, mẹ cũng rất nhớ con, có phải mệt mỏi hay không, mẹ dẫn con đi ngủ, có được hay không?"
"Dạ, được, mẹ ngủ cùng con?" An Niệm Ngự nũng nịu ngủ. Dọc theo con đường này Lạc Trạch đều cùng An Niệm Ngự nói rồi, An Niệm Ngự miễn cưỡng đón nhận.
Nghĩ tới Lạc Trạch và An Niệm Ngự chiến tranh, thật khôi hài.
"Tiểu tử, mẹ cháu bị ba cháu bắt cóc, không phải cháu nên đi cứu mẹ cháu à?" Lạc Trạch.
"Muốn, bắt cóc mẹ cháu, cháu không tha cho hắn, đi mau" Tiểu Niệm Ngự.
"Còn nữa, chú ôm cháu lên máy bay"
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần đem con trai dỗ ngủ, sau đó muốn đi đến phòng của Phàm Ngự, xem một chút, muốn cùng anh nói chuyện một chút, nhưng vừa định đẩy cửa vào, An Tuyết Thần bị thanh âm bên trong phòng làm cho dừng bước.
"Ừ. A, Ngự, anh thật giỏi, nhanh một chút, em thật yêu anh" Cô gái phóng đãng ՐêՈ Րỉ. Kích thích lỗ tai An Tuyết Thần.
"Yêu Tinh, em kẹp chặt như vậy, anh nhanh thế nào, buông lỏng" Phàm Ngự khàn khàn, thanh âm ồm ồm truyền vào lỗ tai An Tuyết Thần.
Trong nháy mắt đó, An Tuyết Thần không thể hít thở, đôi tay cô run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mi mắt là hình ảnh để cho cô đau lòng. Đau không thể chịu đựng.
Trên giường lớn màu đen một cô gái ** nằm, Phàm Ngự đang chạy băng băng ở trên người của cô ta, tiếng cô gái ՐêՈ Րỉ yêu kiều, vận đồng điên cuồng. An Tuyết Thần không thể tin vào ánh mắt của chính mình, chạy ra. Sau đó chạy vào gian phòng trước kia của mình.
"Ngự, có người?" Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, tươi cười ՐêՈ Րỉ nói.
Phàm Ngự ngưng động tác, sau đó nhìn một cánh cửa bị mở, lòng của Phàm Ngự “bùm” hạ xuống, sau đó rút phân thân ra, đi tới trước cửa, chỉ nghe thấy một tiếng động bên kia. Phiền não nắm tóc. Thật ra thì anh biết cô ở ngoài cửa, nhưng tại sao trong lòng vẫn phiền não như vậy đây?
Cô gái nhìn cử chỉ của Phàm Ngự, cô gái không được thỏa mãn, từ phía sau ôm lấy Phàm Ngự, "Ngự, sao vậy, người ta thật khó chịu, tiếp tục có được hay không" Cô gái bắt đầu nắm lấy cự long vẫn rắn chắc của Phàm Ngự.
"Cút" Phàm Ngự đẩy cô gái này ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Cô gái ngã ở trên đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông trở mặt rất nhanh kia, mặc quần áo vào rồi rời đi, lời nói của Phàm Ngự chính là thánh chỉ, cô chỉ dựa vào kim chủ này? Cho nên rất thức thời liền rời biệt thự.
An Tuyết Thần mất hồn ngồi ở trên giường, nước mắt lăn xuống. Sau đó đi tới bên cửa sổ nhìn cô gái kia mở xe thể thao rời đi.
An Tuyết Thần cười, cô cười thê thảm bi ai, lẩm bẩm: "An Tuyết Thần, chớ dại dột, anh còn là Phàm Ngự không ai bì nổi, rốt cuộc mày còn mong đợi cái gì? Mặc dù mày sai lầm rồi, nhưng là mày cũng rất khổ sở, rõ ràng ở trong lòng anh mình cũng không quan trọng. An Tuyết Thần nghĩ thông suốt, trở về làm An Tuyết Thần trước kia."
