Bắt Cóc, Người Đàn Ông Thần Bí Xuất HiệnĐêm hôm đó đã làm thay đổi cuộc đời của Lạc Trạch và Giang Thủy Li.
Một đêm, An Tuyết Thần không ngủ ngon. Liều mạng gọi điện thoại cho Thủy Li, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ nghe thấy thanh âm tắt máy dịu dàng. Lại là một đêm không ngủ.
Sáng sớm, An Tuyết Thần đơn giản chải đầu rửa mặt. Xuống lầu vẫn trong tình trạng mơ màng. An Tuyết Thần ngối đối diện Phàm Ngự. Mấy ngày này trôi qua rất yên tĩnh. Người đàn ông kia giống như chưa từng xuất hiện, cũng giống như một giấc mơ. Mấy ngày nay, bọn họ chung sống coi như hòa bình.
An Tuyết Thần ăn bữa sáng, nhưng không có khẩu vị. Nhìn điện thoại trong tay, chỉ sợ không nhận điện thoại của Thủy Li.
Lúc cô đang thất thần thì thanh âm khàn khàn khêu gợi của Phàm Ngự vang lên.
"Tối qua ngủ không ngon?"
An Tuyết Thần gắt gao nhìn chằm chằm Phàm Ngự, anh hỏi vô nghĩa à. Có thể ngủ ngon sao? Hiện tại không biết xảy ra chuyện gì. Thủy Li ở đâu. An Tuyết Thần hung hăng liếc anh, cũng không để ý anh nữa.
An Tuyết Thần cầm điện thoại di động lên muốn thử lại lần nữa, quả nhiên thông. An Tuyết Thần lập tức đặt đồ ăn trên tay xuống bàn. Cẩn thận lắng nghe thanh âm trong điện thoại.
"Thủy Li, là cậu sao? Cậu sao vậy, tại sao khóc, cậu sao vậy?" Thanh âm của An Tuyết Thần vô cùng lo lắng.
Giang Thủy Li đi ra khỏi khách sạn, nhìn mặt trời trên bầu trời, hướng vào điện thoại di động khóc thút thít. Không nói. Điều này khiến An Tuyết Thần rất sốt ruột.
An Tuyết Thần thấy không ổn, vội vàng đứng lên. "Thủy Li, đừng khóc, làm sao vậy, mau nói cho tớ biết."
"Tuyết Thần, Tuyết Thần, tớ, tớ bị anh ta làm nhục rồi. Ô ô — —"
An Tuyết Thần nghe thấy thanh âm đau khổ và nghẹn ngào của Giang Thủy Li, lời nói của cô ấy giống như một cây gai hung hăng đâm thủng trái tim cô. Máu tươi đầm đìa.
Sắc mặt An Tuyết Thần trở nên trắng bệch. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền. Thanh âm nghẹn ngào vang lên.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Thủy Li, thật sự xin lỗi, ô ô, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Giờ phút này, tâm trạng An Tuyết Thần quá đau khổ, cô đã gián tiếp hại bạn tốt nhất.
Phàm Ngự nhìn thấy nét mặt của An Tuyết Thần cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chau mày nhìn An Tuyết Thần ra sức tự trách.
"Tuyết Thần, chuyện này không liên quan đến cậu, tớ phải đi đây, lúc này nên rời đi thôi, về học viện kỹ thuật ở nước Mỹ, cũng không cần nói cho ai biết, cậu cùng không cần đến tiễn tớ. Tớ không muốn nhìn thấy cảnh chia ly." Dứt lời, Thủy Li liền cúp điện thoại. Nâng thân thể mệt mỏi bắt một chiếc taxi.
An Tuyết Thần vô lực, buông thõng hai tay. Mạnh mẽ ngồi trên ghế, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ. "Lạc - Trạch"
Phàm Ngự nhìn cô, cũng nghe thấy cái tên cô nói ra. Lông mày tuấn tú nhăn lạ, nhìn An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần chuyển ánh mắt lên trên người Phàm Ngự, đôi mắt đầy thù hận. Thấy Phàm Ngự rất không thoải mái. An Tuyết Thần đi tới cạnh Phàm Ngự.
