Chuyện Nhảm Nhí. Cậu Em Họ-Lý NhamCuộc thứ nhất, Mị Ảnh.
Mị Ảnh, Tuyết Thần bị bắt cóc, giúp ta định vị vị trí của cô ấy.
Cuộc thứ hai, Khôi Ảnh.
Khôi Ảnh, tập hợp mọi người ngay lập tức, chuẩn bị hành động.
Cuộc thứ ba, Lạc Trạch.
Alo, Phàm thiếu à, cậu lại có....
Trạch, Tuyết Thần bị bắt cóc, bây giờ tớ đang đi tới căn hộ của các cô ấy, cô gái nhỏ của cậu đang ở đó, muốn đi hay không thì tùy. Mình không rảnh canh chừng cô ấy. Nói xong kiền cúp máy, tháo tai nghe xuống, đôi mắt khép hờ, hai tay nắm chặt vô-lăng, khóe miệng khẽ động, hơi cong lên. Hừ, kẻ nào to gan, dám động đến người phụ nữ của ta, thật muốn xem thần thánh phương nào. Có điều, nếu dám động vào một sợi tóc của cô ấy, ta sẽ để ngươi làm mồi cho cá sấu.
Lạc Trạch tắt máy, cô gái lẳng lơ bên cạnh anh ra sức lôi kéo. Mặt anh thoáng cái trầm xuống. Cút! Nói xong liền mặc quần áo vào rồi rời đi, để lại cô gái còn chưa hết kinh ngạc.
Không lâu sau Phàm Ngự tới nơi, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Giang Lệ Lệ, tay đang nắm chặt điện thoại cùng túi xách của An Tuyết Thần.
Phàm Ngự xuống xe, nhìn cô: Sao lại thế này?
Nhìn Giang Lệ Lệ khóc lại nói. Phàm Ngự vốn cũng rất phiền nhưng mà cô gái này cứ khóc suốt, tiểu tử kia sao còn chưa tới.
Alo, Khôi Ảnh, chuẩn bị tốt chưa?
Chủ nhân, chuẩn bị tốt rồi, đang đợi lệnh.
Ừ, vậy đi.
Một bên khác.
Mị Ảnh, tra ra chưa?
Chủ nhân, có chút khó khăn, vừa mới có tín hiệu, ở kho hàng phía đông ngoại thành.
Phàm Ngự khẽ nhếch miệng. Xuất phát, báo cho Khôi Ảnh cùng đi.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng khóc lóc của cô gái kia chẳng giống Giang Lệ Lệ chút nào, chau mày. Sau đó dường như thấy người nào đó phía trước, liền xoay người rời đi.
Chờ chút, nhờ anh mang Tuyết Thần nguyên vẹn trở về. Giang Lệ Lệ nức nở, kéo cánh tay Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn cô nửa ngày trời Được Không thể không nói cô là người bạn tốt, tình cảm hai người giống như tỷ muội vậy.
Giang Lệ Lệ nhìn Phàm Ngự rời đi, ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng. Lạc Trạch ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tim anh dường như đau thắt. Xuống xe.
Không sao đâu, lên xe đi, chúng ta trở về chờ tin, hãy tin vào khả năng của Ngự. Lạc Trạch đi tới trấn an Lệ Lệ.
Giang Lệ Lệ dường như nhìn thấy người thân, nhào vào lòng Lạc Trạch, khóc lớn. Lạc Trạch nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, ôm cô đi về phía xe của mình.
----------------------------
Nhà kho phía đông ngoại thành-------------------
An Tuyết Thần bị trói ngồi trên ghế, mắt bị bịt chặt. An Tuyết Thần chậm rãi tỉnh lại, lúc này mới cảm giác có gì bất thường, cô.... bị bắt cóc...
Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Ngữ khí rất bình tĩnh. Chỉ có ở trước mặt Phàm Ngự, cô mới có thể không bình tĩnh, giờ này cô như không là chính mình.