Phàm Ngự hướng về phía phòng tắm tắm nước lạnh, anh rất muốn vọt tới phòng của An Tuyết Thần, anh muốn thấy cô. Nhưng lòng tự ái không cho phép. Anh tức giận đạp vào gương, trong nháy mắt gương bể tan tành, tay của Phàm Ngự cũng có máu tươi chảy ra . Một đôi mắt báo híp lại. "Đáng ૮ɦếƭ"
Một đêm này hai người đều không chợp mắt. Sáng sớm, An Tuyết Thần đi tới bên người con trai mình. Nhìn khuôn mặt bình thản ngủ của con trai. Một đêm cô suy nghĩ kỹ thật nhiều, mình tước đoạt tình thương người cha của con trai năm năm, có phải mình nên trả rồi không?
An Tuyết Thần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự Phàm Ngự, thản nhiên mở miệng: "Niệm Ngự, mẹ tước đoạt tình thương cha con đáng được có, bây giờ mẹ cho con, có được hay không, nhóm mẹ sẽ đến thăm con." Nói qua liền nhẹ nhàng hôn lên cái trán của An Niệm Ngự, nước mắt hiện ra. Đó là tình thương của mẹ.
An Tuyết Thần giúp con trai mình đắp chăn, sau đó lặng lẽ rời đi. Cuối cùng trở về phòng, cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại cho Giang Lệ Lệ.
"Lệ Lệ, là tớ. Cậu ở đâu?"
"Tuyết Thần, cậu trở lại, làm sao anh ta tìm được cậu? Cậu ở đâu?" Giang Lệ Lệ ở một đầu khác của điện thoại nói qua.
"Ừ, tớ ở biệt thự, cậu ở đâu, tớ muốn đi tìm cậu."
"Tớ ở nhà trọ, cậu tới đi"
An Tuyết Thần treo điện thoại, để lại một phong thư. Cơ hồ lặng lẽ rời khỏi biệt thự, tuy nói canh phòng nghiêm ngặt, nhưng có vài người vẫn biết An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chỉ nói là, đứa bé sốt cao muốn đi ra ngoài mua thuốc, người khác cũng không có làm khó cô.
{Mù quáng, không nghĩ ra được rồi, mọi người biết ý này là được}
An Tuyết Thần trở lại biệt thự, nhìn thấy bạn tốt của mình, mặc dù có lúc sẽ trò chuyện video, nhưng thấy mặt vẫn rất kích động. . . . . .
"Xú Nha Đầu, tớ nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ" Thanh âm của Giang Lệ Lệ có chút nghẹn ngào. Nói nói.
An Tuyết Thần ôm Giang Lệ Lệ: "Tớ đã trở về, sẽ không đi nữa, chỉ là, cậu phải chứa chấp tớ"
Giang Lệ Lệ buông An Tuyết Thần, ra quan sát An Tuyết Thần: "Anh ta thả cậu đi?"
An Tuyết Thần mỉm cười nói: "Trong lòng anh ta không có tớ, tin tức mấy năm qua của anh ấy, chẳng lẽ cậu không biết, anh ấy là cấp trên của cậu" An Tuyết Thần có một chút đùa giỡn nói.
Giang Lệ Lệ chau mày lại nhìn ban tốt của mình, biết cô ẩn nhẫn, Giang Lệ Lệ vẫn hiểu.
"Tuyết Thần, đã xảy ra chuyện gì, ban đầu tại sao cậu lại rời đi, cậu nói cùng tớ được không:" Giang Lệ Lệ lôi kéo tay của An Tuyết Thần, gương mặt lo lắng nói. An Tuyết Thần gật đầu một cái, cuối cùng đem sự thật nói ra.
Giang Lệ Lệ vừa khóc vừa nhìn An Tuyết Thần, khó có thể tưởng tượng mấy năm này cô trôi qua thế nào.
"Tuyết Thần, tớ thật sự khó có thể tưởng tượng, Tuyết Thần, huhu huhu." Giang Lệ Lệ khóc thút thít, vì cuộc sống bi thảm của Tuyết Thần mà khóc thút thít.