"Thật đúng là rắn chuột một ổ, phương pháp đối phó với phụ nữ cũng giống nhau. Thật không hổ là người nổi danh trong giới thương nghiệp, ngay cả cách giải quyết sự việc cũng giống nhau, đúng là an hem tốt mà. Ha ha" Cứ thế nói.
Phàm Ngự nghe ra, trong lời nói này đầy châm chọc, chế giễu. Chau mày lại, nâng mắt nhìn cô. An Tuyết Thần cảm thấy được nhưng không nhìn anh, cầm lấy điện thoại bên cạnh anh, nhớ kỹ dãy số của Lạc Trạch, sau đó cầm túi xách, đóng sập cửa đi ra ngoài, để lại Phàm Ngự với vẻ mặt không nhìn ra chút biểu tình. Sau đó lấy điện thoại ra.
Sau khi An Tuyết Thần rời đi, Khôi Ảnh xuất hiện. Phàm Ngự nhìn điện thoại, nhàn nhạt mở miệng, "Đuổi theo"
"Dạ, chủ nhân." Nói xong cũng biến mất khỏi phòng khách.
"Trạch, cậu làm quá trớn rồi hả?"
"Ừ, không biết" Nói xong, Lạc Trạch liền cúp điện thoại, giờ phút này anh đang ngồi trong phòng làm việc riêng của tập đoàn Lạc thị, vẻ mặt đầy phiền muộn. Giống như đã làm sai chuyện gì đó. Phụ nữ không phải anh chưa từng chạm qua. Nhưng những người kia đều cam tâm tình nguyện. Thế nhưng lần này, anh lại тһô Ьạᴏ ăn một cô gái. Điều này làm anh cực kỳ khó chịu.
An Tuyết Thần đứng ngoài tập đoàn Lạc thị, năm chặt tay nắm cửa, sau đó bước đi thật nhanh vào bên trong. Đi tới quầy tiếp tân.
"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai." Một cô gái nói lễ độ.
"Tôi tìm Lạc Trạch." An Tuyết Thần nói không khách khí, giờ phút này cô rất tức giận.
"Ặc, tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn với tổng giám đốc sao?" Cô gái có chút do dự, cô bé này tại sao lại gọi thẳng tên của tổng giám đốc.
"Không, nhanh lên một chút, đi như thế nào? Tôi không có thời gian nói nhảm với các cô." An Tuyết Thần rất không kiên nhẫn, nói.
"Tiểu thư, không thể được, nếu không hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc." Cô gái cự tuyệt không chút khách khí.
"A, thật là giống Phàm Ngự." An Tuyết Thần liếc mắt nhìn cô gái, sau đó cầm điện thoại gọi. Đưa điện thoại đến bên tai cô gái.
Đối phương truyền tới thanh âm khàn khàn u ám, bọn họ làm sao không biết.
"A lô."
Cô gái giật mình, sau đó ấp a ấp úng nói: "À, tổng giám đốc, đây là lầu một, có một cô gái muốn tìm ngài, nhưng không hẹn trước. Xin hỏi?"
"Mang cô ấy vào." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Cô gái kinh ngạc nhìn An Tuyết Thận, gương mặt tươi cười, giọng nói cũng khiêm nhường hơn.
"Tiểu thư, chúng tôi dẫn cô đến phòng tổng giám đốc."
"Vậy còn không đi mau." An Tuyết Thần nói xong liền bước về phía thang máy.
Lạc Trạch đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao lớn được ánh nắng hắt lên, kéo dài ra. Ầm — —
An Tuyết Thần nhìn thấy bóng lưng Lạc Trạch, đợi Lạc Trạch quay người lại, thế nhưng anh lại không quay người lại. An Tuyết Thần chờ cũng không thấy mở miệng.