Một tên đi tới tháo miếng vải bịt mắt An Tuyết Thần. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, xoay trái xoay phải xem xét, ánh mắt tục tĩu Chậc chậc chậc, xem xem mỹ nhân này da thịt non mềm, quả nhiên xứng với Phàm Ngự, dáng vẻ xinh đẹp TMD, nhìn mà chảy nước dãi.”
An Tuyết Thần nghe những lời dơ bẩn của hắn ta, nhưng nhất thời chưa thích ứng được ánh sáng hắt vào mắt mình, dụi mắt một hồi. Cái tay kia vẫn vuốt ve khuôn mặt cô. Cô tỏ vẻ thanh cao: Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra, đừng có ᴆụng vào người tôi.
Hắn dừng động tác, định giơ tay cho cô một bạt tai.
Hắc Tử, dừng tay!
Người đàn ông vừa cất giọng, Hắc Tử nhìn thoáng qua An Tuyết Thần, Mẹ nó, sớm muộn gì bố mày cũng cho mày nằm dưới thân, chơi đến ૮ɦếƭ. Nói xong liền bước tới chỗ người đàn ông kia.
An Tuyết Thần nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, hắn có vẻ ngoài lịch sự, nếu không biết cô còn tưởng là thị trưởng đại nhân cơ đấy. Nghĩ tới đây, An Tuyết Thần nở nụ cười, nụ cười thật lòng, cô còn phục bản thân mình giờ phút này lại còn cười được.
Hắn nhìn cô cười tươi như hoa, khẽ chau mày: Cô bé, cô cười cái gì?
An Tuyết Thần bấy giờ mới thấy mình hơi lố, nhìn hắn, thu lại nụ cười. Ặc, ngượng?
Người đàn ông nhìn cô gái không có ý sợ sệt trước mắt, nghĩ lại trước đây có tin đồn Phàm Ngự khí thế đến Mỹ ςướק dâu Lãnh gia, coi bộ điều này là thật. Cô gái này thật thú vị.
Hắn ta thân thiện cười với cô. Có biết tôi bắt cô để làm gì không?
An Tuyết Thần nhìn hắn. Không biết, nhưng ít ra tôi biết anh sẽ không để tôi chạy thoát.
Nghe cô trả lời như thế, hắn bỗng cười một cách thoải mái Ha ha ha-----, thú vị, thú vị. Hắc Tử, mở trói cho cô bé.
Hắc Tử lặng người, nhìn vẻ mặt ngập ý cười của hắn, không phải là để ý con nhóc này đấy chứ?! Thả An Tuyết Thần ra, An Tuyết Thần không còn bị trói buộc liền thay đổi tư thế, đem đùi phải đặt lên đùi trái, hai tay nhỏ bé xoa xoa cổ tay, chưa nói lời nào.
Hắn dùng ánh mắt vui thích nhìn An Tuyết Thần, Cô không muốn biết vì sao tôi bắt cô tới đây sao?
An Tuyết Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt to, không hề gợn sóng. Anh muốn nói?
Khóe miệng hắn càng cong lên, cô bé này thật đáng yêu, ngay cả mình còn bị cô thu hút. Nếu muốn, tôi nói cho cô biết.
An Tuyết Thần dựa lưng vào ghế, vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai trắng như tuyết. Anh muốn nói thì tôi nghe.
Hắc Tử nhìn cô, quát: Tiện nhân, đừng có không biết xấu hổ như vậy.
Hắc Tử, phải cư xử dịu dàng với phụ nữ. Người đàn ông vẫn dán mắt vào An Tuyết Thần, quan sát phản ứng của cô, nhưng hắn phải thất vọng rồi, không phải cô giả vờ mà cô thật sự bình tĩnh. Điều này cũng khiến hắn có cái nhìn khác hẳn về cô.
An Tuyết Thần không để ý đến bọn họ , trong lòng hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi hơi giống với giọng của người phụ nữ kia, rất quen tai. Suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hắn có dáng vẻ nho nhã nhưng lại cho An Tuyết Thần cảm giác, cảm giác hắn thật không đơn giản.