Ngược lại An Tuyết Thần rất lạnh nhạt, an ủi Lệ Lệ: "Lệ Lệ, đều qua rồi, bây giờ bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, buổi chiều cùng tớ đi xem Con trai Kiền của cậu."
Giang Lệ Lệ gật đầu một cái, nhưng nước mắt vẫn chảy ra ngoài, An Tuyết Thần tự nói với mình là không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc. Muốn bản thân vững vàng.
Phàm Ngự phiền não một đêm, vẫn quyết định đi qua phòng của An Tuyết Thần xem một chút, vừa đẩy cửa ra, không có hơi thở của cô, Phàm Ngự chau chặt chân mày, cuối cùng nhìn thấy một phong thư trên bàn.
Phàm Ngự, em không muốn dừng ở chỗ này, em sẽ hít thở không thông, cho nên em đi, đừng lo lắng, em đi tìm Lệ Lệ, mỗi ngày em đều sẽ đến, buổi sáng tới đây, buổi tối chờ sau khi Niệm Ngự ngủ em sẽ rời đi.
Phàm Ngự nhìn giấy viết thư, trong tròng mắt đen cũng sắp phun ra lửa rồi, đem giấy viết thư trong tay nắm chặt. Trên trán nổi gân xanh. Anh đang tức giận. Đúng vậy, anh đã tức giận. Cô một lần nữa rời đi, Phàm Ngự chính là nghĩ như vậy. Anh không thể cứ như vậy thả cô đi. Tại sao, cô thấy được còn có thể bình tĩnh như vậy, An Tuyết Thần, cô phải vì cô lạnh lùng mà trả giá thật lớn.
Phàm Ngự bực tức rời đi, sau đó trở lại công ty, liền kêu Giang Lệ Lệ, quả nhiên Giang Lệ Lệ cứng rắn lôi kéo An Tuyết Thần cùng đi. Bọn họ đẩy cửa vào đã nhìn thấy, Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, một cô gái ngồi trên đùi, An Tuyết Thần cẩn thận một lần nghĩ là cô gái tối hôm qua. Nhìn dáng dấp cô gái này có một chút địa vị ở trong lòng anh.
Giang Lệ Lệ nhìn hai người đang làm chuyện tằng tịu, hỏa khí phát ra. "Phàm Ngự, mặt anh có thể có yếu điểm hay không."
An Tuyết Thần lôi kéo Giang Lệ Lệ nói cho cô biết đừng kích động. Ý kia nói cho cô biết, cô đều không thèm để ý, cô không cần thiết tức giận.
Phàm Ngự tiếp tục động tác trong tay. Vuốt ve thân thể cô gái gần như phơi bày, hoàn toàn không để mắt đến hai người. Giang Lệ Lệ tức giận. Tiến lên kéo cô gái kia qua.
"Cút"
Cô gái giống như là bị uất ức, "Ngự, cô gái này là người nào?"
Phàm Ngự cũng bị cô náo loạn như vậy nên không có tâm tình. Cau lông mày lại: "Em trở về trước, buổi tối anh qua tìm em"
An Tuyết Thần nhìn cô gái trên đất, rất lạnh nhạt tiến lên, cầm y phục trên ghế sa lon lên đưa cho cô gái, mở miệng: "Trước mặc vào đi, một hồi ngoài cửa sẽ có ký giả, lúc chúng tôi tiến vào bọn họ đang ở đó rồi."
Cô gái có chút giật mình, sau đó giống như cười một tiếng: "Cám ơn cô, tiểu thư. Này Ngự, em đi trước, buổi tối nhớ tìm em"
Phàm Ngự nắm chặt hai quả đấm nhìn An Tuyết Thần lạnh nhạt, tại sao trong lòng sẽ đau như vậy, trong lúc bất chợt anh rất sợ nhìn thấy vẻ mặt đó của cô. Cái loại lạnh nhạt giống như là trước kia.