"Lạc tổng, chẳng lẽ đến gần các người đều như vậy, đều thích trừng phạt? Thủy Li chỉ là một cô gái, nhưng anh lại giống như cầm thú biến một cô gái hồn nhiên – ngây thơ thành một người phụ nữ chồng chất vết thương, có phải bây giờ tâm trạng anh cực kỳ sảng khoái không? "
Lạc Trạch cứ đứng nghe An Tuyết Thần quở trách. Xoay người lại. Mặt không chút thay đổi.
"Cô ấy ở đâu?"
An Tuyết Thần nhìn anh ta, thờ ơ nhìn anh ta, khóe miệng kéo ra nụ cười giễu cợt. "Lạc Trạch, anh đã lấy được thứ anh muốn, lâu vậy mới thả bạn ấy ra, lại còn không biết bạn ấy ở đâu sao? Nếu như anh muốn tuân thủ giao ước như vậy thì không nên lạm dụng quyền lực tối cao của mình. Bạn ấy không muốn gặp lại anh." Nói xong An Tuyết Thần liền xoay người đi về phía cửa.
Lạc Trạch nghe lời nói của An Tuyết Thần. Nhíu nhíu mày, muốn tiến lên đuổi theo cô để hỏi rõ. An Tuyết Thần đã đi tới trước thang máy. Lạc Trạch đuổi theo từ phía sau. Lôi kéo cánh tay An Tuyết Thần, hỏi.
"Cô nói có ý gì?"
An Tuyết Thần nhìn Lạc Trạch. Nhàn nhạt mở miệng: "Ý trong chữ, Lạc tổng không hiểu sao?" Nói xong cũng gạt tay Lạc Trạch ra.
Dinh dong — — thang máy mở ra. Người xuất hiện thật sự khiến người ta không nghĩ tới. Lãnh.
Lãnh nhìn hai người đứng trước thang máy, còn tư thế kia. Lông mày nhẹ nhàng nhăn nhúm. An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn Lãnh, gương mặt kinh ngạc, lại hung hăng hất tay Lạc Trạch. Đi vào thang máy, nhàn nhạt mở miệng.
"Hi vọng Lạc tổng, vì anh nhận được thứ gì thì sẽ phải trả giá tương ứng, không nên xuất hiện trước mặt bạn ấy nữa." Lạc Trạch nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Trong thang máy — —
"Thật là đúng lúc." Lãnh mở miệng, cười.
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, cũng cười, mở miệng: "Ừ, thật là đúng lúc, cậu tới đây làm gì?"
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, hỏi ngược lại: "Vậy bạn tới đây làm gì? Có quan hệ với Lạc tổng sao?"
An Tuyết Thần lắc đầu, trả lời: "Không"
Lãnh thấy cô không muốn trả lời, không nhiều lời. "Nếu đã gặp nhau, hay chúng ta đi uống chút đồ uống lạnh đi, hôm nay rất nóng."
An Tuyết Thần cũng không có ý cự tuyệt. Liền gật đầu.
Quán cà phê — —
Hai người ngồi đối mặt nhau. Vẻ mặt An Tuyết Thần buồn rầu. Cô đang tức giận, cũng tự trách mình. Để Lạc Trạch có cơ hội gần gũi Thủy Li, cô rất lo lắng. Mặc dù cô không muốn nhìn thấy cảnh chia ly. {Tác giả: Ai biết, lúc hai người gặp mặt cũng đã là chuyện của nhiều năm về sau, chuyện của bọn họ kết thúc ở đây. Về sau sẽ có. Ha ha, nhưng vẫn muốn nghe các bạn đóng góp ý kiến, vậy thì nhắn lại, chính văn viết về bọn họ hay ngoại truyện viết về bọn họ. Nghe các bạn}
Lãnh nhìn vẻ mặt thống khổ của An Tuyết Thần, mỉm cười nói: "Sao vậy, hình như tâm trạng của bạn không tốt." .
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lãnh, sau đó dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một tay chống cằm. Mở miệng nói: "Cậu nói xem, số mạng của con người là trời cao an bài sao?"
Lãnh cứ nhìn chằm chằm cô. "Ừ, tớ tin tưởng, vận mệnh của tất cả mọi người đều được trời cao an bài."