Cô ta đâu? An Tuyết Thần nói không khỏi làm cho Hắc Tử sửng sốt, cô quá thông minh. Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi ánh mắt như cũ, trong mắt lại thêm phần nghiên cứu cùng thưởng thức.
Cô nói ai?
An Tuyết Thần nhìn hắn ta, không nói lời nào, cứ nhìn hắn như vậy, cô dẽ không nói, cô muốn dùng tĩnh để áp chế. Quả nhiên, hắn ta cuối cùng cũng nở nụ cười, Mời Lâm tiểu thư tới đây.
Lâm tiểu thư? An Tuyết Thần nở nụ cười trào phúng, quả nhiên là cô ta.
Lâm Mộng Tuyết nhìn An Tuyết Thần, rồi chuyển tầm mắt xuống người đàn ông bên cạnh: Gọi tôi tới làm gì, để nó gặp tôi?
Hắn cũng không nhìn Lâm Mộng Tuyết, chỉ lãnh đạm nói: Không thấy cô, cô ấy cũng biết.
Lâm Mộng Tuyết tới trước mặt An Tuyết Thần, nhìn cô, nói: Sao lại cởi trói cho nó? An Tuyết Thần, tao xem thử mày còn cách nào câu dẫn Phàm Ngự nữa không. Lần này mày hãy xuống Địa ngục đi.
An Tuyết Thần nghiêng người, khóe miệng hơi cong lên, nhìn vẻ mặt cao ngạo của Lâm Mộng Tuyết: Có biết tại sao Ngự không yêu cô không?
Lâm Mộng Tuyết nhìn An Tuyết Thần, chau mày. Tại sao? Mày biết?
An Tuyết Thần cười, nhìn Lâm Mộng Tuyết. Bời vì.... cô rất ngu xuẩn. Anh ấy sẽ không ngốc đến mức đi yêu người phụ nữ ngu xuẩn như cô.
Lâm Mộng Tuyết tức đến đỏ mặt, giơ tay định tát An Tuyết Thần, nhưng An Tuyết Thần lại dễ dàng bắt được. Đứng lên, hất tay Lâm Mộng Tuyết ra khiến cô ta lùi vê sau vài bước. Mày.... mày.... tao nhất định sẽ Gi*t mày!
Ánh mắt An Tuyết Thần băng lãnh nhìn Lâm Mộng Tuyết, có vài phần giống Phàm Ngự, khiến cô ta hơi sửng sốt.
Chưa biết ai ૮ɦếƭ trước ai đâu!
Mày có ý gì? Lâm Mộng Tuyết không biết trong lời nói của An Tuyết Thần hàm chứa ý gì.
An Tuyết Thần liếc cái tên đang ngồi xem kịch hay kia.Thích xem kịch sao?! Được, tôi cho anh xem.
Muốn biết sao? Tôi hỏi, cô trả lời. Cô không biết anh ta phải không?
Lâm Mộng Tuyết kinh hãi. Không biết cái gì, không phải anh ta giúp tao sao?
An Tuyết Thần cười, cười vì cô ta quá ngu xuẩn. Cô thật sự cho rằng anh ta ở đây là để giúp cô?
Lâm Mộng Tuyết nhìn An Tuyết Thần, lại nhìn thoáng qua vẻ cười cười của người đàn ông kia, không kiềm chế được, hỏi: An Tuyết Thần, rốt cuộc mày có ý gì?
An Tuyết Thần trở lại ghế ngồi, nhìn người đàn ông kia, mở miệng: Hẳn là cô mới quen hắn, Lâm tiểu thư, cô thật không phải ngu bình thường, biết không?
Lâm Mộng Tuyết thật tức ૮ɦếƭ, thực muốn Gi*t An Tuyết Thần. Đúng thì sao!
Cho nên cô thực sự là ngu, cô cho là anh ta thật sự có ý giúp cô?! Anh ta cùng phe với Phàm Ngự. An Tuyết Thần lãnh đạm nói, liếc Lâm Mộng Tuyết.
Lâm Mộng Tuyết hiểu ra vấn đề, nhìn người đàn ông kia: Không thể nào, anh ta không thể biết anh ấy.
An Tuyết Thần nhìn cô ta. Cô chắc chứ?
Lâm Mộng Tuyết nhớ lại, ngày đó mình uống say quá, luôn miệng gọi tên Phàm Ngự, anh ta lại vô cùng nhạy cảm với hai chữ này.
Lâm Mộng Tuyết nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta vẫn chăm chú nhìn An Tuyết Thần, đáy mắt không biểu lộ cảm xúc. Anh biết Phàm Ngự?
Anh ta vẫn không nhìn Lâm Mộng Tuyết mà nhìn An Tuyết Thần, hai người cứ nhìn như vậy. Đột nhiên, từng tiếng vỗ tay vang lên.
Ha ha ha-------, không hổ danh là người phụ nữ của Phàm Ngự, thông minh đến đáng sợ, khiến cho người ta phát run.
An Tuyết Thần nhìn anh ta, sắc mặt vẫn không đổi. Tôi thì không thấy anh run tí nào, anh không phải một người đơn giản, tốt nhất anh hãy thống nhất suy nghĩ với thân thể của anh trước đi đã, đây là tôi nhắc trước.
Người đàn ông đứng dậy đi tới chỗ An Tuyết Thần, cúi ngang người, nâng cằm cô lên, ánh mắt nóng rực đánh giá cô. An Tuyết Thần cũng không kém mà đánh giá lại anh, thấy anh ta cũng có nét giống Phàm Ngự.
Thấy mình bị bỏ lơ, Lâm Mộng Tuyết đi tới. Tôi hỏi anh đấy.
An Tuyết Thần nhẹ nhành hất tay người đàn ông ra, nhìn Lâm Mộng Tuyết. Tôi hỏi cô, cô lớn lên cùng Ngự, vậy mà chưa nhìn thấy anh ta sao?
Lâm Mộng Tuyết bị hỏi đột ngột, nhưng vẫn nghĩ lại một chút. Hình như không, bọn tao cùng nhau lớn lên nhưng vẫn chưa thấy anh ta bao giờ.
An Tuyết Thần nhíu mày nhìn người đàn ông đã đứng thẳng dậy, khóe miệng anh ta nở nụ cười bí hiểm. Đoán đúng rồi, cô bé.
An Tuyết Thần thả lỏng. Các anh là họ hàng?\'\'
Câu nói kia như sét đánh ngang tai Lâm Mộng Tuyết, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh... rốt cuộc là ai? Anh biết Ngự?
Người đàn ông nhìn Lâm Mộng Tuyết, giương bộ mặt giả tạo. Cô thực ngu ngốc, cho cô lời khuyên, nếu muốn Phàm Ngự thích cô, chi bằng bắt chước cô ấy. Nói xong liền nhìn về phía An Tuyết Thần.
Lâm Mộng Tuyết muốn nổi đóa. Anh nói sẽ giúp tôi Gi*t nó mà.
An Tuyết Thần đứng dậy, đến bên cạnh Lâm Mộng Tuyết. Anh ta không có ác ý, càng không thể giúp cô Gi*t tôi, tuy là tôi không muốn nói chuyện với cô, nhưng cũng phải giải thích sơ qua một chút, tôii sợ cô nhìn không rõ?
Lâm Mộng Tuyết nhìn An Tuyết Thần, giơ tay tát cô một cái, An Tuyết Thần chịu xuống nước, sau đó nhìn Lâm Mộng Tuyết. Lâm tiểu thư, trước tiên, tôi chịu cô một cái tát, là cô cảm thấy tôi nợ cô, nhưng mà tôi chẳng nợ cô cái gì cả, cho nên để thỏa lòng đố kỵ của cô, cái tát này An Tuyết Thần tôi chịu, hy vọng cô đừng tiếp tục nổi điên nữa, coi chừng bị đưa đến trại tâm thần. Nói xong liền xoay người nhìn người đàn ông. Khi nào thì thả tôi ra? Anh cũng đang đợi anh ấy?