"Vậy cậu nói xem, nếu chống lại ý trời, có thể thay đổi vận mệnh không? Sẽ thế nào? Kẻ có quyền lực đem cuộc sống của người khác ra đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tại sao lại bất công như thế?" Giọng nói của An Tuyết Thần tràn đầy bi ai cùng bất đắc dĩ.
Bây giờ, cô càng xác định mình phải rời khỏi cái nhà tù này. Trải qua chuyện của Thủy Li, quả nhiên thế giới này thật là dơ bẩn. Cô muốn cô gắng một lần, mặc kệ kết quả như thế nào. Cô không muốn mình tiếp tục bị giam dữ trong cái Ⱡồ₦g Hoàng Yến xa hoa.
Lãnh nhìn cô, khóe miệng cong lên, đôi mắt hẹp dài nhìn vào đôi mắt tràn đầy ưu thương cùng bất lực của An Tuyết Thần. Cô bất công thế nào, sao anh lại không biết chứ? Giải thích với cô sao?
"Hiện thực chính là như vậy, có rất nhiều không công bằng."
Lần này, An Tuyết Thần không nói gì, mà cứ nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, cô thấy một đôi trai gái. Người con trai lau mồ hồi cho cô gái. Cô gái ăn kem, cảnh tượng này thật quen thuộ. Nhiều năm trước, cô cũng từng trải qua thời gian vui vẻ - đơn thuần như vậy.
Lãnh nhì theo tầm mắt An Tuyết Thần, thấy cảnh tượng giống nhau, sau đó cũng nhìn thấy trong mắt An Tuyết Thần nồng đậm thương cảm, nồng đậm hơn.
Đã lâu không nhìn thấy Giản Nam rồi, không biết anh ta thế nào. Coi như nhìn thấy thì sao, chẳng qua cũng chỉ đau thương hơn mà thôi. Vậy thì thà rằng không nhìn thấy.
Lãnh nhìn cô, sau đó mở miệng: "Tớ lái xe đưa cậu đến bờ biển nhé, bờ biển rất rộng lớn, bầu trời xanh thẳm, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, có thể khiến người ta buông lỏng tâm trạng."
An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn Lãnh, sau đó gật đầu, được chủ nhân đồng ý, Lãnh kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần đứng dậy đi đến chiếc xe thể thao của anh.
Phía sau có một chiếc xe Chevrolet bình thường nhất từ từ theo đuôi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua gò má An Tuyết Thần. Cảm giác thật thoải mái. Còn nhớ trước đây, nhà trường tổ chức đi dã ngoại. Đó là cảm giác thật tuyệt vời, cái gì cũng không cần nghĩ, cả ngày vui vẻ. Còn bây giờ vừa đau buồn lại thương cảm như vậy. Những thứ vốn thuộc về An Tuyết Thần, tất cả đều bị cắn nuốt sạch, chỉ còn lại một thân thể có tên An Tuyết Thần mà thôi.
Lần nữa đi tới bờ biển, gió biển vẫn lạnh như tế, nước biển vẫn xanh thẳm, cô thật hăng hái, chỉ là bờ biển có nhiều đá ngầm, ừ, không tệ, không tệ, bò trên đá ngầm rất thú vị. Hiện tại, cảnh tượng này còn lưu lại trong đầu, nước biển xanh lam hòa cùng với bầu trời xanh lam, thật là một sự kết hợp hoàn mỹ. Cô nhìn biển mênh ௱ôЛƓ bao la, nhìn bầu trời xa nhạt dần, xen lẫn với mùi cá biển, ngồi trên phiến đá ngầm lạnh lẽo - ẩm ướt, ngón tay nghịch ngợm trong nước biển. Một khắc rơi vào sâu trong lòng cô, tất cả giống như dừng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của biển cả, lúc này, cảm giác cả người giống nhu dung nhập vào biển, gió biển thân thiết thế, sóng biển sao dịu dàng thế, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, bây giờ chỉ có một ý nghĩ, muốn mỗi ngày làm bạn với biển cả, cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố, cho đến già đi.