Người đàn ông nhìn cô, không hề che giấu ánh mắt yêu thích. Ừm, tôi đang đợi anh ấy, anh ấy sẽ thích món quà gặp mặt này. Nói xong, cửa liền bị đá văng. Phàm Ngự đi tới, vốn dĩ không có gì nhưng khi nhìn thấy bọn họ, lông mày lại chau lại. Phàm Ngự nhìn anh ta, anh ta mỉm cười nhìn Phàm Ngự.
Mị Ảnh, cho người rút lui, thu hồi súng.
Vâng, rút lui.
Phàm Ngự nhìn thoáng qua An Tuyết Thần, cũng không lo lắng, bởi vì chỉ số thông minh của cô không cần phải bàn, ngẩn người khi nhìn thấy Lâm Mộng Tuyết ở bên kia, dường như là hiểu hết mọi chuyện. Phàm Ngự đi về phía người đàn ông. Trở về lúc nào?
Người đàn ông nhún vai. Ngự, người phụ nữ của anh thật khiến em phải nhìn bằng con mắt khác, nếu cô ấy không phải là người phụ nữ của anh thì em khẳng định sẽ dùng hết toàn bộ gia tài để theo đuổi cô ấy. Cô ấy không phải thông minh bình thường đâu.
Phàm Ngự nhìn thoáng qua khuôn mặt không hề kinh ngạc của An Tuyết Thần, trong lòng anh biết rõ, nhưng nghe thấy cái người này trước mặt mình khen người phụ nữ của mình, thật không thoải mái tí nào.
Lâm Mộng Tuyết ở một bên ngây người, họ thực sự biết nhau. Lâm Mộng Tuyết biết mình sắp không xong rồi, định chạy đi.
Lâm tiểu thư, muốn đi sao? Câu nói của An Tuyết Thần kéo hai người về lại hiện thực. Phàm Ngự lạnh lùng nhìn An Tuyết Thần, người đàn bà này, nhiều lần coi thường hắn mà ngang nhiên hành sự. Lần này còn có ý định hãm hại An Tuyết Thần. Thật không thể tha thứ.
An Tuyết Thần ngồi trên sofa, nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút, cô cần phải nghỉ ngơi.
Hắc Tử, đưa nước cho An tiểu thư.
Hắc Tử thay đổi thái độ, cầm chai nước đi tới. An tiểu thư, mời uống nước. Vừa rồi đã đắc tội, xin tiểu thư đừng để trong lòng.
An Tuyết Thần cầm lấy chai nước, không nói gì. Người đàn ông nhìn Hắc Tử trán đổ mồ hôi, cười. Hắc Tử, cô ấy tha cho ngươi rồi, nếu không sao lại nhận lấy chai nước của ngươi chứ.
Hắc Tử lập tức hiểu được. A, cám ơn An tiểu thư.
An Tuyết Thần uống một ngụm nước, đứng dậy, đi đến chỗ hai người đàn ông kia, liếc mắt nhìn Lâm Mộng Tuyết, ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Em mệt rồi, em lên xe trước, hai người cứ từ từ mà ôn lại chuyện cũ. Kỳ thực cô không nhìn thấy vẻ mặt xin tha thứ của Lâm Mộng Tuyết.
Phàm Ngự đưa mắt nhìn Mị Ảnh, Mị Ảnh liền đi theo cô. Giờ chỉ còn lại ba người. Lâm Mộng Tuyết đi tới trước mặt Phàm Ngự, nhìn gương mặt lạnh lùng, xa cách của anh, run rẩy nói: Ngự...Ngự....
Cô muốn Gi*t cô ấy? Phàm Ngự lạnh lùng nói, người nào đó đang đứng một bên xem trò hay, đi tới vỗ vỗ vai Phàm Ngự. Ra tay nhe một chút, người ta cũng vì yêu anh quá. Nói xong liền rời khỏi kho hàng.
Ngự, em...em...
Phàm Ngự đi tới, tát cô một bạt tai. Vừa rồi còn đánh cô ấy?
Lâm Mộng Tuyết ôm mặt, khó tin nhìn Phàm Ngự, anh thế mà lại đánh mình. Lúc Phàm Ngự tới đã nhìn thấy một bên má sưng tấy của An Tuyết Thần.
Phàm Ngự nhìn Khôi Ảnh. Khôi Ảnh, biết làm như thế nào rồi chứ?!
Vâng, thưa chủ nhân. Nói xong Phàm Ngự liền xoay người rời đi, mặc cho tiếng la hét của Lâm Mộng Tuyết.
Ngự, Ngự, đừng, đừng, aaaaa!
-----------------
Người đàn ông kia cùng An Tuyết Thần ngồi trên xe thể thao của Phàm Ngự, cô ngồi ghế sau, anh ta ngồi ở ghế trước. An Tuyết Thần day day trán chỉ vì cái chuyện nhảm nhí xảy ra hồi chiều.
An Tuyết Thần căn bản không để ý tới anh ta. Anh ta buồn cười nhìn An Tuyết Thần. An tiểu thư, tôi là Lý Nham, Phàm Ngự là anh họ của tôi.
An Tuyết Thần mở mắt, liếc anh ta một cái, không hề ngạc nhiên mà chỉ là gật đầu. Phàm Ngự đang ngồi trên xe nhíu mày nhìn Lý Nham.
Em ngồi trên xe anh làm gì?
Lý Nham cười cười nhìn Phàm Ngự. Ba mẹ đang truy sát em, cho nên em muốn đến trú ở chỗ anh, anh trai sẽ không phải không tiếp nhận em chứ?!
Phàm Ngự liếc anh ta một cái, rồi nhìn An Tuyết Thần mệt mỏi qua gương, khởi động máy.
Anh làm gì cô ta? An Tuyết Thần thản nhiên.
Không có gì, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, để cô ta hiểu được cái gì nên, cái gì không nên. Lần này anh tạm thời tha cho cô ta. Phàm Ngự thản nhiên mở miệng.
Thật đúng là bạc tình. An Tuyết Thần nhàn nhạt nói, dọc đường hai người có chút không bình thường, Phàm Ngự nén sự hoảng hốt trong lòng, cũng chỉ vì vướng cái tên kia cho nên anh nhịn. Trái lại, Lý Nham nghiền ngẫm nhìn hai người.
--------------------------------
Aaaaa Lâm Mộng Tuyết bưng mặt khóc lớn, Phàm Ngự thế lại sai người tát mình, mình không cam lòng, thật sự không cam lòng. Tôi sẽ không bỏ qua, các người chờ đó, sự sỉ nhục hôm nay, sẽ có ngày tôi trả lại.
(Lại trả thù, cô thật sự nên đến bệnh viện tâm thần!)
Không lâu sau ba người về đến biệt thự, An Tuyết Thần trở về, còn chưa vào nhà đã bị ôm, loáng thoáng tiếng khóc, cô biết đó là Lệ Lệ.
Hu hu hu--------, Tuyết Thần, cậu có bị sao không? Làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ! Giang Lệ Lệ ôm An Tuyết Thần khóc nói, đôi mắt đẹp cũng trở nên đỏ au vì khóc.
An Tuyết Thần kéo cô ra. Không sao, cậu đưng khóc nữa, cậu làm tớ cũng muốn khóc, cậu xem xem, tớ không phải vẫn rất khỏe hay sao? Không có vấn đề gì!
Ba người đàn ông ngồi trên sofa nhìn hai cô gái đang ôm nhau. Lạc Trạch nhìn Lý Nham: Nhóc, về khi nào đấy?
Lý Nham nhìn Lạc Trạch. Về từ sáng rồi đến đây liền. Ha ha
Lạc Trạch nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt lắm của Phàm Ngự, cười xấu xa, nói: Nham, người bắt cóc cô gái nhỏ của hắn sẽ không phải là cậu chứ?
Lý Nham nhìn Lạc Trạch, gật đầu. Là em!