An Tuyết Thần tiến người lên phía bờ biển xanh thẳm, hương về phía Lãnh ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói:
Lãnh nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của An Tuyết Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy. Giao ngọn nguồn trái tim không vui vẻ chìm xuống đáy biển. Buông thả bản thân. An Tuyết Thần như vậy giống như Mỹ Nhân Ngư giữa biển cả mênh ௱ôЛƓ, đẹp đến mức người ta không dứt mắt ra được. Liếc mắt một cái, liền mãi mãi nhìn theo. Cô vĩnh viễn tĩnh lặng như vậy.
Vẻ mặt tươi cười của Lãnh nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần, nói.
An Tuyết Thần mở mắt nhìn biển cả mênh ௱ôЛƓ bát ngát. Cuộc sống xám xịt của cô. Còn thời gian nửa năm nữa, nửa năm thật dài, mà cũng thật ngắn.
Mặc dù Lãnh nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần nhưng cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng cùng cô hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, sắc trời từ từ tối xuống. Mờ mịt. Cảnh đêm như vậy cũng thật đẹp. Sóng trên mặt biển lăn tăn. Nếu như sau này mới gặp Phàm Ngự, đây nhất định là một ngày vui vẻ.
Giọng nói rất nhạt, toàn bộ giống như trôi ra biển cả.
Lãnh tiến từng bước về phía trước An Tuyết Thần, mỗi bước đi rất chậm nhưng kiên định. Anh nghe thấy, trong lòng không khỏi rung động. Một cỗ tình cảm từ từ tạo thành.
Trên biển rộng là một mảnh tĩnh lặng. Ở dưới chân An Tuyết Thần, sóng lớn nhẹ nhàng hôn lên Nham Thạch, giống như ௱ôЛƓ lung buồn ngủ. Trên mặt biển đen sẫm, ánh trăng mở ra một khoảng hẹp dài giữa các đám mây, lấp lánh phát sáng, giống như dải Ngân Hà. Nơi xa, hải đăng phản chiếu lên không gian tối đen, giống như một viên Hồng Ngọc. Nó hắt ánh sáng lên mặt biển trước mặt tạo ta mặt biển thần bí, — — Đó không phải là cuồng bạo bất ngờ - thần bí đáng sợ, mà là vẻ đẹp tĩnh mịch – ôn hòa - vui vẻ - thần bí. Dưới chân An Tuyết Thần hình như thoải mái hơn, bình tĩnh, chiều rộng khuếch tán, mang theo vui mừng may mắn cùng hi vọng, đi lên đường sáng Ngân Hà, hướng phía Hồng Ngọc - Quỳnh Đài mà đi.
Lãnh cầm hai tách cà phê đi tới Quỳnh Đài.
An Tuyết Thần nhận lấy cà phê. Nhìn đồng hồ trên tay. Cô thế nhưng lại quên thời gian, hiện tại, chỉ e Phàm Ngự đã chạy nhảy như sấm, nghĩ tới bộ dáng của anh, trong lòng cũng rất thoải mái, bất tri bất giác liền cười ra tiếng.
Lãnh nhìn bộ dạng cười trộm của An Tuyết Thần, tò mò hỏi:
An Tuyết Thần mỉm cười lắc đầu một cái, nhìn Lãnh, nhàn nhạt nói:
Lãnh đương nhiên biết cô đang nói tới ai. Giả vờ hỏi:
An Tuyết Thần nhìn tách cà phê nóng trong tay, tự lẩm bẩm nói:
Lãnh cứ như có điều suy nghĩ nhìn cô, sau khi cô uống cạn tách cà phê, đứng lên.
"Đi thôi. Ặc, đầu sao mà chóng mặt thế!" Nói xong liền ngã vào trong иgự¢ Lãnh.
Lãnh ôm ngang người An Tuyết Thần, tựa như ôm một trân bảo hiếm thấy, chỉ sợ không cẩn thận liền làm vỡ cô. Tròng mắt nhìn cô gái trong иgự¢, trong mắt là sủng ái, chỉ là An Tuyết Thần không thấy được.