Nói xong Lạc Trạch liền cười phá lên, nhìn Phàm Ngự đang giương bộ mặt khó coi. Ha ha, ha ha, Nham, quà ra mắt của cậu quả không nhỏ ha. Ha ha, ha ha.
Em cũng thấy thế. Lý Nham đáp lại. Lạc Trạch cùng Lý Nham bắt đầu cười phá lên, tiếng khóc bị hai người lấn át.
Giang Lệ Lệ kéo An Tuyết Thần đến bên cạnh Phàm Ngự. Chậc, tổng giám đốc, kẻ thù của anh nhiều thật. Lần sau bảo vệ cô ấy tốt một chút, bằng không đừng đưa tin tức lớn như vậy đi khắp nơi. Nói xong liền trừng mắt cái người tên là Lý Nham. Lý Nham nghiền ngẫm nhìn Lệ Lệ. Đứng lên. Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp, tôi là Lý Nham, gọi Nham là được rồi.
Giang Lệ Lệ không hề đếm xỉa tới, nhưng An Tuyết Thần ở bên cạnh kéo kéo cô, bất đắc dĩ vừa vươn tay ra, Lạc Trạch kéo cô lại vào lòng, vẻ mặt mất hứng.
Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước. Lạc Trạch nói xong liền bế ngang Lệ Lệ đi ra ngoài, cũng không màng đến tiếng la hét của Lệ Lệ.
Lạc Trạch, anh bỏ tôi xuống, tôi sẽ đi, anh thả tôi xuống.
Lý Nham nhìn theo hướng hai người vừa mới đi, nhìn Phàm Ngự: Ngự, Lạc Trạch sẽ không cùng cô gái kia chứ?
Phàm Ngự liếc Lý Nham một cái. Vú Trương, dẫn cậu ta tới phòng của mình. Phàm Ngự nói xong liền kéo An Tuyết Thần lên lầu. Lý Nham cười cười nhìn hai người. Vậy là hai cái tên này cũng đã rơi vào bẫy tình rồi, mình cũng nên đi tìm một mối thôi.
Lạc Trạch kéo Lệ Lệ vào trong xe, cô cũng nhận thức được mình vừa hét cái gì, không biết nói gì, ngồi im như thế. Lạc Trạch liếc cô một cái, cười lạnh. Sao không la nữa đi? Không phải vừa rồi còn lớn giọng lắm sao?
Giang Lệ rụt cổ, không nói lời nào, Lạc Trạch nhìn cô, có chút hài lòng. Em nói, anh phải trừng phạt em như thế nào đây?
Giang Lệ Lệ vừ nghe đến hai chữ \'Trừng phạt\' lập tức run bắn lên, Không, không cần đâu. Tôi, tôi không cố ý.
Lạc Trạch không biểu lộ gì, chuyên tâm lái xe. Cần Một chữ như đẩy Lệ Lệ vào lãnh cung.
Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nhớ lại dáng vẻ anh trấn an mình lúc nãy, anh ấy cũng biết làm điều đó nữa sao? Lệ Lệ nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn của anh. Không thể tưởng tượng được, anh còn biết an ủi người khác cơ đấy.
Lạc Trạch liếc Lệ Lệ một cái. Em còn nhìn anh, anh sẽ \'ăn\' em ngay lập tức Giang Lệ Lệ sợ tới mức nhanh chóng thu tầm mắt.
Nhưng cô không phát hiện Lạc Trạch là thế mà lại đỏ mặt, đương nhiên anh cũng sẽ không để cô thấy được, đây thật là một chuyện khó tin đó mà.
Nham thiếu gia, tôi sẽ đưa cậu tới phòng. Vú Trương đi tới trước mặt cậu nói.
Lý Nham nhìn ✓ú trương. Vú Trương, bà thật là trẻ nha, không thay đổi chút nào.
Vú Trương nhín Lý Nham, cười nói: Nham thiếu gia cứ chọc ✓ú Trương tôi, cậu lên chưa, chắc hẳn là cậu đã mệt rồi.
Ừm, được, cháu cũng mệt rồi. Nói xong liền đi tới phòng dành cho khách.