Lãnh ôm An Tuyết Thần lên xe, nghênh ngang rời đi.
"Chủ nhân, cậu ta ôm tiểu thư rời đi." Trong xe, Khôi Ảnh gọi điện bác cóa với người đàn ông.
"Ừ, tiếp tục theo dõi, cẩn thận không bị phát hiện. Tôi sẽ tới sau." Phàm Ngự cúp điện thoại, nhìn thấy tin tức trên máy vi tính mà Lạc Trạch gửi đến. "Tiểu tử này, tốc độ mau vậy. Rãnh rỗi như vậy sao?"
Phàm Ngự kéo ra một đường cong Vương Giả, ý cười có thể nhìn thấy được chiến thắng trước mắt, thâm thúy – tàn nhẫn.
An Tuyết Thần từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở kho hàng cũ nát. Xung quanh tối đen như mực, còn lạnh lẽo thấu xương. Sau khi thích ứng, phát hiện ngồi đối diện một người, kho hàng cũ nát còn có ghế sa lon, hiển nhiên là được dọn tới.
Ầm — — bóng đèn màu vàng từ từ chiếc sáng xung quanh can phòng. Sau khi An Tuyết Thần thích ứng, lúc này mới phát hiện ra, ngồi trên ghế sa lon chính là người đàn ông thần bí đêm đó.
"Đây hẳn là không phải anh cứu thoát tôi ra khỏi khổ ải đi" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không chút sợ hãi.
Người đàn ông cười cười. "Cô gái, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Chẳng lẽ cô không sợ sao?"
"Sợ có ích gì không?" An Tuyết Thần nhìn người đàn ông, giống như muốn nhìn xuyên qua anh ta. Cảm giác rất quen thuộc. Lúc này, mới đột nhiên nhớ tới Lãnh.
"Đi cùng tôi còn có một nam sinh, anh là gì với cậu ấy?" An Tuyết Thần liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lãnh. Mặc dù không biết tại sao mình được mang tới đây, nhưng cô khẳng định đó là lúc cô đi chung với Lãnh.
Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần, gương mặt dưới tấm mặt nạ mỉm cười.
"Lo lắng cho cậu ta như vậy, quan hệ thế nào?" .
"Bạn bè kiêm bạn học." An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát, nhưng mà người đàn ông không hài lòng với đáp án này.
"Bạn bè, bạn học, vậy cô quan tâm đến cậu ta như vậy, bây giờ tôi Gi*t cậu ta cũng không sao cả, đúng chứ?" Người đàn ông lại tiếp tục mở miệng nói.
"Vậy anh Gi*t cậu ấy rồi sao?" An Tuyết Thần cũng không biết, tại sao đối mặt với người đàn ông này cô không có chút sợ hãi nào. Hơn nữa cảm giác rất quen thuộc.
"Chuẩn bị Gi*t cậu ta rồi, nếu không có quan hệ gì với cô, giữ lại cũng không dùng. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô mà thôi." Tay người đàn ông nâng cằm cô lên, nói.
"Quan hệ? Anh nghĩ chúng tôi có quan hệ thế nào?" An Tuyết Thần rất nhanh bắt được trọng điểm. Hỏi ngược lại.
"Ha ha, quả nhiên là cô gái thông minh, chỉ là phụ nữ càng thông minh lại càng nguy hiểm, không biết sao? \'"
An Tuyết Thần nhìn chằm chằm tấm mặt nạ, càng ngày càng quen thuộc, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ?
"Có phải anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi." Một câu nói làm cho người đàn ông ngưng tiếng cười.
Hồi lâu, thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Tôi nói rồi, phụ nữ không nên quá thông minh."
An Tuyết Thần đã đoán đúng, nhưng là ai đây? Cô phải suy nghĩ thật kỹ.
Đột nhiên cửa bị người mở ra, mấy người đàn ông tiến vào, nói nhỏ bên tai người đàn ông đeo mặt nạ.
"Thiếu gia, bọn họ tới."
"Nhanh như vậy, quả nhiên là Phàm Ngự." Người đàn ông mở miệng nói.